Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi đã bị bạn thuở nhỏ của mình từ chối 10,000 lần nhưng sau khi bỏ cuộc tôi đột nhiên trở nên nổi tiếng?

(Đang ra)

Tôi đã bị bạn thuở nhỏ của mình từ chối 10,000 lần nhưng sau khi bỏ cuộc tôi đột nhiên trở nên nổi tiếng?

kamamura

Chuyện tình thanh xuân đã được sinh ra. Hầu hết các nhân vật đều ngu ngốc và tận hưởng thanh xuân của họ một cách vụng về.

2 10

Kết duyên nơi dị giới: Trung tâm tư vấn hôn nhân dị giới - Dù đã thua 100 trận tình ở thế giới cũ, tôi vẫn quyết tâm tìm vợ ở thế giới khác!

(Đang ra)

Kết duyên nơi dị giới: Trung tâm tư vấn hôn nhân dị giới - Dù đã thua 100 trận tình ở thế giới cũ, tôi vẫn quyết tâm tìm vợ ở thế giới khác!

Takumi Miyaji

Tại “Thế giới” nơi đủ chủng loài hỗn hợp như long tộc, yamabiko, người thằn lằn cùng tồn tại,Torakichi mang theo một ước nguyện không thể từ bỏ và bắt đầu cuộc hành trình hẹn hò xuyên chủng tộc cùng K

8 20

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

50 385

Hôm nay cô ấy lại đọc suy nghĩ của tôi rồi

(Đang ra)

Hôm nay cô ấy lại đọc suy nghĩ của tôi rồi

Shirosaki

— Đúng vậy. Ngày hôm nay, một lần nữa, cô ấy lại đọc được những suy nghĩ của tôi.

4 27

The Academy’s Time Stop Player

(Đang ra)

The Academy’s Time Stop Player

애모르

Với 1 kỹ năng gian lận phá vỡ sự cân bằng

38 739

Shujinkou no Osananajimi ga, Wakiyaku no Ore ni Gui Gui Kuru

(Đang ra)

Shujinkou no Osananajimi ga, Wakiyaku no Ore ni Gui Gui Kuru

Rakuda (駱駝)

Ở trường tôi có một tên y như nhân vật chính trong truyện rom-com. Hoàn toàn chẳng có gì nổi bật, vậy mà vì lý do nào đó, lúc nào xung quanh cậu ta cũng toàn là những cô gái xinh đẹp, quả là không bìn

11 114

Tập 1 - 5-4: Nắng, Đôi Khi Mưa Rào, Rồi Lại Giông Bão

Ở phần bình luận có link bài hát tác giả đề cử nghe khi đọc. Vốn dĩ là đề xuất cho vol 2, nhưng thôi kệ đi.

=================================

"Ê, karaoke không?"

Sau giờ học...

Trời đã bắt đầu đổ mưa hệt như trên dự báo thời tiết. Sau buổi tập chiều ngắn ngủi, mấy đứa trong đội điền kinh lập tức bắt đầu bàn chuyện đi chơi. Phải công nhận rằng mấy thằng này khoái karaoke thật.

"Kurimoto."

Một người bạn cùng lớp gọi tôi lại.

"Vất vả rồi."

"Ờ, cậu cũng thế."

Gần đây, không còn ai rủ tôi đi chơi nữa. Mấy buổi chiều mưa sau giờ học như này thì cơ bản, tôi chỉ toàn đi gặp Junna. Với cả vốn dĩ tôi cũng chẳng mấy khi nhận lời tham gia các hoạt động này. Ấy thế mà lại thoải mái hơn, thôi thì cũng tốt.

Tôi cởi bộ đồ thể thao rồi mặc đồng phục thường ngày vào, rồi cũng bước đi một mình trên hành lang mờ tối như mọi ngày.

Lần này tôi không đến phòng nghe nhìn đã quá quen thuộc nữa, mà là thư viện. Thư viện yên tĩnh, có điều hòa, có thể thoải mái đọc sách, lại còn có thể mượn sách miễn phí. Nơi này thật là thân thiện với ví tiền học sinh cấp 3 mà.

Vì vậy, thư viện sau giờ học cũng khá nhộn nhịp. Có người chìm đắm trong việc đọc sách, có người nỗ lực học tập, lại có người dường như đang mơ mơ màng màng... Trong số những người này, tôi bỗng phát hiện ra một bóng dáng quen thuộc.

Yamada...

Yamada ngồi ở chiếc bàn góc khuất bên trong, một mình lặng lẽ đọc sách.

