Điều kiện để gánh nợ thay cho ba mẹ chính là sống cùng với nữ sinh cao trung dẽ thương nhất Nhật Bản.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nàng công chúa của trường, người chỉ lén cho tôi thấy dáng vẻ xấu hổ của mình

(Đang ra)

Nàng công chúa của trường, người chỉ lén cho tôi thấy dáng vẻ xấu hổ của mình

雨音恵 - Amane Megumi

Một câu chuyện hài lãng mạn bí mật đã bắt đầu chỉ bằng một bức ảnh duy nhất!

12 145

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

(Đang ra)

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

Sekimura Imuya

Eliza Cardia, được tái sinh thành một cô tiểu thư phản diện trong một otome game giả tưởng, có một tuổi thơ hoàn toàn khác xa với hình ảnh lãng mạng mà otome game nên có, cho dù cô là một nữ quý tộc.

15 56

I Woke Up Piloting the Strongest Starship, so I Became a Space Mercenary

(Đang ra)

I Woke Up Piloting the Strongest Starship, so I Became a Space Mercenary

Ryuto

Đây là câu chuyện về một người đàn ông đột ngột bị ném vào không gian cùng với con tàu vũ trụ riêng của mình. Anh chu du khắp nơi với nó, cứu những thiếu nữ gặp nạn trên đường đi, tán tỉnh họ, kiếm ti

136 406

Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi

(Đang ra)

Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi

小小小小小小飞

"Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi!"Vị thánh nữ xinh đẹp và thuần khiết mang thuốc đến chữa trị vết thương cho anh.Ngày hôm đó, anh tận mắt chứng kiến sự phản bội, nỗi tuyệt vọng xé nát linh hồn.

118 292

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Thanh trường kiếm cùn và một gã dân làng thất tình

(Đang ra)

Thanh trường kiếm cùn và một gã dân làng thất tình

Vị Diện Táo - 位面苹果

Anh chỉ là một phàm nhân thuần túy, tên gọi Brey.

179 274

Tập 4 (Đã hoàn thành) - Chương 8: Ngày thứ hai lễ hội văn hóa - Những buổi hẹn hò riêng biệt

Nhờ sự tỏa sáng của Kaede-san và Nikaidou, ngày đầu tiên đã kết thúc với sự thành công rực rỡ, khách hàng kéo đến không ngớt cho đến tận khi có thông báo đóng cửa. Đúng như dự đoán, bánh quy và cà phê đã hết, nhưng may mắn là tôi đã lường trước và chuẩn bị sẵn nên mọi chuyện đều ổn.

「E he he. Hôm nay chúng ta hãy tận hưởng trọn vẹn một ngày nhé, Yuuya-kun!」

Và rồi ngày thứ hai đã đến. Tôi và Kaede-san dù vẫn đang trong trang phục quản gia và hầu gái, nhưng hôm nay được nghỉ cả ngày nên dự định sẽ xõa hết mình. Tất nhiên, nếu có chuyện bất thường xảy ra như hôm qua, chúng tôi sẽ xử lý, nhưng Ootsuki-san đã nói rằng nếu hết nguyên liệu thì sẽ đóng cửa ngay lúc đó, nên chắc sẽ không có vấn đề gì.

「Đầu tiên là nhà ma của lớp Yui-chan nhé! Nghe nói là đáng sợ lắm nên em rất mong chờ! Sau đó chúng ta sẽ vừa ăn yakisoba và crepe vừa thong thả ngắm các sự kiện diễn ra ở sân trường!」

「Nếu có thể, anh muốn được ngắm sân trường từ một nơi yên tĩnh trong trường. Không biết có phòng học nào trống không nhỉ.」

「Fufu. Ý anh là sao vậy, Yuuya-kun?」

Kaede-san tiến lại gần tôi với một nụ cười bí ẩn trên môi. Tôi biết tỏng em đang nghĩ gì, nhưng anh không có ý định làm chuyện mờ ám đâu nhé?

