Vài ngày sau lễ hội mùa hè với biết bao chuyện xảy ra. Kỳ nghỉ dài vui vẻ cũng chỉ còn chưa đầy hai tuần nữa là kết thúc. Năm sau vào thời điểm này, chúng tôi sẽ phải tập trung ôn thi đại học nên không còn thời gian để vui chơi nữa, vì vậy trên thực tế, hai tuần còn lại này sẽ là kỳ nghỉ hè cuối cùng mà chúng tôi có thể tận hưởng khi còn là học sinh cấp Ba. Thế nhưng, trong nhóm tin nhắn gồm sáu người quen thuộc lại có một tin nhắn như thế này.
『L-l-làm sao đây Kaede-chan! Tớ! Bài tập! Hoàn toàn chưa xong!』『Tớ cũng vậy, Kaede-nee! Chẳng làm được cái gì cả nên đang trong tình trạng nguy cấp đây!』
Người viết không ai khác chính là chị Ootsuki và Yui-chan. Hai người này đã hoàn toàn không đụng đến〝bài tập hè〟, một nét đặc trưng của mùa hè và cũng là kẻ thù lớn nhất của mọi học sinh. Nếu đã vậy, chị Kaede đã đề nghị mọi người cùng nhau học nhóm và quyết định ngay lập tức. Shinji và Nikaidou cũng tuyên bố tham gia, và địa điểm không phải là thư viện hay nhà hàng gia đình, mà là một quán cà phê gần trường, bắt đầu từ buổi sáng.Và hiện tại, thời gian sắp đến giờ ăn vặt. Chúng tôi, những kẻ chiếm bàn từ sáng, trải đầy sách giáo khoa và vở, và đang cắm cúi viết, là những vị khách phiền phức, nhưng được tha thứ là vì đây là quán quen của chị Kaede và chị Ootsuki.「Mà nói đi cũng phải nói lại… không ngờ chị Ootsuki và Yui-chan lại đúng nghĩa là không đụng đến bài tập chút nào, thật đáng ngạc nhiên. Trong từ điển của hai người không có từ kế hoạch à?」Vừa kinh ngạc, tôi vừa nói với Yui-chan và chị Ootsuki đang ngồi đối diện. Hiện tại hai người đang giải lao với ly nước cam và cacao đá đã gọi. (Tôi không nghĩ là có thời gian để thong thả đâu, có ổn không vậy?)「Ác quá, Yoshi! Nhưng biết làm sao được! Năm sau không được chơi nên năm nay phải chơi cho đã chứ, không thì lỗ à!?」「Đúng vậy, Yoshizumi-senpai! Mùa hè của học sinh năm nhất chỉ có một lần trong đời thôi! Phải sống sao cho không hối tiếc chứ!」Hai chú cún con đang gầm gừ. Tôi cũng hiểu cảm giác đó, nhưng kết quả là bây giờ lại phải khổ sở như thế này đây. (Mấy cái chuyện không kế hoạch đó nên tốt nghiệp từ hồi tiểu học đi.)「Nói đến Yoshizumi, vào thời điểm này năm ngoái cậu cũng đang rối bời, đúng không? Hay đúng hơn là tớ vẫn chưa quên chuyện cậu đã khóc lóc cầu xin tớ sau khi nghỉ hè đâu nhé?」Nikaidou, người đang ngồi cạnh Yui-chan, đã khơi lại một câu chuyện quá khứ mà tôi không muốn nhớ lại cùng với một ánh mắt sắc lẹm. Ngay cả cử chỉ bình thường khi đưa ly cà phê lên miệng một cách tao nhã của chị ấy cũng trông thật phong cách, đến mức tôi suýt nhầm rằng đây không phải là một quán cà phê gần trường mà là một cung điện nào đó.Sau lời tỏ tình ở lễ hội mùa hè, dù hai chúng tôi đã nói sẽ tiếp tục làm bạn, nhưng thực tế tôi vẫn có một chút lo lắng về việc mọi chuyện sẽ ra sao, nhưng mối quan hệ của tôi và Nikaidou không hề sụp đổ mà vẫn tiếp tục. Thậm chí tôi còn có cảm giác chúng tôi đã trở nên thân thiết hơn trước.「……Nikaidou. Chúng ta đã hứa là không nói chuyện đó mà?」「Bất ngờ thật. Em cứ nghĩ một người như Yuuya-kun thì sẽ làm bài tập đều đặn mỗi ngày chứ. Thực tế là năm nay anh đã gần như hoàn thành rồi, đúng không ạ?」Chị Kaede ngồi bên cạnh, vừa uống cà phê đá vừa nói với vẻ mặt ngạc nhiên.Một năm trước, tôi vừa đi học vừa đi làm thêm nên mệt rã rời, chẳng còn tâm trí nào cho bài tập, lại còn không biết bắt đầu từ đâu nên rất lúng túng.Rút kinh nghiệm từ đó, năm nay tôi đã lên kế hoạch một cách có hệ thống. Vừa cân bằng giữa việc làm thêm và câu lạc bộ, vừa dành nhiều thời gian chơi với chị Kaede. Vì đã quyết định đi du lịch Okinawa nên tôi đã cố gắng hơi quá sức và làm chị Kaede lo lắng, nhưng tôi vẫn quyết tâm làm.Nhưng nhờ đó, bây giờ tôi mới có thể thảnh thơi ngồi uống cà phê latte như thế này.「Đúng vậy, Hitotsuba-san. Cậu ta trông có vẻ thảnh thơi vậy thôi chứ năm ngoái còn khóc lóc làm bài tập ở trường đấy. Higurashi cũng biết mà, đúng không?」「Ừm. Cho nên tớ cũng rất ngạc nhiên. Vẫn còn gần hai tuần nữa mà đã hoàn thành xong hết rồi. Sức mạnh của tình yêu thật vĩ đại.」Shinji vừa cười ha ha vừa nói, nhưng tay vẫn không ngừng làm bài tập. (Sao cậu ta vừa nói chuyện vừa giải bài được nhỉ, thật bí ẩn, mà khoan, phép tính đó sai rồi. Không lẽ cậu ta đang làm bừa à?)「Sức mạnh của tình yêu thật vĩ đại là một cách nói hay. Kaede-nee từ xưa đã siêu dễ thương rồi, nhưng bây giờ thì không thể so sánh được nữa.」Yui-chan vừa khoanh tay vừa gật đầu lia lịa. Chị Ootsuki cũng đồng tình.「Sau khi thích Yoshi, sự dễ thương của Kaede-chan đã được mài giũa hơn là sự thật. Trước khi có mối tình đầu, Kaede-chan giống như một kiếm sĩ chỉ chiến đấu bằng tài năng. Dù vậy cũng đã quá đủ mạnh rồi, nhưng sau khi yêu Yoshi tha thiết, cậu ấy đã bắt đầu nỗ lực để phát triển tài năng và trở thành một dũng sĩ mạnh nhất, có lẽ vậy?」Kết quả là chị Kaede đã được chọn là nữ sinh trung học dễ thương nhất Nhật Bản sao. (Ủa, vậy có nghĩa là việc chị ấy dùng các thiết bị làm đẹp để chăm sóc da mỗi tối sau khi tắm là đã bắt đầu từ khoảng một năm trước à?)「Thực ra là vậy ạ. Em bắt đầu từ mùa hè năm ngoái, khi em thích Yuuya-kun. Em đã cố gắng với giấc mơ một ngày nào đó sẽ được Yuuya-kun khen là dễ thương! Ehehe.」Chị Kaede vừa nói vừa ngượng ngùng mỉm cười. (Cái sinh vật dễ thương này là gì vậy. Mình muốn ôm và xoa đầu chị ấy ngay lập tức. Cái bàn này thật vướng víu. Vượt qua nó thôi.)「Này, cấm tình tứ ở đây! Mấy chuyện đó về nhà rồi hãy làm, em đã nói rồi mà! Cô Motoko ơi! Cho cháu gọi món ạ!」Quên không nói, hiện tại chúng tôi đang ở một quán cà phê lâu đời tên là【Héritage】gần trường, đã mở được hơn hai mươi năm.Đây là nơi mà bất kỳ học sinh nào của trường cấp Ba Meiwadai cũng đã từng đến ít nhất một lần, và cũng là một nơi nghỉ ngơi. Thực đơn có từ những món truyền thống như mì Ý Napoli hay bánh mì nướng pizza, đến những món ăn no nê như cà ri cốt lết hay hamburger, rất phù hợp với những học sinh đang đói bụng. Hơn nữa, giá cả lại rất phải chăng, rất thân thiện với túi tiền.