Ngay khoảnh khắc cuộc gọi với cậu ấy kết thúc, tôi thở một hơi "...Ha" thật dài.
Đó không phải là một tiếng thở dài phiền muộn. Ngược lại mà nói, đó là một tiếng thở dài đâtf mãn nguyện, khi mà niềm vui, hạnh phúc và những cảm xúc tích cực không thể chứa nổi trong lồng ngực cứ tự nhiên tuôn trào ra ngoài.
Dù lúc nào cậu ấy cũng có chút né tránh tấm chân tình của tôi, tạo cảm giác như bị cho qua chuyện, nhưng chính cái cảm giác sốt ruột khó tả đó lại khiến tôi thấy nhấm nhói mà dễ chịu. Một cảm giác vừa muốn giữ khoảng cách này, lại vừa muốn lại gần hơn nữa cứ giằng xé trong tôi.
"Ha~~~~ Tôi thích Shigure quá đi mất."
Tôi ôm lấy con thú nhồi bông Geroppi, buột miệng nói ra những lời mà bình thường chẳng thể đối diện nói thẳng với cậu ấy. Một khi đã thốt ra thành lời, nó như lũ tràn bờ đê, chẳng thể nào ngăn lại.
"Love love Shigure~♪ Love Shigure~♪ Love love love love~, love Shigure~♪"
Tôi ôm con thú bông mà ngân nga giai điệu tựa như một bản tình ca trong khi đầu óc quay cuồng, rồi lăn qua lăn lại trên giường.
Ước gì có thể nói chuyện thêm một lúc nữa. Cứ nói chuyện mãi cho đến hừng đông, đến khi điện thoại cạn kiệt pin, được kết nối với cậu ấy qua sóng điện thoại, và đắm chìm trong thứ hạnh phúc tuôn trào bất tận.
"Love love... Ui da!"
...Nhưng, không được. Tôi vẫn còn việc phải hoàn thành.
"...Ừm."
Tôi ngã lăn quay từ mép giường xuống sàn. Sau khi định thần lại, tôi gạt phăng đi tâm trạng đang lơ lửng trên mây cùng với con thú bông, rồi ngồi vào bàn học.
"Trốn chạy khỏi thực tại thôi."
Tôi đeo tai nghe vào rồi cầm bút lên, hít một hơi thật sâu trước tập giấy ghi chú mới tinh, rồi lặn sâu vào đại dương trong tâm trí mình. Nơi vực thẳm tối tăm, lạnh lẽo, và cô độc đó...
"...!"
Một luồng sáng đã đánh thức tôi.
Tấm rèm cản sáng còn chưa được kéo, khiến ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ rọi vào, tựa như đèn pha của tàu ngầm, chiếu sáng căn phòng tối tựa biển sâu.
Trên sàn nhà, những tờ giấy ghi chú bị vò nát vương vãi khắp nơi.
Tôi tháo tai nghe ra, đổ gục xuống ghế, bất lực tựa vào lưng ghế.
Cơ thể không thể cử động được nữa. Ngay khoảnh khắc sợi dây tập trung đứt cái phựt, sự mệt mỏi về tinh thần và kiệt quệ về thể xác đồng loạt ập đến, suýt chút nữa đã nuốt chửng ý thức của tôi.
"...Cuối cùng, cũng tạm xong."
Cây bút tuột khỏi bàn tay đang buông thõng, lăn sang một bên.
Ánh mắt tôi hướng về tập giấy ghi chú trên bàn, nơi những câu từ tôi đã mất cả đêm vớt lên từ biển sâu được xếp ngay ngắn.
Tôi ngẫm nghĩ kĩ lại, rồi cắn chặt môi.
"Nhưng mà, hoàn toàn không được!"
Tôi vò nát tờ giấy, ném mạnh đi. Cục giấy đập vào tường nảy ra, rơi trúng cây đàn MIDI rồi nhập hội cùng đống rác bừa bộn.
"Không đúng..."
Tôi ngồi co ro trên ghế, ôm lấy đầu gối và thì thầm chửi rủa. Những câu từ tôi nhặt nhạnh được, câu nào cũng đẹp đẽ tựa như châu báu. Tươi sáng, tích cực, lấp lánh ánh sáng của niềm vui và hạnh phúc.
"...Đây đâu phải lời bài hát của YOHILA."
Chúng... không còn là phong cách của JUN, không còn là cái u tối và tiêu cực, tràn ngập bi thương và sầu muộn nữa...
Thật lòng mà nói thì những lời ca này, càng giống với... phong cách của YOHILA thời còn hoạt động với bốn người hơn.
Cái thời mà các thành viên chỉ đơn thuần chơi nhạc với nhau vì niềm vui, cả thế giới thật rực rỡ và chói lóa. Cái thời mà thứ âm nhạc chúng tôi vẫn chơi ấy thật lấp lánh, nhưng cũng thật tầm thường và nửa vời.
Tôi đang thụt lùi, trở lại thành YOHILA của thời đó, cái thời mà tôi vừa yêu vừa hận.
Nguyên nhân thì đã quá rõ ràng.
...Bởi vì tôi đã được lấp đầy.
Khoảng trống do các thành viên rời đi, giờ đây đã được cậu ấy lấp đầy.
Lấp đầy, tưới mát, xua tan đi cái khô cạn trong tôi.
Cũng chính vì thế, tôi không thể viết ra những lời ca u sầu được nữa.
Giai điệu tuy du dương, nhưng nghe lại cũng cảm thấy, hình như nó không còn phù hợp với YOHILA hiện tại, cái được mệnh danh là 『Utsu Rock thế hệ mới』nữa.
Cứ thế này thì không ổn.
Những người yêu thích tôi, những người như Kotegawa-san, thứ họ muốn là một『YOHILA của ngày xưa』, người không hề thay đổi dù đã bước chân vào giới mainstream.
"Ư, ư ư ư..."
Tôi vò đầu bứt tai, khẽ rên rỉ.
Giống như cây đàn guitar acoustic không cần điện vẫn có thể phát ra âm thanh từ khoang đàn trống rỗng, cái trống rỗng trong tim từ việc mất đi các thành viên đã giúp tôi chơi nên thứ âm nhạc của hiện tại.
Giống như hoa cẩm tú cầu đổi màu theo đất, âm nhạc của tôi cũng biến đổi theo cảm xúc, và lời ca cũng có sự chuyển biến lớn.
Vậy thì tôi, JUN của YOHILA, người vẫn luôn được chú ý nhờ vào nỗi buồn, lẽ nào thực sự không nên được hạnh phúc lấp đầy?
Hạnh phúc và bất hạnh.
Đời riêng tư hay sự nghiệp sáng tác.
Shigure, hay là âm nhạc...?
Nếu chỉ có thể chọn một, tôi sẽ...
Tôi sẽ...