「Thật vậy sao? Không phải là anh đang tìm một nơi yên tĩnh để chỉ có hai chúng ta rồi làm chuyện này chuyện kia sao? Giữa lúc mọi người đang vui vẻ với lễ hội văn hóa mà lại đắm chìm trong men tình… e he he. Tuyệt vời nhất còn gì.」

「Đúng là có hấp dẫn thật nhưng không phải vậy đâu nhé? Anh chỉ không muốn đưa Kaede-san trong bộ đồ hầu gái đến một nơi đông người như sân trường thôi.」

Kaede-san dù mặc đồng phục đã đủ dễ thương rồi, giờ lại mặc bộ đồ hầu gái váy ngắn hở hang nữa. Hôm qua chỉ phục vụ trong lớp học nên không bị phơi bày trước mắt bàn dân thiên hạ, nhưng hôm nay thì không được như vậy.

Càng đi lại nhiều càng bị nhiều người nhìn thấy, và nếu chỉ bị bắt chuyện thì còn đỡ, nhưng tùy trường hợp có thể còn bị yêu cầu chụp ảnh nữa. Chừng nào mắt tôi còn đen thì tuyệt đối không để chuyện đó xảy ra.

「Vậy thì ý anh là sao ạ?」

「Tức là anh muốn độc chiếm Kaede-san trong bộ đồ hầu gái. Nói thật lòng thì, dù có trả cả đống tiền, anh cũng không muốn cho thằng con trai nào khác nhìn đâu.」

Tôi vừa quay mặt đi vừa nói một cách cộc lốc. Tôi tự thấy mình thật ích kỷ khi không muốn cho người khác nhìn thấy người yêu mình, nhưng đó cũng là vì cô ấy đang ở trong một dáng vẻ mà bình thường không có cơ hội để thấy. Sức mạnh của cô hầu gái, thật đáng sợ. Đang nghĩ vẩn vơ thì Kaede-san kéo mạnh tay áo tôi và ghé sát tai tôi,

「Thôi nào… Dù anh không nói thì em cũng là cô hầu gái chỉ của riêng Yuuya-kun thôi mà? Cho nên tối nay, em sẽ trở thành một cô hầu gái đặc biệt, chuyên phục vụ chỉ riêng cho Yuuya-kun mà mọi người không biết, được không ạ?」

Bị thì thầm bằng một giọng ngọt ngào và nóng bỏng, lại còn được thổi một hơi thở nhẹ vào tai, một luồng điện chạy dọc sống lưng tôi. Một ngày mới chỉ bắt đầu mà tôi đã không thể ngừng nghĩ đến chuyện buổi tối rồi!?

「Fufu. Chúng ta hãy có một buổi tiệc bế mạc đặc biệt và nồng thắm chỉ của riêng hai chúng ta nhé? Anh cứ mong chờ đi.」

「Ừ-ừm… nhưng xin em hãy ở mức độ vừa phải nhé? Ở mức độ mà lý trí của anh không bị tiêu diệt ấy.」

「Chuyện đó thì em không thể hứa được. Vậy thì Yuuya-kun. Chuyện buổi tối đến đây thôi, chúng ta hãy tận hưởng trọn vẹn lễ hội văn hóa trước mắt đi! Tiến công vào nhà ma thôi!」

Kaede-san nắm lấy tay tôi và chạy về phía nhà ma nơi Yui-chan đang đợi. Thấy một cô hầu gái và một quản gia chạy trên hành lang, leo lên cầu thang, những người đi ngang qua đều bất giác dừng lại, nín thở, nhưng chúng tôi không hề để tâm, một mạch chạy đến địa điểm nhà ma do Yui-chan sản xuất.

「Gì vậy, hôm nay lại đến nữa à, tiền bối Yoshizumi. Lại còn đi cùng chị Kaede trong bộ đồ hầu gái nữa, là đang dằn mặt tôi à?」

Người vừa đến đã buông lời cay độc chính là Yui-chan, người đang làm nhiệm vụ tiếp tân giống như hôm qua. Chẳng lẽ hôm nay cô bé cũng định làm tiếp tân cả ngày sao?

「Chỉ buổi sáng thôi ạ. Buổi chiều tôi cũng định đi lang thang. Mà nói vậy chứ chắc cũng chỉ theo dõi tình hình của Yasaka-kun và Nikaidou-senpai thôi.」

Yui-chan nói ra một câu kinh khủng với vẻ mặt tỉnh bơ, khiến Kaede-san cười khổ, còn tôi thì chán nản nhún vai.

