Điều kiện để gánh nợ thay cho ba mẹ chính là sống cùng với nữ sinh cao trung dẽ thương nhất Nhật Bản.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kanojo ga Flag wo Oraretara

(Đang ra)

Kanojo ga Flag wo Oraretara

Tōka Takei

Hatate Souta là một học sinh cấp 3 có khả năng nhìn thấy "flag" cho các sự kiện trong tương lai như: "flag tử thần", "flag tình bạn" và "flag tình cảm". Mặc dù có khả năng nhìn thấy lá cờ, cậu vẫn trá

242 797

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

325 1191

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

28 29

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

(Đang ra)

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

掠过的乌鸦

Truyện kể về nam chính xuyên không đến một vùng thôn quê hẻo lánh cách 2 tiếng mới có một chuyến xe bus. Cậu ấy tự dựa vào sức mình trở thành nam sinh tài hoa ưu tú, đúng lúc này thì hệ thống mới được

86 112

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

409 2096

Tiết kiệm 80.000 vàng ở thế giới khác cho lúc nghỉ hưu

(Đang ra)

Tiết kiệm 80.000 vàng ở thế giới khác cho lúc nghỉ hưu

FUNA

Một ngày nọ, Yamano Mitsuha rơi xuống vách đá và bị dịch chuyển đến một thế giới khác với trình độ văn minh ngang tầm của châu âu thời trung cổ. Tuy nhiên, Mitsuha biết rằng mình có thể du hành giữa h

418 1747

Tập 4 - Chương 3: Kaede và công việc bán thời gian đầu tiên

Chỉ hai ngày sau cuộc gọi với Sakurako-san, sáng ngày đầu tiên đi làm thêm lần đầu trong đời của Kaede-san đã đến.

Như dự đoán, hay đúng hơn là không ngoài dự liệu, sau khi nghe tình hình, Motoko-san lập tức quyết định nhận Kaede.

Chắc hẳn việc nhìn thấy Kaede-san lo lắng vào cuối ngày làm bài tập về nhà cũng ít nhiều ảnh hưởng đến quyết định đó.

Bây giờ là 9:30 sáng.

Để tiễn Kaede-san trong ngày đầu đi làm đáng nhớ, tôi chiến đấu với cơn buồn ngủ, đứng ở cửa ra vào.

Dù chỉ làm một tuần cho đến khi kỳ nghỉ hè kết thúc, có lẽ vì lo lắng cho trải nghiệm lao động đầu tiên, tối qua Kaede-san ôm tôi chặt hơn bình thường, làm nũng hết mức.

Nhưng nhờ vậy mà cô ấy ngủ ngon, sáng dậy tràn đầy năng lượng và khí thế, làm tôi yên tâm.

「Vậy nhé, Yuuya-kun, em đi đây!」

Hôm nay Kaede-san mặc áo không tay táo bạo phối với quần jogger, tạo phong cách thoải mái nhưng đáng yêu.

(Đáng yêu đến mức làm tôi hơi lo khi để cô ấy ra ngoài một mình.)

「Không quên gì chứ? Ổn chứ? Hay anh đi cùng em nhé?」

「Trời, lo lắng quá đấy. Em tự đi được mà, Yuuya-kun. Motoko-san bảo đã chuẩn bị đồng phục, còn cơm trưa thì có phần ăn ở đó, nên em không cần mang gì cả.」

Nghe nói đã chuẩn bị đồng phục, nhưng [Eritage] chỉ có Motoko-san và chồng làm nhân viên, Kaede-san là người đầu tiên được thuê làm thêm.

(Họ chuẩn bị đồng phục gì vậy? Dù sao thì Kaede-san mặc gì cũng hợp.)

「Còn Yuuya-kun, trông anh buồn ngủ lắm đấy, ổn không?」

「À… Ừ, ổn. Hôm nay không có việc làm thêm hay câu lạc bộ, nên anh sẽ thư giãn và đợi em về.」

(Lý do tôi thiếu ngủ là vì cả đêm qua có một mỹ nhân ngủ ngon lành trong vòng tay tôi.)

「Thỉnh thoảng ngủ nướng cũng tốt đấy? Nếu muốn, anh có thể ôm cái gối em hay dùng mà?」

「Ừ… Đề xuất hay đấy, rất tuyệt, nhưng nếu làm gối ôm thì anh vẫn thích Kaede-san thật hơn.」

(Vì mùi hương và cảm giác khác biệt hoàn toàn.)

Tôi lẩm bẩm, rồi giật mình nhận ra.

(Trời, tôi vừa nói gì thế!?)

「Vậy à, vậy à. Yuuya-kun muốn biến em thành gối ôm à? Nếu thế thì nói sớm đi chứ! Nếu Yuuya-kun muốn… em lúc nào cũng sẵn sàng để anh ôm mà?」

「Cách nói của em dễ gây hiểu lầm lắm!? Ý anh là muốn ôm em ngủ thôi, không hơn không kém, hiểu chưa!?」

「Trời, Yuuya-kun không thẳng thắn gì cả. Vậy để thưởng vì em làm việc chăm chỉ, em được ôm Yuuya-kun thật nhiều nhé? Được chứ? Không cần trả lời đâu!」

Rồi Kaede-san hét lên “Em đi đây!” đầy phấn khởi, mở cửa lao ra ngoài.

Tiễn ngày đầu đi làm của Kaede-san, tôi đã lo lắng về chuyện khi cô ấy về.

(Tôi định nuông chiều cô ấy thật nhiều như phần thưởng sau một ngày vất vả, nhưng liệu có quá đà không?)

「Dù sao… Tôi vẫn lo Kaede-san có làm tốt không. Hay là cải trang đi xem lén nhỉ?」

(Với Kaede-san, người làm gì cũng xuất sắc, chắc chỉ là lo hão, nhưng lần đầu tiếp khách, liệu cô ấy có căng thẳng, có bị khách mắng mà khóc không?)

Càng nghĩ, tôi càng rơi vào vòng xoáy lo lắng không hồi kết.

「Ừ. Cứ thế này, ở nhà cũng chẳng làm được gì. Tắm cái cho tỉnh, rồi đi xem tình hình vậy.」

Để không bị nhận ra, tôi cần ngụy trang.

