Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Những cô vợ khác chủng tộc của tôi không thể hòa thuận với nhau

(Đang ra)

Những cô vợ khác chủng tộc của tôi không thể hòa thuận với nhau

이만두

Bọn tôi không cần phải ép mình để sống chung nữa…

34 1096

Tự do rồi còn theo ta làm gì?

(Đang ra)

Tự do rồi còn theo ta làm gì?

물길따라

Tôi thả tự do cho lũ nô lệ rồi, chẳng hiểu sao chúng cứ đuổi theo tôi.

21 459

Senpai, anh sẽ thuê em làm bảo vệ tại gia chứ?

(Đang ra)

Senpai, anh sẽ thuê em làm bảo vệ tại gia chứ?

Kei Futagami

Và kết quả là chuẩn như hàng Nhật.

4 40

Dịch Vụ Chuyển Nhà Của Nàng Phù Thủy

(Đang ra)

Dịch Vụ Chuyển Nhà Của Nàng Phù Thủy

Sakaishi Yusaku

Một câu chuyện diệu kỳ về những cuộc gặp gỡ và những lần chia tay, được dệt nên trong thế giới của gươm đao và phép màu.

15 237

Sử thi anh hùng không mong muốn của thiếu nữ

(Đang ra)

Sử thi anh hùng không mong muốn của thiếu nữ

Hifumi Shigoro

—Đây là câu chuyện về một thiếu nữ với tam quan có phần lệch lạc được những người tốt bụng và tràn đầy tình thương ở bên, cũng như hành trình kiếm tìm hạnh phúc dành cho mình.

19 278

Tập 1 - 5-2: Nắng, Đôi Khi Mưa Rào, Rồi Lại Giông Bão

Tôi ngước nhìn lên bầu trời xám xịt như muốn mưa đến nơi rồi thở dài.

Dự báo thời tiết có nói là trời nhiều mây rồi sẽ chuyển mưa. Nếu đúng như dự báo mà mưa ập xuống thì chiều nay sẽ không thể tập luyện ở sân vận động được.

Tâm trạng tôi vốn luôn nhẹ nhõm, giờ phút này cũng như đang ngồi quỳ gối một cách nghiêm túc. Âu cũng tại phần nào nguyên nhân là vì... không gặp được Junna.

"Vẫn chưa trả lời tin nhắn ư?"

Tôi cúi đầu nhìn màn hình điện thoại rồi lẩm bẩm.

Shigure: Cậu vất vả rồi. Tôi biết rằng ta đã hẹn không gặp nhau sau giờ học nữa rồi, vậy giờ nghỉ trưa cũng không được sao?

Đây là tin nhắn LINE tôi gửi cho Junna sáng nay. Nhưng giờ đã gần trưa rồi, mà vẫn chưa có cả dòng "đã đọc". Cô ấy bận đến vậy ư... Hay là thật ra, cô ấy đang chê mình phiền phức quá? Những suy nghĩ đại loại thế cứ hiện lên trong đầu tôi.

Giờ nghỉ trưa, tôi mang theo hộp cơm trưa đến phòng y tế.

Trên cửa có treo tấm bảng 'Đang ra ngoài'.

Tôi gõ cửa theo nhịp điệu đã hẹn trước. Nghe nói là "Shave and a Haircut, 25 xu".

Rầm, rầm rầm rầm rầm, rầm rầm

"......Vào đi."

Giọng của cô Akagi vọng ra từ bên trong.

"Là Kurimoto à."

Cô Akagi ngồi trên ghế ở bàn làm việc, bắt chéo chân. Trông hôm nay vẫn lười biếng và tùy tiện như mọi khi. Cô ấy mặc áo khoác trắng rộng thùng thình, áo len không tay, váy bó và tất lưới. Còn khuôn mặt ẩn giấu thân phận thật của cô ấy thì bị che bởi chiếc khẩu trang vải không dệt màu trắng.

"Em chào cô. Junna đâu rồi ạ?"

"Vẫn chưa tới."

Trong lúc đảo mắt một vòng quanh căn phòng thì tôi cũng lên tiếng hỏi, cô Akagi chỉ đơn giản là nhún vai, để lộ bờ vai trần trắng nõn nà.

"Không liên lạc được, cũng không thấy trả lời tin nhắn."

"Cả bên cô cũng thế ạ? Cậu ấy không sao chứ?"

"Thường xuyên rồi ấy mà."