「Em nghĩ nên để cho hai người họ có không gian riêng thì hơn.」

「Chị ngây thơ quá đấy, chị Kaede. Tôi có nghĩa vụ phải theo dõi hai người họ. Dù sao thì người đã thúc đẩy Yasaka-kun chính là tôi mà!」

(Mà Nikaidou-senpai cũng vậy thôi,) tôi đã không bỏ lỡ lời lẩm bẩm đó. Người quyết định là Nikaidou chứ không ai khác, nên tôi không có ý định nói gì với Yui-chan cả.

「Em cũng phải biết chừng mực đấy nhé? Không được làm phiền thời gian của hai người họ đâu.」

「Không sao đâu, tôi sẽ làm thật cẩn thận để không bị phát hiện! Mà thôi, chị Kaede, chị đã chuẩn bị tâm lý chưa? Tiền bối Yoshizumi đã trải nghiệm một lần rồi nên chắc không sao đâu, nhưng chị hãy chuẩn bị tinh thần đi nhé?」

「Fufufu. Chị thì không cần lo! Chừng nào Yuuya-kun còn ở bên cạnh thì chị là vô địch! Bây giờ chị có thể xông vào cả nhà ma đáng sợ nhất Nhật Bản đấy!」

Kaede-san vừa nắm chặt tay vừa hùng hổ tuyên bố, nhưng tôi tò mò không biết nếu tôi không ở bên cạnh thì sẽ ra sao, nhưng nếu thực hiện điều đó thì có lẽ sẽ bị khóc lóc giận dỗi.

「Em mong chờ xem sự tự tin đó sẽ kéo dài được bao lâu. Tiền bối Yoshizumi, xin hãy chăm sóc chị Kaede.」

「……Tôi sẽ cố hết sức.」

Lần thứ hai rồi nhưng cái gì đáng sợ thì vẫn đáng sợ.

Chẳng hề hay biết tâm trạng của tôi, Kaede-san trả tiền vé cho hai người cho Yui-chan và hiên ngang bước vào trong.

Bên trong đủ tối mờ để có thể đi lại mà không cần đèn pin, và có lẽ để tạo không khí rùng rợn, dù là mùa thu nhưng điều hòa lại được bật hết công suất nên khá lạnh. Đặc biệt là Kaede-san, người đang mặc bộ đồ hầu gái hở hang nên đã bắt đầu run lên bần bật.

「Ừm… đây là một bệnh viện, và chúng ta phải mang quyển sách tranh này đến cho một đứa trẻ đúng không ạ?」

Kaede-san cầm lấy quyển sách đặt ngay lối vào. Bối cảnh của nhà ma này là mang một quyển sách tranh mà một đứa trẻ nhập viện rất thích đến cho nó. Nhưng thực ra, bệnh viện này đã bị bỏ hoang từ lâu và đã trở thành nơi ở của những bóng ma. Để thoát ra, phải mang quyển sách tranh đó đến cho đứa trẻ, chủ nhân của nơi này. Nếu không làm được thì───.

「Đến đây nào, hiện tượng siêu nhiên! Yuuya-kun, tiến lên phía trước thôi!」

Dù có hùng hồn nói ra câu nói nổi tiếng của một vị giáo sư nào đó, nhưng nếu cơ thể cứ run lên bần bật thì cũng chẳng có ý nghĩa gì. Cái run đó không chỉ vì lạnh đâu nhỉ?

「Không phải vậy đâu!? Nào, Yuuya-kun. Anh hãy nắm chặt tay em! Tuyệt đối không được buông ra đâu nhé!」

Bị nói với giọng mếu máo như vậy, tôi thấy dễ thương và muốn trêu chọc, nhưng đã kìm lại và nắm chặt lấy tay Kaede-san. Ngay khoảnh khắc Kaede-san hít một hơi thật sâu rồi từ từ bước đi───

「VỀ───ĐI───」

Một y tá đẫm máu xuất hiện từ đâu đó, vừa phát ra một giọng nói lạnh thấu xương vừa tóm chặt lấy vai Kaede-san từ phía sau.

「Kyaaaaaaaaaaaaaaaaa────!!?」

Bị bất ngờ, Kaede-san la lên một tiếng thật lớn, có thể nghe thấy cả bên ngoài lớp học, rồi ôm chầm lấy tôi. Cả tôi và con ma y tá đều không ngờ đến điều này và đứng hình. (Này ma y tá, bình thường thì chỗ này phải chạy trốn mới đúng chứ? Sao lại bắt đầu tình tứ thế này?) Đừng có nhìn tôi với ánh mắt như muốn nói vậy chứ. Tôi cũng đang bối rối với cảm giác mềm mại này đây.

