『...Mà, cũng không tệ lắm.』
Tôi về nhà sau buổi tập chiều ở câu lạc bộ điền kinh. Tối hôm đó, tôi lại hỏi về cảm nhận của Junna vào ban ngày, cô ấy chỉ đáp gọn lỏn như vậy.
Vì gọi điện thoại nên tôi không thể thấy được biểu cảm của cô ấy. Giọng Junna nghe qua điện thoại có vẻ lạnh lùng, khô khốc hơn so với giọng thật. Có điều nội dung lại khá tích cực.
『Cả hai người họ đều tỏa nắng quá, làm tôi muốn lóa cả mắt luôn... Cơ mà Yamada-san dễ gần hơn tôi nghĩ, là một người tốt. Kiểu gyaru thân thiện với cả otaku ấy.』
"Nói đúng hơn là『gyaru thân thiện với tất cả mọi người trừ Youjirou』. Về cơ bản thì ai cô ấy cũng đối tốt vậy cả."
『Kuzujirou tội nghiệp ghê.』
Junna thì thầm với chất giọng chẳng có tí mg cảm thông nào.
Dù cuộc trò chuyện ban trưa đã giúp cô ấy phần nào thân thiết hơn với Yamada, nhưng giữa cô ấy và Youjirou vẫn còn một bức tường cao sừng sững.
Chỉ là phản ứng của cô ấy đối với người sau thật lòng mà nói, hoàn toàn nằm trong dự đoán của tôi.
『Mà này, tôi là một nhạc sĩ kiểu hikikomori u ám chỉ nũng nịu nhõng nhẽo với mỗi mình Shigure thôi đó.』
"Ừm, vẫn nên ra ngoài một chút thì tốt hơn."
『Thế tức là cậu vẫn muốn hẹn hò với tôi nhiều hơn chứ gì? Với lại cậu cố tình phớt lờ vế đầu của tôi đúng không? Có phải cố ý không?』
Bị cô ấy dồn ép đến không nói nên lời mất rồi. Tôi nhích người trên mép giường, áp lại điện thoại vào tai.
"Cũng, cũng không phải ý đó... Nhưng cậu đâu chỉ nũng nịu với mỗi mình tôi đâu chứ. Như là với cô Akagi chẳng hạn?"
『Ờm, cái đó giống như là... được cưng chiều hơn?』
"Thì ra là vậy..."
『Người mà tôi thực sự mở lòng ấy nhé, chỉ có mỗi mình Shigure thôi đó.』
Giọng nói khô khan bỗng thấm đẫm một âm sắc ướt át, trở nên trĩu nặng. Tôi bất giác nín thở, rồi chìm vào im lặng. Sự tĩnh lặng như thể bị kéo xuống nước kéo dài trong vài giây.
Bên kia đầu dây, Junna khẽ thở dài.
『...Ít nhất là bây giờ.』
Giọng cô ấy khi nói ra câu đó lại trở về vẻ khô khốc như thuở ban đầu.
『Dù sao thì... vẫn phải kết bạn chứ, đúng không? Trước đây tôi vẫn luôn nghĩ... một mình cũng chẳng sao, thậm chí còn thấy một mình tốt hơn. Nhưng từ khi gặp Shigure, rồi giao tiếp với mọi người như hôm nay, tôi lại bắt đầu cảm thấy, không cô đơn... thực ra cũng khá tuyệt. Cho nên...』
Giọng của Junna mang một hơi ấm, thứ tình cảm ấm áp mà trước đây chưa từng có.
『Cảm ơn cậu, Shigure.』
"Junna..."
Nghe được câu nói đó của cô ấy, lòng tôi cũng được lấp đầy bởi sự ấm áp.
Tôi khẽ mỉm cười và nói.
"Ừ, lần tới tôi sẽ lại rủ cậu đi chơi. Dù là đi ăn trưa cùng họ, hay là hai chúng ta đi riêng đều được cả. Lần tới sẽ do tôi chủ động mời. Đằng nào tôi vẫn còn cả đống nơi muốn đi mà."