Cô Akagi thở dài bên dưới lớp khẩu trang. Trên bàn cô ấy có một hộp bento bọc vải đỏ.

"Cơ mà từ khi quen cậu thì tình trạng này ít hẳn đi rồi. Chắc là do sắp đến hạn chót nên đang chuyên tâm sáng tác nhạc chăng? Hoặc cũng có thể chỉ đơn thuần là đang ngủ thôi."

"Ra là thế ạ."

Ngay cả người vốn thân thiết với Junna như cô Akagi đây mà cũng nói vậy thì chắc không có vấn đề gì lớn. Tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm, đặt hộp bento lên bàn rồi bất chợt khựng lại.

Junna không ở đây, tức là...

"Chỉ có hai chúng ta thôi nhỉ."

Cô Akagi nheo mắt, tay đưa lên dây đeo khẩu trang.

Ngay sau đó, khuôn mặt mộc mạc đẹp đến mức tàn bạo lộ ra. Là khuôn mặt mà tôi đã nhìn thấy vô số lần trên MV, TV và các phương tiện truyền thông khác.

"Đừng căng thẳng thế chứ."

Đôi môi đỏ mọng và bóng bẩy khẽ nhếch lên. Cô Akagi, hay cũng chính là EIMEE của ENDY, ngẩng đầu nhìn tôi vẫn đang đứng như trời trồng. Cô ấy vòng tay ôm ngực, nâng cao bộ ngực đầy đặn rồi nói vài câu trêu chọc.

"Tôi sẽ nhẹ nhàng thôi mà?"

"Đừng, đừng đùa thế ạ."

Tôi quay mặt đi, còn giọng nói thì dần run rẩy. Cô Akagi cười "khục khục" vài tiếng.

"Không biết đầu cậu đang chứa cái gì nữa, cơ mà từ hôm đó tới giờ cũng khá lâu rồi nhỉ... Tôi vẫn luôn muốn ngồi nói chuyện với cậu cho đàng hoàng một hôm, thành ra giờ là vừa hay. Ngồi đi."

"Vâng ạ."

"Theo cả hai phương diện đó nha."

"Rốt cuộc là cô đang muốn nói hai phương diện gì cơ chứ!"

Giống hệt lần đầu gặp mặt, tôi không kìm được mà trực tiếp bỏ qua kính ngữ rồi cằn nhằn.

Không biết mấy trò đùa của Junna có phải là học từ cô ấy không nữa, tôi thầm nghĩ rồi ngồi xuống ghế đối diện cô ấy.

"Kurimoto. Cậu và Amemori... đã tiến triển đến đâu rồi?"

Mới vừa bắt đầu đã là một câu hỏi thẳng thừng lao tới. Nhưng vì đã biết trước hướng người này ném bóng nên tôi cứ ung dung mà đánh trả lại.

"......Bọn em vẫn chưa là gì đâu ạ. Tuần rồi mới là lần đầu tiên bọn em đi chơi cùng nhau thôi."

"Ồ? Đến khách sạn à?"

"Không phải! Cô đừng có mà suốt ngày nói ba cái chuyện nhạy cảm như thế được không ạ..."

"Suốt ngày? Lạ nhể? Rõ ràng là tôi đang nói những chuyện vô cùng lành mạnh kia mà. Thế hóa ra trong đầu của cậu tự nhuộm mọi thứ thành đen thui à? Đầu óc chứa filter đen tối à."

"Thôi giờ chắc kèo luôn rồi. Người dạy hư Junna chắc chắn là cô rồi đó, sensei."

Hình tượng EIMEE lạnh lùng và ngầu lòi trong lòng tôi đang sụp đổ ầm ầm. cô Akagi cười phá lên.

"Thôi, quay lại vấn đề chính đi."

Cô ấy buông tay xuống rồi hơi nghiêng người về phía trước, ánh mắt tràn đầy sự hứng thú.

"Cái con bé suốt ngày ru rú trong nhà thế mà lại chịu đi chơi với cậu á? Đi đâu chơi thế?"

"Kichijoji ạ."

"Cậu..."

"Không, không phải như cô nghĩ đâu ạ!"

Dạo trước đã có lần cô Akagi chở tôi về nhà bằng xe hơi, và hỏi nhà tôi ở đâu. Ánh mắt nheo nheo đầy nghi ngờ của cô ấy rõ ràng ám chỉ điều đó, tôi vội vàng giải thích.