「Hức… vẫn đáng sợ quá. Yuuya-kun, em quyết định sẽ nhắm mắt đi! Nếu có con ma nào xuất hiện nữa, có lẽ em sẽ run chân không đi được mất.」

「Nếu sợ thì không cần phải vào mà…」

「Nhưng em đã nghĩ là có Yuuya-kun ở bên cạnh thì sẽ không sao. Với lại… hiệu ứng cầu treo?」

Đó không phải là hiệu ứng mà các cặp đôi nam nữ trước khi trở thành người yêu mong đợi sao? Với lại, dù có nhắm mắt đi nữa, không tách ra một chút thì có khó đi không.

「Không được! Nếu không ôm chặt Yuuya-kun thì em không đi được! Cho nên cứ thế này mà đi!」

「……Anh hiểu rồi. Vậy thì chúng ta sẽ đi từ từ nhé.」

Tôi cúi đầu xin lỗi con ma y tá đang đứng ngơ ngác. Thật sự, cô hầu gái nhà tôi xin lỗi.

「……Cặp đôi vợ chồng, về đi.」

Con ma buông một lời oán niệm rồi biến mất. Thì ra là vậy, các lối đi không phải tất cả đều là vách ngăn mà còn có những chỗ bằng vải. Chắc nó đã xuất hiện từ những khe hở đó mà không gây ra tiếng động.

「S-sao vậy ạ, Yuuya-kun? Mau đi thôi…」

Ngay khi tôi nhận ra mánh khóe của con ma, cô hầu gái đã nài nỉ với giọng sắp khóc. Tôi vỗ nhẹ đầu cô ấy rồi bắt đầu đi về phía lối ra.

Tuy nhiên, sau đó chúng tôi không gặp phải con ma nào nữa và đã dễ dàng đến được đích. Khi ra ngoài, Yui-chan đã khoanh tay đứng chờ sẵn,

「Hai người có thể đừng rắc đường trong nhà ma được không!?」

và đã bị mắng. Nhân tiện, một chuyện ngoài lề, Kaede-san đã không buông tay tôi ra cho đến một lúc sau khi ra khỏi nhà ma. Nhờ vậy mà tôi đã bị các bạn nam nhìn với ánh mắt căm hận, còn các bạn nữ thì nhìn với ánh mắt ghen tị, thật là khó xử.

(Yoshizumi bây giờ chắc đang tận hưởng buổi hẹn hò lễ hội văn hóa trong lúc tình tứ với Hitoha-san nhỉ. Lúc nào cũng ở bên nhau, cho tôi mượn một tiếng thôi cũng được mà.) Vừa nghĩ những chuyện vớ vẩn, tôi, Nikaidou Ai, vừa dựa vào tường chờ đợi một chàng trai.

「Sắp tới sẽ đi cùng Yasaka-kun trong lễ hội văn hóa mà lại nghĩ đến Yoshizumi, thật là thất lễ với cậu ấy.」

Vừa tự giễu vừa thở dài, tôi nhìn quanh tìm kiếm cậu hậu bối chu đáo của mình, nhưng người đông quá. Hơn nữa, từ nãy đến giờ có mấy cậu con trai cứ nhìn về phía tôi và xì xào bàn tán nên tâm trạng cũng không tốt lắm. Nguyên nhân chắc chắn là do bộ trang phục tôi đang mặc.

「……Mau đến đây đi, Yasaka-kun.」

Vì không muốn bị người lạ bắt chuyện, tôi liếc mắt uy hiếp, nhưng cậu ấy vẫn đến muộn. Người hẹn giờ là Yasaka-kun mà lại đến muộn. Chuyện này phải mắng một trận mới được.

「Xin lỗi vì đã đến muộn, Nikaidou-senpai!」

Ngay khi cái lườm của tôi sắp đạt đến giới hạn, Yasaka-kun cuối cùng cũng đến. Chắc hẳn cậu bé đã vội vàng chạy đến, vai phập phồng thở, trán lấm tấm mồ hôi và đồng phục cũng khá xộc xệch.

