Điều kiện để gánh nợ thay cho ba mẹ chính là sống cùng với nữ sinh cao trung dẽ thương nhất Nhật Bản.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nàng công chúa của trường, người chỉ lén cho tôi thấy dáng vẻ xấu hổ của mình

(Đang ra)

Nàng công chúa của trường, người chỉ lén cho tôi thấy dáng vẻ xấu hổ của mình

雨音恵 - Amane Megumi

Một câu chuyện hài lãng mạn bí mật đã bắt đầu chỉ bằng một bức ảnh duy nhất!

12 145

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

(Đang ra)

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

Sekimura Imuya

Eliza Cardia, được tái sinh thành một cô tiểu thư phản diện trong một otome game giả tưởng, có một tuổi thơ hoàn toàn khác xa với hình ảnh lãng mạng mà otome game nên có, cho dù cô là một nữ quý tộc.

15 56

I Woke Up Piloting the Strongest Starship, so I Became a Space Mercenary

(Đang ra)

I Woke Up Piloting the Strongest Starship, so I Became a Space Mercenary

Ryuto

Đây là câu chuyện về một người đàn ông đột ngột bị ném vào không gian cùng với con tàu vũ trụ riêng của mình. Anh chu du khắp nơi với nó, cứu những thiếu nữ gặp nạn trên đường đi, tán tỉnh họ, kiếm ti

136 406

Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi

(Đang ra)

Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi

小小小小小小飞

"Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi!"Vị thánh nữ xinh đẹp và thuần khiết mang thuốc đến chữa trị vết thương cho anh.Ngày hôm đó, anh tận mắt chứng kiến sự phản bội, nỗi tuyệt vọng xé nát linh hồn.

118 292

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Thanh trường kiếm cùn và một gã dân làng thất tình

(Đang ra)

Thanh trường kiếm cùn và một gã dân làng thất tình

Vị Diện Táo - 位面苹果

Anh chỉ là một phàm nhân thuần túy, tên gọi Brey.

179 274

Tập 4 (Đã hoàn thành) - Chương 7: Ngày đầu lễ hội văn hóa - Sự xuất hiện của Kine Chikuji

Khoảng thời gian chuẩn bị vừa tất bật vừa vui vẻ cuối cùng cũng kết thúc, ngày diễn ra lễ hội văn hóa đã đến. Sau khi thay trang phục xong, khi chỉ còn chưa đầy năm phút nữa là đến giờ mở cổng, chúng tôi đã cùng nhau hô khẩu hiệu trong một vòng tròn, với trung tâm là người lãnh đạo của chúng tôi, Ootsuki-san, người đã điều hành lớp một cách hoàn hảo cho đến tận hôm nay.

「Nghe cho rõ đây, các bạn. Dù việc chuẩn bị đã diễn ra suôn sẻ, nhưng đừng quên rằng cuộc chiến thực sự chỉ mới bắt đầu từ hôm nay! Trong hai ngày này, thứ hạng của món thịt nướng trong buổi tiệc bế mạc sẽ được quyết định. Mọi người, có muốn ăn thịt ngon không!?」

「「「Muốn ăn thịt ngonnnn!!」」」

Kaede-san và tôi nhìn nhau cười khổ trước cảnh Ootsuki-san giơ cao nắm đấm với khí thế hừng hực như thể đang hô hào〝Có muốn đi Mỹ không!〟và các bạn cùng lớp hưởng ứng theo.

Trong hai ngày này, theo đề xuất của Shinji, cả lớp chúng tôi, bất kể có phiên trực hay không, đều sẽ mặc trang phục hầu gái và quản gia để quảng cáo. Vì vậy, Kaede-san cũng đã đổi sang trang phục hầu gái váy ngắn, và tóc được buộc thành hai bím cao như Yui-chan, một kiểu tóc hiếm thấy, tạo nên một sự kết hợp hoàn hảo giữa nét đáng yêu và trang phục gợi cảm.

「Trang phục quản gia của Yuuya-kun cũng rất hợp và tuyệt vời. Anh có thể thì thầm vào tai em〝Chào mừng về nhà, tiểu thư〟được không ạ?」

Tất nhiên, tôi cũng đang mặc trang phục quản gia, và khi thấy tôi, các cô gái, bao gồm cả Kaede-san và Nikaidou, không hiểu sao lại đỏ mặt và reo hò ầm ĩ. Kaede-san thì liên tục nói〝Ngầu quá!〟nhưng tôi cũng không biết mình có hợp đến vậy không.

「Ban ngày là một quản gia đẹp trai phục vụ nữ chủ nhân. Ban đêm là một quản gia sói đảo ngược vai vế, dịu dàng yêu chiều nữ chủ nhân. Hà, hà, hà… Tuyệt vời nhất còn gì.」

Cô hầu gái xinh đẹp đang để trí tưởng tượng bay xa trong đầu với vẻ mặt như sắp chảy nước dãi. Việc Yui-chan thỉnh thoảng biến thành một ông chú say xỉn chắc chắn là do bị ảnh hưởng bởi Kaede-san. Trường hợp của Kaede-san thì còn quá khích hơn một chút.

「Ai là quản gia sói chứ. Em tưởng tượng nhiều quá rồi đấy, Kaede-san.」

「Là lỗi của Yuuya-kun mà. Không chỉ có trang phục quản gia ngầu, mà tóc anh còn được tạo kiểu hoàn hảo, độ đẹp trai tăng lên 120%. Việc em tưởng tượng ra đủ thứ là điều không thể tránh khỏi!」

「Hitoha-san nói đúng đấy, Yoshizumi. Cậu bây giờ ngầu hơn cậu nghĩ rất nhiều. Nếu cậu hẹn hò với Hitoha-san trong trường với bộ dạng này, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn.」

Người tham gia vào cuộc trò chuyện là Nikaidou. Cô ấy cũng mặc một bộ đồ hầu gái váy ngắn giống như Kaede-san, và nó cũng rất hợp.