"Không có về nhà em đâu ạ. Chỉ là ăn uống bình thường, đi dạo... rồi ai về nhà nấy thôi. Thật sự là không có bất cứ điều gì đặc biệt cả..."

Đương nói được giữa chừng thì tôi chợt nhớ tới...

...Lần trú mưa ấy.

Trong cơn mưa tầm tã hôm ấy, những tâm sự mà Junna đã thổ lộ với tôi, và cả ký ức về hoa cẩm tú cầu nữa.

"...Cậu ấy đã kể cho em nghe về chuyện của YOHILA rồi ạ. Mấy chuyện quá khứ chẳng thể tìm thấy trên wikipedia ấy. Sensei, cô có biết không ạ?"

"Ừm, biết chứ."

Cô Akagi gật đầu. Đôi mắt được tô điểm bằng phấn mắt đỏ của cô ấy rũ xuống.

"Từ khi thành lập ban nhạc, cho đến khi các thành viên lần lượt rời đi... Đại khái thì tôi đã nghe Amemori kể về quá trình YOHILA trở thành như bây giờ. Chỉ là, con bé cảm thấy thế nào và suy nghĩ những gì về chuyện đó thì tôi chưa được nghe."

"Vậy ạ."

"Cậu đã nghe con bé kể rồi đúng không Kurimoto?"

Nhìn phản ứng của tôi, cô Akagi nở một nụ cười dịu dàng hiếm thấy.

"Vậy thì hãy trân trọng nó cho thật kỹ nhé. Đó là bằng chứng Amemori đã mở lòng với cậu, là một phần mà con bé chưa từng để bất cứ ai lại gần. Xem ra hai đứa thật sự đang từ từ tiến lên đó."

"Sensei..."

"Để tôi thưởng cho cậu cái gì đó tốt tốt nhé."

Thứ mà cô Akagi đưa qua là hộp bento còn chưa động đũa đến.

"Như này có được không ạ?"

"Đương nhiên rồi. Chắc hôm nay Amemori nghỉ luôn rồi, với cả tôi cũng không định ăn trưa. Cậu cứ lấy đi."

"Cảm, cảm ơn cô rất nhiều ạ!!"

Tôi vui vẻ nhận lấy. Đây là món mà tôi luôn muốn ăn! Mỗi lần thấy Junna hay Yamada ăn là tôi lại không kìm được mà nuốt nước bọt trong lòng. Chỉ nhìn bề ngoài thôi đã thấy chắc chắn rất ngon rồi, chưa kể đây còn là món do chính tay EIMEE mà tôi luôn ngưỡng mộ làm nữa chứ...

Ai mà ngờ lại có cơ hội được nếm thử chứ.

"Không được lãng phí đâu đấy."

"Em không lãng phí thế đâu ạ!"

"Bento của cậu, thêm cả cái của tôi... Phải ăn cho bằng sạch cả hai cái đấy nhé?"

"Dăm ba cái chuyện bé như cái kẹo ấy mà!!"

Đừng coi thường cái dạ dày đang tuổi ăn tuổi lớn này chứ. Tôi hồi hộp mở hộp bento ra. Hôm nay là ẩm thực Trung Hoa đi, có gà kung pao, tôm sốt cay, trứng chiên hẹ, miến trộn kèm đủ món ăn kèm khác,... Mỗi món đều được bày trí vô cùng gọn gàng, trông vừa ngon mắt vừa thơm nức mũi. Tôi chắp hai tay lại.

"Xin mời dùng bữa!"

Quả nhiên không ngoài dự đoán, chẳng mấy chốc mà tôi đã chén sạch. Ngon đến mức chẳng thể ngừng đũa được.

Cô Akagi chống cằm nhìn tôi ăn, miệng lẩm bẩm.

"...Hừm, để coi. Chắc lần tới làm thêm một phần nữa vậy."

Một đoạn nhạc đơn giản gồm 7 nút, một khúc riff hoặc điệp khúc được sử dụng phổ biến ở cuối một buổi biểu diễn âm nhạc, thường để tạo hiệu ứng hài hước. Không chỉ được sử dụng như một giai điệu, nó còn được dùng như một tiết tấu, ví dụ như trong tiếng gõ cửa, và cũng thường xuyên được dùng ở cuối các tin nhắn mã Morse. Đoạn này cơ bản toàn bóng chày, chắc gu tác giả nó thế