Thứ Bảy cuối tuần. Tôi và chị Kaede đã ra ngoài từ sau bữa trưa, không phải để hẹn hò, mà là để đi mua một thứ không thể thiếu cho quán cà phê hầu gái và quản gia.
Hôm nay, chị Kaede mặc một chiếc áo len mỏng kết hợp với chiếc váy trench hai hàng cúc không tay. Một bộ trang phục rất hợp với tiết trời nắng đẹp của mùa thu.
Dù là một bộ trang phục đơn giản, nhưng phần cổ áo để lộ một cách tinh tế đã tạo nên một vẻ quyến rũ trưởng thành, mang lại một sự lộng lẫy nhất định.
Hơn nữa, mái tóc đen tuyền thường ngày được buông xõa hôm nay lại được tết và buộc nửa đầu kiểu đuôi ngựa, để lộ phần gáy xinh đẹp, tạo nên một bầu không khí không giống như một nữ sinh trung học.
「Fufu. Hôm nay Yuuya-kun cũng đẹp trai lắm ạ!」
Chị Kaede vừa khoác tay tôi đi vừa cười một cách vui sướng, nhưng liệu có thật là vậy không. Tôi chỉ mặc một bộ đồ xuề xòa gồm quần jean, áo phông và khoác một chiếc áo khoác mỏng. Tôi không nghĩ là mình có được vẻ lộng lẫy như chị Kaede.
「Thật mà. Nghe này, Yuuya-kun. Em sẽ nói bao nhiêu lần cũng được, Yuuya-kun rất đẹp trai! Là một người đẹp trai! Dù ai nói gì đi nữa, suy nghĩ này của em sẽ không thay đổi! Đối với em, cậu con trai đẹp trai nhất Nhật Bản chính là Yuuya-kun!」
Chị Kaede vừa thở hổn hển vừa khẳng định. (Này, chị nói to quá nên những người đi đường đều nghe thấy, xấu hổ chết đi được!?)
『Ừ ừ. Mình hiểu cảm giác của cô bé đó. Vì bạn trai của cậu ấy đẹp trai thật mà.』『Một cặp đôi trai xinh gái đẹp như trong tranh vẽ… thích thật.』『Cậu con trai đẹp trai nhất Nhật Bản… thật đáng sợ khi điều đó không hẳn là sai…』
「A ha ha ha… à, cảm ơn chị Kaede. Nhưng dù chị có khen nhiều đến thế cũng không được gì đâu?」
「Không sao đâu ạ. Đây là tấm lòng thật sự của em mà.」
Thấy chị Kaede áp sát người vào, tôi không kìm được mà xoa đầu chị một cách đáng yêu. (Bị bày tỏ tình cảm một cách thẳng thắn như vậy, vừa vui vừa xấu hổ, đến mức không nói nên lời, thật khổ, nên chị đừng làm vậy nữa.)
「Ehehe. Được hẹn hò với Yuuya-kun, em vui lắm. Hôm nay chúng ta đi đâu ạ? À, nhà chiếu hình vũ trụ thì sao ạ?」
Cô gái mà dù nói là nữ sinh trung học dễ thương nhất thế giới cũng không quá lời, đang hỏi với vẻ mặt phấn khích, nên một con người nhỏ bé trong lòng tôi đang thì thầm rằng hãy đồng ý với đề nghị đó, nhưng chuyến đi hôm nay có một mục đích rõ ràng.
「Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, đây là hẹn hò mà không phải là hẹn hò, đúng không? Hôm nay chúng ta đi mua một thứ rất quan trọng là đồ hầu gái và đồ quản gia, chị đừng quên nhé?」
「Anh cứ yên tâm, Yuuya-kun. Về chuyện đó, em đã nói chuyện với bên kia rồi. Anh cứ yên tâm như ngồi trên một con tàu lớn mà đi theo em! Rồi thời gian còn lại chúng ta sẽ tình tứ với nhau!」
(Chị Kaede thật sự không hề thay đổi,) tôi thầm nghĩ trong lòng, nhưng không thể nói là không được, vì một phần nào đó tôi cũng mong muốn được làm vậy với chị Kaede. (Tự mình thấy rằng bất cứ lúc nào mình cũng có thể mất kiểm soát.)
「Mà nói đi cũng phải lại, em bất ngờ thật khi Akiho-chan và Higurashi-kun lại cãi nhau một trận nhỏ nhỉ. Em lần đầu tiên thấy Higurashi-kun nổi giận đấy.」
「Shinji hiếm khi nổi giận lắm. Lần nào nổi giận cũng là lúc có liên quan đến chị Ootsuki… mà thôi, anh hiểu cảm giác của cậu ấy đến đau lòng.」
Shinji đã nổi giận là vào sau giờ học vài ngày trước. Đó là lúc lớp đã quyết định tiết mục là quán cà phê hầu gái và quản gia, và mọi người đang cùng nhau suy nghĩ xem cần phải chuẩn bị những gì.
Hồi Tưởng Bắt Đầu
「Shin-kun, cậu không hiểu gì cả! Xu hướng đồ hầu gái hiện nay là váy ngắn! Váy dài không còn hợp mốt nữa đâu!」
(Đây là Yoshizumi tại hiện trường. Lớp học 2-2 sau giờ học đang trong tình trạng hỗn loạn vì một cơn mưa rào bất chợt. Tiếng ồn ào đến mức có thể nghe thấy cả ngoài hành lang, khiến tôi bất giác nghĩ ra một câu ngớ ngẩn như vậy.)
Một trong số đó là Ootsuki Akiho, người đã đề xuất ý tưởng quán cà phê hầu gái và quản gia và trở thành người phụ trách lớp chúng tôi.
「Em đang nói gì vậy, Akiho! Đồ hầu gái thì phải là váy dài trong sáng chứ!? Váy ngắn chỉ là tà đạo thôi!」
Đối đầu với cô ấy là Higurashi Shinji, người đá cặp với tôi trong câu lạc bộ bóng đá và cũng là người bạn đời duy nhất của chị Ootsuki.
Cặp đôi ngốc nghếch hiếm khi cãi nhau đang đứng trước bảng đen và hét vào mặt nhau. Không chỉ vậy, một vài bạn cùng lớp còn chia thành hai phe, phe Higurashi và phe Ootsuki, để ủng hộ cho ý kiến của mỗi bên. Nhân tiện, phe Ootsuki chủ yếu là con trai và phe Higurashi chủ yếu là con gái.
「H-hai người bình tĩnh lại đi ạ! Cứ cãi nhau thế này thì không giải quyết được gì đâu?」
Chị Kaede đang cố gắng hết sức để chen vào giữa hai người và làm họ bình tĩnh lại, nhưng có vẻ như ngọn lửa đang bùng cháy không dễ dàng dập tắt được.