Đối với chiếc áo blouse trắng và váy đen kinh điển của Kaede-san, váy của Nikaidou cũng màu đen giống Kaede-san, nhưng áo blouse lại là màu hồng bụi có ánh kim. Cùng với việc cô ấy không ngần ngại khoe đôi chân thon dài được rèn luyện từ bóng rổ, đã toát lên một vẻ quyến rũ của một tiểu ác ma. Tôi lo lắng không biết lý trí của Yasaka-kun có chịu nổi không.

「Không thể giao việc tiếp khách cho ba người Hitoha-san, Nikaidou-san và Akiho được. Chắc chắn sẽ xảy ra hoảng loạn ngay lập tức.」

Shinji nói với vẻ mặt nghiêm nghị. Cậu bạn thân thường ngày đáng yêu như một chú cún con, giờ đây cũng trở nên rắn rỏi hơn khi chải tóc ngược ra sau để hợp với trang phục quản gia.

「Tớ cũng đồng ý với ý kiến đó. Ba mỹ nữ hàng đầu của Meiwa-dai đang mặc đồ hầu gái xinh đẹp. Nếu ba người họ cùng đứng xếp hàng mời khách, chắc chắn lũ con trai sẽ bu lại như thiêu thân lao vào lửa. Có khi còn có kẻ lợi dụng đám đông để động tay động chân…」

「Những khách hàng như vậy thì phải xử lý ngay và luôn, đúng không, Yuuya.」

「Tất nhiên rồi, Shinji. Không cần phải nương tay với những kẻ như vậy. Sẽ cấm cửa ngay lập tức.」

Tôi và Shinji bắt tay nhau một cách chắc chắn. Để bảo vệ người yêu và bạn bè quan trọng của mình, chúng tôi không ngần ngại trở thành ác quỷ.

「Nói vậy thì nếu Yuuya-kun và Higure-kun đứng trước cửa hàng mời khách, chắc chắn các bạn nữ sẽ đổ xô đến đấy ạ? Chắc chắn những tiếng reo hò ầm ĩ sẽ không ngớt đâu?」

「Hitoha-san nói đúng đấy, Yoshizumi. Hai cậu bị cấm tiếp khách. Chỉ cần phục vụ trong lớp học là được rồi.」

Kaede-san gật đầu lia lịa đồng ý với lời của Nikaidou. Chẳng phải là người nổi tiếng hay thần tượng gì, tôi nghĩ tôi và Shinji không có sức ảnh hưởng đến mức đó đâu. Shinji cũng có vẻ mặt như muốn nói〝vớ vẩn〟.

「Này bốn người kia! Giữa lúc lớp đang đoàn kết lại một cách tốt đẹp mà lại nói chuyện phiếm vui vẻ thế kia là sao!?」

Đang trong lúc hô khẩu hiệu mà lại tự ý nói chuyện, chúng tôi đã bị Ootsuki-san mắng với đôi má phồng lên giận dỗi.

「Nhưng tớ cũng đồng ý với ý kiến của Ai-chan! Yoshii và Shin-kun không được tiếp khách đâu nhé! Đây là ý kiến chung của tất cả các bạn nữ đấy!」

(Đúng vậy, đúng vậy) những tiếng đồng ý vang lên từ các bạn nữ, và trong đó còn có cả những giọng nói như thế này.

『Nếu có làm thì Mogi-kun là người phù hợp nhất nhỉ!』『Mogi-kun thì cũng không có gì đặc biệt, cũng không có gì tệ!』『Đã mệt mỏi vì phục vụ rồi mà còn bỏ lỡ cơ hội ngắm trai đẹp thì chịu sao nổi!』

Mogi bị nói xấu nhiều quá, trông thật đáng thương. Thực tế Mogi cũng đang rưng rưng nước mắt. Với lại, chuyện tôi và Shinji có được coi là trai đẹp hay không thì tốt nhất không nên động vào, kẻo lại rước họa vào thân.

「Vì vậy nên hai cậu bị cấm tiếp khách! Rõ chưa!?」

Tôi và Shinji nhìn nhau rồi cười khổ gật đầu. Nhưng một nửa của cặp đôi ngốc nghếch đời đầu không dễ dàng bỏ qua như vậy.

「Nếu tớ và Yuuya không được tiếp khách thì Akiho, Hitoha-san và Nikaidou-san cũng không được tiếp khách đâu nhé!? Tớ thì không muốn đâu, nhưng đây là ý kiến chung của tất cả các bạn nam đấy!」

「……Thì ra là vậy. Một cuộc giao dịch à, Shin-kun. Mà thôi, tớ thì không sao, nhưng tớ cũng không có ý định để Kaede-chan và Ai-chan ra tiếp khách nên tớ chấp nhận đề nghị đó.」

「Tớ thì không muốn Akiho làm nhất, nhưng… vì không phải là Yuuya nên tớ sẽ không nói thêm nữa.」

Bị lôi vào chuyện một cách đột ngột thật là khó chịu, nhưng nếu Kaede-san nói những điều tương tự, chắc chắn tôi sẽ nói rằng〝tôi không thể chịu được việc Kaede-san bị những thằng con trai xa lạ nhìn với ánh mắt kỳ lạ〟.

Vừa nghĩ vẩn vơ vừa xem cuộc trao đổi của cặp đôi ngốc nghếch, tiếng chuông báo hiệu mở cổng vang lên.

「Chà!? Mải nói chuyện vớ vẩn mà chuông đã reo rồi! T-tóm lại, mọi người! Trong hai ngày này, hãy cố gắng hết mình! Và cũng hãy tận hưởng lễ hội văn hóa thật nhiều nhé!」

「「「Ốôôôôôô!!!」」」

Ootsuki-san vội vàng tuyên bố, giơ cao nắm đấm rồi tất bật chuẩn bị mở cửa. Một sự khởi đầu không mấy trọn vẹn, nhưng đó cũng chính là phong cách của chúng tôi.