「Thôi nào, là chị nên không sao, nhưng không được để con gái phải chờ đâu nhé, Yasaka-kun? Với lại, phải mặc đồng phục cho chỉnh tề vào, không thì sẽ bị mắng đấy?」

「Thật sự xin lỗi vì đã đến muộn ạ. Phiên trực nhà ma kéo dài hơn em nghĩ…」

「Chị đã lo là em hủy hẹn, nhưng nếu là vậy thì đành chịu thôi. Xin lỗi vì đã nói những lời khó nghe.」

「Có cơ hội được đi cùng Nikaidou-senpai mà em ngưỡng mộ trong lễ hội văn hóa, sao em có thể hủy hẹn được chứ! Mà, chuyện đó không quan trọng! Bộ đồ hầu gái, rất hợp và dễ thương lắm ạ!」

Yasaka-kun nói ra những lời nhận xét 100% chân thành với đôi mắt lấp lánh. Được nói như vậy tôi cũng vui, nhưng cũng hơi xấu hổ.

「Em cứ nghĩ đồ hầu gái là áo blouse trắng với váy đen, nhưng màu hồng đậm này trông rất thời trang! Vừa không làm mất đi vẻ rắn rỏi của Nikaidou-senpai, vừa làm nổi bật được sự dễ thương! Được một cô hầu gái như vậy chăm sóc chắc sẽ hạnh phúc lắm…」

「À, Yasaka-kun. Chị vui với tình cảm của em, nhưng em có thể kìm nén bớt những mong muốn đang tuôn trào ra được không? Mà này, hôm nay em là người hộ tống chị đúng không? Giao cho em có ổn không?」

Khi tôi hỏi với vẻ chán nản, Yasaka-kun đỏ mặt và tỉnh táo trở lại. Mà thôi, tôi cũng đã nghĩ những điều tương tự khi nhìn thấy Yoshizumi trong bộ đồ quản gia nên cũng không phải là không hiểu cảm giác đó.

「Vâng, không sao ạ! Cứ giao cho em! Em mà nói được như vậy thì ngầu quá, nhưng mà… em không biết Nikaidou-senpai thích ăn gì…」

「Thì ra là vậy. Tức là không có kế hoạch gì, đúng không?」

「Thật xấu hổ quá, vâng ạ.」

Yasaka-kun vừa xin lỗi vừa rũ vai xuống và buồn bã. Nhìn cậu bé như vậy, tôi vừa thấy cậu là một người thẳng thắn và dễ thương, vừa cảm thấy muốn che chở. Hơi khác với việc chiều chuộng, nhưng tôi cứ muốn xoa đầu.

「Fufu. Chị không ghét cái tính thẳng thắn đó của em đâu. Vậy thì hôm nay chúng ta sẽ đi ăn những món chị thích, được không?」

「───Vâng! Em sẽ rất vui nếu chị cho em biết nhiều món chị thích!」

「Được rồi. Đã quyết định vậy thì trước tiên chúng ta đến quán crepe đi. Quán crepe của đội bóng chuyền năm nào cũng nổi tiếng là ngon tuyệt đấy.」

Gương mặt của Yasaka-kun đi bên cạnh tôi trông rất vui và hạnh phúc. Nghĩ đến việc sau đó mình phải trả lời lời tỏ tình mùa hè của cậu, lòng tôi lại nhói lên một chút. Yoshizumi cũng đã từng có cảm giác này sao.

「……Em biết câu trả lời của Nikaidou-senpai rồi. Nhưng bây giờ, chị có thể… chỉ nhìn một mình em thôi được không ạ?」

「Yasaka-kun……」

「Đang là lễ hội văn hóa vui vẻ mà, chúng ta hãy cười vui vẻ đi! Nào, mau đi thôi! Crepe hay kem, bất cứ thứ gì em cũng sẽ đãi chị!」

Yasaka-kun cố tình nói với giọng vui vẻ rồi nắm lấy tay tôi và chạy đi. Tôi đang đi đôi giày cao gót không quen nên ít nhất cũng muốn được đi bộ. Với lại, chạy trong đám đông rất nguy hiểm, và còn bị những người đi ngang qua nói〝Thanh xuân phơi phới nhỉ〟, thật xấu hổ.

Nhưng tôi cũng phải thừa nhận rằng mình không ghét những chuyện như thế này. Đi cùng một chàng trai ngưỡng mộ một người như tôi trong lễ hội văn hóa. Hơi khác với người lý tưởng, nhưng ở bên cạnh Yasaka-kun tôi lại có thêm năng lượng và cảm thấy vui vẻ.