「Này, Nikaidou. Trong lúc tớ đi vệ sinh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?」
「Như cậu thấy đấy, Yoshizumi. Higurashi hiếm khi lại phản đối ý kiến của trưởng nhóm Akiho, và ý kiến của hai người không hợp nhau. Một vài học sinh đã hùa theo nên không biết từ lúc nào không khí đã trở nên căng thẳng như sắp có một cuộc chiến xảy ra.」
「Nói như thể là chuyện của người khác vậy. Mà nguyên nhân là gì? Họ đang nói về váy vóc gì đó, nhưng Shinji nổi giận thì hiếm lắm.」
Trước câu hỏi của tôi, Nikaidou chỉ tay về phía hai người đang cãi nhau với vẻ mặt kinh ngạc, như thể muốn nói hãy nhìn đi thì sẽ hiểu. (Vụ này phiền phức quá, chắc mình nên đứng ngoài quan sát thôi.)
「Shin-kun cũng biết mà, doanh thu sau khi trừ đi chi phí mở quán sẽ được dùng cho tiệc liên hoan của lớp, đúng không? Vậy thì điều chúng ta phải suy nghĩ là làm thế nào để vừa vui vừa kiếm được nhiều tiền!」
「Cho nên em nói là làm váy của các hầu gái ngắn lại à? Anh nghĩ đó là một ý tưởng quá thiển cận.」
「Cậu hãy tưởng tượng đi! Dáng vẻ của Kaede-chan và Ai-chan vừa giữ váy ngắn vừa ngượng ngùng mời khách! Rất hấp dẫn, đúng không, Yoshi!?」
(Đừng có hỏi tôi!) tôi suýt nữa đã hét lên. (Nhờ vậy mà tôi đã trở thành tâm điểm chú ý của cả lớp. Hơn nữa họ còn đang gây áp lực im lặng bắt tôi phải trả lời.)
「Đừng bị lời của Akiho làm cho dao động, Yuuya. Hãy nói ra ý kiến của chính mình! Đừng khuất phục trước áp lực của đám đông!」
「Yoshi, đôi khi cũng cần phải gạt bỏ cảm xúc cá nhân! Tất cả là vì doanh thu… để mọi người cùng nhau đi ăn tiệc thịt nướng!」
(Hai người này có thể nhiệt tình đến thế vì độ dài của chiếc váy hầu gái, thật đáng nể.) Tôi liếc nhìn Nikaidou thì thấy chị ấy đang cúi đầu, vai run lên và cố gắng nhịn cười.
「Hãy cho em biết suy nghĩ của Yuuya-kun! Váy của hầu gái là dài hay ngắn ạ?」
Cuối cùng chị Kaede cũng hỏi tôi, nên tôi không còn đường lui nữa. Sau khi thở dài một tiếng, tôi đã nói ra một câu hỏi đơn giản.
「Vốn dĩ tại sao lại chỉ có hai lựa chọn là dài hoặc váy ngắn? Em không nghĩ là chúng ta phải quyết định một trong hai đâu?」
「「「……Ể?」」」
Một tiếng hỏi vang lên trong lớp. Chị Ootsuki và Shinji thì nhíu mày. Phản ứng đó nằm ngoài dự đoán của tôi, nhưng chỉ có một người, chị Kaede, có lẽ đã hiểu ý tôi, đã làm một vẻ mặt như thể có một bóng đèn vừa sáng lên trên đầu. (Quả nhiên là chị Kaede,) tôi thầm nghĩ và tiếp tục nói.
「Ví dụ, ngày đầu tiên là hầu gái mặc váy dài trong sáng, nhưng ngày thứ hai lại đổi thành hầu gái mặc váy ngắn thì sao?」
Chi phí cần thiết sẽ tăng gấp đôi, nhưng có thể sẽ kiếm được nhiều hơn thế. Những khách hàng đã đến vào ngày đầu tiên, nếu biết ngày hôm sau trang phục của các hầu gái sẽ thay đổi, họ sẽ muốn đến vào ngày thứ hai. Nói tóm lại, điều quan trọng là trong hai ngày đó, chúng ta có thể tạo ra được bao nhiêu khách hàng quay lại.
「Mọi người cũng vậy thôi, trong hai ngày lễ hội văn hóa, quán mà mọi người đến vào ngày đầu tiên và ngày thứ hai sẽ khác nhau, đúng không? Nhưng nếu trang phục khác nhau thì sao? Mọi người cũng sẽ đến xem thử chứ?」
「Đúng vậy… Yoshizumi nói đúng. Nếu là tớ, tớ cũng sẽ tò mò và đến xem. Rồi nếu thấy các hầu gái mặc váy ngắn, chắc chắn tớ sẽ vào.」
Người trả lời một cách dõng dạc là Mogi. Từ đó, các bạn nam phe váy ngắn cũng đồng loạt lên tiếng đồng ý〝Tớ cũng vậy!〟.
「Nhưng đây chỉ là một ví dụ thôi nhé. Những bạn không thích váy ngắn thì không cần phải ép buộc, cứ mặc váy dài là được. Váy ngắn và váy dài cùng tồn tại cũng không tệ mà, đúng không?」
Đây là một lễ hội ồn ào một năm mới có một lần, và năm sau sẽ bận rộn với việc ôn thi, nên đây là lần cuối cùng cả lớp có thể cùng nhau vui vẻ. Nếu vậy thì chúng ta nên tạo ra một lễ hội văn hóa vui vẻ và đáng nhớ cho mọi người chứ.
「Lần này Yuuya thắng một bàn rồi nhé, Akiho.」
「Mư mư mư… không ngờ Yoshi lại đưa ra một phương án thỏa hiệp! Hơn nữa lại còn rất hợp lý nữa. Quả nhiên là người mà Kaede-chan yêu tha thiết có khác… giỏi!」
Shinji cười gượng và chị Ootsuki cắn móng tay một cách bực bội. Và chị Kaede thì ưỡn ngực một cách tự hào.
「Vừa tiếp thu ý kiến của hai người một cách đầy đủ, vừa đảm bảo doanh thu và quan tâm đến việc mọi người cùng vui vẻ. Quả nhiên là Yuuya-kun!」
Chị Kaede vừa vỗ tay vừa khen ngợi tôi hết lời, và các bạn nữ phe váy dài cũng vỗ tay theo.
「Đổi trang phục từ váy dài sang váy ngắn, tớ không nghĩ ra đấy. Nếu thông báo trước thì sẽ thu hút được khách hàng quay lại vào ngày thứ hai, và như vậy sẽ rất đông khách và kiếm được nhiều tiền… Vấn đề là ngân sách nhỉ.」
Vấn đề lớn nhất trong đề xuất của tôi là tốn tiền. Vào ngày diễn ra, chắc chắn sẽ phải làm theo ca, nhưng con trai thì không nói, chứ con gái thì không thể mặc chung đồ, và tùy trường hợp, có thể sẽ phải chuẩn bị hai bộ trang phục cho mỗi người. Như vậy thì chỉ riêng tiền trang phục cũng đã tốn một khoản ngân sách kha khá rồi.