Sau khi mở cổng một lúc, lớp học của chúng tôi đã tràn ngập khách hàng. Máy pha cà phê hoạt động hết công suất, và bánh quy tự làm của các bạn nữ bán chạy như tôm tươi. Việc đông khách là một điều đáng mừng, nhưng nhìn thấy hàng dài người xếp hàng bên ngoài lớp học, tôi lại thấy đau đầu.

「Fufufu. Việc đăng bức ảnh chụp chung của cả lớp vào buổi sáng với hashtag〝#LễhộivănHóaTrườngMeiwadai〟là một quyết định đúng đắn. Trận chiến này, thắng chắc rồi!」

Khi tôi quay lại khu vực hậu cần được thiết lập ở phía sau lớp học để lấy cà phê đã đặt, Ootsuki-san đang bắt chước một thám tử trung học nào đó. Nhưng điều cần phải bắt bẻ không phải là ở đó, mà là ở việc đã đăng ảnh. Sự đông đúc này có lý do của nó.

「Thì ra Ootsuki-san nói〝Hay là chúng ta cùng nhau chụp một bức ảnh kỷ niệm!〟trước khi hô khẩu hiệu là vì lý do này…」

「Đúng vậy! Nhưng không ngờ lại có phản ứng mạnh như vậy. Quả nhiên, nói đến lễ hội văn hóa thì phải là quán cà phê có hầu gái và quản gia!」

Chắc hẳn trong đầu Ootsuki-san đang cười ha hả, đã vẽ ra một tương lai được cầm một khoản tiền lớn và ăn thỏa thích ở một nhà hàng thịt nướng cao cấp. Miệng còn đang chảy nước dãi nữa chứ.

「Nhưng Akiho-chan, cười lớn thì không sao, nhưng với tốc độ này thì bánh quy và bánh ngọt đã chuẩn bị sẽ bán hết sớm đấy ạ?」

Kaede-san vừa cười khổ vừa đi vào khu vực hậu cần. Nhân tiện, Nikaidou và Shinji cũng đang ở bên ngoài phục vụ khách.

Trong một giờ đầu tiên của ngày đầu tiên, để thu hút khách hàng nghĩ rằng có một quán cà phê có hầu gái dễ thương (quản gia đẹp trai) nên ghé qua, bốn chúng tôi, trừ Ootsuki-san, đã hoạt động hết công suất. Sau đó, chúng tôi đã lập lịch trực, và hôm nay là tôi, Nikaidou và Kaede-san. Ngày mai là Shinji và Ootsuki-san.

「Bánh ngọt thì còn đỡ, chứ hết bánh quy và cà phê thì không ổn. Được rồi! Bây giờ tôi sẽ nhờ giáo viên đi mua nguyên liệu, và trước khi hết, tôi sẽ làm thêm bánh quy!」

「Đúng là như vậy thì có thể giải quyết được, nhưng… thời gian rảnh của Akiho-chan sẽ không còn nữa ạ?」

Người đã nói hãy tận hưởng lễ hội văn hóa không ai khác chính là Ootsuki-san. Vậy mà lại hy sinh thời gian của mình vì quán cà phê, có lẽ Kaede-san không thể chịu đựng được.

Dù lễ hội văn hóa mới chỉ bắt đầu, nhưng vẫn cần phải chuẩn bị cho những tình huống khẩn cấp. Nhưng hy sinh thời gian quý báu của ai đó cho việc đó là không đúng.

「Không sao đâu, Hitoha-san. Tớ cũng sẽ giúp Akiho làm bánh quy.」

Người đã xua tan đi nỗi lo lắng của Kaede-san không ai khác chính là Shinji. Thấy cậu ấy quay lại, Ootsuki-san nhếch mép cười.

「Quả nhiên! Tớ đã biết là Shin-kun sẽ nói vậy mà! Vì vậy nên không cần phải lo lắng cho bọn tớ đâu! Mà thôi, dù sao cũng không phải là chuyện phải giải quyết ngay lập tức nên không có vấn đề gì!」

「Nếu Akiho-chan đã nói vậy… nếu có chuyện gì thì hãy nói ngay nhé? Em cũng sẽ giúp!」

Nếu Kaede-san giúp thì tôi cũng sẽ giúp, tôi muốn nói vậy, nhưng cũng không thể giảm quá nhiều nhân viên phục vụ, nên tôi sẽ ngoan ngoãn tập trung vào vai trò quản gia của mình. Nếu không thì chắc chắn sẽ bị Nikaidou nói móc đủ điều.

Đang nghĩ vẩn vơ thì chiếc điện thoại trong túi quần tôi rung lên. Kiểm tra thì thấy có một tin nhắn, và người gửi là Senkuuji Takane-san, hay còn gọi là chị Takane, người mà tôi đã nói chuyện qua điện thoại sau một thời gian dài.

Tôi chưa nói với Kaede-san là hôm nay chị Takane sẽ đến chơi. Tất nhiên, tôi thì muốn nói trước, nhưng chị Takane đã dặn dò rất kỹ là muốn gây bất ngờ nên tuyệt đối không được nói.

「Xin lỗi. Có người quen đến rồi nên anh ra đón một chút.」

「Nếu là người quen của Yuuya-kun thì em cũng phải đi cùng để chào hỏi chứ ạ!」

「Chị ấy sẽ đến đây ngay thôi nên không cần phải đi cùng đâu… mà thôi, nhân tiện thì đi cùng đi. Bên kia cũng muốn gặp Kaede-san mà.」

Chỉ những người có đủ dũng khí để bị gây bất ngờ mới nên gây bất ngờ cho người khác. Tôi có thể tưởng tượng ra khuôn mặt ngạc nhiên của hai người họ.