「Hai đứa Yuuya-kun và Kaede-chan còn mặn nồng hơn cả lời đồn nhỉ. Nhìn thôi mà cô cũng thấy nóng hết cả mặt rồi.」Người đến nhận đơn đặt hàng của Yui-chan là cô Ooyama Motoko, vợ của chủ quán và cũng là cô gái phục vụ vĩnh cửu của quán cà phê này. Tuổi tác có lẽ khoảng 50, nhưng cô trông trẻ hơn tuổi rất nhiều.Nghe nói cô Ooyama là cựu học sinh của trường Meiwadai và đã từng là đội trưởng của câu lạc bộ bóng rổ. Thế hệ của cô được cho là mạnh nhất trong lịch sử câu lạc bộ bóng rổ Meiwadai, và là thế hệ duy nhất đã tham dự giải toàn quốc, nên đã trở thành một giai thoại. Thực tế, ngay khi cô Ooyama đến, Nikaidou đã căng thẳng và thẳng lưng lên. (Yui-chan thì không biết.)「Cô Motoko, cho cháu một ly jumbo parfait đặc sản được không ạ?」Yui-chan đã gọi món jumbo parfait đặc sản của【Héritage】. Giá hơi cao một chút nhưng bù lại, vẻ ngoài của nó rất ấn tượng. Tất nhiên, hương vị cũng được đảm bảo.Lớp trên cùng là những loại trái cây quen thuộc như dâu tây và chuối, cùng với mousse sô cô la và bánh waffle được chất đống đến mức như sắp rơi ra, lớp giữa là ngũ cốc và kem vani. Lớp dưới cùng lại là một lượng lớn trái cây và sốt sô cô la, một món ăn xa hoa không thua kém gì các quán chuyên về parfait.「Em đã muốn ăn từ lâu nhưng chưa được ăn, món jumbo parfait! Fufufu… Yoshizumi-senpai khao nên em không khách sáo đâu nhé!」「Anh nói anh khao lúc nào vậy?」「Ể! Chúng ta đã hứa ngay khi vào quán rồi mà! Rằng nếu anh tình tứ trong lúc đang làm bài tập thì sẽ khao em món em thích! Anh quên rồi à?」「Đừng có bịa ra một lời hứa nghe có vẻ hợp lý như vậy chứ. Thật tình… Chị Kaede cũng nói gì đi chứ?」Để cô em gái quá quắt này bị mắng một trận, tôi đã quay sang chị Kaede, nhưng tiếc là chị ấy đang mải mê nói chuyện với cô Ooyama.「Cô Ooyama, cô đã được cầu hôn bằng những lời gì ạ? Cho cháu nghe để tham khảo với!」「A, cháu cũng tò mò chuyện đó. Xin hãy cho cháu biết chủ quán kiệm lời đã cầu hôn cô Ooyama như thế nào ạ.」「Cháu nữa, cháu nữa! Cho cháu biết đi, cô Motoko!」Không chỉ chị Kaede, mà cả Nikaidou và chị Ootsuki cũng tham gia và vây quanh cô Ooyama. (Lại đi hỏi những lời cầu hôn, đúng là hết chuyện để nói.)「Ch-chuyện đó đã mấy chục năm rồi nên cô cũng không nhớ rõ nữa. Chỉ nhớ là một câu nói rất sến sẩm thôi thì phải?」「Cho cháu biết đi, cô Ooyama! Để cháu tham khảo cho tương lai nữa!」Hoàn toàn không tin lời của cô Ooyama, chị Kaede dí sát người vào và truy hỏi. Nikaidou, chị Ootsuki, và cả Yui-chan cũng đang sáng mắt mong chờ. Bị áp lực từ phía các cô gái, cô Ooyama chống cằm và lẩm bẩm, nhưng cuối cùng cũng phải chịu thua và nói ra.「H-hình như là〝A-anh yêu em hơn bất kỳ ai trên thế giới. Lấy anh nhé!〟thì phải? A, nóng quá! Hôm nay trời nóng nực thật.」Vừa nói vừa đỏ mặt, cô Ooyama cười ha ha ha để che giấu sự ngượng ngùng. Nghe những lời đó, các cô gái đều thở dài một cách say sưa. (Tôi nghĩ đó là một lời cầu hôn tuyệt vời, không hoa mỹ mà chỉ đơn giản là truyền đạt tình cảm một cách thẳng thắn.)「Một lời cầu hôn thật tuyệt vời… Cháu cảm động quá.」「Cháu cũng vậy… Cảm nhận được tình cảm chân thành của chủ quán, tim cháu đã đập thình thịch. Ước gì một ngày nào đó cũng được ai đó nói với mình như vậy…」(Khi Nikaidou lẩm bẩm, có lẽ chỉ là do tôi tưởng tượng, nhưng tôi có cảm giác ánh mắt chị ấy đã hướng về phía tôi trong một khoảnh khắc.)「Đúng vậy nhỉ. Nhưng Yoshi cũng gần giống vậy mà. Cậu ấy thường xuyên nói những câu ngọt ngào đến mức người nghe muốn nôn ra đường vậy.」(Sao tự nhiên lại nhắc đến chuyện của tôi vậy, chị Ootsuki. Tôi không nghĩ là mình thường xuyên nói những câu ngọt ngào đâu?)「Fufu. Akiho-chan nói đúng đó. Yuuya-kun, anh có nhớ những lời anh nói khi tỏ tình với em không?」Chị Kaede vừa hỏi vừa ửng hồng đôi má. Tất nhiên, tôi nhớ từng chữ từng câu những gì đã nói với chị Kaede dưới bầu trời đầy sao đó. (Nhưng chờ đã, chị Kaede. Chị có biết nếu nói chuyện đó ở đây bây giờ thì sẽ thế nào không?)「Hể… Tớ tò mò không biết Yoshizumi đã tỏ tình với Hitotsuba-san như thế nào. Rất muốn được nghe đấy.」「Em đồng ý với Nikaidou-senpai! Kaede-nee, cho em biết đi! Yoshizumi-senpai đã tỏ tình với chị như thế nào ạ!?」「Ehehe. Chuyện đó là───」「───Yoshizumi Yuuya yêu Hitotsuba Kaede. Hơn bất kỳ ai trên thế giới. Đấy. Đừng bắt anh phải nói trước mặt mọi người.」Tôi đã tự mình nói ra những lời đó thay vì để chị Kaede nói, vì tôi không muốn chị ấy phải nói ra. Đối với tôi, lời tỏ tình với chị Kaede là một thử thách mà tôi đã đặt cược cả mạng sống. Tôi không muốn nó bị biến thành trò cười. (Nhưng mà xấu hổ đến mức mặt như muốn bốc hỏa.)「Cái này lại… có cảm giác như vừa nghe được một chuyện kinh khủng. Hay đúng hơn là không nghe thì tốt hơn.」「Vâng… không ngờ lại đến mức này.」「Yoshi… đó vừa là lời tỏ tình, vừa là lời cầu hôn đấy.」「Tớ ngưỡng mộ cậu thật, Yuuya. Nếu tớ gặp khó khăn, cậu có thể cho tớ lời khuyên không?」「Yuuya-kun… cậu thật sự là học sinh cấp Ba sao?」Nhận được năm phản ứng khác nhau từ năm người, đồng hồ đo sự xấu hổ trong tôi đã vượt quá giới hạn và tôi gục mặt xuống bàn. (Cái trò tra tấn xấu hổ này là gì vậy.)「Th-thôi! Chuyện này đến đây thôi, chúng ta tiếp tục làm bài tập nào, Yui-chan!」Vừa nói, chị Ootsuki vừa vỗ tay bôm bốp để kéo lại không khí đang chùng xuống. (Chị ấy có quên rằng nguyên nhân của câu chuyện này là do chính mình không nhỉ?)「Ể!? Món jumbo parfait của em thì sao!? Ít nhất cũng phải để em ăn xong rồi hãy tiếp tục chứ!」「Không được, Yui-chan! Chúng ta không có thời gian rảnh rỗi như vậy đâu! Hay đúng hơn là phải nhanh chóng làm xong để thoát khỏi thế giới dâu tây này!」Sau khi mắng mỏ Yui-chan đang rơm rớm nước mắt, chị Ootsuki chuyển ánh mắt sang quyển vở và bắt đầu di chuyển tay với tốc độ chóng mặt.「Nếu Yui-chan cố gắng làm bài tập, chị sẽ khao em món jumbo parfait, nên chúng ta cùng cố gắng nhé. Nếu không muốn ăn thì cũng không cần phải cố gắng đâu───」「Vâng! Miyamoto Yui, xin cống hiến hết mình để tiêu diệt bài tập!」Yui-chan, người đã dễ dàng bị mồi nhử ngọt ngào của chị Kaede dụ dỗ, đứng thẳng người và chào một cách nghiêm túc, rồi thay đổi sắc mặt và bắt đầu cuộc chiến với kẻ thù không đội trời chung. (Nếu có thể tập trung được thì làm ơn hãy làm từ đầu đi.)