「Cứ yên tâm, Akiho-chan. Về trang phục, em có mối nên cứ giao cho em. Chắc là sẽ ổn thôi.」
「Quả nhiên là Kaede-chan! Vậy thì còn lại là nguyên liệu và trang trí nhỉ. Năm nay thiết bị lại nhờ Kaede-chan được không?」
「Vâng, chuyện đó cũng cứ giao cho em. Em sẽ sắp xếp để được chuyển đến vào ngày hôm trước như năm ngoái.」
Vì chị Kaede và chị Ootsuki năm ngoái cũng đã làm quán cà phê nên câu chuyện tiến triển rất nhanh. (Mà nói đi cũng phải lại, việc một lễ hội văn hóa của trường cấp Ba lại được một nhà sản xuất đồ gia dụng nổi tiếng thế giới là Hitotsuba hỗ trợ toàn diện thì đúng là gian lận quá rồi.)
「Fufufu… tớ đã thấy rồi, đã thấy rồi… khoảnh khắc lịch sử sẽ thay đổi lễ hội văn hóa của trường Meiwadai! Chúng ta sẽ đạt được doanh thu cao nhất trong lịch sử, và năm nay tiệc thịt nướng mọi người sẽ cùng nhau đến Jojoen!!」
「「「ỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒ!!」」」
(Việc cả lớp học sinh cấp Ba đang tuổi ăn tuổi lớn mà lại đến một nhà hàng thịt nướng cao cấp không có buffet thì là chuyện không thể, nhưng phản bác lại thì thật vô duyên. Thôi thì cứ vui vì hướng đi của lớp đã được định hình và mọi người đang hừng hực khí thế.)
「Nhân tiện, không thấy tham gia vào câu chuyện, nhưng Nikaidou thì sao? Cậu sẽ mặc váy ngắn à?」
「Fufu. Nếu Yoshizumi muốn thế.」
「……Miễn bình luận thêm.」
Điều chắc chắn có thể nói là, nếu Nikaidou mặc váy ngắn, chắc chắn sẽ lại có thêm fan cả nam lẫn nữ vì sự tương phản萌.
「Cứ thua mãi thì không hợp với tính cách của tớ. Tớ cũng sẽ cho mọi người thấy, lúc cần tớ cũng sẽ làm được.」
(Xin hãy làm ở mức độ vừa phải thôi.)
Hồi Tưởng Kết Thúc
Sau đó, chúng tôi đã liệt kê những vật dụng cần thiết cho việc trang trí và thảo luận xem nên dùng bánh kẹo tự làm, tuy tốn công nhưng tiết kiệm chi phí, hay dùng bánh kẹo có sẵn, tuy tốn kém nhưng tiện lợi, nhưng kết luận đã được dời lại vào đầu tuần sau.
「Dù thế nào đi nữa, cũng phụ thuộc vào việc có thể mua được đồ hầu gái với giá rẻ đến mức nào… chị Kaede, có thật sự ổn không?」
「Anh lo xa quá, Yuuya-kun. Không vấn đề gì ạ. Vì người đã chỉ cho em cửa hàng mà chúng ta sắp đến không ai khác chính là cô Motoko! Em đã gọi điện thoại trước cho cửa hàng và nói là muốn mua để dùng cho lễ hội văn hóa, và họ đã vui vẻ đồng ý sẽ cung cấp với giá rất rẻ.」
「Ra vậy. Việc chị nói chuyện với cô Motoko vào cuối ngày làm thêm quả nhiên là về nơi mua đồ hầu gái à.」
「Vâng! Từ lúc em nghĩ là muốn chơi trò chủ tớ với Yuuya-kun ở nhà, em đã quyết định sẽ mua rồi. Không ngờ nó lại hữu ích theo cách này.」
(Một động cơ quá không trong sáng, nhưng lần này nó lại có tác dụng. Mà chị không từ bỏ chuyện đó à. Chắc chắn không làm đâu nhé?)
「Em nhất định sẽ làm cho Yuuya-kun phải xiêu lòng! Em sẽ trở thành hầu gái riêng của Yuuya-kun!」
(Này, dù có nói như câu thoại nổi tiếng của nhân vật chính trong một bộ manga cướp biển nổi tiếng nào đó thì tôi cũng khó xử lắm.) Chúng tôi vừa đi vừa nói những câu chuyện ngớ ngẩn──nhưng đối với chúng tôi lại rất vui──.
「Đến nơi rồi, Yuuya-kun! Đây là cửa hàng chuyên về đồ hầu gái【Kalaryva】mà cô Motoko đã giới thiệu cho em!」
Đi ra khỏi con đường lớn một chút, chúng tôi đi vào một con hẻm yên tĩnh, thoát khỏi sự ồn ào, và đến được một tòa nhà hai tầng xây theo kiểu gạch đỏ. Nhìn vào bên trong, tầng một có vẻ như là một quán cà phê, và tôi có thể thấy những nhân viên mặc đồ hầu gái.
「【Kalaryva】tầng một là quán cà phê, và tầng hai là cửa hàng chuyên về đồ hầu gái ạ.」
Vừa giải thích, chị Kaede vừa đi vào trong tòa nhà từ một lối vào bên cạnh quán cà phê, rồi đi lên cầu thang với những bước chân nhanh nhẹn, và vào cửa hàng mà không chút do dự. Tôi có chút căng thẳng và đi theo sau.
Khi vào trong cửa hàng, điều đầu tiên tôi cảm nhận được là〝cái tên cửa hàng chuyên về đồ hầu gái không phải là hư danh〟.
Vốn dĩ, nhắc đến đồ hầu gái, tôi chỉ có một hình ảnh duy nhất là một chiếc váy tạp dề trắng đen hơi ngắn, nhưng định kiến đó đã bị lật đổ một cách ngoạn mục. Có những chiếc váy dài, có những chiếc để lộ vai. Thậm chí còn có cả đồ lót khêu gợi. (Ừm, đây không phải là không gian mà tôi nên ở.)
「Tiểu thư rất dễ thương nên mặc cái nào cũng hợp! Hay đúng hơn là em có thể chọn giúp được không ạ? Hay là hãy để em chọn!」
Ngay khi vừa vào cửa hàng. Khi tôi và chị Kaede đang đi dạo trong cửa hàng, một cô nhân viên (tất nhiên là trong trang phục hầu gái) đã lên tiếng. Một bộ đồ hầu gái dài trong sáng và đầy khí chất. Màu sắc là một màu xanh lá cây đậm trầm, đúng là một quý cô.
「Cảm ơn chị. Chúng em đến đây để gặp chị Miyawaki Mayu, chủ cửa hàng, qua lời giới thiệu của cô Ooyama Motoko ở【Héritage】…」
「A, tôi là Miyawaki Mayu, chủ cửa hàng! Vậy có nghĩa là em là Hitotsuba Kaede-chan đã gọi điện thoại lần trước!? Oa… dễ thương hơn cả tưởng tượng.」
Có vẻ như đây là chủ cửa hàng chuyên về đồ hầu gái sẽ cung cấp cho chúng tôi đồ hầu gái với giá rẻ lần này. Vì là do cô Motoko giới thiệu nên tôi không nghĩ là có vấn đề gì, nhưng ánh mắt của chị ấy khi nhìn chị Kaede có chút đỏ ngầu khiến tôi có chút bất an.