「Yoshii đi nghỉ thì không sao, nhưng Kaede-chan hãy quay lại càng sớm càng tốt nhé. Đừng có mải tình tứ mà quên mất thời gian đấy?」

「Chị nghĩ em là ai vậy, Akiho-chan! Không sao đâu, em sẽ quay lại ngay nên chị cứ yên tâm!」

「Câu〝cứ yên tâm〟của Kaede-chan khi liên quan đến Yoshii thì chẳng có gì yên tâm cả, nên phải giữ dây cương cho chắc vào đấy, Yoshii!」

Đúng là bạn thân. Rất hiểu Kaede-san. Thôi, dù muốn nói chuyện mãi, nhưng nếu không đi sớm thì sẽ bị chị Takane mắng.

Sau khi tạm biệt hai người, tôi nắm tay Kaede-san và vội vàng ra cổng trường.

Lần cuối cùng tôi gặp chị Takane đã là nhiều năm trước, và vì đã giữ bí mật với Kaede-san nên không thể nhờ vả được. Nếu không hỏi trước xem chị ấy đang đợi ở đâu và mặc đồ gì, thì việc tìm thấy chị Takane trong đám đông này là một việc vô cùng khó khăn, nhưng───

「Yuuya-kun, nhìn kìa. Có một đám đông rất lớn! Có người nổi tiếng nào đến sao ạ?」

Nơi Kaede-san chỉ là ngay sau khi vào cổng trường. Tôi thấy có rất nhiều người, cả nam lẫn nữ, đang tụ tập xung quanh một người phụ nữ đeo kính râm.

Người phụ nữ đó có mái tóc dài màu lanh, mặc một bộ trang phục giản dị với áo thun trắng, áo khoác len và quần tây, nhưng lại toát lên một vẻ trưởng thành hơn chúng tôi. Vì đi giày cao gót nên chiều cao của chị ấy cũng không khác tôi là mấy, một thân hình người mẫu thon thả. Vòng eo thon gọn và vòng một không thua kém gì Kaede-san hay Ootsuki-san, đúng là một mỹ nhân như tranh vẽ.

「Á… Yuuya!! Bên này, bên này!」

Mỹ nữ lạ mặt đó gọi tên tôi, vừa vẫy tay vừa nhảy tưng tưng. Cặp quả rung lắc dữ dội theo đó là một liều thuốc độc đối với đám con trai tuổi mới lớn.

「……Này, Yuuya-kun. Không lẽ người quen của anh là người phụ nữ xinh đẹp rõ ràng kia sao ạ?」

Kaede-san vừa mỉm cười vừa tức giận, một biểu cảm mâu thuẫn, vừa hỏi với giọng lạnh thấu xương. Một người phụ nữ lớn tuổi gọi tên tôi vào lúc này thì chỉ có một người. Tôi thầm thở dài một hơi rồi bước đến chỗ người phụ nữ đó,

「Lâu rồi không gặp nhỉ, chị Takane. Thoáng qua em không nhận ra là aiเลย.」

「Lâu rồi không gặp, Yuuya. Không nhận ra chị là theo nghĩa tốt? Hay là nghĩa xấu?」

Người phụ nữ vừa tháo kính râm vừa hỏi với một nụ cười ranh mãnh. Ừm, gặp lại sau vài năm mà vẫn hỏi những câu ác ý như vậy, chẳng thay đổi gì cả.

「Tất nhiên là theo nghĩa tốt rồi. Từ xưa em đã nghĩ rồi, nhưng chị xinh đẹp quá đi, chị Takane. Mà thôi, vẫn thua Kaede-san.」

「Đột nhiên lại khoe người yêu dấu của mình như vậy, cũng khá đấy chứ? Mà này, sao Kaede-chan lại ở đây!? Kế hoạch của chị hỏng bét rồi!?」

「Chị là chị gái mà em gặp ở【Héritage】? Ể, người quen của Yuuya-kun là chị này sao ạ!?」

Cả chị Takane và Kaede-san đều đang ngạc nhiên và bối rối một cách vừa phải. Nhưng nếu cứ mải cười cợt trước tình hình của hai người, không biết sau này sẽ bị trả đũa thế nào, nên tôi đã chuyển sang hành động tiếp theo.

「Giới thiệu nhé, Kaede-san. Đây là Senkuuji Takane-san. Nếu Taka-san là anh trai lớn tuổi thì chị Takane là chị gái gần tuổi. Chị Takane, chắc chị cũng biết rồi, cô hầu gái siêu dễ thương này là Hitoha Kaede-san. Là người yêu quan trọng của em.」

「Này Yuuya-kun!? Em vui lắm nhưng giới thiệu như vậy thì xấu hổ lắm ạ!?」

Kaede-san vừa đỏ mặt vừa đấm nhẹ vào vai tôi. Nhưng dễ thương và là người yêu quan trọng đều là sự thật mà? Ngoài ra thì phải nói thế nào nữa?

「Ưm… đúng là khó chịu thật. Hai người có thể đừng bắt đầu tình tứ ngay lập tức được không?」

Bị chị Takane nói với giọng chán nản, vừa nhún vai, sự xấu hổ của Kaede-san đã đạt đến đỉnh điểm và cô ấy đã lấy hai tay che mặt.

「Mà thôi, chuyện đó để sau. Chị là Senkuuji Takane. Rất vui được gặp em, Kaede-chan.」

「V-vâng! Em là Hitoha Kaede! Em cũng rất vui được gặp chị!」

Sau khi giới thiệu đơn giản, hai người bắt tay nhau. Nhiệm vụ lớn nhất của ngày hôm nay có thể nói là đã hoàn thành. Chỉ còn lại việc hộ tống chị Takane trong vòng chưa đầy một giờ nữa.

「Yuuya, người từng chỉ biết lẽo đẽo đi sau chị, không ngờ lại trở thành một người đã thề non hẹn biển với nữ sinh cao trung dễ thương nhất Nhật Bản. Đúng là không thể biết trước được điều gì sẽ xảy ra trên đời này.」

Chị Takane vừa lẩm bẩm với vẻ mặt đầy cảm xúc, nhưng tôi cũng thỉnh thoảng vẫn nghĩ những điều tương tự. Nhưng mỗi lần như vậy, tôi lại tự nhủ phải cố gắng để có thể sánh bước cùng Kaede-san.

