Đây không phải là game người lớn sao?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trò chơi chữa lành của tôi

(Đang ra)

Trò chơi chữa lành của tôi

Ngã hội tu không điều

Đồng chí cảnh sát , nếu tôi nói đây là một trò chơi thư giãn chữa lành, các anh tin không?

50 49

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

(Đang ra)

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

Bạch long thần

Vấn đề là, tại sao càng nhìn Hi Hi lại càng thấy giống cái tên đáng ghét Tống Từ kia vậy chứ?

70 178

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

39 78

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

39 165

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

224 1722

Vol 1 - Chương 02: Tôi trở thành Thánh Nhân

Hãy ngợi ca Lilia, Nữ thần của Ân Sủng.

Lòng thương xót của Người sâu thẳm và bao la, Người sẽ chữa lành kẻ bệnh tật, cứu giúp kẻ khốn cùng, giống như nông phu chăm bón thửa ruộng của mình.

Kẻ được Người lựa chọn không dựa theo của cải, giới tính hay nơi sinh, bởi đấng thánh thiện nhất sẽ bước ra từ chốn nhơ nhớp nhất, và dùngchính cuộc đời ngài để chứng minh cho chân lý ấy.

Sách Ân Sủng, chương 32, câu 16

***

Thủ đô của Đế quốc Arcal, nơi tôi đặt chân đến lần đầu tiên, thành phố Mars, rộng lớn và tráng lệ đến choáng ngợp.

Trên các con đường, xe hơi và xe tải chạy bằng động cơ ma lực qua lại không ngừng, còn thành phố thì xếp san sát những tòa nhà mang phong cách Belle Époque.

Vừa xuống tàu, tôi lập tức bắt đầu sải bước đi vào thành phố.

Vừa đi nhanh, tôi vừa ôn lại kế hoạch đã vạch ra trên chuyến tàu.

Thánh nhân.

Tại Đế quốc Arcal, nơi tôi đang sống, có rất nhiều truyền thuyết và truyện dân gian xoay quanh các thánh nhân.

Những người thi triển phép màu và năng lực siêu nhiên bằng ân điển thần thánh.

Chuyện về những thánh nhân đột nhiên xuất hiện, chữa lành cho kẻ nghèo và người bệnh rồi lại biến mất không dấu vết là điều rất thường thấy ở đế quốc này.

Và tôi đã nghĩ đến việc lợi dụng truyền thuyết đó.

Dĩ nhiên, ngay cả trong thời đại này, các khu ổ chuột vẫn tồn tại.

Và ở những nơi đó, chắc chắn có không ít người bệnh tật.

Tôi sẽ dùng kỹ năng cải tạo cơ thể của mình để chữa trị cho họ, rồi để tin đồn lan ra.

Mà không phải ở đâu xa, ngay tại kinh đô, trái tim của đế quốc. Tin đồn chắc chắn sẽ lan khắp toàn cõi trong chốc lát.

Khi danh tiếng lan đủ rộng và tôi đã có chút tiếng tăm, tôi sẽ tìm đến phù thủy.

Pháp sư và phù thủy vốn không phải hạng người có thể gặp chỉ vì muốn, nhưng nếu tôi trở nên nổi tiếng đến mức nhất định, thì khả năng gặp họ cũng sẽ cao lên.

Cũng không loại trừ khả năng chính phù thủy trong giấc mộng sẽ chủ động tìm đến tôi.

Đến lúc đó, tôi sẽ chữa cho cô ta và tránh được viễn cảnh tận thế như trong một bộ truyện dark fantasy.

Và rồi, như những thánh nhân trong truyền thuyết, tôi sẽ biến mất không để lại dấu vết.

Dù sao tôi cũng không phải người thường nữa. Tôi sẽ là một thánh nhân.

Bằng cách đó, hành động sử dụng kỹ năng sẽ không bị coi là ma thuật trái phép chưa đăng ký, bởi vì đó là phép mầu.

Giả làm thánh nhân, chỉ đến khi chữa lành cho phù thủy xong rồi biến mất như gió.

Đó là kế hoạch của tôi.

Không lâu sau khi lang thang trong thành phố, tôi đã tìm thấy khu ổ chuột.

Trước khi bắt đầu việc chữa trị một cách thực sự, tôi hít một hơi thật sâu.

Tôi cần phải giữ sự tỉnh táo.

Chỉ một sai sót thôi cũng có thể phản tác dụng.

Nếu sau khi tôi chữa bệnh mà tin đồn lan đi sai hướng, tôi có thể bị xem là dị giáo thay vì thánh nhân và bị xử tử.

Hơn nữa, trong đế quốc có vô số giáo phái khác nhau.