「Về chuyện em đã trao đổi qua điện thoại, em muốn được xem ngay bây giờ, có được không ạ?」
「Tất nhiên rồi! Nào nào, bạn trai của em cũng cùng vào đây! Chị sẽ cho hai em xem những món đồ tốt nhất của cửa hàng!」
Bị chị Miyawaki dẫn dắt với một cử chỉ giống như một nhân viên bán hàng đáng ngờ, chúng tôi đi vào một kho hàng ở phía sau cửa hàng, và thấy vô số bộ đồ hầu gái còn mới tinh được treo trên rất nhiều giá treo. Ngoài ra còn có vô số thùng carton được chất thành đống như núi.
「Không lẽ trong những thùng carton này toàn là đồ hầu gái ạ?」
「Đồ hầu gái là chủ yếu nhưng không phải là tất cả đâu. Còn có cả phụ kiện như tạp dề, băng đô, bikini và đồ lót nữa.」
Chị Miyawaki vừa cười gượng trả lời câu hỏi của tôi, vừa mang ra vài thùng carton có ghi〝Trường Meiwadai Đồ Hầu Gái〟.
「Trong đây là những bộ đồ hầu gái mà chị đã tự mình chọn lựa theo sở thích và định kiến của mình sau khi nhận được liên lạc từ Kaede-chan!」
「Cảm ơn chị───Oa… nhìn này, Yuuya-kun! Cái nào cũng rất dễ thương!」
Chị Kaede thử lấy ra một bộ từ thùng carton, đó là sự kết hợp giữa áo blouse trễ vai và váy ngắn. Việc để lộ một phần vai chắc chắn sẽ toát lên một vẻ quyến rũ bí ẩn. Tay áo có thể tháo rời, là một thiết kế 2 chiều nên có thể tùy chỉnh theo sở thích của người mặc.
「Tuyệt vời quá, Yuuya-kun. Có rất nhiều loại đồ hầu gái khác nhau! Có cả váy dài và những thiết kế mang phong cách thần tiên, rất đa dạng! Hơn nữa, trong một chiếc hộp khác còn có cả váy lót, tất cao cổ, dây nịt và cả giày nữa! Đúng là một chiếc hộp châu báu của đồ hầu gái!」
Mắt sáng long lanh, chị Kaede vui vẻ kiểm tra bên trong. (Việc không thống nhất thiết kế có thể sẽ làm khách hàng vui vì có thể thấy được nhiều loại hầu gái khác nhau. Hơn nữa, nếu ngay từ đầu đã trộn lẫn hầu gái mặc váy dài và váy ngắn thì ngân sách cũng sẽ được tiết kiệm đáng kể.)
「Em đã làm một cuộc khảo sát, và tỷ lệ giữa váy dài và váy ngắn là khoảng 7-3, và hầu như không có ai muốn mặc cả hai.」
「Hầu như có nghĩa là cũng có một vài người. Mà mình cũng đoán được là ai rồi…」
「Dự đoán của Yuuya-kun không sai đâu. Người trả lời muốn mặc cả hai, bao gồm cả em, là ba người.」
(Nói vậy thì khác gì nói ra câu trả lời rồi, chị Kaede. Mà Nikaidou cũng trả lời muốn mặc cả hai à. Từ sau chuyện ở lễ hội mùa hè, chị ấy có vẻ đã cởi mở hơn, nhưng không biết đó là tốt hay xấu.)
「Có vẻ như hai em đã thích nó rồi nhỉ. Đồ quản gia chị sẽ mang ra sau, nên đợi một chút nhé.」
「Cảm ơn chị, chị Miyawaki. Nhưng có thật sự được không ạ? Tất cả những món đồ này mà được giảm giá 90%…」
Trước lời nói gây sốc của chị Kaede, tôi ngạc nhiên đến mức suýt rớt cả cằm. (Giảm giá đến mức đó thì còn hơn cả lỗ vốn rồi.)
「Giống như quần áo, đồ hầu gái cũng luôn có những sản phẩm mới ra. Chị cũng đã chú ý đến việc quản lý hàng tồn kho, nhưng vẫn không tránh khỏi việc có những món hàng tồn như thế này.」
Dù nói với một giọng vui vẻ, nhưng khóe mắt của chị Miyawaki lại có chút buồn. (Có lẽ chị ấy tiếc vì những bộ đồ hầu gái, thứ chỉ có thể tỏa sáng khi được ai đó mặc, lại phải nằm trong kho như thế này.)
「Thay vì cứ để chúng trong thùng carton, được một cô gái xinh đẹp như Kaede-chan mặc thì chắc chắn chúng cũng sẽ hạnh phúc hơn!」
Nói rồi chị Miyawaki cười một tiếng. (Những món đồ ở đây đối với người này giống như những đứa con của mình, và chị ấy muốn cho chúng một nơi để tỏa sáng. Hiểu được cảm giác đó, chị Kaede cúi đầu thật sâu và một lần nữa bày tỏ lòng biết ơn của mình.)
「Cảm ơn chị, chị Miyawaki. Thực sự… cảm ơn chị.」
「Không cần phải khách sáo như vậy đâu! Kaede-chan là một khách hàng quan trọng mà! Lát nữa em sẽ xem tiếp chứ?」
「Vâng! Em cũng muốn mua một bộ đồ hầu gái cho riêng mình nên nhất định sẽ xem ạ!」
「Fuffuffu… nếu vậy thì cứ giao cho chị! Chị sẽ biến Kaede-chan thành một cô hầu gái dễ thương nhất! Bạn trai của em chắc chắn sẽ không ngủ được đêm nay vì vẻ dễ thương đó đâu!? Vâng, theo nhiều nghĩa đấy!」
Chị Miyawaki cười một tiếng. (Dù không khí đang có chút ảm đạm đã tan biến ngay lập tức là một điều tốt, nhưng nói với một khách hàng mới gặp lần đầu rằng〝Đêm nay không ngủ được đâu!?〟thì cũng hơi quá.)
「Yuuya-kun, anh đợi em nhé! Em sẽ trở thành một cô hầu gái dễ thương nhất!」
Nói rồi chị Kaede cùng chị Miyawaki rời khỏi kho hàng. Tôi, một mình còn lại, quyết định kiểm tra nội dung của thùng carton có ghi〝Trường Meiwadai Đồ Quản Gia〟.
(Chắc chắn sắp tới sẽ là thời gian thay đồ với chị chủ cửa hàng đáng ngờ đó (xin lỗi nhưng tôi đã nhận định như vậy), nên chắc sẽ không về ngay được.)
「Trong lúc hai người họ quay lại, mình sẽ kiểm tra hết bên trong…」
Trong kho hàng nóng nực, tôi vừa lau mồ hôi trên trán, vừa xác nhận rằng có đủ đồ hầu gái và đồ quản gia, cùng các vật dụng khác cho tất cả mọi người, mất khoảng một giờ. Khi được chị Kaede gọi điện thoại báo là đã chuẩn bị xong, tôi đã đi đến phòng thử đồ.