「Không ngờ chị gái lúc đó lại là người quen của Yuuya-kun… À đúng rồi, Senkuuji-san. Chị có thể cho em xin số điện thoại được không ạ?」

「Ồ, tất nhiên rồi. Chị cũng đang muốn nói chuyện nhiều hơn với Kaede-chan. Kể cho chị nghe nhiều chuyện về Yuuya được không?」

「Vâng! Em cũng muốn nghe Senkuuji-san kể chuyện hồi nhỏ của Yuuya-kun! Ngoài ra em cũng có chuyện muốn相談, được không ạ?」

「Fufu. Nếu là chị thì bao nhiêu cũng được.」

Kaede-san và chị Takane vừa nói chuyện vui vẻ vừa trao đổi số điện thoại. Dù chỉ là một cuộc trò chuyện bình thường, nhưng khi đó là hai mỹ nữ thì lại có một vẻ đẹp riêng. Như thể đang nhìn thấy người nổi tiếng, mọi người, cả nam lẫn nữ, đều dừng lại và ngắm nhìn. Cũng có kẻ định giơ điện thoại lên, nhưng chụp ảnh là cấm đấy nhé?

「Rồi, vậy thì Yuuya. Chúng ta đi thôi. Chỉ có một giờ này để đi cùng nhau thôi nên hãy dẫn đường nhanh gọn nhé?」

「Em biết rồi. Xin lỗi nhé, Kaede-san. Anh sẽ dẫn chị Takane đi xem lễ hội văn hóa, nên em về lớp trước được không?」

Dù có là chị Takane thân thiết từ xưa, nhưng việc đi cùng một người phụ nữ khác ngoài Kaede-san trong lễ hội văn hóa cũng khiến tôi ngại, và nếu là Kaede-san bình thường, chắc chắn sẽ phồng má như cá nóc và hờn dỗi. Đang nghĩ xem làm thế nào để dỗ dành cô ấy thì,

「Thôi nào, dù em có yêu Yuuya-kun đến mức nào và luôn muốn độc chiếm anh ấy, em cũng sẽ không làm phiền một cuộc tái ngộ sau một thời gian dài đâu ạ? Ồ, đó không phải là chuyện đương nhiên sao! Cho nên Yuuya-kun. Tối nay hãy cho em làm nũng thật nhiều nhé?」

Kaede-san vừa nũng nịu với đôi mắt rưng rưng, vừa nhìn tôi từ dưới lên. Ừm, hoàn toàn không ổn chút nào. Thậm chí còn không thể giả vờ mạnh mẽ được.

「Anh hiểu rồi. Anh nhất định sẽ bù lại phần này. Em muốn gì anh cũng sẽ làm.」

「Anh nói rồi nhé!? Anh nói là sẽ làm tất cả những gì em muốn nhé!? Em đã ghi âm lại rồi đấy! Em sẽ đòi hỏi rất nhiều nên anh cứ chuẩn bị tinh thần đi nhé! E he he.」

Kaede-san nói vậy với một nụ cười rạng rỡ. Dù dễ thương nhưng miệng lại sắp chảy nước dãi nên bị trừ điểm.

「Senkuuji-san! Nếu có thời gian thì hãy đến quán cà phê của lớp chúng em nhé! Chúng em sẽ tiếp đãi hết mình! Vậy thì Yuuya-kun. Em về trước đây, anh hãy hộ tống cho tốt nhé!」

(Vậy nhé!) Kaede-san nói lời cuối cùng rồi chạy về lớp. Nhưng thỉnh thoảng cô ấy lại quay lại cười và vẫy tay, nên tôi đã vẫy tay cho đến khi không còn thấy bóng lưng cô ấy nữa.

「……Này, Yuuya. Em không quên là chị đang ở đây chứ? Hay là Yuuya muốn giết chết tinh thần của một người độc thân như chị?」

Kaede-san thì không hờn dỗi, nhưng thay vào đó, chị gái tiểu thư đứng bên cạnh tôi lại phồng má hờn dỗi.

「Đã nghe nói rồi nhưng bị phô bày ngay trước mắt thật là khó chịu. Vì là người độc thân nên càng khó chịu hơn.」

「Thậm chí em còn không thể tin được là chị Takane lại độc thân…」

「Gặp lại sau một thời gian dài mà lại gây sự, cũng gan dạ đấy chứ, Yuuya. Chị vui lắm đấy!」

「À… ừm. Sao đó, xin lỗi chị, chị Takane.」

Có vẻ như nói chuyện người yêu với chị gái xinh đẹp này là một quả mìn cực lớn. Nhưng việc chị Takane, người có vẻ đẹp không thua kém gì Kaede-san, lại không có người yêu là một hiện tượng khó hiểu. Có thể xếp vào bảy điều bí ẩn của trường học đấy.

「Chuyện của chị thì thôi, mau dẫn đi xem lễ hội văn hóa đi! Đừng quên là trong một giờ này, em là quản gia riêng của chị đấy nhé?」

「Không, từ lúc nào em lại trở thành quản gia riêng của chị Takane vậy…」

(Nếu có trở thành thì cũng là quản gia riêng của Kaede-san.) Nhưng nếu nói ra trước mặt chị ấy, không biết sẽ bị yêu cầu gì nên tuyệt đối không nói.

「Ồn ào! Đó là hình phạt vì đã tình tứ với một cô gái dễ thương trước mặt chị! Nào, như Kaede-chan đã nói, hãy hộ tống cho tốt nhé! Sau đó chị sẽ báo cáo lại hết cho Kaede-chan!」

「Ấy ấy, sao lại thân nhau nhanh vậy? Báo cáo những chuyện không có thật thì em cũng khó xử lắm đấy?」

「Nếu không muốn bị như vậy thì hãy làm cho chị vui trong vòng một giờ. Chị mong chờ lắm đấy, Yuuya.」

Chị Takane vừa nói vừa vòng tay qua tay tôi. Hơn nữa, khóe môi còn cong lên như một đứa trẻ tinh nghịch và cố tình áp sát cơ thể vào. Nếu là bình thường thì tôi sẽ chìm đắm trong ký ức về việc hồi nhỏ thường đi như thế này, nhưng tha cho tôi đi.