Bên cạnh cô ấy là một khung cửa sổ, trong thứ ánh sáng lạnh lẽo hòa trộn giữa tia nắng yếu ớt và ánh đèn huỳnh quang, cô ấy đang chăm chú lật từng trang sách.

Rồi dường như Yamada vừa đọc xong một đoạn văn nào đó, cô ấy chợt thở dài một hơi rồi rồi ngẩng đầu lên. Bốn mắt chúng tôi chạm nhau.

Yamada trợn tròn mắt, sau đó nở một nụ cười dịu dàng rạng rỡ, rồi gập cuốn sách lại một cái "Pặc". Có vẻ vì tôi mà việc đọc sách của cô ấy bị gián đoạn, khiến tôi cảm thấy có hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn chọn đi về phía cô ấy.

"Kurimoto-kun, yahoo. Trùng hợp thế nào lại gặp cậu ở đây nhỉ."

"Ừm."

Tôi vừa đáp lời, vừa liếc nhìn xem cô ấy đang đọc sách gì. Nhưng vì có bọc sách nên không nhìn ra được quyển sách nói gì. Một chiếc bọc sách bằng vải, hoa văn sọc caro màu xanh dương trông rất sành điệu.

"Cậu thích đọc sách à?"

"Ừm, ngạc nhiên không?"

"...Thật lòng mà nói thì có."

"Đúng chứ~~~?"

Yamada gãi gãi má. Trên cổ tay cô ấy có một sợi dây may mắn màu xanh nhạt.

"Tôi ở trong câu lạc bộ tennis ấy, nhưng trời mưa không dùng được sân, cũng không tập luyện được... nên tôi dành thời gian rảnh ở đây."

"Vậy cậu không đi chơi sao?"

"Cũng có đi chứ. Chỉ là... lần nào cũng đi thì hơi mệt một chút..."

"...Mệt?"

"À, không phải đâu, là ví tiền ấy mà? Tôi không đi làm thêm, lại có nhiều thứ muốn mua. Nên phải tiết kiệm một chút."

"Tôi hiểu mà. Mượn sách thư viện thì đâu có mất tiền."

"Đúng đúng đúng! Mặc dù thể loại tôi thích thì thư viện không có nhiều lắm."

"Ồ? Cậu thích thể loại nào?"

"Ừm, fantasy... loại học đường ấy, kiểu kiểu thế?"

Yamada bắt đầu nhìn lảng đi. Qua khe ngón tay cô ấy kẹp trong sách, có thể thấy một hình vẽ đen trắng giống như minh họa.

"Những loại văn học thuần túy khó hiểu quá thì tôi không đọc đâu. Tôi thích những tiểu thuyết giải trí hơn, mấy loại nhẹ nhàng dễ đọc í..."

"Light novel à?"

"Puu wah!?"

Yamada phát ra một âm thanh kỳ lạ. Các bạn học gần đó đều nhìn sang, cô ấy vội cúi thấp đầu như muốn trốn tránh những ánh mắt đó. Cái đuôi tóc buộc cao màu nâu nhạt của cô ấy khẽ đung đưa. Xin hãy giữ yên lặng trong thư viện nhé.

"...Thật ra thì, tôi là một otaku đó."

Cô ấy vừa nhìn dòng nhắc nhở giữ trật tự dán trên giá sách, vừa nói nhỏ, mặt vẫn còn vùi xuống.

"Khá là 'hardcore' luôn ấy. Không chỉ anime, manga đâu, tôi còn thích cả light novel nữa... Cơ mà mấy bộ nổi tiếng được lên anime thì tôi không mê lắm, tôi khoái mấy bộ ít người biết hơn cơ."

Cô ấy đưa cuốn sách cho tôi một cách yếu ớt. Tôi nhận lấy và xem thử.

Trên trang minh họa, một cô gái vác cây gậy bóng chày kim loại dính máu, người bắn đầy máu tươi và thịt vụn, nhưng trên mặt lại nở nụ cười rạng rỡ. Tên sách là《Punishment・School》

"Cuốn này, là dạo trước tôi đề nghị thư viện nhập về đấy."

"Ể?"

Yamada ngẩng đầu lên, mặt tràn ngập vẻ ngạc nhiên.

"Kurimoto-kun cũng thế à?"

Cô ấy dùng từ "cũng", xem ra cô ấy cũng đã đề xuất mua sách.

Thư viện trường chúng tôi luôn sẵn lòng tiếp nhận đề xuất mua sách của học sinh.