「Oa… có nhiều loại thật đấy. Món nào là món Nikaidou-senpai giới thiệu ạ?」

Sau khi đến khu vực quầy hàng được dựng ở sân trường, chúng tôi đã đứng trước quán crepe mục tiêu. Đừng coi thường quầy hàng lễ hội văn hóa. Quán crepe của đội bóng chuyền trường trung học Meiwa-dai là hàng thật giá thật, từ cách nướng bánh đến cách gói đều được học từ các chuyên gia. Đừng có bắt bẻ rằng họ nên tập trung vào hoạt động chính của câu lạc bộ.

「Món chị giới thiệu là chuối sô cô la đơn giản. Sự kết hợp giữa dâu và sữa trứng cũng khó bỏ qua, nhưng em cứ chọn món mình thích là được. Món nào cũng ngon cả.」

「Thì ra là vậy… nhưng em sẽ chọn chuối sô cô la mà Nikaidou-senpai giới thiệu. Món chị thích, em cũng muốn thử.」

「……Thiệt tình. Đừng có nói những lời như vậy một cách tự nhiên thế chứ.」

Tại sao những chàng trai xung quanh tôi lại có thể nói ra những câu sến súa, đáng xấu hổ một cách tự nhiên như vậy. Hơn nữa, vì họ nói một cách tự nhiên nên càng làm tôi thêm ngượng.

「Chắc chị sẽ chọn dâu sữa trứng. À, có thể cho nhiều sữa trứng được không?」

「Vâng, tất nhiên là được ạ! Vì là Nikaidou-senpai nên bọn em sẽ phục vụ đặc biệt!」

Để không bị phát hiện má mình đang nóng lên, tôi cố gắng gọi món với giọng bình tĩnh. Cậu hậu bối trong đội nhận đơn hàng đã trả lời một cách vui vẻ rồi bắt đầu làm việc. Chiếc bánh mỏng, đẹp được nướng một cách dễ dàng, sau đó được xếp chuối và dâu lên, rồi phủ một lớp kem tươi dày lên trên. Khi trái cây đã trắng xóa không còn nhìn thấy, người ta rưới sốt sô cô la lên, rồi cẩn thận cuốn bánh lại là xong. Nhân tiện, món tôi gọi thì thay vì sốt sô cô la, người ta sẽ cho sữa trứng vào.

「Gì thế này? Bánh căng phồng hết cả lên. Cắn một miếng chắc chắn kem sẽ tràn ra ngoài, đúng không?」

「Em nói gì vậy, Yasaka-kun. Phải tràn ra một chút mới ngon chứ! Nào, tìm một cái ghế trống rồi ăn nhanh thôi!」

Tôi gần như vô thức đã nắm lấy tay Yasaka-kun.

Tôi định buông ra vì thấy không ổn, nhưng cậu hậu bối cún con đã đỏ mặt như một cái ấm đun nước siêu tốc rồi lại siết chặt tay tôi lại. Dù không phải là kiểu nắm tay đan ngón tay của các cặp đôi, nhưng đây là lần đầu tiên tôi tự mình nắm tay một chàng trai, nên ngay khi ý thức được, tôi lại thấy xấu hổ.

Chúng tôi cứ đi trong im lặng, và khi nhận ra, chúng tôi đã đến một nơi yên tĩnh sau nhà thi đấu, tách biệt khỏi sự ồn ào xung quanh. Đây cũng là nơi kỷ niệm mà tôi đã an ủi Yasaka-kun, người đang một mình khóc nức nở vì thất vọng trong ngày hội thể thao.

「Fufu. Sao mà hoài niệm thế nhỉ.」

「Bị Nikaidou-senpai nhìn thấy lúc đang khóc, em xấu hổ lắm… nhưng hơn hết, em lại vui hơn vì lần đầu tiên được chị gái mà em ngưỡng mộ xoa đầu.」

Yasaka-kun vừa mỉm cười vừa ngồi xuống chiếc ghế mà đội bóng chày đã tự ý đặt trước phòng thay đồ của câu lạc bộ. Tôi cũng nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh.

Trong một không khí tĩnh lặng đến mức không thể tin được là lễ hội văn hóa đang diễn ra ngay gần đó, chúng tôi im lặng ăn crepe. Dù đã gọi món giống như năm ngoái, và còn được cho thêm kem, nhưng không hiểu sao tôi lại thấy có vị đắng.