Tôi sẽ dùng keo vuốt tóc dựng lên, thêm kính râm và khẩu trang, chắc chắn không ai nhận ra tôi.

(Trông hơi giống kẻ khả nghi giữa cuối hè, nhưng vì Kaede-san, tôi chịu được.)

Kính râm là cặp đôi tôi và Kaede-san mua cho chuyến đi Okinawa.

Cô ấy nài nỉ đeo cùng, nhưng tôi từ chối vì xấu hổ khi đeo kính đôi – không phải áo thun mà là kính râm thời thượng.

Hôm nay, tôi sẽ “khai ấn” món đồ đó.

Quần áo thì cứ mặc như bình thường.

(Mua đồ mới thì không kịp, mà cũng lãng phí. Chắc Kaede-san không nhận ra tôi qua quần áo đâu, đúng không? Mà với cô ấy, có khi nhận ra thật.)

「Nếu tôi là Kaede-san… Ừ, chắc chắn nhận ra ngay.」

(Dù Kaede-san đổi kiểu tóc, đeo kính râm và khẩu trang, giả làm khách đến chỗ tôi làm, tôi sẽ nhận ra ngay qua quần áo. Hay đúng hơn, tôi không thể không nhận ra ánh hào quang lấp lánh cô ấy vô thức toát ra.)

「Thôi, hôm nay đành chịu. Ưu tiên hàng đầu là tận mắt dõi theo Kaede-san đang cố gắng.」

Tự lẩm bẩm để khích lệ bản thân, tôi bước vào phòng tắm.

(Nước lạnh sẽ thổi bay cơn buồn ngủ.)

Khi ghé phòng ngủ lấy đồ thay, tôi vô tình nhìn thấy chiếc gối thấm đẫm hương thơm của Kaede-san.

(Nếu gối đầu lên, chắc tôi sẽ cảm nhận được cô ấy gần gũi, ngủ ngon lắm đây.)

Tôi nghe thấy giọng thiên thần thì thầm “Cứ dùng đi nhé”.

「…Chỉ một chút. Một chút thôi thì được, đúng không?」

Không cưỡng lại được cám dỗ, tôi úp mặt vào gối của Kaede-san.

Ngay lập tức, hương thơm ngọt ngào lan tỏa trong mũi, não tôi ngập trong hạnh phúc, cơ thể thả lỏng.

(Nó như được Mẹ Maria dịu dàng ôm lấy vậy.)

「Cái này… nguy hiểm hơn tưởng tượng… nhiều…」

Cảm giác như chìm vào đầm lầy không đáy, không đáng sợ mà ngược lại, là suối nguồn hạnh phúc khiến tôi muốn đắm mình mãi mãi.

Khi tỉnh lại, tôi đã ở trong giấc mơ.

Mở mắt lần nữa, mặt trời đã lên cao, đồng hồ chỉ hai tiếng trôi qua.

Ngạc nhiên khi không chỉ hết buồn ngủ mà cả mệt mỏi cũng biến mất, tôi lăn khỏi giường, tắm vội, chuẩn bị xong và rời nhà mà không kịp ăn trưa.

*****

Tỉnh dậy sau giấc ngủ nướng, tôi đến trước [Eritage] khi giờ cao điểm ăn trưa đã qua, nhưng chưa đến giờ ăn nhẹ, một thời điểm khá lưng chừng.

Hiện tôi đang ở một quán ăn nhanh đối diện [Eritage].

Từ đây, tôi có thể lén quan sát bên trong mà không lo Kaede-san phát hiện.

Tôi gọi một ly nước, ngồi cạnh cửa sổ, quan sát một lúc, rồi sẽ giả làm khách vào trong.

(Đó là kế hoạch tôi nghĩ ra trên đường. Đừng bảo là sơ hở nhé.)

「Mà… không ngờ đồng phục Motoko-san chuẩn bị lại là bộ váy hầu gái cổ điển. Hợp với Kaede-san quá mức luôn.」

(Motoko-san chuẩn bị cái gì thế này! Phải cảm ơn cô ấy mới được. Hay là xin chụp ảnh nhỉ? Một bức chụp chung cũng không tệ. Làm hình nền điện thoại luôn.)

Kaede-san trong bộ váy hầu gái đáng yêu đến mức tôi không kìm được những ý nghĩ đó.

Nói là váy hầu gái, nhưng có nhiều loại.

Có kiểu cổ điển thanh lịch với váy dài hai lớp diềm xếp và tạp dề dài màu trắng.

Có kiểu ngắn ở Akihabara, khoe chân thon.

Có kiểu Pháp với độ hở ngực và hông táo bạo.

Thậm chí có cả kiểu kết hợp với áo Tàu hay trang phục Nhật.

(Nếu quý cô Anh Quốc thế kỷ 19 thấy váy hầu gái Nhật Bản, chắc ngất mất.)

Quay lại chuyện, bộ váy hầu gái Motoko-san chuẩn bị cho Kaede-san là kiểu cổ điển thanh lịch.

Mái tóc mượt mà của Kaede-san, như bầu trời đêm, làm nổi bật tạp dề và mũ trắng tinh.

Kết hợp với nụ cười rạng rỡ và vẻ đẹp tự nhiên, cô ấy như thiên thần thuần khiết giáng xuống quán cà phê nhỏ lâu đời.

「Bộ đồ thế này, tôi muốn cô ấy mặc ở nhà mỗi ngày…」

Lời thật lòng vô tình bật ra.

Những bộ đồ Kaede-san từng mặc làm “phần thưởng” cho tôi đều hợp đến không chê vào đâu được, và chỉ có thể nói là cực kỳ đáng yêu.

Nhưng chúng thường quá gợi cảm, làm tôi đau đầu.

Cặp “trái cây” mềm mại như kẹo dẻo, vẫn đang lớn.

Đường cong thắt lưng thon thả khiến người ta mê mẩn.

Đôi hông săn chắc, dáng mông chuẩn.

Cùng thân hình thon dài, cô ấy như nữ thần trong tranh với tỷ lệ hoàn hảo.

Khi cô ấy mặc chỉ một chiếc khăn tắm, đồ bơi thời cấp hai, hay áo len “sát thủ trai tân”, tôi đã không ít lần ngất xỉu vì phấn khích trước vẻ đẹp quyến rũ đó.