*****
「Nhân tiện, mọi người có nghĩ gì về tương lai không?」Khoảng hai giờ sau, khi mặt trời bắt đầu lặn. Khi bộ não đã gần đến giới hạn mệt mỏi và chúng tôi đang chuẩn bị về nhà, chị Ootsuki đột nhiên bắt đầu câu chuyện với một giọng nói nghiêm túc.「Tương lai là chuyện đại học thế nào à? Hay là xa hơn nữa?」Nikaidou cũng hỏi lại với một vẻ mặt nghiêm túc.Chúng tôi mới chỉ là học sinh năm hai, nhưng chắc chắn đã đến lúc phải bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về con đường sự nghiệp của mình.「Ừm… vậy thì mở rộng phạm vi hơn, là ước mơ tương lai đi? Ai-chan có nghĩ gì không?」「Cũng có, nhưng mà… tự nhiên sao vậy, Akiho? Tớ cứ nghĩ cậu không phải là kiểu người quan tâm đến những chuyện như vậy?」「Thất lễ! Tớ cũng suy nghĩ nhiều thứ lắm đó? Mà thôi, cho tớ biết ước mơ của Ai-chan đi! Tương lai cậu muốn làm gì?」Bị chị Ootsuki chọc vào sườn, Nikaidou vặn vẹo người một cách nhột nhạt. Má chị ấy hơi ửng hồng, và có một chút gì đó gợi cảm. (Mấy chuyện đó để lúc chỉ có con gái với nhau hãy làm.)「Ưm, tớ sẽ nói… a, ư… tớ sẽ nói đàng hoàng, nên đừng chọc sườn tớ nữa, Akiho.」「Ai-chan có điểm yếu ở sườn à. Biết được một điều hay rồi đây…」「Thôi nào, đủ rồi!」Nikaidou tung một cú chặt tay không thương tiếc vào đầu chị Ootsuki, người đang định nắm lấy sườn chị và bắt đầu cuộc tấn công chọc lét một cách nghiêm túc, để làm chị ấy im lặng. Sau khi thở dài một tiếng,「Ước mơ của tớ là trở thành một huấn luyện viên thể thao. Tớ muốn được tham gia vào thể thao với tư cách là người hỗ trợ các cầu thủ.」「Vậy à. Tớ nghĩ nếu là Ai-chan thì có thể tiếp tục chơi bóng rổ và ước mơ trở thành tuyển thủ quốc gia cũng được mà… cậu định bỏ bóng rổ à?」「Không biết nữa. Tớ vẫn chưa chắc có tiếp tục với tư cách là cầu thủ không. Nhưng cũng giống như ai đó, tớ là người hiểu rõ nhất về khả năng của mình.」Nói rồi Nikaidou hướng ánh mắt về phía tôi và nở một nụ cười mong manh. (Nghĩ lại thì, vào đầu mùa xuân, ba chúng tôi, bao gồm cả Shinji, đã từng nói chuyện. Lúc đó là chuyện tôi có đi chuyên nghiệp hay không, nhưng không ngờ Nikaidou cũng có suy nghĩ tương tự.)「Nhưng tớ vẫn thích bóng rổ, nên nếu có thể làm một công việc liên quan đến thể thao thì tốt.」「Em nghĩ đó là một ước mơ rất hợp với Nikaidou-senpai! Hay đúng hơn là nếu Nikaidou-senpai trở thành huấn luyện viên, tinh thần của các cầu thủ sẽ tăng vọt và huy chương vàng cũng không phải là giấc mơ đâu ạ!」Yui-chan vừa ăn món jumbo parfait mà chị Kaede đã gọi cho như một phần thưởng vì đã cố gắng làm bài tập, vừa nói.「Có lẽ Yui-chan nói đúng. Ai-chan khi trưởng thành chắc chắn sẽ trở thành một mỹ nhân đẹp trai. Nếu được một người như vậy huấn luyện, chắc chắn sẽ cố gắng hết mình nhỉ.」「Vâng! Ít nhất là em tự tin có thể phát huy 120% sức lực của mình ạ!」Yui-chan vừa nhai ngấu nghiến quả chuối vừa hùng hồn nói. (Mà thôi, Nikaidou bây giờ đã thu hút cả nam lẫn nữ, nên khi trưởng thành chắc cũng không thay đổi. Nếu được một người như vậy hướng dẫn, có lẽ có thể phát huy được sức mạnh vượt qua cả khả năng thực sự.)「Vậy thì tiếp theo là Yoshi! Ước mơ của Yoshi là gì nhỉ? Mà không cần hỏi cũng biết nhỉ?」「Không cần hỏi là sao? Hay là chị nghĩ tôi sẽ nói〝Ước mơ tương lai của em là được kết hôn với chị Kaede〟à?」「Ể? Không phải à?」Khi tôi hỏi lại, chị Ootsuki há hốc mồm và làm một vẻ mặt ngây ngô. Tôi liếc mắt nhìn chị Kaede ngồi cạnh thì thấy mắt chị ấy đã rơm rớm.「Không, bây giờ chúng ta không nói chuyện đó, đúng không? Tất nhiên là anh muốn được ở bên cạnh chị Kaede mãi mãi, và hơn nữa, chẳng phải chuyện anh đổi họ thành Hitotsuba đã được quyết định rồi sao.」Một trong những điều kiện để được gánh thay món nợ mà ông bố chết tiệt của tôi để lại là tôi phải ở rể, và tôi cũng đã tuyên bố quyết tâm của mình với cha mẹ của chị Kaede. Cho nên, khác với một giấc mơ không biết có thành hiện thực hay không, việc kết hôn với chị Kaede là một điều chắc chắn.「Ehehe… Đúng vậy nhỉ. Sau khi tốt nghiệp cấp Ba là chúng ta sẽ đăng ký kết hôn, đúng không ạ.」Vừa ôm chặt lấy cánh tay tôi, chị Kaede vừa nói một câu bom tấn bằng một giọng ngọt ngào. Tất nhiên, những người lần đầu tiên nghe thấy đều ngạc nhiên đến mức không biết phải nói gì, và mắt tròn xoe. Có lẽ đã đoán được tình hình, chỉ có Yui-chan là vẫn thản nhiên ăn parfait với vẻ mặt kinh ngạc.「Ừm… chuyện này để sau này hỏi tiếp. Quay lại chủ đề nào. Yoshi, xin mời.」「Đúng vậy. Dù không phải là một ước mơ cụ thể như của Nikaidou, nhưng tớ muốn học về quản trị kinh doanh và quản lý ở đại học. Vì gần như chắc chắn tớ sẽ làm những công việc như vậy. Cho nên tớ muốn hấp thụ mọi thứ có thể học được.」Cha của chị Kaede──Kazuhiro-san──đã nói〝Chuyện của Kaede, nhờ cả vào con nhé〟nên tôi không thể phản bội lại tình cảm và sự kỳ vọng đó được. Để có thể tự mình làm cho chị Kaede hạnh phúc, tôi sẽ làm bất cứ điều gì.「Yuuya-kun… Cảm ơn anh. Em rất vui.」「Việc muốn tự mình làm cho người quan trọng hạnh phúc là điều đương nhiên mà. Vì chị Kaede, anh có thể cố gắng bao nhiêu cũng được.」Khi tôi xoa đầu, chị Kaede dụi má vào cánh tay tôi và mỉm cười một cách vui sướng. Gương mặt đó thật dễ thương nên tôi không kìm được mà âu yếm nhiều lần.「Khụ khụ! Cấm thế giới dâu tây! Thật tình, không một chút sơ hở nào…」Vâng, tôi đã bị chị Ootsuki mắng. Nhưng chị Kaede vẫn ôm chặt lấy cánh tay tôi. (Cánh tay tôi bị kẹp giữa cặp quả căng tròn và mềm mại, thật hạnh phúc, nhưng chị có thể buông ra một chút được không?)「Muu… Cho em bổ sung thêm một chút thành phần Yuuya-kun nữa đi ạ. Phần thưởng cho em vì đã cố gắng cả ngày hôm nay!」Chị Kaede ôm chặt cánh tay tôi hơn như thể không muốn rời xa. Có vẻ như vì mệt mỏi nên dù mới chỉ là chiều tối, chị đã sớm bước vào chế độ nũng nịu.「Này, Hitotsuba-san. Tớ hiểu cảm giác muốn làm nũng với Yoshizumi, nhưng đây là quán cà phê. Dù có làm nũng thì cũng nên chọn thời gian và địa điểm chứ?」Nikaidou nói với một giọng điệu mạnh mẽ, vừa thở dài một cách ra vẻ. Đúng là cứng họng không nói nên lời, chị Kaede bối rối và từ từ lùi lại.