「Nikaidou-senpai… vẫn còn thích tiền bối Yoshizumi, đúng không ạ?」

Yasaka-kun, người không thể chịu đựng được bầu không khí nặng nề đó, đã mở lời. Trước câu hỏi thẳng thắn đúng chất của cậu, tôi bất giác cười khổ, rồi cũng trả lời một cách thẳng thắn.

「……Ừ, đúng vậy. Chắc cũng gần một năm rồi chị thích Yoshizumi. Yoshizumi, cậu ấy là mối tình đầu của chị.」

「Nhưng tiền bối Yoshizumi đang hẹn hò với Hitoha-senpai, đúng không ạ? Dù vậy chị vẫn thích tiền bối Yoshizumi sao?」

「Dù vậy, chị vẫn thích. Thật ra, Yasaka-kun. Vào lễ hội mùa hè, chị đã tỏ tình với Yoshizumi.」

「……Ể?」

「Chắc không cần nói em cũng biết câu trả lời, nhưng chị đã bị từ chối một cách thẳng thừng.」

Có lẽ không ngờ tôi lại tỏ tình với Yoshizumi, Yasaka-kun mở to mắt kinh ngạc. Mặc kệ cậu, tôi tiếp tục nói.

「Chị không hối hận vì đã tỏ tình. Thậm chí chị còn nghĩ nếu không làm vậy thì sẽ hối hận hơn. Người đã khiến chị nghĩ như vậy không ai khác chính là Yasaka-kun, là em đấy.」

7508b809-db59-4b5e-b931-1a095daa7636.jpg

「Là do em ạ? Không, em đâu có làm gì…」

「Này, Yasaka-kun. Tại sao em lại tỏ tình với chị? Em đã biết chị thích Yoshizumi từ lúc đó rồi, đúng không?」

Trước câu hỏi của tôi, Yasaka-kun ngượng ngùng quay mặt đi, và trả lời với giọng lí nhí, mặt đỏ bừng.

「Thật ra em không có ý định tỏ tình đâu ạ. Chỉ là tình cảm dành cho Nikaidou-senpai cứ tuôn trào, và khi nhận ra thì miệng em đã tự động nói〝em thích chị〟.」

Yasaka-kun vừa gãi má ngượng ngùng vừa nói. Nhưng đôi mắt cậu lại vô cùng nghiêm túc, khẳng định rằng những lời nói lúc đó không hề có một chút dối trá nào.

「Fufu. Chị tỏ tình với Yoshizumi cũng giống như vậy đấy. Để có thể bước tiếp, dù biết là không thể hẹn hò, chị vẫn muốn nói với Yoshizumi rằng〝chị thích em〟.」

「Sau khi nói ra tình cảm của mình với tiền bối Yoshizumi… Nikaidou-senpai có thể bước tiếp được không ạ?」

Vẫn thẳng thắn đâm vào chỗ đau như vậy nhỉ, Yasaka-kun. Tôi hít một hơi thật sâu, rồi ngước nhìn bầu trời không một gợn mây và thổ lộ những cảm xúc thật lòng của mình.

「Không biết nữa, thật sự chị cũng không rõ. Sau khi nói ra tình cảm, trong lòng chị đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều, nhưng tình cảm dành cho Yoshizumi vẫn còn đó. Chị nghĩ sẽ cần thời gian để tự mình chấp nhận.」

Thay vì cố gắng quên đi tình cảm đã dành cho Yoshizumi và để lại một vết sẹo không bao giờ phai, tôi sẽ dành thời gian để nó tan chảy và trở thành một phần của trái tim mình. Đó là một công việc rất khó khăn, nhưng tôi sẽ cố gắng để có thể tiếp tục là một người bạn tốt của cậu ấy.

「Cho nên xin lỗi em, Yasaka-kun. Chị không thể đáp lại tình cảm của em ngay bây giờ được.」

Yasaka-kun, người đã vào trường trung học Meiwa-dai vì ngưỡng mộ tôi. Đối với Yasaka-kun, người luôn thể hiện tình cảm một cách thẳng thắn đến dễ chịu, việc đáp lại với một tình cảm không trong sáng là quá thất lễ. Tôi không muốn đùa giỡn với tình cảm của cậu.