「Cái này… Khi tan làm, phải xin Motoko-san nhượng lại bộ váy hầu gái này mới được.」

「…Một mình ở đây làm gì thế, Yoshizumi?」

Bất ngờ bị gọi từ phía sau, tôi quay lại, thấy Nikaidou đứng đó với khay đồ, mặt ngán ngẩm.

Nikaidou mặc quần short denim khoe đôi chân thon dài rèn luyện từ bóng rổ, phối với áo trễ vai lộ đường xương quai xanh và bờ vai.

Ngoài vẻ mạnh mẽ thường ngày, cô ấy toát lên sự đáng yêu và quyến rũ vượt xa nữ sinh trung học, khiến khách trong quán nhìn say mê, nuốt nước bọt.

(Tôi cũng là một trong số đó.)

「C-Có sao đâu? Thỉnh thoảng tôi cũng muốn một mình đến quán thế này chứ.」

「Hừm. Thế à. Nhưng tôi tưởng cậu đến để ngắm Ichiba-san mặc váy hầu gái ở [Eritage] bên kia cơ. Lẩm bẩm ‘Bộ đồ thế này, muốn cô ấy mặc ở nhà mỗi ngày’ là tôi nghe nhầm à?」

Nikaidou cười nhếch mép.

(Vậy là lẩm bẩm của tôi bị nghe hết rồi. May mà người nghe là Nikaidou, không phải Ootsuki-san thích trêu chọc hay Yui-chan mê Kaede-san. Ai mà biết hai người đó sẽ nói gì.)

「Nikaidou-san, có thể quên lời lẩm bẩm của tôi được không?」

「Tùy vào thành ý của cậu, Yuuya.」

「…Một ly cà phê, tha cho tôi nhé.」

「Haha, lần này đặc cách, thế là huề.」

Nikaidou tự nhiên ngồi xuống ghế bên cạnh tôi.

Khoảng cách gần đến mức vai gần chạm nhau.

Hương thơm ngọt ngào từ mái tóc cô ấy thoảng qua, làm tim tôi đập nhanh, má nóng lên.

Tôi ho khan, cố đổi chủ đề để cô ấy không nhận ra.

「Mà này, không có buổi làm bài tập, sao cậu lại ở đây? Rảnh quá à?」

「Biết đâu tôi nghĩ đến [Eritage] có thể gặp Yoshizumi… Nếu tôi nói thế, cậu sẽ làm sao?」

Nikaidou chống cằm, cười nhẹ, nét mặt thoáng u sầu và mong manh.

Tôi lúng túng không biết trả lời thế nào, thì cô ấy nói tiếp:

「Đùa thôi, đừng căng thẳng. Học ở nhà mãi cũng mệt, nên tôi đến [Eritage] thư giãn. Ai ngờ thấy Ichiba-san mặc váy hầu gái làm việc, nên tò mò qua đây…」

「Ra thế. Mà đùa thế làm tôi khó trả lời, tha cho tôi nhé.」

「Không hứa được đâu. Mà này, cậu ở đây một mình vì lo Ichiba-san mới đi làm, nên lén quan sát, đúng không? Hiếm khi thấy cậu đeo kính râm, tóc vuốt kiểu ngầu thế này… Muốn tôi mê thêm à?」

「…Chỉ là ngụy trang để Kaede-san không nhận ra thôi. Không có ý gì khác.」

「Trời… Yoshizumi ngốc. Đùa thôi, sao trả lời nghiêm túc thế.」

「…Xin lỗi.」

「Không, lỗi tôi, đừng xin lỗi. Mà bất ngờ thật, Ichiba-san đi làm thêm à? Gió đổi chiều rồi sao? Mai có tuyết không?」

Không khí hơi căng thẳng, Nikaidou cố chuyển đề tài sang Kaede-san.

(Nói mai có tuyết thì hơi quá, chỉ là đi làm thêm thôi mà?)

「Cậu ở cạnh Ichiba-san mỗi ngày, nên có thể quen rồi, nhưng cô ấy là con gái nhà giàu, đúng không? Làm thêm làm gì?」

Nikaidou nói có lý.

Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ “Ichiba-san đi làm thêm, bất ngờ quá!” hay “Ichiba-san mặc váy hầu gái, dễ thương quá!”

Nhưng đó chỉ là bề ngoài, không biết lý do thật thì khó mà hiểu được.

「Ichiba-san đi làm thêm là vì cậu, Nikaidou.」

「Hả? Xin lỗi, Yuuya, tôi thật sự không hiểu. Tôi làm gì Ichiba-san à?」

(Chắc không chỉ Nikaidou, mà hỏi Yui-chan, Ootsuki-san hay Shinji, câu trả lời cũng thế thôi. Chính vì vậy mà Kaede-san buồn khi thấy mình khác mọi người.)

「Cậu không làm gì cả. Chính xác hơn là vì các cậu. Hôm tụi mình làm bài tập ở [Eritage], nói về ước mơ tương lai, cậu nhớ thái độ của Kaede-san không?」

「Ừ. Ước mơ của Ichiba-san là làm cô dâu của cậu, đúng không? Nhưng liên quan gì đến làm thêm?」

Nikaidou trả lời ngay, kèm nụ cười khổ.

「Sau đó mọi người hỏi Kaede-san muốn làm gì, nhưng cô ấy không trả lời được, đúng không? Điều đó khiến cô ấy shock và trăn trở.」

「Sao thế được… Ichiba-san đáng yêu, thông minh, tốt tính. Ghen tị còn thấy ngớ ngẩn, cô ấy làm gì cũng giỏi, sao lại…?」

「Đúng thế, Nikaidou. Vì làm gì cũng giỏi, Kaede-san không biết mình thật sự muốn gì.」

「Ra vậy… Nói cách khác, Ichiba-san thông minh quá, có quá nhiều lựa chọn, nên không biết chọn gì, đúng không?」

(Đúng như thế.)

Tôi gật đầu đồng tình với Nikaidou.

(Nhưng không chỉ Kaede-san, ai cũng từng trăn trở thế này. Những người như Nikaidou hay Ootsuki-san, biết rõ mình muốn gì, mới là hiếm.)