「Yuuya-kun, em đợi anh lâu chưa!」
Cùng với một giọng nói phấn khích, chị Kaede mở rèm và bước ra, khiến tôi không nói nên lời. (Ể? Một thiên thần đang mặc đồ hầu gái, đây là mơ à?)
Một thiết kế kẻ sọc màu xám đậm với chiếc váy có độ phồng như một đóa hoa đang nở rộ. Một chiếc nơ nhỏ ở cổ và một chiếc băng đô trên đầu đã tạo nên một vẻ dễ thương.
Chỉ vậy thôi thì cũng chỉ là một bộ đồ hầu gái trầm ổn, nhưng phần từ vai đến xương quai xanh, được gọi là vùng cổ áo, lại được làm bằng một loại vải màu nâu nhạt, để lộ làn da một cách tinh tế. Thêm vào đó là đôi tất cao cổ vừa vặn, làm nổi bật đôi chân trần xinh đẹp của chị Kaede một cách khêu gợi. Ánh mắt tôi đã dán chặt vào bộ trang phục vừa ngọt ngào vừa quyến rũ đó.
「Kaede-chan! Lúc nãy chị đã dạy rồi mà? Chỗ đó không phải là〝Yuuya-kun〟mà là〝chủ nhân〟đấy!」
「A, đúng rồi, chị chủ. Vậy thì một lần nữa───Thế nào ạ, chủ nhân? Có hợp không ạ?」
Bị chị Miyawaki nhắc nhở, chị Kaede đã nói lại. (Không biết họ đã trở nên thân thiết đến thế từ lúc nào, và chị đã dạy cho chị Kaede những điều gì, tôi vừa muốn mắng vừa muốn cảm ơn, nhưng trước hết phải nói ra cảm nhận của mình. Đó là lễ nghi của một người bạn trai.)
「Rất hợp đó, chị Kaede. Dù chỉ có thể nói những lời thông thường như vậy, nhưng rất dễ thương.」
Chỉ trong lúc này, tôi đã nguyền rủa sự nghèo nàn về từ vựng của mình. (Phải có những lời khác chứ. Như là một nữ thần đã giáng trần và mặc đồ hầu gái, hay là nếu được phục vụ như thế này thì có thể lên cả thiên đường, và còn nhiều điều khác muốn nói, nhưng tất cả đều được gói gọn trong hai từ〝dễ thương〟.)
「Oa… đúng như lời Kaede-chan nói, bạn trai của em rất thẳng thắn nhỉ. Tự nhiên tôi, một người không liên quan, cũng thấy xấu hổ.」
「Thật mà…! Yuuya-kun nói nữ thần thì quá đáng rồi. Tối nay em sẽ cố gắng phục vụ đến mức lên cả thiên đường nhé!」
Chị Kaede nói với một nụ cười rạng rỡ như một đóa hoa anh đào đang nở rộ, nhưng chị không cần phải cố gắng đến thế đâu? (Hay đúng hơn là những chuyện như vậy, tôi mong chị hãy nói một cách bất ngờ khi chỉ có hai chúng ta, chứ không phải ở trong cửa hàng! Kìa, chị Miyawaki cũng đang đỏ mặt đấy ạ!)
「Màn phục vụ của hầu gái đến mức lên cả thiên đường… cảm giác sẽ thế nào nhỉ… Ha ha… muốn quay video quá!」
(Ừm, những lời lẩm bẩm khi đang mơ màng, mình nên làm như không nghe thấy. Một người như thế này làm chủ cửa hàng có ổn không, nhưng lựa chọn thì lại hoàn hảo nên không thể phàn nàn.)
「Đ-đúng rồi Kaede-chan! Nhân tiện đây, sao em không chụp một tấm ảnh kỷ niệm với bạn trai của mình nhỉ? Chị sẽ tặng cho một tấm ảnh lấy liền!」
「Ể!? Được không ạ!? Yuuya-kun… không phải. Chủ nhân! Được chứ ạ!? Chúng ta hãy chụp một tấm ảnh kỷ niệm đi!」
「Cái giọng điệu đó thì anh không có quyền từ chối nhỉ. Mà thôi, dù sao cũng là một kỷ niệm, chúng ta chụp đi.」
「Quả nhiên là Yuuya-kun,」 chị Kaede vừa vui mừng vừa ôm lấy tôi. (Có vẻ như thiết lập hầu gái không ổn định lắm. Mà quan trọng hơn là, chị có thể đừng vòng tay quanh cổ và ôm chặt tôi trong cửa hàng được không? Vốn dĩ chị Kaede bây giờ đang mặc đồ hầu gái mỏng manh. Như vậy sẽ chạm vào và khó xử lắm.)
「Fufu. Không phải đâu ạ, chủ nhân. Không phải là đang chạm vào, mà là em đang cố tình chạm vào.」
「──────!?」
Bị cô hầu gái thì thầm ngọt ngào vào tai, tim tôi đập thình thịch một cái. (Ra vậy, đây chính là墮天使エロメイドnổi tiếng thế gian sao!? Không, cái đó có nhiều da thịt hơn nên hơi khác.)
「Nếu chủ nhân muốn… em sẽ tiếp đãi anh bằng một bộ đồ hầu gái gợi cảm hơn nữa đấy?」
(Chị Kaede!? Chị đang nói cái gì vậy!? Nếu chị Kaede nói là〝gợi cảm〟thì có thể đoán là rất nguy hiểm. Hơn nữa, tôi rất tò mò không biết tiếp đãi bằng một bộ đồ hầu gái gợi cảm là như thế nào, nhưng vốn dĩ ai là người đã nhồi nhét những điều đó vào đầu chị vậy!?)
「Nào nào Kaede-chan. Mấy chuyện đó để về nhà rồi hãy làm chứ? Không sao đâu, cứ làm như chị đã dạy thì chủ nhân sẽ gục ngay. Hay đúng hơn là đã sắp gục rồi nhỉ?」
「Thủ phạm là chị ààààààà!!」
(Chị Miyawaki này, cũng cùng loại với Sakurako-san! Không, việc nhồi nhét những điều đó vào đầu một khách hàng là chị Kaede thì còn tệ hơn cả Sakurako-san! Chị Kaede cũng đừng có tin ngay những chuyện như vậy chứ!)
「Yuuya-kun. Đừng nghĩ em là một đứa ngốc tin ngay mọi thứ. Em đã nhận định rằng câu chuyện của chị chủ là một điều rất có ý nghĩa, có thể làm cho Yuuya-kun vui. Cho nên anh cứ yên tâm giao phó cơ thể cho em.」
「Chị có thể giải thích xem có yếu tố nào để yên tâm được không!?」
Chị Kaede chỉ cười khúc khích và có vẻ không có ý định nghe lời tôi nói. Trong lúc đó, chúng tôi được chị chủ dẫn đến một không gian chụp ảnh được thiết kế riêng trong cửa hàng. Thường thì ở đây sẽ diễn ra các buổi chụp ảnh giữa khách hàng và các cô hầu gái nhân viên, nhưng bây giờ đang là giờ nghỉ nên không có ai.