"Ờ. Cuốn này kể về một nam chính bị oan và bị đưa vào một ngôi trường toàn sát nhân... Thật ra thì tôi cũng không rành light novel là mấy, chỉ là cuốn này bên cộng đồng yêu thích tiểu thuyết trinh thám bàn tán nhiều dữ lắm. Các vụ án mạng trong đó được thiết kế rất tinh xảo."

"Thật hả!?"

Yamada kêu lên một tiếng kinh ngạc, đứng bật dậy. Sau đó vội vàng bịt miệng lại,

"...À, xin lỗi, xin lỗi ạ."

Cô ấy liên tục gật đầu xin lỗi những người xung quanh, rồi ngồi lại xuống ghế, rầu rĩ nói nhỏ.

"...Hễ mà phấn khích là tôi lại hét toáng cả lên. Vì xung quanh tôi hầu như không có ai đọc light novel cả..."

"Đúng là so với anime hay manga thì light novel ít phổ biến hơn thật. Xem anime thì nhiều đấy, cơ mà người đọc nguyên tác thì lại chả có mấy... Xung quanh tôi cũng chẳng có mấy đâu. Thành ra giờ thấy một người đọc thể loại sách này như Yamada thì tôi cũng khá ngạc nhiên đấy."

Nói rồi, tôi đặt chiếc cặp sách da bóng trên vai xuống bàn, rồi cũng ngồi xuống. Nhưng tôi thấy ngồi ngay cạnh cô ấy có vẻ hơi gần, thế là tôi chọn cách ngồi cách một cái ghế.

"Người như tôi sao?"

Yamada khẽ nhíu mày. Tôi trả lại sách cho cô ấy, rồi cười khổ.

"Cảm giác như là một người hướng ngoại, tỏa sáng ấy... Kiểu, 'Thay vì ru rú ở nhà đọc sách thì thà bỏ tiền mua quần áo với đồ trang điểm còn hơn!', đại loại vậy."

"À..."

Yamada nhận cuốn sách từ tay tôi, ánh mắt cô ấy lảng đi. Cô ấy dùng ngón tay xoắn lấy phần đuôi tóc buộc cao màu nâu nhạt hơi phai màu. Chẳng bao lâu sau,

"Thật ra thì, tôi ấy nhé..."

Cô ấy dịch ghế lại gần tôi, ngồi xuống bên cạnh tôi.

Sau đó, trước vẻ mặt ngạc nhiên của tôi, Yamada ghé môi sát tai tôi, dùng cuốn sách trên tay che đi ánh mắt của những người xung quanh, rồi thì thầm.

"Hồi cấp 2 tôi từng là con otaku siêu hướng nội luôn đấy."

Một mùi hương cam quýt thanh khiết nhẹ nhàng chợt thoang thoảng nơi đầu mũi, có lẽ là mùi nước hoa chăng?

"Tôi cũng chỉ mới bắt đầu chú ý ăn diện gần đây thôi... Coi như là một cuộc 'trùng sinh' điển hình ở cấp ba đi. Người duy nhất học cùng trường cấp 2 lên cũng chỉ có cha nội Kuzujirou thôi, mà tôi đã dặn cậu ta tuyệt đối không được nói ra, nên chắc là không ai biết đâu nhỉ?"

Nói xong, cô ấy hơi lùi ra xa tôi một chút, nhưng vẫn còn rất gần.

"À à... Ra là vậy. Hoàn toàn không nhìn ra luôn ấy, tôi còn tưởng cậu là kiểu người lạc quan bẩm sinh cơ."

"Hehe. Tôi đã bỏ không ít công sức nghiên cứu đó nha. Đọc các nhân vật 'gal' trong manga hay light novel các kiểu nè, rồi tham khảo một đống các 'hot girl' trên mạng kiểu đó nữa, học được bao nhiêu là thứ! Với cả tôi cũng có tố chất sẵn rồi mà!"

Đừng có mèo khen mèo dài đuôi chứ. Mà thôi, cô ấy cũng có phần đúng đi.

"Vậy ban nãy cậu kêu 'mệt', ý là..."

"Đúng thế. Giả vờ là người hướng ngoại, lạc quan thật sự rất mệt ấy! Mấy đứa con gái tôi chơi cùng hàng ngày ấy nhé, ai nấy đều chói mắt muốn mù luôn. Chơi với họ thì vui thật đấy, nhưng với một đứa từng hướng nội như tôi thì thật sự là chói mù mắt chó mà.. Không nghỉ ngơi một chút là không chịu nổi đâu!"

"Ra là vậy, thế nên mới đến thư viện..."