「Cảm ơn chị, Nikaidou-senpai. Em đã sợ hãi khi nghe một câu trả lời đã biết trước và đã trốn tránh, nhưng bây giờ em cuối cùng cũng có thể bước tiếp được rồi.」

「Yasaka-kun……?」

Gương mặt của Yasaka-kun, người mà tôi cứ nghĩ là một chàng trai cún con chu đáo, đã trở thành gương mặt của một người đàn ông đã khắc sâu một quyết tâm vững chắc vào tâm hồn mình.

「Em cũng sẽ không từ bỏ Nikaidou-senpai. Em sẽ cố gắng hơn nữa để chị có thể quay lại nhìn em!」

「Em có nghe chị nói không? Chị đã nói là không thể đáp lại tình cảm của em mà?」

「Không phải. Chị đã nói sai rồi, Nikaidou-senpai. Chị đã nói là〝ngay bây giờ thì không〟. Cho nên em sẽ tự mình rèn luyện và chờ đợi cho đến ngày đó.」

Bị nhìn với ánh mắt nghiêm túc đó, tim tôi đập thình thịch. Cứ nghĩ là một hậu bối dễ thương mà lại đột nhiên trở thành một người đàn ông, thật là hèn hạ, Yasaka-kun.

「Em đã yêu Nikaidou-senpai từ trước khi vào trường trung học Meiwa-dai rồi. Tình cảm dành cho Nikaidou-senpai không nhẹ đến mức có thể tìm một tình yêu mới ngay sau khi bị từ chối, và hơn hết, em là một người không dễ từ bỏ.」

Nói rồi Yasaka-kun mỉm cười. Bị nói thẳng thừng như vậy, tôi không thể nói thêm gì nữa───nhất là những lời như hãy từ bỏ tôi đi.

「Tự mình đi vào con đường đầy chông gai… hay là Yasaka-kun là một người thích bị hành hạ?」

「K-không phải đâu ạ!? Nhưng nếu đối phương là Nikaidou-senpai thì cũng có thể…」

「Fufu. Tiếng lòng của em đang tuôn trào ra ngoài rồi đấy? Mà thôi, chị cũng không thể nói người khác được.」

「Ể!? Nikaidou-senpai cũng là M à!?」

「Rồi, Yasaka-kun. Chuẩn bị nghiến răng đi nhé?」

Khi tôi vừa cười vừa giơ nắm đấm lên, Yasaka-kun liền cúi gập đầu. Thiệt tình. Tại sao lại ra chuyện như vậy chứ.

「Ý chị là chúng ta là những người giống nhau, cùng yêu một tình yêu 99% không thể thành hiện thực. Cả em và chị.」

「Nhưng vẫn còn 1% xác suất có thể thành hiện thực, đúng không ạ? Vậy thì em sẽ đặt cược vào khả năng đó! Tất nhiên, em sẽ không làm phiền Nikaidou-senpai đâu nên chị cứ yên tâm!」

「……Cảm ơn em, Yasaka-kun.」

Được yêu thương đến mức này, tôi thật là một người hạnh phúc. Một ngày nào đó có thể đáp lại tình cảm của cậu thì tốt, nhưng chuyện đó chỉ có trời mới biết được tương lai.

「Rồi. Thời gian vui vẻ trôi qua thật nhanh. Sắp đến giờ kết thúc rồi, chúng ta về thôi.」

「Đúng vậy ạ. Trời cũng đã lặn và mát mẻ hơn rồi. Nếu chị không phiền, hãy mặc cái này đi ạ.」

Yasaka-kun vừa hơi đỏ mặt vừa cởi chiếc áo blazer đồng phục của mình ra và đưa cho tôi.

「Cảm ơn em đã quan tâm, Yasaka-kun. Nhưng thật đáng tiếc. Nếu em nhẹ nhàng khoác lên từ phía sau, chị đã rung động rồi đấy.」

「……Nikaidou-senpai, em có thể làm lại lần nữa được không ạ? Hay đúng hơn là hãy để em làm lại, xin chị đấy!」

「Không được. Những chuyện như vậy phải làm một cách tự nhiên mới ngầu. Hãy đọc thêm nhiều truyện tranh shoujo để học hỏi đi.」

(Thế à!) Yasaka-kun than thở. Thiệt tình, đúng là một hậu bối đáng yêu, dễ trêu chọc nhỉ, em. Có lẽ ngày tôi bị cậu bé này chinh phục cũng không còn xa nữa. Vừa nghĩ vẩn vơ, chúng tôi vừa quay trở lại trường học.