「Bên này chuẩn bị xong rồi! Hai người chuẩn bị thế nào rồi?」
Chị chủ cầm máy ảnh lấy liền. Chị Kaede vẫn đang trong tư thế quen thuộc là ôm chặt lấy cánh tay tôi. Nhưng tôi không thể yên lòng nếu không trả đũa lại những trò trêu chọc lúc nãy. Hơn nữa, nếu đã là một kỷ niệm thì một kỷ niệm mãnh liệt đến mức không thể quên được thì tốt hơn. Cho nên tôi đã quay ra sau lưng chị Kaede và ôm chặt lấy chị ấy.
「───Ể? Này, Yuuya-kun!?」
「Suỵt. Nhìn về phía trước đi.」
Bị ôm bất ngờ, tôi ngăn chị Kaede đang ngạc nhiên lại và bảo chị ấy nhìn về phía trước. Chị chủ cười nham hiểm và nhấn nút chụp.
「Ừm! Kaede-chan, chụp được rất dễ thương! Bạn trai của em cũng siêu đẹp trai! Mà này, Yuuya-kun à? Cậu trông vậy mà cũng có lúc táo bạo nhỉ.」
Chị Miyawaki không chỉ chụp một tấm mà còn chụp đến ba tấm. Tấm đầu tiên, chị Kaede có vẻ mặt ngạc nhiên, nhưng từ tấm thứ hai trở đi, chị ấy đã lấy lại bình tĩnh và nở một nụ cười hiền hòa.
「Dù mới gặp lần đầu tiên hôm nay, tôi cũng hiểu. Kaede-chan trong ảnh trông rất hạnh phúc. Cậu yêu cô ấy lắm, đúng không.」
「……Vâng. Vì cô ấy là người quan trọng nhất trên thế giới đối với tôi.」
(Oa,) chị Miyawaki ngạc nhiên đến mức đưa tay lên che miệng. Nhân tiện, chị Kaede không có ở đây. Chị ấy đang thay lại đồ sau khi thử bộ đồ hầu gái. Nếu không thì tôi không thể nói những lời như vậy một cách dõng dạc được.
「Ấy ấy. Dù chính chủ không có ở đây thì bình thường cũng không nói được đâu nhé? Chỉ là cậu hơi đặc biệt thôi.」
「Vậy ạ?」
「Đúng vậy! Đàn ông là một sinh vật vụng về! Những người như Yuuya-kun, thẳng thắn bày tỏ tình cảm một cách trực tiếp, là ngoại lệ!」
「Đúng vậy đó, Yuuya-kun. Em đã nói bao nhiêu lần rồi là anh nên tự kiềm chế một chút.」
Chị Kaede, tay cầm bộ đồ hầu gái vừa mặc lúc nãy, đã quay trở lại. Má chị ấy có chút đỏ, không lẽ đã nghe thấy à?
「Vất vả rồi, Kaede-chan. Được yêu nhiều như vậy thật đáng ghen tị. À, bộ mới đã chuẩn bị xong rồi, lại đây đi.」
「Vâng, cảm ơn chị. Vậy thì Yuuya-kun, em sẽ đi thanh toán cùng với trang phục cho lễ hội văn hóa, nên anh đợi một chút nhé.」
「À… ừm. Anh hiểu rồi. Vậy anh ra ngoài đợi nhé.」
(Việc có thể sắm được những bộ trang phục cần thiết cho lễ hội văn hóa với giá rẻ là một điều tốt, nhưng chị ấy cũng mua cả bộ đồ hầu gái đó à. Không lẽ chị ấy thật sự định chơi trò chủ tớ ở nhà à?)
Việc có thể mua được trang phục, một mối lo lớn nhất, với giá rẻ đã khiến tinh thần của cả lớp tăng lên đột ngột. Các bạn nữ sau khi xem những bộ đồ hầu gái khác nhau thì xôn xao, và các bạn nam, những người có chút e dè với đồ quản gia, sau khi xem thực tế thì cũng cảm thấy nó khá ngầu và tinh thần cũng tăng lên.
「Tiếp theo là trang trí lớp học. Chắc là phải làm bảng hiệu và thực đơn nhỉ? Khăn trải bàn thì dùng đồ có sẵn được không?」
「Đúng vậy. Vì mua được trang phục rẻ nên ngân sách cũng dư dả, nên những chỗ có thể làm đơn giản thì cứ làm đơn giản đi. Tất nhiên là vẫn phải tiết kiệm chi phí.」
Chúng tôi bắt đầu chuẩn bị với chị Ootsuki và Shinji là trung tâm. Dù có vẻ đại khái nhưng chị Ootsuki lại nắm bắt được tình hình hiện tại rất tốt, và việc quản lý ngân sách của Shinji lại hoàn hảo, nên họ là những người lãnh đạo rất đáng tin cậy.
Từ đây cho đến ngày diễn ra, chúng tôi sẽ phải làm việc liên tục. Nhưng chắc cũng không đến mức như nhà ma năm ngoái.
「Đúng vậy nhỉ. Việc làm bảng hiệu thì vẫn còn nhiều thời gian nên chắc không sao, nhưng việc phải đi mua những vật dụng lặt vặt thì vất vả hơn. Vì số lượng cũng khá nhiều.」
「Đĩa giấy, dĩa các thứ à. Đúng là phải mua nhiều, nếu không thì vào ngày diễn ra mà hết thì mệt lắm.」
「Trường hợp xấu nhất là phải chạy ra ngoài mua giữa lúc lễ hội văn hóa đang diễn ra, nên mua dư ra một chút là vừa. Dù sao thì năm ngoái lớp chúng em cũng đã như vậy rồi.」
Chị Kaede vừa cười gượng vừa kể. (Nếu một quán cà phê mà chị Kaede và chị Ootsuki chỉ mặc tạp dề lên trên đồng phục mà lại hết đồ dùng, thì năm nay khi tất cả các bạn nữ đều mặc đồ hầu gái, không biết sẽ ra sao nữa, rõ như ban ngày.)
「Mà lỡ như có chuyện gì thì Yoshizumi trong trang phục quản gia sẽ chạy đi mua, nên không sao đâu. Chắc sẽ ồn ào lắm nhỉ.」
Nikaidou vừa cười vừa vỗ vai tôi. (Chắc chắn là một mình tôi đi mua một lượng lớn đồ là không thể đâu? Sẽ kéo cả Shinji và Mogi đi cùng đấy. Mà chị Kaede vừa mới nói là chúng ta nên mua để không xảy ra chuyện đó mà.)
「Cho nên tớ mới nói là lỡ như. Không sao đâu, lúc đó tớ và Hitotsuba-san cũng sẽ chạy cùng. Đúng không, Hitotsuba-san?」
「V-vâng. Em sẽ không để một mình Yuuya-kun phải xấu hổ đâu! Lúc đó em cũng sẽ đi cùng!」
「Không, hai người mà ra ngoài thì sẽ náo loạn mất, nên cứ ở trong lớp đi.」
(Nếu đi cùng hai cô hầu gái, chắc chắn sẽ bị những người đi đường nhìn với ánh mắt đầy ghen tị và căm ghét. Ừm, chỉ tưởng tượng thôi là đã rùng mình rồi.)