"Đúng đó. Với lại, nếu bị bọn họ thấy tôi đang đọc light novel thì coi như lộ tẩy trong một giây luôn. Với cả mấy cuốn tôi thích cũng kén người đọc lắm, căn bản không thể giới thiệu cho ai được. Cuốn này chính là ví dụ điển hình nhất."

Yamada lắc lắc cuốn tiểu thuyết trong tay. Bìa sách và hình minh họa đều đầy rẫy phong cách máu me rùng rợn, nhưng lại bị cái bọc sách dễ thương che đi.

"Tôi hiểu mà. Tôi cũng rất dễ thích mấy tác phẩm dọa người đọc lắm. Dù cũng muốn quảng bá lắm chứ nhưng cơ bản là khó mà mở miệng được. Giới thiệu cho người ta mà bị nói không hợp khẩu vị thì đau lòng lắm."

"Chuẩn đét luôn! Siêu đồng tình ấy chứ~"

Tôi và Yamada đều cảm thấy đồng điệu, nên cuộc trò chuyện của chúng tôi bỗng trở nên trôi chảy lạ thường.

Trong lòng tôi, sự gần gũi với Yamada đột nhiên tăng vọt.

Khi ở cùng Junna cũng có cảm giác này. Quả nhiên, khi con người có cùng sở thích, khoảng cách trong tim sẽ lập tức được rút ngắn. Đặc biệt là những sở thích tương đối ít người biết.

"Mà, Kurimoto-kun này, cậu đã đọc xong quyển sách đó chưa?"

"Không, thực ra thì vẫn chưa..."

Tôi lật giở chiếc cặp sách da bóng của mình, lấy ra cuốn tiểu thuyết đang đọc dở.

"Đợi tôi đọc xong quyển này đã, rồi mới đọc đến quyển kia sau."

"Woah... chưa nghe thấy cái tên này bao giờ luôn. Bìa đẹp quá, là light novel hả?"

Cô ấy cầm lấy cuốn tiểu thuyết từ tay tôi, vừa đọc phần giới thiệu vừa khẽ nói.

"Cũng dạng dạng thế. Nếu nói về thể loại thì... chắc là tiểu thuyết ngôn tình đi."

"Tình yêu á? Bất ngờ ghê..."

Yamada chưa nói hết câu đã nhếch mép cười.

"...À mà cũng không bất ngờ lắm nhỉ, fufufu."

"Đừng có cười cái kiểu otaku đó chứ."

"Fufufu, xin lỗi nha~ Tôi lỡ để lộ bản chất mất rồi..."

"Thế ra bản chất thật của cậu là một otaku biến thái ghê tởm à?"

Ngoại hình của cô ấy khác xa với hình ảnh đó quá.

Môi cô ấy được thoa một lớp son bóng mỏng, phản chiếu lấp lánh dưới ánh đèn huỳnh quang.

Yamada nheo đôi mắt được viền bởi hàng mi dài,

"Cuốn tiểu thuyết này trông có vẻ thú vị đấy. Là của Kurimoto-kun hả?"

"Ừm, sách mới ra gần đây thôi. Thư viện chắc còn chưa nhập về đâu."

"Ra vậy... Thế này đi, khi nào cậu đọc xong thì cho tôi mượn nhé? À không..."

Cô ấy đột nhiên áp sát vào tôi.

Quá bất ngờ, tôi thậm chí còn không kịp lùi lại, chỉ có thể đứng sững ở đó. Cảm giác như bầu trời sụp đổ vậy. Đôi đồng tử trong veo như bầu trời xanh biếc ấy, ngay trước mắt tôi.

"Kurimoto-kun, hãy giới thiệu cho tôi cuốn sách mà cậu thích đi. Gu của tôi hơi dị chút nhưng tôi nghĩ chắc gu của cậu cũng hợp với tôi lắm đó~~~"

"À ừ, được thôi."

Tôi lập tức bị khí thế của cô ấy lấn át nên cả người đều xìu xuống. Yamada cũng vậy, Junna cũng thế, sao mấy cô gái mà tôi quen, ai nấy đều thích sát sàn sạt đến thế không biết.

Khá là chắc kèo ref ban , hình như đã ngừng hoạt động từ 2012? Chỗ này ở Nhật là Inkya, ở Trung là Âm Giác. Nghĩa là hướng nội, ngược lại với Youkya/Dương Giác là hướng ngoại Chỗ này bên Trung dùng từ Amway, đại loại hiểu là quảng bá, quảng cáo phi thương mại, do người dùng chủ động làm. Do khác biệt văn hóa.