「Cậu muốn làm công việc liên quan đến thể thao vì cậu chơi bóng rổ, đúng không? Tức là trải nghiệm cá nhân là nền tảng cho ước mơ. Nên Kaede-san cũng muốn trải nghiệm nhiều hơn.」

「Ra là thế. Vì vậy mới đi làm thêm à?」

「Ừ, nhưng thật ra đây toàn là lời của mẹ Kaede-san. Cô ấy bảo ra ngoài xã hội, tiếp xúc với thế giới ngoài trường học, sẽ giúp tìm được điều gì đó.」

Nói đến đây, tôi nhấp ngụm nước cho đỡ khô họng.

「Haha, đúng là Yuuya yêu Ichiba-san ghê.」

「Cái gì? Tự dưng nói thế. Chỗ nào trong câu chuyện làm cậu thấy vậy?」

Nikaidou chống cằm, cười nhẹ.

(Tôi đang nói nghiêm túc, đâu có bảo yêu Kaede-san.)

「Quanh tôi, ngoài cậu và Akiho, còn nhiều cặp đôi khác. So với mấy anh chàng đó, sự quan tâm của Yuuya với Ichiba-san nổi bật hơn hẳn.」

「Quan tâm người mình yêu là bình thường, có gì đặc biệt đâu?」

「Bình thường thì chẳng ai lo cho người yêu trăn trở về ước mơ đến thế đâu. Lo đến mức đi xem lén cô ấy làm thêm lần đầu, tuyệt đối không ai làm vậy.」

(Thế à?)

(Khi tôi khó khăn, Kaede-san luôn ở bên. Nên khi cô ấy trăn trở, tôi muốn hỗ trợ. Ở bên người mình yêu chẳng phải là thế sao?)

「Vì thế, việc cậu bình thản nói ra những điều đó là điểm tuyệt vời của Yoshizumi… Thôi, dừng chuyện này nhé.」

Nikaidou nhấp ngụm nước, che đi má hơi đỏ.

「Tóm lại, tôi chỉ muốn nói một điều. Yoshizumi là tên trăng hoa tự nhiên. Nạn nhân chính là Ichiba-san và tôi.」

「Cái đó… Xin lỗi nhé.」

「Nhưng phải cẩn thận, đừng làm thêm nạn nhân nữa. Làm người khác yêu đơn phương thì tội lắm.」

Nikaidou vỗ nhẹ vai tôi.

(Cuộc trò chuyện kỳ lạ thật, nhưng chính chúng tôi muốn giữ tình bạn như trước, không gượng gạo sau lời tỏ tình. Nếu tôi lo lắng quá, sẽ làm Nikaidou tổn thương.)

「Yên tâm. Làm gì có cô gái nào thích tôi dễ thế. Cùng lắm là Rika-chan ở lễ hội hè, nhưng tình yêu của bé học sinh lớp hai thì như bệnh sởi, quên ngay thôi.」

「Rika-chan, bé nói ước mơ là ‘làm cô dâu của anh Yuuya’, đúng không? Trời, phạm vi của Yoshizumi rộng quá. Cứ đà này, chắc có cả người lớn tuổi thích cậu cũng không lạ.」

(Người lớn tuổi à? Tôi có quen một người, nhưng gặp lần cuối khi tôi vào cấp hai, và từ khi cô ấy báo đi học đại học ở nước ngoài, chúng tôi mất liên lạc.)

(Trong nhà chỉ có tôi, lại đầy rắc rối, chủ yếu là nợ nần, Takasan như anh trai, thì người đó như chị gái. Gần giống như Kaede-san với Yui-chan. Hồi tiểu học, cô ấy thường đưa tôi đi học. Hơn tôi năm tuổi, cô ấy tốt nghiệp sớm, không đi học cùng được nữa, nhưng vẫn tiễn tôi mỗi ngày.)

「…Cái mặt đó, chắc chắn có người, đúng không? Một chị gái rất thân trong số người quen.」

Nikaidou kề mặt sát, giọng lạnh tanh, kéo tôi khỏi dòng hồi tưởng.

「Không có chuyện như cậu nghĩ đâu. Với tôi, cô ấy như chị gái, còn tôi như em trai. Dù có cảm xúc, cũng chỉ như của Rika-chan, giống bệnh sởi thôi.」

(Chúng tôi không ở bên nhau nhiều. Khi bố mẹ tệ hại vắng nhà, Takasan lái xe chở tôi và cô ấy đi chơi, chỉ thế thôi.)

(Dù thích vì vui khi ở bên, đó không phải tình yêu, mà giống tình cảm gia đình. Dù cô ấy xuất hiện bây giờ, tôi chỉ bất ngờ, không hơn.)

「Haha, cũng đúng. Trong mắt Yoshizumi, chỉ có Ichiba-san thôi. Nếu cậu để ý cô gái khác, tôi sẽ giận thật đấy.」

「…Ngốc. Tôi làm gì có chuyện đó.」

「…Nói tự tin thế làm tôi bực đấy. Thôi, không lấy cà phê để xóa nghi ngờ mê hầu gái nữa đâu.」

(Nikaidou, thế là bất công đấy. Tôi không mê hầu gái, tôi mê Kaede-san mặc váy hầu gái. Nghe giống nhưng khác nghĩa, okay?)

「Với tôi thì giống nhau thôi. Thôi, đi chứ, Yoshizumi.」

Nikaidou uống cạn ly nước, đứng dậy.

(Đi thì được, nhưng cậu định đi cùng à!?)

「Tôi định học ở [Eritage], nhưng biết lý do Ichiba-san làm việc, tôi tò mò. Váy hầu gái cũng hấp dẫn, mà có Yoshizumi cùng thì càng vui.」

「…Không vui lắm đâu, nhưng có nói gì cậu cũng đi theo, đúng không?」

「Đúng là Yoshizumi, hiểu nhanh nhỉ. Đi nào! Yên tâm, tôi sẽ giải thích để Ichiba-san không hiểu lầm.」

「…Tôi tin cậu, Nikaidou.」

Cô gái đẹp trai vỗ ngực tự tin.

Tôi đứng dậy theo sau, lòng thoáng bất an.

*****

Cling clong, tiếng chuông dễ chịu vang lên trong quán.

Cơ chế báo khách kiểu cổ điển của quán cà phê lâu đời làm lòng tôi ấm áp.