「Rồi rồi, không phải trẻ con nữa nên hãy buông ra đi nhé. Dịch vụ khoác tay đi dạo chỉ dành cho Kaede-san thôi.」

「Ưm… dù có yêu Kaede-chan đến mức nào, nhưng đối với người chị gái đã lâu không gặp mà lại cay nghiệt quá vậy? Chị buồn lắm đấy.」

Người con gái hai mươi hai tuổi giả vờ khóc lóc. Khi một mỹ nhân như chị Takane làm vậy, những ánh mắt chỉ trích lại tập trung vào tôi, người đang đi cùng, nên tha cho tôi đi.

「Fufu. Nhìn Yuuya bối rối cũng vui, nhưng thời gian có hạn. Chúng ta đi thôi.」

「Rồi rồi. Vậy thì em xin phép được dẫn đường, tiểu thư.」

「Chỗ đó thì muốn được nói với nhiều tình cảm hơn, nhưng mà thôi. Vậy, em sẽ dẫn chị đi đâu đây?」

「Một nơi mà chị Takane chắc chắn sẽ thích. Từ xưa chị đã thích rồi mà, nhà ma.」

Nơi đầu tiên tôi và chị Takane đến là nhà ma do lớp của Yui-chan tổ chức. Có vẻ như rất đông khách, cũng có vài người đang xếp hàng chờ, và từ trong lớp học còn có tiếng la hét vọng ra. Chắc chắn sẽ rất thú vị. Tôi đang háo hức mong chờ thì chị Takane lại───

「N-này Yuuya. Chị nghĩ còn nhiều thứ khác nữa mà, thật sự phải vào đây sao? Đùa thôi đúng không?」

「Không, em hoàn toàn nghiêm túc. Từ xưa chị đã thích nhà ma rồi mà. Đi công viên giải trí lúc nào cũng vào.」

Bây giờ thì tôi đã không còn sợ nhiều nữa, nhưng hồi tiểu học tôi rất sợ nhà ma. Vậy mà đã không biết bao nhiêu lần bị chị Takane kéo tay vào và khóc nức nở.

「Đây là lễ hội văn hóa đấy!? Chị nghĩ có nhiều thứ khác để làm như là ăn crepe hay yakisoba dạo mà, chị!」

「Chuyện đó sau khi vào nhà ma cũng làm được mà? Với lại, nhà ma ở đây là do người quen làm nên em muốn vào.」

Tôi kéo tay chị Takane đang cố gắng chống cự một cách kịch liệt và đứng vào cuối hàng. Tôi cũng đã nghĩ đến việc đi cùng Kaede-san, nhưng nếu vậy, chắc chắn sẽ bị Yui-chan đuổi về với câu〝Cặp đôi vợ chồng về đi!〟.

「Ôi ôi? Kia không phải là tiền bối Yoshizumi sao!」

Nhắc tào tháo, tào tháo đến. Yui-chan, người đang làm tiếp tân trong bộ đồng phục, đã nhanh chóng bắt chuyện.

「Không phải chị Kaede, cũng không phải Nikaidou-senpai, mà lại đi cùng một người phụ nữ khác… quả là tiền bối Yoshizumi. Đàn ông đào hoa có khác!」

「Không phải vậy đâu… mà này, Yui-chan làm tiếp tân thật là bất ngờ. Anh cứ nghĩ em sẽ làm ma hù dọa người ta chứ.」

「Em cũng muốn làm ma lắm, nhưng trông thế này thôi chứ em là người chịu trách nhiệm của lớp đấy ạ. Làm tiếp tân là vị trí tốt nhất để có thể xử lý ngay lập tức khi có chuyện gì xảy ra.」

Việc Yui-chan là người chịu trách nhiệm của lớp thật là bất ngờ, nhưng nói vậy thì người điều hành lớp chúng tôi lại là Ootsuki-san. Những đứa trẻ thường ngày hay đùa giỡn, khi đến lễ hội lại trở nên nghiêm túc và điều hành một cách cẩn thận sao?

「Chuyện đó không quan trọng, tiền bối Yoshizumi. Mỹ nhân tóc màu lanh kia là ai vậy ạ? Tiền bối Yoshizumi là con một đúng không? Không lẽ có người yêu siêu dễ thương như chị Kaede rồi mà còn ngoại tình───」

Chị Takane đã mở lời trước khi tôi kịp giải thích trước ánh mắt lườm nguýt của Yui-chan.

「Không cần lo đâu, Yuuya một lòng với Kaede-chan. Thậm chí còn không có kẽ hở nào cho chị chen vào. Bị hai người họ tình tứ ngay trước mắt, chị khổ sở lắm đấy.」

「……Yui-chan, đây là Senkuuji Takane-san. Là người quen của anh từ hồi tiểu học, vừa tốt nghiệp đại học ở nước ngoài và mới về Nhật sau một thời gian dài.Chị Takane, đây là Miyamoto Yui-chan. Là một cô bé giống như em gái của Kaede-san, và mái tóc vàng óng này là được thừa hưởng từ người mẹ người Anh đấy. Với lại, em ấy chơi bóng rổ rất giỏi và đã từng tham dự giải toàn quốc hồi cấp hai đấy. Tuyệt vời không?」

b6318844-10a6-4946-b675-6b37f6cac10c.jpg

Khi tôi giới thiệu về hai người họ, Yui-chan cúi đầu chào, còn chị Takane thì chống cằm, chăm chú nhìn Yui-chan với vẻ thích thú.