(Về nhà rồi thì cứ làm nũng thỏa thích, nên bây giờ ráng chịu nhé.) Tôi vừa lẩm bẩm trong lòng vừa xoa đầu chị Kaede.「Này, Akiho. Tiếp theo đến lượt tớ được không? Ước mơ của tớ cũng gần giống của Nikaidou-san, nhưng tớ muốn trở thành một nhà báo thể thao. Không chỉ bóng đá, mà còn cả bóng chày, bóng rổ, tớ muốn được tham gia vào nhiều môn thể thao khác nhau.」「Ừm, rất tốt đấy chứ. Tớ nghĩ nó rất hợp với Shinji.」「Cảm ơn cậu, Yuuya.」Shinji vừa nói vừa ngượng ngùng mỉm cười.「Thôi được rồi, tiếp theo là tớ! Ước mơ của tớ là… làm giáo viên! Tớ thích trẻ con lắm. Cho nên tớ đã luôn nghĩ rằng tương lai mình muốn trở thành một giáo viên. Mà cũng có một phần là vì tớ ngưỡng mộ một người thầy đã giúp đỡ tớ rất nhiều.」Giọng của chị Ootsuki, người đang gãi má một cách ngượng ngùng, lại vô cùng nghiêm túc. Có một người để ngưỡng mộ, và muốn trở thành người như vậy, nên đã đuổi theo bóng lưng của người đó. Tôi nghe nói nghề giáo viên rất vất vả, nhưng chắc chắn chị Ootsuki sẽ ổn thôi. Chị ấy sẽ vượt qua khó khăn bằng sự vui vẻ vốn có, và sẽ trở thành một giáo viên rất tốt, luôn ở bên cạnh học sinh.「Akiho làm giáo viên à… Bất ngờ thì cũng có bất ngờ… nhưng có lẽ lại rất hợp. Nếu Akiho là giáo viên chủ nhiệm thì mỗi ngày chắc sẽ rất vui.」「Cảm ơn cậu, Ai-chan. Tớ sẽ cố gắng để trở thành như vậy! Mà thôi, chuyện của tớ đến đây là hết. Chị đợi lâu chưa, Kaede-chan!」Người kết thúc màn trình diễn là nữ sinh trung học dễ thương nhất Nhật Bản, chị Kaede. (Nghĩ lại thì dù ở bên cạnh nhau mỗi ngày nhưng tôi chưa bao giờ nghe về ước mơ của chị Kaede.) Một cô gái tên là Hitotsuba Kaede, người có tài năng toàn diện, có thể làm tốt mọi thứ từ học tập đến thể thao, nhưng lại không tự mãn mà không ngừng nỗ lực. Ước mơ của một cô gái như vậy là gì?Hình như trong cuộc phỏng vấn khi nhận giải Grand Prix, khi được hỏi về ước mơ tương lai, chị ấy đã trả lời là〝trở thành một người vợ bình thường〟, nhưng không lẽ chị ấy nói thật à?「? Ước mơ của em tất nhiên là trở thành vợ của Yuuya-kun rồi ạ. Ngoài ra không có gì khác.」「「「「……Ể?」」」」Tiếng của bốn người chúng tôi, trừ Yui-chan vẫn đang thản nhiên ăn parfait, đã vang lên một cách đẹp đẽ.「Ừm… nói dối đúng không, Kaede-chan? Câu trả lời trong cuộc phỏng vấn chỉ là một cái cớ để từ chối gia nhập làng giải trí, và ước mơ của cậu không phải là trở thành vợ của Yoshi, đúng không?」Chị Ootsuki hỏi với một giọng run rẩy. Shinji cũng lộ vẻ mặt không thể tin được, và Nikaidou thì nhíu mày.「Không phải là nói dối đâu ạ? Em muốn trở thành vợ và sống hạnh phúc cùng Yuuya-kun, và ước mơ của em là được hỗ trợ Yuuya-kun cả ở nhà lẫn trong công việc.」「Oa… quả nhiên là Kaede-chan. Tình yêu dành cho Yoshi không hề lay chuyển nhỉ…」Thấy chị Kaede khẳng định một cách dứt khoát, chị Ootsuki cười gượng. (Tôi nghĩ chị ấy đang nói những điều khiến tôi vui, nhưng một người được trời phú cho không chỉ hai mà là rất nhiều thứ như chị Kaede mà lại có ước mơ làm vợ từ khi còn là học sinh cấp Ba thì thật lãng phí.)「Này, Hitotsuba-san. Hitotsuba-san không có việc gì muốn làm à?」「Việc em muốn làm ạ? Ừm… Chẳng hạn như nấu những bữa ăn ngon cho Yuuya-kun mỗi ngày?」「Trừ Yoshizumi ra, là việc mà chính Hitotsuba-san muốn làm. Hay là cậu không có gì cả?」Nikaidou truy hỏi với một giọng nói có chút tức giận. Tuy nhiên, câu hỏi tự nó lại rất bình thường. Giống như chị Ootsuki muốn trở thành giáo viên vì ngưỡng mộ một người nào đó, hay như Nikaidou và Shinji muốn tham gia vào thể thao, chị ấy chỉ đơn giản là hỏi xem chị Kaede có việc gì muốn làm không.Nhưng chị Kaede, một điều thực sự hiếm thấy, lại có vẻ bối rối, ánh mắt lơ lửng giữa không trung. (Tại sao vậy, trong khi chị ấy lúc nào cũng tự tin.)「E-em thì không… không có việc gì muốn làm đặc biệt cả… chỉ cần được ở bên cạnh Yuuya-kun là được rồi…」Chị Kaede cố gắng thốt ra từng lời, nhưng giọng nói lại mỏng manh và không có chút sinh khí nào, như thể sắp khóc. Đối với một cô gái như vậy, Nikaidou đột nhiên dịu lại và nói.「Tớ nghĩ là rất lãng phí đấy. Nếu cậu nói muốn hỗ trợ Yoshizumi cả trong và ngoài gia đình, thì cậu có thể thử suy nghĩ xem cụ thể sẽ hỗ trợ như thế nào, không phải sao?」(Bây giờ tôi cũng không khác gì chị Kaede. Nếu có khác, thì là tôi có thể sẽ được giao phó việc quản lý một tập đoàn lớn là Hitotsuba Electric trong tương lai, nên tôi muốn học về kinh doanh và quản lý. Tôi tin rằng sau những nỗ lực tích lũy đó, giấc mơ làm cho chị Kaede hạnh phúc của tôi sẽ thành hiện thực.)「Đúng vậy, Kaede-chan! Vẫn còn thời gian, và với một người như Kaede-chan thì chắc chắn sẽ tìm được việc mình muốn làm thôi! Đừng chỉ chăm chăm vào Yoshi, hãy thử nghĩ về những gì mình thích đi! Làm một bà nội trợ toàn thời gian thì lãng phí lắm!」「Việc em thích là… được cười đùa cùng Yuuya-kun mỗi ngày, và việc em muốn làm là… Ư ư, làm sao đây, Yuuya-kun. Em không biết mình muốn làm gì!」Chị Kaede vừa lay vai tôi vừa hoang mang. (Cảm giác não rung lên như thế này cũng đã lâu rồi nhỉ.) Tôi vừa xoa lưng vừa cố gắng dỗ dành chị Kaede đang dần rơi vào trạng thái hoảng loạn.「Nói chuyện xong chưa ạ? Em cũng vừa ăn xong parfait nên chúng ta giải tán thôi được không? Sắp đến giờ ăn tối rồi đấy ạ?」Như thể không thèm để ý đến những nỗ lực của tôi, Yui-chan, người đã im lặng suốt từ nãy đến giờ, cuối cùng cũng mở miệng. (Em ấy đã ăn hết một ly jumbo parfait to bằng mặt mình một mình sao? Cái cơ thể nhỏ bé đó hấp thụ vào đâu nhỉ. Thật kỳ lạ.)「Nhân tiện, Yui-chan có ước mơ tương lai gì không?」「Em á? Ước mơ của em tất nhiên là trở thành một mỹ nhân ngực khủng quyến rũ như mẹ rồi, có vấn đề gì sao?」Khi tôi hỏi để thay đổi chủ đề, Yui-chan đã trả lời một cách dứt khoát với vẻ mặt như thể đang nói〝Đừng hỏi những điều hiển nhiên như vậy〟khiến tất cả chúng tôi đều cười gượng. (Mà thôi. Đây là một chủ đề rất nhạy cảm, nên đừng động vào.)「Ấy ấy mọi người. Cái phản ứng đó là sao? Lúc nãy chỉ là đùa thôi mà. Đừng có tin thật chứ.」「Ể, không phải à? Tớ nhớ lần trước em cũng nói〝Tớ sẽ trở thành như mẹ!