「Chào mừng quý khách! Quý khách đi mấy người ạ── Yuuya-kun!?」

Kaede-san, trong bộ váy hầu gái, chạy từ phía sau ra, giọng cao hơn bình thường, chào hỏi đáng yêu, rồi lập tức trở lại giọng quen thuộc, ngạc nhiên.

(Dù tôi đổi kiểu tóc, đeo kính râm – khẩu trang bị Nikaidou bảo trông như kẻ khả nghi nên tháo rồi – mà cô ấy nhận ra ngay!)

「Sao tự dưng đeo kính râm thế!? Ở Okinawa, em năn nỉ đeo đôi cùng mà anh từ chối vì xấu hổ, giờ lại quên à!?」

「Anh nói bao lần rồi, kính đôi thời thượng quá, anh không đủ can đảm mà?」

「Còn kiểu tóc này! Bình thường anh ít dùng keo, sao hôm nay vuốt ngầu thế!?」

(Thôi nào, Kaede-san, anh là khách mà? Nắm cổ áo khách lắc mạnh thế thì não anh rung luôn đấy.)

「Bình tĩnh, Ichiba-san. Yoshizumi làm thế là vì cậu đấy.」

「N-Nikaidou-san…? Sao hai người lại ở cùng nhau?」

「Gặp Yoshizumi là tình cờ thôi. Tôi định đến [Eritage] học cho thư giãn, ai ngờ thấy một kẻ khả nghi lén nhìn vào quán. Hóa ra là Yoshizumi. May là không báo cảnh sát.」

(Vậy là trong kịch bản của Nikaidou, tôi thành kẻ khả nghi à? Nếu tôi là biên tập, tôi thẳng tay bác kịch bản này.)

Nikaidou tiếp tục, dù tôi đang nghĩ lung tung.

「Hỏi ra mới biết Ichiba-san đi làm thêm, cậu ấy lo lắng không biết cậu làm có tốt không, nên không ngồi yên được, đến xem.」

「Ra thế… Yuuya-kun, anh lo lắng quá đấy! Sáng nay em nói bao lần là em ổn mà?」

「Dù thế, đây là lần đầu của em mà? Thay vì ngồi nhà lo, anh đến xem cho yên tâm hơn.」

「Nhưng cậu ấy cứ lấp ló không vào, nên tôi kéo vào luôn. Xin lỗi nếu làm cậu hiểu lầm nhé.」

「Ra vậy. Yuuya-kun, cảm ơn vì lo cho em. Nikaidou-san, xin lỗi vì nghi ngờ nhé.」

Kaede-san cúi đầu, Nikaidou cười xua tay.

(Tôi đứng giữa, tâm trạng thật phức tạp.)

「A, giờ đang làm việc! Yuuya-kun và Nikaidou-san, hai người, đúng không? Mời theo em.」

Kaede-san nở nụ cười hoàn hảo, dẫn chúng tôi đến bàn cạnh cửa sổ, vị trí lý tưởng để quan sát cô ấy làm việc.

「Haha, Ichiba-san đúng là cao tay. Khéo léo thật.」

「Kaede-san đúng là mưu mẹo, nhưng đôi khi hơi vụng về đáng yêu.」

「Ý tôi không phải thế… Thôi, kệ đi. Giờ thì, như đã hứa, tôi lấy phí bịt miệng nhé.」

Nikaidou mở thực đơn, nói đầy ẩn ý.

(Dù ví tiền eo hẹp, nhưng nếu chỉ một ly cà phê để xóa nghi ngờ mê hầu gái, thì rẻ.)

「Vậy tôi gọi thử melon float nhé. Soda dưa lưới với kem vani, đúng là hời.」

(Đừng nháy mắt lấp lánh thế, định làm diva ngân hà à? Soda với kem đúng là hời, nhưng với ví tiền của tôi thì không hời chút nào.)

「Melon soda… Lâu rồi nhỉ. Hồi nhỏ tôi chỉ uống vài lần, nhưng ngon thật.」

(Nhà tôi lúc nào cũng túng thiếu, chỉ khi bố tệ hại trúng mánh mới được ăn ngoài. Takasan hay dẫn tôi đi ăn, nhưng tôi toàn ăn thịt, ít gọi đồ ngọt.)

「Haha, vậy lâu rồi thì gọi thử đi? Hay chia sẻ với tôi?」

「Tôi uống cà phê đá thôi. Mà đùa thế tôi bảo bao lần rồi, đừng đùa nữa.」

「Nói thế mà mặt đỏ lên, đúng là điểm đáng yêu của Yoshizumi. Ichiba-san cũng nghĩ thế, đúng không?」

「Đúng ạ! Mỗi lần em nhờ, Yuuya-kun đỏ mặt giận dữ, nhưng cute lắm. Dù cằn nhằn nhưng vẫn làm theo, đúng chuẩn tsundere, điểm cao luôn!」

(Kaede-san, từ khi nào cậu đứng đó? Bỏ bê công việc là không được đâu.)

Tôi nhìn quanh, thấy quán không có khách ngoài chúng tôi, Motoko-san đứng sau quầy cười tươi.

(Cô ấy xúi cậu đúng không?)

「Chia sẻ là đùa thôi. Ichiba-san, gọi món nhé?」

「Vâng! Melon float và cà phê đá, đúng không? Yuuya-kun, cần sữa hay syrup không?」

(Cô ấy biết tôi uống cà phê không đường, nhưng vẫn hỏi vì đang làm việc. Sự tinh tế từ ngày đầu, đúng là Kaede-san.)

「Cho anh ít sữa thôi nhé.」

「Vâng, xin chờ một lát ạ.」

Kaede-san cúi chào tao nhã, rồi về quầy với Motoko-san.

Nikaidou và tôi nhìn theo, cô ấy thở dài ngưỡng mộ, nét mặt mê mẩn.

「Hà… Ichiba-san đúng là đỉnh. Không tin nổi là ngày đầu đi làm. Từng động tác đều đẹp, cúi chào cuối cùng như hầu gái thứ thiệt, bất ngờ thật.」

(Lần đầu tiếp khách, đáng lẽ phải căng thẳng, thiếu tự nhiên, nhưng Kaede-san chẳng có dấu hiệu đó.)

(Có thể sáng nay, khi tôi không thấy, cô ấy khác, nhưng về nhà hỏi sau vậy.)