「Nếu nói về ý nghĩa là hai tay hai đóa hoa thì bây giờ cũng không khác gì mấy, đúng không? Có muốn khoác tay nhau đi không?」
「……Nikaidou, đừng đùa như vậy.」
「Fufu. Đúng vậy nhỉ. Xin lỗi nhé, Hitotsuba-san. Chỉ là đùa thôi, nên cứ yên tâm.」
Nikaidou xin lỗi chị Kaede, người đang phồng má và ôm chặt lấy cánh tay tôi, nhưng nếu đã vậy thì đừng nói ngay từ đầu. (Đây không phải là hai tay hai đóa hoa, mà là một trận chiến.)
「Nếu có thể, tớ không muốn phải trông chừng cặp đôi này, nhưng nếu để hai người đi mua sắm thì có thể sẽ không về nữa, đúng không?」
「Cho nên là bất đắc dĩ thôi,」 Nikaidou nhún vai. (Thật bất công. Dù là tôi và chị Kaede cũng không bỏ bê việc mua sắm mà đi chơi đâu.)
「Đúng vậy, chị Nikaidou. Em và Yuuya-kun không ngốc đến thế đâu! Chúng em sẽ làm xong việc cần làm một cách gọn gàng rồi mới tình tứ!」
「Không, ý tớ là sau khi mua sắm xong thì đừng tình tứ mà hãy về thẳng nhà đi, hiểu không?」
Nikaidou vừa thở dài một tiếng vừa cười gượng.
Nhân tiện, ba chúng tôi, theo lệnh của chị Ootsuki, đã đến một cửa hàng một trăm yên gần ga tàu gần trường để mua khăn trải bàn, cốc và đĩa cần thiết cho việc trang trí lớp học. Vì là một cửa hàng cỡ trung bình nên có rất nhiều loại hàng hóa, nên vào thời điểm này, đây là nơi quen thuộc của trường Meiwadai.
Ban đầu, chỉ có tôi và chị Kaede đi, nhưng nghĩ đến lượng hành lý, hai người sẽ rất vất vả, nên Nikaidou đã tham gia cùng.
「Nếu có thể thì nên dùng đồ sứ chứ không phải là đĩa giấy hay cốc giấy, nhưng nghĩ đến ngân sách và công sức thì đành chịu thôi.」
「Đúng vậy ạ… năm ngoái cũng có ý kiến đó, nhưng vì không có chỗ để rửa bát nên đành phải từ bỏ.」
Nikaidou và chị Kaede vừa xem hàng trong cửa hàng vừa bàn bạc. (Có lẽ tôi nên giao việc mua gì cho hai người họ và chỉ tập trung vào việc xách đồ thôi. Nhưng tôi sẽ luôn sẵn sàng để có thể xen vào bất cứ lúc nào nếu cảm thấy có một bầu không khí không ổn giữa hai người.)
「Nhân tiện, Hitotsuba-san. Công việc làm thêm vào kỳ nghỉ hè thế nào? Có vui không?」
「Vâng. Rất có ý nghĩa ạ. Dù có rất nhiều điều lần đầu tiên nên cũng vất vả, nhưng em đã có những cuộc gặp gỡ rất tốt đẹp và rất vui. Nhờ vậy mà em có vẻ đã tìm được mục tiêu cho tương lai rồi.」
(Nói là một cuộc gặp gỡ tuyệt vời, nhưng nghe nói đối phương là một khách hàng nữ lớn tuổi nên tôi không hề dao động. Chỉ có điều là đã quên hỏi tên nên không biết là ai, điều đó khiến tôi có chút bận tâm.)
「……Quả nhiên là Hitotsuba-san nhỉ. Từ lúc nói chuyện về ước mơ đến lúc tìm được nó, thật nhanh chóng.」
「Vẫn chưa rõ ràng như của Nikaidou-san hay Akiho-chan đâu ạ.」
Hai người cười khúc khích. (Cái không khí kỳ lạ này là gì vậy. Cứ như thể có những tia lửa vô hình đang bay giữa chị Kaede và Nikaidou. Hay là một cuộc cãi vã dễ thương nhưng cũng rất quyết liệt của hai chú mèo? Nhưng những vật dụng cần thiết vẫn được cho vào giỏ mà tôi đang cầm một cách suôn sẻ nên không có vấn đề gì.)
「Ủa, không phải là Yoshizumi-senpai đang ở đó sao? Vậy thì chắc chắn Kaede-nee cũng có ở đây, đúng không!?」
Người đã xé tan bầu không khí kỳ lạ đó là Yui-chan, hậu bối và cũng là em gái kết nghĩa của tôi. Đi sau cô bé một bước là Yasaka-kun, tay cầm hai chiếc túi có lẽ chứa đầy hàng hóa. Ngay khi nhận ra tôi, cậu bé đã đặt túi xuống và vội vàng chỉnh trang lại. (Sao vậy?)
「Yui-chan cũng đi mua sắm à? Cuối cùng thì tiết mục của lớp em là gì vậy?」
「Dù đã được Yoshizumi-senpai và mọi người cảnh báo, nhưng chúng em đã quyết định làm nhà ma! Chúng em đang đi mua vải để làm lối đi, và trang phục, đồ trang điểm cần thiết cho việc hóa trang!」
(Yui-chan và các bạn đã chọn con đường chông gai à. Nhà ma vất vả lắm đó. Đặc biệt là việc làm lối đi thì phiền phức hơn cả tưởng tượng.)
「Fuffuffu. Ngây thơ quá, Yoshizumi-senpai. Làm thế nào để vừa vui vừa nhàn hạ. Để làm được điều đó, em đã thương lượng với hội học sinh và mượn được những tấm vách ngăn! Chỉ cần phủ vải lên là có thể dễ dàng tạo ra lối đi, nên thời gian làm việc sẽ được rút ngắn đáng kể!」
「Em mượn được vách ngăn giỏi thật, Yui. Năm ngoái bọn chị cũng đã thương lượng nhiều lần mà không được…」
Nikaidou lẩm bẩm với vẻ mặt thán phục. (Chúng tôi cũng đã thương lượng với hội học sinh nhiều lần mà họ cứ một mực nói không, nên đành phải chồng bàn lên để đối phó. Việc chồng bàn lên là để che đi tầm nhìn của người bên cạnh và để đảm bảo có chỗ cho các vai ma ẩn nấp.)
「Em cũng đi cùng, nhưng em đã rất ngạc nhiên trước vẻ mặt đằng đằng sát khí của Miyamoto-san. Đến mức hội trưởng hội học sinh cũng phải lúng túng và nói〝Xin hãy tha cho tôi〟đấy ạ.」
「Này, Yasaka-kun! Em có hơi cường điệu quá không? Chị có la mắng gì đâu? Chị chỉ nói chuyện một cách ôn hòa và bình tĩnh thôi mà?」
「Ấy ấy ấy!? Đúng là ban đầu có thể là vậy, nhưng từ giữa chừng, giọng nói của chị đã bắt đầu có gai, và cuối cùng thì hoàn toàn là la mắng, đúng không!?」
「Nghe này, Yasaka-kun. Cảnh sát sẽ không nghe những câu chuyện không có bằng chứng đâu…」
Yui-chan vừa nói một câu thoại giống như một nhân viên công an ba mặt nào đó, vừa cười một tiếng. (Dù không muốn thừa nhận, nhưng vì có một nửa dòng máu của Mary-san, một quý bà người Anh chính hiệu, nên thỉnh thoảng khi làm một vẻ mặt quyết đoán, em ấy lại trông rất phong cách.)