〟mà… thật sự không phải à?」「Nikaidou-senpai, nói vậy thì quá thất lễ rồi đấy ạ!? Ước mơ của em là trở thành một nữ cường nhân làm việc bay khắp thế giới như mẹ! Em không chỉ ngưỡng mộ vòng một thôi đâu!」Trước Yui-chan đang gầm gừ, Nikaidou xin lỗi. (Dù nói là đùa nhưng lại thừa nhận là ngưỡng mộ à. Mà thôi, Mary-san có một thân hình rất chuẩn. Hay đúng hơn là mẹ của những cô gái xung quanh tôi ai cũng quá xinh đẹp thì phải?)「Nhân tiện, mẹ của Yui-chan làm nghề gì vậy?」「Mẹ em là một nhà tư vấn tự do. Bà làm việc cùng với các giám đốc của mọi công ty trên thế giới. Dù mỗi ngày đều rất bận rộn, nhưng mẹ rất ngầu. Mẹ là niềm tự hào và là người em ngưỡng mộ.」Khóe môi của Yui-chan khi nói những lời đó nở một nụ cười, nhưng đôi mắt lại vô cùng nghiêm túc, và tôi có thể thấy được một quyết tâm vững chắc rằng mình cũng sẽ trở thành như vậy.Tôi nghe nói công việc chính của một nhà tư vấn là hỗ trợ giải quyết các vấn đề mà công ty đang gặp phải. Đó là một công việc rất khó khăn, đòi hỏi một lượng kiến thức khổng lồ, phải nắm bắt vấn đề một cách chính xác và đưa ra những đề xuất trực tiếp giải quyết vấn đề.Nhưng lạ thay, tôi không hề cảm thấy có gì lạ khi Mary-san làm một công việc như vậy. Hay đúng hơn là sau khi nghe câu chuyện, tôi thậm chí còn nghĩ rằng không có công việc nào khác phù hợp với bà ấy. Là người Anh, và cũng đã sống ở Nhật Bản một thời gian dài nên chắc chắn bà cũng có nhiều hiểu biết.Nếu đã học cùng trường đại học với cha mẹ của chị Kaede là Sakurako-san và Kazuhiro-san, thì chắc chắn bà cũng đã rất nỗ lực trong việc học. Từ không khí khi nói chuyện vài lần ở Okinawa, tôi đoán rằng bà cũng rất giỏi trong việc cân bằng giữa việc thẳng thắn đưa ra những lời phê bình sắc bén và việc thúc đẩy đối phương tự suy nghĩ và tìm ra câu trả lời.「Thực tế là mẹ em và ba của Kaede-nee có mối quan hệ đối tác kinh doanh. Em không biết liệu Yoshizumi-senpai và em có trở thành như vậy không, nhưng ít nhất em muốn trở thành một nữ cường nhân như mẹ.」「……Không ngờ một người trông vậy mà lại suy nghĩ kỹ càng đến thế, Yui-chan. Tớ ngưỡng mộ thật. Có muốn tớ xoa đầu không?」「Oa! Em vui quá! Chị nghĩ em sẽ nói vậy thì đã nhầm to rồi nhé!? Nếu làm thế thì Kaede-nee sẽ có vẻ mặt gì… A.」Có vẻ như em ấy đã nhận ra rồi, Yui-chan. Thường thì nếu tôi định xoa đầu một cô gái khác ngoài chị ấy, chị Kaede sẽ rơm rớm nước mắt và tức giận, nhưng bây giờ chị ấy lại im lặng và cúi đầu. (Chị ấy có đến mức chán nản như vậy không?)「K-Kaede-chan… cậu không sao chứ?」「Ưm… việc muốn làm… việc tôi muốn làm…」Chị Ootsuki lo lắng hỏi, nhưng có vẻ như chị Kaede không nghe thấy. Không ngờ chỉ vì một câu chuyện không đâu về ước mơ mà lại phải băn khoăn đến thế. Tôi quyết định rằng cứ thế này thì không xong, và ra hiệu cho chị Ootsuki. Cô ấy cũng đồng ý với tôi, gật đầu một cách nhẹ nhàng,「Thôi được rồi, Yui-chan cũng đã ăn xong parfait, dọn dẹp cũng xong rồi, hôm nay chúng ta giải tán ở đây thôi nhỉ!」Và tuyên bố giải tán buổi học nhóm tại【Héritage】. Khi mọi người lục tục đứng dậy, tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay chị Kaede, người vẫn đang chìm trong suy nghĩ.「Chị Kaede, chúng ta về nhà thôi. Ăn cơm, rồi vào bồn tắm để thay đổi không khí, sau đó chúng ta từ từ suy nghĩ nhé?」「Yuuya-kun… Em…」Tôi mạnh mẽ kéo tay chị Kaede, người đang yếu ớt đáp lại. Có lẽ đây là nỗi khổ của người có tài năng hiếm có, có thể làm tốt mọi việc, và sự kiên trì để đạt được mục tiêu đã đề ra. Nỗi đau này chỉ thuộc về một mình chị Kaede. Tôi, một người không vượt qua được giới hạn của người bình thường, không thể hiểu được nó một cách thực sự. Nhưng, tôi có thể cùng chị ấy suy nghĩ.「Không sao đâu. Chị Kaede không đơn độc. Anh cũng sẽ cùng chị suy nghĩ. Một người không bằng hai người, hai người không bằng ba người. Anh nghĩ hỏi ý kiến của Sakurako-san và Kazuhiro-san cũng là một ý hay.」「? Hỏi mẹ và ba ạ?」「Dù sao thì hai người họ cũng là những bậc tiền bối trong cuộc sống mà. Hồi cấp Ba họ có ước mơ gì không. Tại sao họ lại làm công việc hiện tại, anh nghĩ hỏi thử cũng được.」「Ra vậy… đúng là vậy nhỉ. Yuuya-kun nói đúng. Ba thì không nói, nhưng em chưa bao giờ hỏi mẹ tại sao lại trở thành luật sư! Nếu đã quyết định vậy thì phải về nhà nhanh để gọi điện thoại thôi!」Có lẽ đã lấy lại được tinh thần, chị Kaede bật dậy một cách mạnh mẽ. Rồi chị nắm chặt lại tay tôi và ngược lại, kéo tôi đi.「Ồ, Kaede-nee đã khỏe lại rồi! Quả nhiên là Yoshizumi-senpai!」Yui-chan lon ton lại gần và ôm lấy chị Kaede. Chị Kaede vừa xoa đầu cô em gái đáng yêu đó bằng một nụ cười hiền, vừa nói bằng một giọng lạnh đến rợn người.「Yui-chan, cảm ơn em đã lo lắng. Nhưng, về chuyện em định để Yuuya-kun xoa đầu, sau này chị sẽ từ từ hỏi chuyện nhé?」「A, cái đó không phải là em nói muốn được xoa đầu đâu!? Hay đúng hơn là Yoshizumi-senpai đã nói là có muốn xoa không, nên… này, chị đang siết chặt quá! Siết chặt quá rồi Kaede-nee!?」Trước cơn đau bất ngờ, Yui-chan ngay lập tức vỗ tay đầu hàng, nhưng chị Kaede chỉ mỉm cười nham hiểm với một con quỷ Hannya hiện ra sau lưng. Thật tình, đáng sợ.「Này, Yoshizumi-senpai cứu em với! Vốn dĩ là lỗi của senpai mà!?」「Đổ trách nhiệm cho người khác là không tốt đâu, Yui-chan. Yuuya-kun chỉ nói đùa thôi, mà người tin thật lại chính là Yui-chan, không phải sao…」「Em cũng chỉ định nói đùa thôi mà!?」Dưới bầu trời hoàng hôn, tiếng kêu của Yui-chan vang lên một cách buồn bã. Thấy chị Kaede đã lấy lại được tinh thần, Nikaidou và chị Ootsuki cũng lộ vẻ mặt nhẹ nhõm.「Ai đó! Ai đó cứu em với! Cứ thế này thì em sẽ bị gập người mất!」(Tiếng của Yui-chan có vẻ vui mừng một cách lạ thường, chắc chỉ là do tôi tưởng tượng. Má em ấy ửng hồng cũng chắc là do ánh hoàng hôn. Vì danh dự của cô hậu bối đáng yêu, cứ coi là vậy đi.)