「Nhưng ổn không? Cứ thế này, việc tìm điều muốn làm của Ichiba-san chẳng phải sẽ thất bại à?」

「Tôi nghĩ không sao. Làm thêm chỉ là bước đầu. Giờ cứ trải nghiệm những điều mới, rồi Kaede-san sẽ tìm ra điều cô ấy muốn theo cách của mình.」

(Như Sakurako-san nói, con người trưởng thành cả đời. Kaede-san đang bước đầu tiên để trưởng thành. Nhiệm vụ của tôi là dõi theo, xoa dịu khi cô ấy mệt mỏi, và ủng hộ bên cạnh.)

「…Tình cảm của Yoshizumi với Ichiba-san rộng như trời, sâu như biển. Thật ghen tị với cô ấy được yêu như thế.」

Nikaidou cười nhẹ, nét mặt thoáng buồn, khiến tôi không dám nhìn thẳng, vội nhìn ra cửa sổ.

「À, suýt quên, tôi hỏi cái này được không?」

「Hả? Ừ, không sao, nhưng gì thế…?」

「Về người chị mà Yoshizumi thích hồi tiểu học, kể chi tiết hơn đi. Tôi tò mò lắm.」

「Y-Y-Y, chị mà Yuuya-kun thích!? Chuyện gì thế? Em chưa nghe gì hết! Rất tò mò! Kể ngay lập tức đi ạ!」

Kaede-san, tay cầm khay với melon float và cà phê đá, hét lên.

(Ừ, bình tĩnh, đặt khay xuống trước đã nhé.)

「Yên tâm, Kaede-san. Chị gì đâu, chỉ là người đưa anh đi học hồi tiểu học. Hồi đó hay chơi với Takasan, nhưng giờ mất liên lạc mấy năm rồi.」

「Thật không!? Không phải người anh ngưỡng mộ hay mối tình đầu chứ!?」

Kaede-san không thỏa mãn, mắt long lanh, ép sát tôi.

Thủ phạm gây ra tình cảnh này ung dung ăn kem vani.

(Tức thật.)

「Anh cũng không rõ cô ấy có phải mối tình đầu không. Nhưng giờ anh chỉ thích Kaede-san thôi. Vậy… không được à?」

Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo như ngọc của Kaede-san, chân thành hỏi.

「Ư… Không phải không được… Trời! Yuuya-kun ngốc! Đừng nói thẳng thế, em vui lắm! Nhưng em yêu Yuuya-kun thế này lắm!」

Kaede-san cười rạng rỡ, lao đến ôm tôi, nhưng tôi vội giữ vai cô ấy lại.

(Sao thế!? Không được đâu, giờ em đang làm việc mà!)

「Ư… Yuuya-kun không chỉ keo kiệt mà còn không khoan nhượng. Không cho em lẫn lộn công tư.」

「Không được lẫn lộn công tư! Dù chỉ có tụi anh là khách, nhưng ai biết lúc nào khách khác đến, phải làm đúng chứ?」

「Không cãi được… Buồn quá, em quay lại làm việc đây. Chúc quý khách ngon miệng ạ.」

Kaede-san rũ vai, lủi thủi về quầy với Motoko-san.

(Chắc đó là vị trí của cô ấy khi chưa có khách.)

「Trời, Yuuya và Ichiba-san lúc nào cũng dễ dàng bung xõa thế giới dâu tây. Không quên tôi đang ngồi đây chứ?」

Nikaidou cười khổ, nhấm nháp kem thấm soda dưa lưới, ra vẻ mình là nạn nhân.

(Nhưng chính cậu khởi xướng khiến Kaede-san rối loạn đấy nhé?)

「Đùa chút trả đũa thôi… Thôi, kệ. Vậy, người chị thay thế của Yoshizumi tên gì?」

「Biết làm gì, chẳng lợi gì cho cậu đâu?」

「Thì biết thôi. Biết tên người có thể là mối tình đầu của Yoshizumi mà. Có mất gì đâu, đúng không?」

(Tôi nói bao lần là không biết có phải tình đầu không mà.)

Nikaidou chắp tay, nghiêng đầu nài nỉ, sức công phá ngang ngửa ánh mắt long lanh của Kaede-san.

Tôi gãi đầu, trả lời cộc lốc:

「Tên cô ấy là Senkuji Takane. Viết là ‘ngàn trời’ và ‘âm thanh quý’. Hơn tôi năm tuổi, chắc năm nay tốt nghiệp đại học, nhưng đang học ở Mỹ, nên tôi không rõ lắm.」

「Senkuji…? Hình như nghe quen quen…?」

(Cũng không lạ.)

Senkuji Resort, với hơn trăm năm lịch sử, sở hữu chuỗi khách sạn khắp Nhật Bản, nổi tiếng vì tận dụng tối đa nét đẹp địa phương, không cơ sở nào giống nhau, khiến khách muốn quay lại.

Gần đây, họ mở rộng ra nước ngoài, tên tuổi vang xa thế giới.

Takane-san là con gái lớn của chủ tịch hiện tại.

「S-Sao Yoshizumi quen được người như thế?」

Nikaidou ngạc nhiên, giọng run run.

(Cũng dễ hiểu. Tôi cũng shock khi biết Takane-san là con gái nhà giàu. Như Kaede-san, cô ấy không bao giờ khoe khoang, cũng chẳng nói gì về gia thế.)

「Chỉ là tình cờ ở gần nhà thôi. Không hơn không kém. Thật sự chỉ là ngẫu nhiên.」

Tôi bình thản đáp, nhấp ngụm cà phê đá.

(Dĩ nhiên là nói dối. Tôi quen Takane-san qua bố tệ hại và Takasan.)

(Bố tôi nợ nhóm Haratsu. Ông trùm Haratsu là ông ngoại của Takane-san. Qua đó, cô ấy quen Takasan, và Takasan giới thiệu tôi với cô ấy khi đến nhà tôi vì công việc.)

(Mối quan hệ giữa Senkuji Resort và nhóm Haratsu là bí mật tuyệt đối, chỉ vài người, kể cả Takasan, biết. Tôi biết vì Takane-san lén kể, và dĩ nhiên tôi không nói với bố mẹ.)