「Thì ra là vậy, nên em mới có vẻ ngoài khác hẳn người Nhật. Mà này, mái tóc vàng óng và đôi mắt xanh biếc thật đẹp. Chị mang về nhà được không?」

Tôi không ngần ngại dùng cạnh tay chém một cú vào đầu chị Takane, người đang tiến lại gần Yui-chan với hơi thở có phần gấp gáp. Thiệt tình, cái tật thích đồ dễ thương của chị ấy từ xưa đến giờ vẫn không thay đổi. Yui-chan, người thường ngày là bên tấn công, giờ đây lại ngạc nhiên, trốn sau lưng tôi và hỏi với giọng run rẩy.

「T-tiền bối Yoshizumi… chị gái này có phải là người nguy hiểm không ạ?」

「À… ừm. Anh cũng có cảm giác chị ấy là người nguy hiểm rồi.」

「Này Yuuya!? Em cũng nên bênh vực chị một chút chứ!?」

Xin lỗi chị, chị Takane. Em thật không may lại không có cách nào để bênh vực một người vừa mới gặp đã đòi mang một cô gái về nhà cả.

Trong lúc đó, hàng người đã tiến lên và đến lượt chúng tôi. Tôi đẩy mạnh lưng chị Takane, người đang mè nheo đến phút cuối, và bước vào trong. Dù sao cũng chỉ là một nhà ma do học sinh năm nhất tổ chức. Chắc không đáng sợ đến vậy. Đã từng có một thời, tôi cũng đã nghĩ như vậy.

「Không thể tin được… đó là một nhà ma do học sinh năm nhất điều hành sao? Đáng sợ hơn hẳn mấy cái nhà ma ở ngoài kia…」

「Đến mức đó thì anh cũng không ngờ. Có cảm giác như đã thấy được sự nghiêm túc của Yui-chan.」

Vì quá sợ hãi, tôi và chị Takane đã la hét đến mức tiêu hao rất nhiều thể lực, và bây giờ đang ngồi nghỉ trên một chiếc ghế dài được đặt ở sân trường.

「Thật ra chị còn muốn đi xem nhiều thứ khác, nhưng chỉ riêng nhà ma đã thấy đủ rồi. Tất cả cũng là do Yuuya đã ép chị vào đây đấy nhé?」

「Cách nói của chị có ác ý quá đấy!? Anh đâu có biết là chị Takane sợ nhà ma đâu, nên biết làm sao được?」

「Chị cũng sợ, nhưng hơn thế nữa, việc Yuuya sợ hãi ôm chầm lấy chị trông rất dễ thương nên chị mới vào thôi! Nếu không phải vậy thì nhà ma đáng sợ lắm, chị không muốn vào đâu!」

(Đêm nay có khi không đi vệ sinh được mất,) chị Takane lẩm bẩm những lời yếu đuối với giọng mếu máo. Không hiểu sao chị ấy có thể một mình vừa học vừa sống ở một đất nước xa lạ suốt bốn năm trời. Chuyện đó không đáng sợ hơn sao?

「Chuyện này và chuyện kia là hai chuyện khác nhau. Đúng là lúc đầu chị cũng lo lắng lắm, nhưng đó là con đường chị đã chọn. Không có thời gian để mà sợ hãi.」

「Em vẫn thắc mắc, nhưng vốn dĩ tại sao chị Takane lại chọn một trường đại học ở nước ngoài thay vì ở Nhật?」

「Để xem nào… cũng không có lý do gì sâu xa cả, nhưng hồi còn là học sinh cao trung, chị đã ao ước được đến một thế giới bên ngoài mà mình không biết. Một căn bệnh tuổi teen đến muộn.」

Tôi im lặng lắng nghe câu chuyện của chị Takane, người đang nói một cách tự giễu. Với tư cách là người một ngày nào đó sẽ kế thừa cái tên〝Hitoha〟, tôi rất quan tâm đến cách suy nghĩ và quan điểm về tương lai của chị Takane.

「Chị đã nghĩ rằng nếu không đi trực tiếp thì sẽ không thể hiểu được thế giới, nên chị đã chọn một trường đại học ở nước ngoài. Hơn nữa, công ty của chị───tập đoàn Senkuuji───cũng đang xem xét việc mở rộng ra nước ngoài. Một khi đã phải lèo lái tập đoàn Senkuuji, chị nghĩ không thể chỉ nhìn vào trong nước được.」

「……Thì ra đó là lý do chị Takane chọn một trường đại học ở nước ngoài. Haizz… quả nhiên chị Takane thật tuyệt vời. Em không thể có được một cách suy nghĩ nhìn xa trông rộng như vậy.」

Tôi bất giác thở dài một hơi nặng nề và rũ vai xuống. Tôi đã tưởng tượng ra rồi, nhưng so với tôi, người đang đầu tắt mặt tối với những chuyện trước mắt, thì đúng là một trời một vực. Nếu Kaede-san ở bên cạnh, chắc chắn sẽ an ủi rằng〝Không có gì phải buồn cả, Yuuya-kun!〟nhưng tôi không thể không buồn được.

「Không nên so sánh những chuyện như thế này. Hơn nữa, cách suy nghĩ của chị cũng khá đặc biệt? Thậm chí còn thuộc loại không nên bắt chước nữa.」

Chị Takane vừa cười vừa vỗ nhẹ vào vai tôi. Quả nhiên tôi vẫn chưa thể địch lại người này.

「Vậy thì Yuuya. Lần này chị có chuyện muốn hỏi em, được không?」

「? Tất nhiên là được, nhưng xin chị hãy hỏi trong phạm vi em có thể trả lời.」

「Fufu. Không sao đâu. Không phải câu hỏi khó gì đâu. Này, Yuuya. Bây giờ em, có hạnh phúc không?」

「……Ể?」

Cứ nghĩ sẽ hỏi chuyện gì nghiêm túc, ai ngờ lại là chuyện tôi có hạnh phúc hay không? Chẳng có chút liên quan nào cả. Trong lúc tôi đang phân vân không biết phải trả lời thế nào, chị Takane tiếp tục nói với vẻ mặt có chút buồn bã.