*****
Vừa về đến nhà, chị Kaede đã định gọi ngay cho Sakurako-san, nhưng trước đó chúng tôi đã quyết định cùng nhau chuẩn bị bữa tối.Vốn dĩ Sakurako-san cũng không rảnh. Nếu là chị Kaede của thường ngày, chị ấy đã gửi tin nhắn trước trên tàu để giải thích sơ qua tình hình và xác nhận thời gian có thể nói chuyện, nhưng có lẽ vì đang vội vàng nên chị ấy đã không nghĩ đến, nên tôi đã liên lạc thay.Vì tình hình như vậy, tôi đã nói với chị Kaede rằng hôm nay cứ để tôi lo hết cũng được, nhưng bị chị ấy nhờ vả bằng một giọng nói tha thiết rằng muốn tôi ở bên cạnh khi nói chuyện điện thoại thì đành chịu thôi. Nhân tiện, thời gian mà Sakurako-san chỉ định là sau 8 giờ tối, và hiện tại là hơn 7 giờ một chút.Kiểm tra tủ lạnh thì thấy vừa có thịt gà, hành tây, khoai tây, cà rốt, và còn thừa cả viên cà ri, nên bữa tối hôm nay quyết định là cà ri. Dù có cảm giác thời gian hầm hơi thiếu một chút, nhưng tối nay đành nhắm mắt cho qua và hy vọng vào ngày mai.Hai chúng tôi nhanh chóng làm việc. Tôi không muốn để chị Kaede, người đang trong tình trạng tinh thần không ổn định, cầm dao nên tôi đã cắt nguyên liệu, còn việc xào thì giao cho chị Kaede. Khoai tây và cà rốt, những thứ cần nhiều thời gian để mềm, được cho vào lò vi sóng trước khi cho vào nồi. Sau đó chỉ cần cho nước vào và hầm, nên đặt hẹn giờ và để đó là được. Đến khi xong xuôi thì cũng vừa đúng lúc đến giờ hẹn.Chúng tôi ngồi cạnh nhau trên ghế sofa, chị Kaede nắm chặt tay tôi và hít thở sâu hai, ba lần trước khi gọi cho Sakurako-san.『Alo? A, Kaede. Một ngày vất vả rồi.』「Vâng. Mẹ cũng vất vả rồi. Cảm ơn mẹ dù đang mệt vì công việc.」『Không cần phải bận tâm đâu. Hôm nay cũng không bận lắm, mà dù có mệt đi nữa, nếu con đang có chuyện phiền lòng thì mẹ sẽ lắng nghe bao nhiêu cũng được. Đó chính là cha mẹ mà.』Giọng của Sakurako-san vang lên qua điện thoại ấm áp và dịu dàng đến lạ. (Tốt quá rồi, chị Kaede.)『Mẹ đã nghe chuyện từ Yuuya-kun rồi. Con muốn hỏi xem hồi mẹ còn là học sinh cấp Ba có ước mơ hay việc gì muốn làm không, đúng không?』「Vâng. Bạn bè hỏi mà chỉ có mình con là không trả lời được ngay… Yui-chan cũng nói là muốn trở thành một nhà tư vấn như Mary-san, mà chỉ có mình con là không có gì cả…」Chị Kaede vừa nói vừa ủ rũ buông thõng vai, giọng nói yếu ớt. Có lẽ đã cảm nhận được từ giọng nói đó, Sakurako-san đột nhiên hỏi một câu đi thẳng vào vấn đề.『Ước mơ của Kaede có phải là trở thành vợ của Yuuya-kun không?』「……Vâng. Vì bị hỏi nên con đã trả lời như vậy… Mẹ ơi, chuyện này có kỳ lạ không ạ?」『Ừm… ước mơ tương lai là làm vợ thì không có gì là kỳ lạ cả. Nhưng đó là điều Kaede muốn trở thành trong tương lai, và nó khác với việc con muốn làm, đúng không?』Đúng là vậy. Trước lời nói chính xác của Sakurako-san, chị Kaede bị sốc đến mức suýt làm rơi điện thoại, và mặt mày như thể sắp có một linh hồn thoát ra khỏi miệng.『Tất nhiên, mẹ cũng hiểu rất rõ nỗi lo của Kaede là〝không biết mình muốn làm gì〟. Hay đúng hơn là việc Yui-chan và các bạn của con đã quyết định〝tương lai muốn trở thành như thế này!〟mới là điều đặc biệt.』Theo lời Sakurako-san, tình trạng hiện tại của chị Kaede, theo tâm lý học, là giai đoạn moratorium, một giai đoạn tạm hoãn để trở thành người lớn.Mình là ai, tương lai mình muốn làm gì. Đó là một giai đoạn quan trọng để tự vấn sâu sắc và suy nghĩ, và qua quá trình tự vấn này, người ta sẽ hình thành bản sắc của chính mình, Sakurako-san nói.『Trong tâm lý học, người ta nói rằng con người sẽ trưởng thành trong suốt cuộc đời. Việc muốn làm bây giờ không nhất thiết sẽ giống như vậy sau năm năm, mười năm. Bởi vì trong thời gian đó, con sẽ tiếp xúc với nhiều thứ khác nhau.』Những suy nghĩ và giá trị mà một người có sẽ thay đổi qua những cuộc gặp gỡ và trải nghiệm. Đặc biệt là trường hợp của tôi, cuộc sống đã thay đổi rất nhiều sau khi gặp chị Kaede, và tôi đã bắt đầu chăm chỉ học hành hơn, điều mà trước đây tôi chỉ làm cho có. Sakurako-san gọi đây là một bước ngoặt.『Việc Kaede thích Yuuya-kun cũng có thể coi là một bước ngoặt. Sau khi thích Yuuya-kun, con đã bắt đầu chú ý đến việc chăm sóc da, tập thể dục, và tham gia cuộc thi Miss Contest dành cho nữ sinh trung học toàn quốc và giành chiến thắng. Nhưng nếu con không thích Yuuya-kun thì sao?』「……Có lẽ, sẽ không có gì nhiều hơn bây giờ…」Chị Kaede lẩm bẩm. (Không phải vậy,) tôi cố gắng kìm nén lời phủ nhận sắp thốt ra. (Bây giờ là lúc để chị Kaede suy nghĩ.)「Bây giờ nghĩ lại, trước khi gặp Yuuya-kun, em thật trống rỗng. Chỉ đi học một cách vô định, nói chuyện với Akiho-chan, và về nhà không la cà đâu cả để học. Cứ lặp đi lặp lại như vậy.」『Kaede từ nhỏ đã là một cô bé rất ngoan và vâng lời, không hề đòi hỏi điều gì. Nhưng mặt khác, chúng tôi lại lo lắng không biết con có đang kìm nén bản thân không.』Một chút lo lắng mà Sakurako-san và Kazuhiro-san đã ôm ấp với tư cách là cha mẹ. Lần đầu tiên nghe thấy điều đó, chị Kaede cúi đầu một cách áy náy.『Nhưng Kaede đó lần đầu tiên yêu, và lần đầu tiên đòi hỏi một điều vô cùng ích kỷ, và từ đó trở đi con… Fufu. Đã trở nên rất nũng nịu và rất ích kỷ, đúng không.』「Này mẹ!? Con miễn cưỡng thừa nhận là con đang làm nũng với Yuuya-kun, nhưng con không có ích kỷ đâu nhé!?」『Vậy à, thật không? Mẹ nghe Mary nói là ở Okinawa con đã bám dính lấy Yuuya-kun, đúng không? Ở biển, con còn đòi được bôi kem chống nắng nữa… đó không phải là ích kỷ à?』「C-cái đó… Yuuya-kun, đó có phải là ích kỷ không ạ? Không phải đúng không? Xin hãy nói là không phải đi!」Bị hỏi đột ngột, tôi bối rối. Từ đầu dây bên kia, Sakurako-san cũng đang hỏi〝Sao nào, Yuuya-kun?〟để tìm câu trả lời.「À… ừm. Có lẽ là một sự ích kỷ đáng yêu và khiến anh vui?」Tôi vừa cười ha ha ha vừa trả lời như vậy. Dù chị ấy nói những điều ích kỷ như muốn tắm chung, hay muốn ôm tôi ngủ chung, nhưng dù có xấu hổ, ngượng ngùng và lý trí như sắp bay đi, đối với tôi đó vẫn là những điều khiến tôi vui. Dù có nhiều lúc bối rối, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ là mình ghét.『Yuuya-kun là một thiên tài trong việc chiều chuộng Kaede. Cứ thế mà phát huy nhé? Phần mà chúng tôi đã không thể chiều chuộng được, con hãy chiều chuộng thật nhiều nhé.』「Ehehe. Con đã được mẹ chứng nhận rồi, nên sau này con sẽ làm nũng nhiều nhé, Yuuya-kun!」Với một nụ cười rạng rỡ, chị Kaede ôm chặt lấy eo tôi như một chú mèo con làm nũng với chủ. Tôi đã ôm chặt lấy chị, nhưng vì có chút bất ngờ nên suýt nữa đã ngã khỏi ghế sofa.