「Cậu nói thế thì tôi tin vậy… Nhưng không phải kiểu đính hôn do cha mẹ sắp đặt, đúng không?」

「…Nikaidou, cậu đọc light novel nhiều quá rồi đấy.」

(Takane-san chắc đã tìm được người tốt. Còn tôi đã quyết ở bên Kaede-san.)

「Này, Yoshizumi. Nhận ra chưa, cậu mới là quả bumerang lớn đấy? Cậu bây giờ đủ tư cách làm nhân vật chính light novel rồi.」

「…Im đi.」

Bối rối, tôi với lấy ly cà phê, nhưng buồn thay, nó đã cạn.

Nikaidou cười khúc khích nhìn tôi.

「Haha, gọi cô nhân viên đáng yêu kia để gọi thêm đi?」

「…Tức thật.」

(Nikaidou đúng là trêu người giỏi.)

*****

Cuối cùng, tôi ở lại [Eritage] đến 17 giờ, khi Kaede-san tan ca.

Giờ tôi đã thanh toán, đứng ngoài đợi cô ấy.

Nikaidou nói “Không thể làm kỳ đà cản mũi hai người thêm nữa” và rời đi trước.

Phí bịt miệng cho melon float của cô ấy cuối cùng tôi cũng không phải trả, vì:

‘Dù là tình cờ, được trò chuyện với Yuuya ở quán cà phê vui lắm. Lần này huề nhé.’

Nikaidou nói thế rồi rời đi đầy phong độ.

(Tôi chưa thấy cô gái nào khác ngoài Nikaidou mà lời nói và hành động đồng bộ đến thế.)

「Để anh đợi lâu rồi, Yuuya-kun!」

Đang nghĩ, Kaede-san mở cửa, bước ra trong trang phục thường ngày.

(Váy hầu gái đáng yêu, nhưng quần áo thường làm tôi yên tâm hơn.)

「Một ngày vất vả rồi, Kaede-san. Làm thêm lần đầu thế nào?」

「Vâng! Mọi thứ đều mới mẻ, phải học nhiều, hơi khó, nhưng rất vui!」

Nhìn nụ cười rạng rỡ của Kaede-san, tôi thở phào.

(Thế này thì cô ấy làm tốt rồi. Nhìn cách làm việc cũng ổn.)

(Nỗi lo duy nhất là từ mai, tin đồn về một mỹ nhân hầu gái siêu đáng yêu có thể khiến khách ùn ùn kéo đến. Hay tôi cũng đi làm luôn?)

「Mỹ nhân hầu gái siêu đáng yêu… Quá lời rồi, Yuuya-kun. Em chỉ là nhân viên mới bình thường thôi mà?」

「Không, Kaede-san, em sai rồi. Em mặc váy hầu gái khiến mọi người hạnh phúc. Có khách nào không mê em đâu? Không có đâu!」

Tôi nắm tay, nhấn mạnh.

(Mỹ nhân trung học đáng yêu nhất Nhật Bản trong váy hầu gái! Khách hôm nay, nam nữ đều lẩm bẩm ‘đáng yêu’ khi thấy em. Có gã nhân viên văn phòng còn xin số, bị Motoko-san mắng. Nếu Nikaidou không ngăn, tôi đã hét ‘Đừng đụng vào Kaede-san của tôi!’ rồi.)

「…Yuuya-kun, anh thích hầu gái à?」

「Không phải thế. Anh thích Kaede-san mặc váy hầu gái, không phải thích hầu gái, hiểu không?」

「Ra vậy. Anh thích váy hầu gái. Muốn em mặc ở nhà luôn, đúng không!?」

Kaede-san kề sát, tự tin hỏi.

(Đáng buồn là cô ấy đúng hoàn toàn. Tôi muốn cô ấy mặc ở nhà, và một lần được nghe ‘Chào mừng về nhà, chủ nhân’ từ Kaede-san.)

「Haha, Yuuya-kun vào chế độ làm nũng rồi. Vậy tối nay chơi chủ tớ nhé? Coi như lời cảm ơn vì anh lo lắng đến xem em.」

「Chỉ thế mà cảm ơn, hơi quá rồi. Nhưng cứ nói thử nội dung chơi chủ tớ đi?」

(Curiosity kills the cat, nhưng bảo tôi bỏ qua thì khó quá. Dù sao tôi cũng định từ chối sau khi nghe.)

Kaede-san liếm môi, cười quyến rũ, thì thầm vào tai tôi bằng giọng ngọt ngào:

「Em sẽ làm hầu gái ngoan ngoãn, yêu chủ nhân, phục vụ khiến chủ nhân tan chảy cả thân lẫn tâm.」

「K-Kaede-san!?」

Từ “phục vụ” ngọt ngào và quyến rũ khiến cơ thể tôi như có dòng điện chạy qua.

(Tưởng tượng cô ấy sẽ làm gì là không xong đâu. Đằng sau là địa ngục!)

「Haha, này, chủ nhân. Em làm gì cho chủ nhân đây? Chỉ cần chủ nhân muốn, em làm tất cả.」

Hơi thở Kaede-san hơi gấp, hơi nóng phả vào tai tôi.

Tôi nghiến răng, cố dập tắt dục vọng, nhưng cô hầu gái tiểu quỷ tiếp tục cám dỗ đầy mê hoặc:

「Em biết hết. Chủ nhân thích tắm cùng em, để em kỳ lưng. Dù cố lảng tránh, ánh mắt nóng bỏng của anh đôi khi hướng vào ngực em, muốn chạm vào, em biết hết. Chủ nhân hư lắm.」

「K-K-Không có đâu!? Kaede-san hiểu lầm rồi!?」

「Haha, nếu chủ nhân muốn, em sẽ kỳ cọ thật nhiều cho anh. Ngực em──」

「DỪNG LẠI! Không được nói tiếp đâu!? Mà nói gì ở chỗ này chứ!?」

(Dù muốn tận hưởng cảm giác rùng rợn dễ chịu này thêm chút nữa, nhưng phải có giới hạn. Trong nhà thì không sao, nhưng ngoài đường, dù nói nhỏ, ai nghe được thì tôi xấu hổ đến mức không dám đi qua đây nữa.)