「Nói một cách nghiêm túc, điều em nói với hội trưởng hội học sinh là, dựa trên những khó khăn mà Yoshizumi-senpai và Nikaidou-senpai đã gặp phải, xin hãy cho chúng em mượn những tấm vách ngăn. Nếu cứ phải làm việc đến giờ về muộn mỗi ngày thì sẽ ảnh hưởng đến việc học. Như vậy chẳng phải là làm việc ngược đời sao, chỉ vậy thôi.」
「Cuối cùng thì chị ấy đã nói là〝Nếu chúng em phải ở lại làm việc muộn, và trên đường về có chuyện gì xảy ra, hội trưởng hội học sinh có chịu trách nhiệm được không!? Có chịu trách nhiệm được cho một bi kịch có thể đã được ngăn chặn nếu cho chúng em mượn những tấm vách ngăn không!?〟đấy ạ.」
「Cho nên Yasaka-kun. Em không cần phải nói những chuyện như vậy đâu nhé?」
Yui-chan liếc mắt nhìn Yasaka-kun, người đang giải thích thêm một cách chi tiết cho Nikaidou với vẻ mặt kinh ngạc. (Cứ như đang xem một màn tấu hài vợ chồng vậy.) Chị Kaede có lẽ cũng cảm nhận được điều đó.
「Hai người thân thiết thật nhỉ! Fufu. Yui-chan, người đã luôn đi theo sau em, không biết từ lúc nào đã trở thành người lớn rồi nhỉ…」
(Em ấy đã suy nghĩ còn hơn cả tôi nữa.)
「Chị đang tưởng tượng cái gì vậy, em biết rất rõ, nhưng không phải đâu nhé? Em và Yasaka-kun hoàn toàn không có mối quan hệ như chị Kaede-nee đang tưởng tượng đâu nhé?」
「Đ-đ-đúng vậy, Hitotsuba-senpai! Em và Miyamoto-san hoàn toàn, tuyệt đối không có mối quan hệ như vậy, và hơn nữa, em đã có người mình thích rồi…」
Nói rồi Yasaka-kun hơi đỏ mặt và liếc nhìn Nikaidou, điều đó tôi đã không bỏ lỡ. (Ra vậy, người mà Nikaidou đã nói là〝bị một cậu bé năm nhất tỏ tình〟chính là cậu ấy à.)
「Cho nên câu chuyện này kết thúc ở đây! À, đúng rồi. Em có chuyện muốn bàn với Yoshizumi-senpai về nhà ma! Lát nữa anh có thời gian không ạ?」
「───Ừm, nếu là anh thì anh sẵn lòng tư vấn bao nhiêu cũng được. Chị Kaede, những thứ cần thiết đã sắm đủ chưa?」
Một cái nháy mắt bất ngờ từ Yui-chan. Tôi ngay lập tức hiểu được ý nghĩa của nó, và cũng chuyền bóng cho chị Kaede.
「Vâng. Dù có chút lo lắng về số lượng, nhưng những gì có thể sắm được bây giờ đã có trong giỏ rồi. Đúng không, chị Nikaidou?」
「Ừm. Tớ nghĩ tất cả đã có trong giỏ mà Yoshizumi đang cầm rồi. Những thứ còn thiếu thì lại đến mua sau cũng được.」
Nếu hai người họ đã nói vậy thì chắc là không sao. (Vậy thì tiếp theo là thanh toán. Yui-chan và các bạn đã thanh toán xong rồi, nên đây có thể là cơ hội để chia thành hai nhóm.)
「Yoshizumi-senpai sắp thanh toán đúng không ạ? Vậy thì em cũng đi cùng! À, Yasaka-kun cứ về trước đi nhé?」
「Này Miyamoto-san? Em định để một mình anh xách hết cái này à!? Như vậy thì quá đáng lắm!?」
「Ể, Yasaka-kun thì không sao đâu chứ? Hay là em định để một cô gái yếu đuối xách à? Như vậy mới là quá đáng chứ… liếc. Yoshizumi-senpai chắc sẽ không để Kaede-nee hay Nikaidou-senpai xách đồ đâu nhỉ… liếc.」
Trước lời khiêu khích rẻ tiền của Yui-chan, Yasaka-kun gầm gừ một cách bực bội. (Anh hiểu cảm giác đó, Yasaka-kun. Dù hành lý có nặng đến đâu, việc nhờ một cô gái giúp xách cũng liên quan đến lòng tự trọng. Hơn nữa, nếu người mình thích đang ở ngay trước mặt thì lại càng không thể.)
「Vì em có chuyện muốn bàn với Yoshizumi-senpai nên Yasaka-kun cứ về trường trước đi nhé!」
「A, nếu Yuuya-kun ở lại thì em cũng ở lại!」
「Vậy thì tớ cũng… muốn nói vậy, nhưng tớ sẽ xách đồ về trước. Yoshizumi, đừng về muộn quá nhé?」
「Việc tư vấn cho hậu bối đáng yêu cũng là nhiệm vụ của đàn anh mà? Nếu cậu nói giúp tớ với Ootsuki-san và Shinji thì tốt quá.」
(Được rồi. Như vậy là mọi vấn đề đã được giải quyết. Giờ chỉ cần để Yasaka-kun và Nikaidou ở riêng với nhau thôi.) Tôi và Yui-chan liếc mắt nhìn nhau và gật đầu.
「Vậy thì Yasaka-kun. Tớ sẽ đi đến quầy thu ngân cùng với Kaede-nee và mọi người, còn lại nhờ cậu nhé! Nào, Yoshizumi-senpai, đừng đứng ngẩn ra đó nữa, đi thôi!」
Thấy Yui-chan nắm tay tôi và đi một cách dứt khoát, chị Kaede cũng không chịu thua và ôm chặt lấy cánh tay tôi. Thấy vậy, Nikaidou ở phía sau thở dài một tiếng.
「Vậy thì Yasaka-kun. Chúng ta cũng đi thôi nhỉ. Hành lý, có cần tớ giúp không?」
「Kh-không sao đâu ạ! Chừng này thì em vẫn còn dư sức! Thậm chí có thêm một túi nữa cũng không sao!」
Một cuộc trò chuyện như vậy đã vọng đến tai tôi.
「Fuffuffu. Đúng như kế hoạch. Chúng ta đã làm được, Yoshizumi-senpai.」
(Em định trở thành một vị thần của thế giới mới à,) Yui-chan nói với một vẻ mặt rất gian xảo. Chỉ có một người, chị Kaede, là không hiểu tình hình, đã nghiêng đầu một cách dễ thương.