『Mấy chuyện đó để sau khi cúp máy rồi hãy làm nhé. Quay lại chủ đề nào?』Sakurako-san nói với một giọng có chút kinh ngạc. Tôi có thể dễ dàng tưởng tượng ra cảnh chị ấy đang nhún vai và thở dài một tiếng.『Việc sống cùng Yuuya-kun đã tạo ra trong con, một người trống rỗng, một ước mơ là〝muốn được sống trọn đời cùng người này〟. Nếu con không biết mình muốn làm gì, mẹ nghĩ con cứ thử trải nghiệm một điều gì đó đi.』「Hửm? Em nên trải nghiệm gì ạ?」『Nói tóm lại, tinh thần〝cứ làm thử đi!〟là quan trọng. Cái này gọi là trải nghiệm khai sáng, nhưng mà thôi, bỏ qua đi. Cho nên Kaede. Con, hãy thử làm thêm trong những ngày nghỉ hè còn lại đi.』Trước đề nghị bất ngờ từ Sakurako-san, không cần phải nói, một loạt dấu chấm hỏi đã hiện ra trên đầu tôi và chị Kaede.「Mẹ ơi, tại sao lại là làm thêm ạ? Làm vậy có thay đổi được gì không?」『Đây không phải là chuyện chỉ riêng của Kaede, nhưng điều con thiếu là sự tiếp xúc với xã hội. Khi bước chân ra khỏi sự bảo bọc của trường học để vào xã hội, ở đó là một thế giới xa lạ. Ở nơi làm việc, không có người quen cũng không có cha mẹ để dựa dẫm. Khi đó, con sẽ buộc phải tiếp xúc với những người lớn không quen biết.』「…………」『Mẹ nghĩ là con sẽ có những lo lắng. Mẹ xin lỗi khi phải nói những điều này với hai đứa đang cố gắng học hành ở trường, nhưng những gì học được ở trường không nhất thiết sẽ hữu ích khi ra ngoài xã hội. Chính vì vậy, con người mới có thể trưởng thành. Khi tiếp xúc với những điều và những người xa lạ, con sẽ có những khám phá và học hỏi mới. Từ những học hỏi đó, con chắc chắn sẽ có thể tìm ra được điều mình muốn làm.』Chị Kaede vừa gật đầu thỉnh thoảng, vừa lắng nghe từng lời của Sakurako-san một cách nghiêm túc, như thể đang nghiền ngẫm.『Cứ tiếp tục suy nghĩ về việc mình muốn làm thì mẹ nghĩ sẽ không dễ dàng tìm ra câu trả lời đâu. Tất nhiên, Kaede vẫn còn là học sinh cấp Ba nên không cần phải quá nghiêm trọng, nhưng nếu con vẫn muốn có một gợi ý nào đó, thì hãy hành động đi.』「Hành động để thay đổi bản thân… và làm thêm vì điều đó à. Em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó, mẹ ạ.」『Bình thường là vậy. Mà thôi, những đứa trẻ như Yuuya-kun, người đã sớm tiếp xúc với nhiều người lớn và xã hội, và đã trải nghiệm sự vất vả đó, cũng không phải là không có, nhưng rất hiếm. Cho nên có thể nói rằng cậu ấy có một tinh thần trưởng thành không giống như một học sinh cấp Ba.』Bị Sakurako-san khen đột ngột, lưng tôi ngứa ngáy. Trường hợp của tôi là do có một tấm gương xấu là ông bố chết tiệt chỉ biết gây nợ và bà mẹ không những không ngăn cản mà còn đẩy lưng, ở ngay gần. Nhờ đó mà tôi đã có thể gặp được Taka-san và những người cấp dưới của anh ấy, và hồi nhỏ tôi thường được họ chơi cùng. Ở đó, tôi đã được nghe nhiều câu chuyện vất vả, và họ đã luôn miệng nói với tôi rằng〝Yuuya không được trở thành như bọn anh đâu đấy〟.(Nghĩ lại thì, ngày xưa, người đã yêu thương tôi như em trai cũng là do quen biết qua bố và Taka-san.) Lần cuối cùng có liên lạc là đã gần bốn năm rồi, hình như anh ấy đang du học ở một trường đại học nước ngoài. (Không biết anh ấy có khỏe không.)『Mà thôi, kỳ nghỉ hè cũng sắp kết thúc rồi nhỉ. Vậy thì chắc cũng khó tìm được nơi nào nhận làm… à, có lẽ có một chỗ.』Đúng là dù có muốn làm thêm thì kỳ nghỉ hè cũng đã gần kết thúc. Nếu muốn làm chỉ trong kỳ nghỉ dài như tôi, thì phải đăng ký trước.Nhân tiện, nơi làm thêm của tôi vào mùa hè này là một cửa hàng tạp hóa quen thuộc của Harumi-san, vợ của Taka-san. Chủ của cửa hàng này là bạn cùng lớp cấp Hai của Harumi-san và đang tìm người, nên đã giới thiệu tôi. Việc bị nhờ vả làm việc vào cuối tuần sau này dù chỉ là kỳ nghỉ hè, là một câu chuyện bí mật.Thôi, quay lại chủ đề chính. Bây giờ là chuyện nơi làm thêm của chị Kaede. Sakurako-san có vẻ đã nghĩ ra một nơi nào đó, không biết là ở đâu?『Không cần phải lo. Nơi mẹ giới thiệu là một quán cà phê mà cả Kaede và Yuuya-kun đều biết rất rõ,【Héritage】đó. Dù có mâu thuẫn với những gì vừa nói, nhưng nếu có nơi nào nhận làm dù chỉ trong một thời gian ngắn như vậy, thì chắc chỉ có ở đây thôi.』Trước nơi làm thêm bất ngờ mà Sakurako-san nói ra, tôi và chị Kaede đều kinh ngạc. (Không chỉ là biết, mà【Héritage】còn là quán cà phê quen thuộc mà hôm nay chúng tôi đã ngồi cả ngày.)「Chờ đã, mẹ ơi. Tại sao mẹ lại biết về【Héritage】? Mẹ có quen biết với chủ quán à?」『Cô Ooyama Motoko, vợ của chủ quán, là đàn chị của mẹ hồi đại học đó. Một người rất giỏi, và lại còn xinh đẹp nữa. Đến mức được chọn là hoa khôi của trường đấy?』Trước câu hỏi chính đáng của chị Kaede, câu trả lời nhận được lại khiến chúng tôi càng thêm sốc. (Không ngờ cô Ooyama lại là đàn chị đại học của Sakurako-san.)『Mẹ sẽ liên lạc với cô Ooyama. Dù chỉ là một tuần, chắc chắn cô ấy sẽ cho con làm việc.』「Vâng! Cảm ơn mẹ. Lần đầu tiên nên em cũng lo lắng, nhưng nếu là ở【Héritage】của cô Motoko thì có lẽ em sẽ yên tâm hơn một chút.」『Dù có là người quen đi nữa thì cũng không được lơ là đâu nhé? Dù trước đây con đã tiếp xúc với cô ấy một cách thân thiện với tư cách là khách hàng, nhưng khi làm việc thì sẽ là mối quan hệ cấp trên và cấp dưới, nên phải nghiêm túc. Nghe rõ chưa?』「Vâng. Con sẽ ghi nhớ và cố gắng ạ!」『Đừng quá gồng mình. Hãy thả lỏng vai, và đừng quên rằng việc làm thêm không phải là mục đích. Đây chỉ là một phương tiện thôi.』Làm thêm như một phương tiện để tìm ra điều mình muốn làm. Nếu đó trở thành mục đích thì sẽ là làm việc ngược đời. Sakurako-san cuối cùng đã nhắc nhở một cách dứt khoát.『Cuối cùng, mẹ chỉ muốn nói điều này. Sau này, cuộc đời của Kaede và Yuuya-kun sẽ rất dài. Trong quá trình trải nghiệm nhiều thứ, sẽ có những lúc các con phải băn khoăn, cũng sẽ có những lúc thất bại. Nhưng không sao cả. Băn khoăn. Thất bại. Thành công. Qua sự lặp lại đó, con người sẽ trở nên mạnh mẽ hơn. Cho nên Kaede, hãy cố gắng lên. Cùng với Yuuya-kun nhé.』「……Vâng. Con hiểu rồi, mẹ. Con sẽ cố gắng cùng Yuuya-kun.」