「Chị là chị gái của Yuuya, vậy mà vào lúc Yuuya khó khăn nhất, chị lại chẳng làm được gì cả. Chị nghĩ nếu mình quan tâm hơn một chút, gia đình đã không phải ly tán.」

「Chuyện đó… không phải lỗi của chị Takane đâu.」

「Dù có nói là đang sống cùng một cô bé dễ thương như Kaede-chan, Yuuya vẫn còn là học sinh cao trung. Chị nghĩ em nên sống cùng gia đình. Nếu Yuuya muốn, chị sẽ───!」

「Dù là chị Takane, nhưng nếu chị nói thêm nữa, em sẽ nổi giận đấy.」

Trước khi chị ấy kịp nói hết, tôi đã bất giác ngắt lời với giọng điệu có phần mạnh mẽ nhưng lại trầm tĩnh. Chị Takane ngạc nhiên nhưng vẫn có vẻ muốn nói gì đó, nhưng tôi đã quyết định trả lời câu hỏi.

「Việc gia đình em tan vỡ không phải là lỗi của ai khác, mà là trách nhiệm của tất cả mọi người trong gia đình em. Ông bố khốn kiếp chỉ biết thất bại và gây nợ, và bà mẹ không hề ngăn cản. Đối với hai người họ, em đã không nói gì cả. Kết quả của việc đó đã dẫn đến việc họ bỏ trốn ra nước ngoài.」

「Dù vậy… nếu chị nắm rõ tình hình gia đình của Yuuya, chắc chắn đã có thể làm được nhiều điều. Vậy mà… dù không thể gặp lại gia đình nữa, Yuuya có hạnh phúc không?」

Chị Takane lặng lẽ hỏi, đôi mắt ngấn lệ. Tôi không biết chị Takane có thể làm được gì trước khi tình hình trở nên như vậy. Nếu có thể làm gì thì chắc chỉ là nhờ vả Taka-san, nhưng tình hình lúc đó đã không còn có thể dừng lại ở đó nữa. Chính vì vậy mà ngày hôm đó, hai người họ đã bỏ tôi lại và trốn ra nước ngoài.

「Đối với em, gia đình là Kaede-san, và bố mẹ của em ấy là Sakurako-san và Kazuhiro-san. Hai người kia đã không còn liên quan nữa.」

「Yuuya……」

「Chị Takane không cần phải cảm thấy có trách nhiệm về chuyện đó. Với lại, chị Takane. Ở bên cạnh Kaede-san, mỗi ngày em đều thật sự rất hạnh phúc. Thậm chí đến mức em không thể và cũng không muốn nghĩ đến một tương lai không có Kaede-san nữa.」

Bất chợt nghĩ đến nụ cười của Kaede-san, tôi có thể cảm nhận được những cơ mặt đang căng cứng của mình đang giãn ra.

「Từ khi nghe Taka-san kể về Yuuya, chị đã luôn lo lắng và hối hận vì đã không làm được gì… nhưng có vẻ như em thực sự ổn rồi.」

Nói xong, sau một tiếng thở dài, chị Takane nở một nụ cười hiền hòa.

「Là vậy đó. Em ổn rồi, nên đừng lo lắng. Thậm chí người đáng lo hơn là chị Takane đấy. Tuổi tác bằng với số năm không có người yêu, sắp có vấn đề rồi đấy?」

「Cái gì!? Em nói gì vậy!? Thất lễ quá đấy, Yuuya! Nếu chị muốn, chị có thể có một hai người bạn trai ngay lập tức! Thật đấy!?」

Chị Takane vừa giận dữ đỏ mặt vừa đấm nhẹ vào người tôi. (Chị thực sự là một người phụ nữ đã trưởng thành sao?) một màn phản công dễ thương đến mức khiến tôi muốn hỏi vậy. Với lại, với cách nói đó, chắc chị Takane sẽ còn lâu mới có người yêu.

「Haizz… Yuuya đáng yêu gọi chị là〝chị Takane〟đã không còn nữa rồi. Một đứa em trai bạc bẽo đã bỏ chị lại để trưởng thành.」

「Chị mau thôi bám víu em trai đi, chị Takane.」

「Hức… chế giễu chị à!? Chị bị tổn thương rồi! Nếu không muốn chị khóc thì mau đi mua trà sữa trân châu cho chị ngay!」

Chị Takane vừa la hét như một đứa trẻ con vừa vung tay vung chân. Thiệt tình, một người lớn mà lại làm loạn thế này. Dù đã hết mốt, nhưng chắc chắn có một lớp nào đó đang bán. Tôi nhún vai rồi nặng nề đứng dậy.

「E he. Cảm ơn em, Yuuya.」

Được tiễn đi với một nụ cười, tôi quay trở lại trường học để tìm món đồ mà chị gái ích kỷ của mình mong muốn. Nghĩ đến việc chị Takane hiền lành từng mua nước cho tôi ở máy bán hàng tự động đã không còn nữa, tôi lại thấy buồn.

Khoảng mười phút sau đó. Sau khi xếp hàng trong một hàng dài người như để chứng tỏ sức hút vẫn chưa suy giảm, và cuối cùng cũng mua được trà sữa trân châu, khi tôi quay lại ghế dài, điều tôi nhận được không phải là lời khen ngợi hay cảm ơn, mà là,

「Thôi nào! Chậm quá đấy, Yuuya! Em bỏ mặc lời nhờ vả của chị để đi tình tứ với Kaede-chan đúng không!?」

「……Rồi. Về đi, bà chị ngốc.」

Tôi bất giác muốn bóp nát ly trà sữa trân châu mà mình đã vất vả mua được.

「Để trừng phạt, bây giờ chúng ta sẽ đến quán cà phê của lớp Yuuya! Chị sẽ được các cô hầu gái dễ thương phục vụ thật nhiều! Tất nhiên, Yuuya cũng sẽ phải phục vụ chị, nên cứ chuẩn bị tinh thần đi nhé!」