「Yuuya-kun bảo muốn nghe mà… À, thêm một chuyện. Em đã được mẹ hướng dẫn cách tắm kỳ cọ, nên anh cứ yên tâm giao phó nhé!」

「Ừ, hoàn toàn không yên tâm đâu.」

(Lần nào cũng thế, sao Sakurako-san cứ dạy Kaede-san mấy kiến thức tuyệt vời không cần thiết vậy? Liệu có phải cô ấy nói với Kaede-san muốn sớm thấy mặt cháu không?)

「Đó là… bí mật cấm tiết lộ! Nào, Yuuya-kun, về nhà thôi! Tối ăn gì đây?」

「Rồi, anh không hỏi nữa. Tối thì… Mua thịt ba chỉ, làm món hầm nhé?」

「Tuyệt! Không chỉ thịt, mua thêm bắp cải và giá đỗ nữa! Mà này, chọn món thịt lợn… Yuuya-kun, anh hào hứng lắm à?」

「Xin lỗi, Kaede-san, anh không hiểu ý em là gì?」

(Món thịt lợn liên quan gì đến hào hứng? Hào hứng cái gì cơ?)

「Thôi, đừng giả ngốc! Thịt lợn giàu protein động vật, giúp tăng cường sinh lực. Nói thế trong mạch chuyện này, ý là… anh hiểu mà, đúng không?」

Kaede-san đỏ má, che mặt, ngượng ngùng uốn éo.

(Động tác đáng yêu, nhưng lời nói hồng phấn quá rồi!)

「Không phải thế đâu! Hay là trải nghiệm đầu tiên hôm nay làm em mệt, nên nói lung tung rồi?」

「Trải nghiệm đầu tiên!? Hả, thật sự tối nay là ngày đó sao? Cuối cùng em được thấy Yuuya-kun ở chế độ sói đói nghiêm túc à!?」

Kaede-san chọn đúng từ để thổi phồng trí tưởng tượng.

(Chắc trong đầu cô ấy, chúng tôi đã tắm xong, lên giường, từ từ kề mặt hôn nhau── Trời, tôi nghĩ gì thế!)

「Bình tĩnh, cô hầu gái ngốc xinh đẹp.」

Lắc đầu xua ý nghĩ, tôi thẳng tay gõ nhẹ lên đầu mỹ nhân đang mơ màng, miệng há hốc.

「Á! Yuuya-kun làm gì thế!? Em suýt đến được cõi đào nguyên rồi…! Leo thang người lớn đi mà!」

Kaede-san ôm cánh tay tôi, mắt long lanh nài nỉ, ép sát “trái cây” vào tôi, khiến tim tôi suýt nhảy ra khỏi lồng ngực vì căng thẳng và phấn khích.

Cố kìm nén để không gật đầu trước cảm giác quyến rũ, tôi nói:

「Trời… Đừng nói mấy chuyện đó lung tung. Nào, tỉnh mộng đi, cô bé Lọ Lem. Đùa nữa là tối không có cơm đâu?」

「Vâng, em tỉnh rồi! Đã trở thành công chúa của Yuuya-kun, tỉnh táo hoàn toàn! Về ăn tối thôi!」

Kaede-san, từ cõi mộng trở về, kéo tôi về phía ga tàu.

Nét mặt cô ấy thay đổi như bầu trời, lúc nào cũng khiến tôi vui.

「Nếu em là Lọ Lem, Yuuya-kun là hoàng tử, đúng không? Hoàng tử của riêng em, tìm ra em giữa bao người… Ehehe, cảm ơn anh.」

Nụ cười rạng rỡ như hoa anh đào khiến tôi bất giác mỉm cười.

Tôi đưa tay xoa đầu công chúa, thì thầm vào tai:

「Cảm ơn em đã tìm ra anh, Kaede-san. Anh yêu em.」

「Hức!? Y-Y-Yuuya-kun!? Tự dưng nói giọng ngọt thế là phạm quy! Thẻ đỏ, đuổi khỏi sân ngay!」

Tôi hôn nhẹ lên má cô ấy, Kaede-san đỏ từ mặt xuống cổ, lúng túng cuống quýt.

(Đó là trả đũa vì em trêu anh.)

「Này, mẹ, anh chị đó làm gì thế?」

«Im nào. Con còn nhỏ, kích thích quá, không được nhìn.»

Cuộc đối thoại như truyện tranh từ mẹ con cách đó xa khiến tôi nhận ra hành động của mình nghiêm trọng cỡ nào.

「Ư… Yuuya-kun hôn má em trước mặt mọi người. Vui lắm, nhưng xấu hổ quá…」

Quả nhiên Kaede-san chu môi, hờn dỗi.

(Làm cô ấy vui lại khó đây. Làm sao bây giờ?)

「Về nhà, anh ôm em thật chặt, hôn đậm hơn bình thường, em tha thứ nhé?」

(Yêu cầu cao quá đấy!? Tôi từng nghĩ đến hôn đậm, nhưng toàn trong phòng tắm, và vẻ quyến rũ của Kaede-san làm não tôi quá tải, chưa làm được lần nào!)

「Không được từ chối! Em không nghe đâu! Yuuya-kun làm em hồi hộp, nên phải chịu! Nếu không hôn đậm được, thì… hôn em thật nhiều đến khi em hài lòng, nhé?」

「Ư… Được rồi, anh hiểu. Anh sẽ hôn đến khi em hài lòng.」

Trước giọng nài nỉ, ánh mắt long lanh và cách nói “được mà” của Kaede-san, tôi bất giác gật đầu.

(Cú đấm ba liên hoàn này mới là phạm quy!)

「Ehehe, em mong chờ nhé, Yuuya-kun. À, nhân tiện, anh đẩy ngã em luôn, em cũng không ngại đâu?」

「…」

「Này, Yuuya-kun, đừng im lặng bỏ qua thế! Đừng bỏ em lại! Đùa chút thôi mà!」

Tôi bước nhanh, chạy khỏi Kaede-san đang bùng nổ hơn bình thường.

(Nói thêm ở con đường đi học này, ai biết hàng xóm sẽ đồn gì. Phải cứng lòng thôi, Yoshizumi Yuuya!)

「Yuuya-kun, em xin lỗi mà! Em lỡ đùa quá, nắm tay đi cùng đi mà!」

Tôi chỉ giữ được lòng sắt đá đến khi đến ga.