「Vâng. Sau này chúng con sẽ cùng nhau cố gắng.」Sakurako-san cười một cách mãn nguyện trước câu trả lời của chúng tôi. (Không hiểu sao lại nhớ đến cuộc trò chuyện ở suối nước nóng.)『Hai đứa thì không sao đâu. Nếu có chuyện gì, cứ như hôm nay, lúc nào mẹ cũng sẽ tư vấn cho, nên đừng khách sáo. Nghe rõ chưa?』「Thật sự cảm ơn mẹ. Con yêu mẹ.」『Này này, Kaede. Câu nói đó phải nói với Yuuya-kun mới đúng chứ? Thôi được rồi, câu chuyện đã xong. Khi nào nói chuyện xong với cô Ooyama, mẹ sẽ liên lạc lại. Vậy nhé, chúc ngủ ngon.』「Vâng, chúc mẹ ngủ ngon.」Cuộc điện thoại dài mà ngắn với Sakurako-san đã kết thúc. Việc chị Kaede quyết định đi làm thêm là một diễn biến bất ngờ, nhưng thay vì cứ băn khoăn và chán nản, việc mạnh dạn đi ra ngoài để xem thế giới là một lựa chọn không sai.「Dù có hơi sợ một chút, nhưng đây cũng là vì bản thân em, đúng không ạ. Em sẽ cố gắng để tìm ra điều mình muốn làm.」「Sakurako-san cũng đã nói rồi, cứ thả lỏng vai và đừng vội vàng nhé. Anh cũng sẽ cùng chị suy nghĩ.」Vừa nói, tôi vừa nhẹ nhàng ôm lấy chị Kaede và dịu dàng xoa đầu chị. Giống như cách chị Kaede đã cứu tôi khi cuộc sống của tôi sắp kết thúc. Lần này, tôi muốn trở thành sức mạnh cho chị Kaede, người đang băn khoăn về tương lai.「Cảm ơn anh, Yuuya-kun. Ehehe… Hôm nay em đã rất buồn, và cũng rất lo lắng về việc làm thêm, nhưng được Yuuya-kun ôm chặt thế này, em lại cảm thấy tràn đầy năng lượng.」「Vậy thì tốt rồi. Nếu chị Kaede vui, anh sẽ sẵn lòng ôm chị. Khi mệt mỏi, cứ làm nũng thật nhiều nhé.」「Ehehe. Vậy thì tối nay em sẽ làm nũng thật nhiều nhé! Chúng ta sẽ cùng vào bồn tắm, anh sẽ sấy tóc cho em, và sau đó trong chăn… anh sẽ ôm em cho đến khi em ngủ được, và xoa đầu thật nhiều cho em được không ạ?」Chị Kaede vừa nói vừa thì thầm vào tai tôi bằng một giọng ngọt ngào như tan chảy cùng một hơi thở nóng hổi. Một dòng điện chạy dọc sống lưng tôi. Bị nhờ vả như vậy thì không thể từ chối được.「Anh hiểu rồi, chị Kaede. Hay là thỉnh thoảng anh sẽ kỳ lưng cho chị nhé? Cả massage nữa. Lúc nào cũng được chị làm cho nên anh thấy ngại.」「Ể!? S-s-sao vậy ạ, Yuuya-kun!? Thường thì đây là lúc anh sẽ hoảng hốt mà!?」「Không cần phải khách sáo đâu? Anh muốn xoa dịu cả thể xác lẫn tâm hồn cho chị Kaede, người đã cố gắng cả ngày hôm nay. Hay là chị không muốn được anh làm cho?」「Kh-không phải là không muốn ạ. Hay đúng hơn là em muốn được nhờ… ạ.」Có lẽ không muốn bị nhìn thấy vẻ ngượng ngùng, chị Kaede vùi mặt vào ngực tôi và trả lời bằng một giọng như sắp khóc. Nhưng tiếc là tôi vẫn nhìn thấy cổ chị đỏ bừng.「Được rồi. Quyết định vậy nhé. Lâu rồi không làm nên tay nghề anh cũng ngứa ngáy. A, nhưng trước đó chúng ta ăn tối đã nhé. Chị đói rồi đúng không?」「V-vâng… em đói meo rồi ạ.」「Vậy anh đi chuẩn bị đây, chị ngồi trước đợi nhé?」「A, vậy thì em đi chuẩn bị bồn tắm. Lâu rồi mới được Yuuya-kun massage… làm sao đây, tim em đập thình thịch không ngừng!」Vừa kêu lên một tiếng đáng yêu, chị Kaede vừa chạy nhanh ra khỏi phòng khách. (Tôi nghĩ mình đã nói một điều khá táo bạo, nhưng thỉnh thoảng có một ngày như vậy cũng được.) Dù sao thì hôm nay cũng đã mệt mỏi vì nhiều chuyện. Cùng làm nũng, cùng xoa dịu cho nhau, không ai có quyền phàn nàn.「Nhưng ít nhất cũng phải bảo chị ấy mặc đồ bơi mới được. Hay là mình lại muốn xem bộ bikini trắng mà chị ấy đã mặc ở Okinawa nhỉ…」Vừa cho một nửa viên cà ri cay và một nửa viên cà ri ngọt vào nồi đã sôi vừa phải, tôi vừa khuấy đều vừa lẩm bẩm. (Mùa hè năm sau có lẽ sẽ khó, nhưng tôi lại muốn đi biển cùng chị Kaede.)「Nếu Yuuya-kun muốn, em có thể mặc bộ đồ bơi đó cho anh xem không?」「Ừm. Rất mong được xem───mà khoan, chị Kaede, không lẽ chị nghe thấy à?」Không biết từ lúc nào, chị Kaede, người đã thay sang đồ mặc ở nhà, đã đứng bên cạnh tôi. Khóe môi chị nở một nụ cười nham hiểm như thể vừa bắt được thóp của quỷ.「Fufu. Em đã nghe rất rõ rồi. Em đã nhìn thấy khoảnh khắc Yuuya-kun vừa tưởng tượng ra dáng vẻ mặc đồ bơi của em vừa lẩm bẩm với vẻ mặt ngây ngất. Thật tình, nếu muốn xem đến thế thì cứ nói ngay đi. Vì Yuuya-kun, em có thể cởi một lớp, hai lớp áo cũng được!」Vừa nói, chị Kaede vừa ưỡn ngực một cách tự hào. Ngay lúc đó, cặp quả căng tròn rung lên một cách đáng yêu, kích thích những ham muốn của tôi. (Ra vậy, vì đã thay sang đồ mặc ở nhà nên cũng không mặc đồ lót. Cho nên mới rung như vậy. Mà mình đang bình tĩnh suy nghĩ cái gì vậy!)「C-cởi nhiều như vậy thì chị Kaede sẽ không còn gì để mặc đâu?」「Nếu Yuuya-kun muốn, em lúc nào cũng… được mà nhé?」Vừa thì thầm những lời ngọt ngào vào tai tôi, chị Kaede vừa hôn lên má tôi. Cảm giác đôi môi mềm mại và hương thơm cam quýt thoang thoảng lan tỏa trong mũi, khiến tim tôi tự nhiên đập nhanh hơn. (Đừng có bất ngờ như vậy, tim tôi chịu không nổi đâu.)「Vậy thì em đi dọn đĩa các thứ nhé. Em xới cơm luôn được không ạ?」「À, ừm. Cảm ơn chị. Nhờ chị nhé? À mà, cho anh hỏi được không?」「Vâng, có chuyện gì ạ?」「……Được là, được cái gì?」Tôi vừa lo lắng không biết chị Kaede có nghe thấy tiếng tim mình đập loạn hay không, vừa hỏi. Tôi có thể cảm nhận được má mình đang nóng bừng. Thấy vậy, chị Kaede mỉm cười, nhưng đôi mắt lại sắc bén như một kẻ săn mồi đã tìm thấy con mồi.Chị Kaede vòng tay quanh cổ tôi và lại áp sát mặt vào tai tôi thì thầm.「Còn phải hỏi sao. Là thứ quý giá nhất của em đó. Hơn thế nữa thì… Fufu. Là điều cấm kỵ.」Không cần phải nói, não tôi đã ngừng hoạt động và lý trí như sắp bay đi.Sau đó, chúng tôi ăn cà ri và cùng nhau vào bồn tắm, và chị Kaede đã mặc bộ đồ bơi màu trắng đúng như lời hứa (?). Bị khoe khoang cặp đồi như marshmallow sắp tràn ra khỏi bộ bikini ngay trước mắt, tôi suýt nữa đã chảy máu mũi.Hơn nữa, dù chị Kaede nói là xấu hổ, nhưng vết cháy nắng dọc theo đường viền của bộ đồ bơi lại toát lên một vẻ quyến rũ không thể tả. Sự cân bằng giữa làn da trắng như sứ và làn da rám nắng màu lúa mì đẹp đẽ đúng là một tỷ lệ vàng.「Vậy thì Yuuya-kun. Hãy làm em… sung sướng thật nhiều nhé?」Lý trí của tôi, người đã kỳ lưng và sau đó massage cho một chị Kaede như vậy, đã ra sao thì tự hiểu.Chỉ một lời. Hãy để tôi nói rằng cơ thể của chị Kaede rất mềm mại.