Tôi tuyệt đối không được để người ta hiểu lầm rằng tôi là thánh nhân được thần của một giáo phái cụ thể phái đến.

Nếu bị phát hiện rằng tôi, một kẻ từ trước đến nay chưa từng tin vào bất kỳ vị thần nào dù là kiếp trước hay kiếp này, đang mạo danh thánh nhân của một giáo phái cụ thể, thì nhẹ là bị tàn phế, nặng là mất đầu.

Tình huống lý tưởng nhất là tin đồn lan vừa đủ, phù thủy tìm đến tôi, tôi chữa cho cô ta nhanh chóng rồi cũng rút lui nhanh chóng.

Nếu trong quá trình ấy tôi bị hiểu lầm là kẻ sử dụng ma thuật chưa đăng ký hay kẻ lừa đảo, coi như chấm hết. Nếu một giáo phái nào đó buộc tội tôi mạo danh thánh nhân của thần họ và gán cho tôi tội dị giáo, thì cũng coi như hết đời.

Tôi hiểu rõ điều đó.

Cơ hội thành công có vẻ mong manh đến mức nực cười.

Nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc làm thử.

Nếu tôi đã phải chết dù có làm hay không, thì thà thử một lần trước khi chết còn hơn.

Chữa cho phù thủy rồi biến mất. Chữa cho phù thủy rồi biến mất.

Tất nhiên, đó là kịch bản mà tôi hy vọng.

Khả năng xảy ra kịch bản tệ nhất cũng không hề thấp.

Nhưng tôi cố gắng không nghĩ đến điều đó.

Tôi bước vào khu ổ chuột.

Khi tôi chậm rãi đi trong khu này, những ánh mắt sắc lạnh lập tức đổ dồn về phía tôi.

Dĩ nhiên, đây không phải nơi hoan nghênh người ngoài.

Những ánh nhìn ấy chỉ có hai loại.

Một: có thể lợi dụng được không.

Hai: có gây nguy hiểm cho mình không.

Chỉ vậy.

Dưới những ánh mắt nghi kỵ của những con người cùng khốn, không còn gì để mất, chân tôi như muốn khuỵu xuống, nhưng tôi vẫn nén lại nỗi sợ, cố bước đi như thể chẳng có chuyện gì.

Và rồi khi đang đi như thế, cuối cùng một đối tượng phù hợp đã lọt vào tầm mắt tôi.

Một kẻ ăn mày với ánh mắt vô hồn đang gãi chỗ da bị lở loét, mưng mủ và máu loang ra, tay còn lại thì lắc cái bát rỗng.

“Nhân danh vị thần từ bi, xin bố thí một đồng. Chỉ một đồng thôi.”

Đó là một giọng nói nghiêng về thói quen lẩm bẩm hơn là lời khẩn cầu xuất phát từ sự chân thành.

Dù có chết ngày mai hay ngay hôm nay, với ông ta dường như cũng chẳng khác biệt gì.

“Làm ơn bố thí cho một đồng thôi…”

Từ người đàn ông trông như xác sống ấy bốc lên một mùi hôi khủng khiếp.

Tôi từ từ bước lại gần.

“Ngài tốt bụng ơi… Nhân danh thần linh, xin ngài bố thí cho một đồng thôi…”

Nhận ra tôi, ông ta quay đầu liếc nhìn trong lúc vẫn lẩm bẩm như thể theo phản xạ. Tôi dự định sẽ bắt chuyện.

Tất cả là một màn trình diễn.

Để lan truyền tin đồn rằng tôi là thánh nhân, màn trình diễn ấy rất quan trọng.

Tuyệt đối không thể để người ta đồn rằng ông ta được chữa lành nhờ thứ ma thuật cấm kỵ của dị giáo.

Vì vậy, tôi bắt buộc phải tạo ra một bầu không khí linh thiêng.

May mắn thay, tôi biết có một người từng rất nổi tiếng vì bầu không khí ấy.

Không ngờ kinh nghiệm đi học trường Chúa nhật khi còn nhỏ lại có ngày phát huy tác dụng.

Giê-su.

Cho tôi mượn hình tượng của ngài một chút nhé.

“Tại sao ông lại ngồi ở đây?”

“Xin hãy cho tôi một đồng thôi… chỉ một đồng…”

“Ông bị bệnh à?”

“Vâng… tôi bệnh, thưa ngài. Làm ơn thương lấy kẻ ăn mày này, bố thí cho tôi một đồng…”

“Ông cần một đồng để sống nốt hôm nay? Hay ông muốn một cơ hội để sống cả phần đời còn lại theo cách khác?”

Người ăn mày chớp mắt liên tục như thể không hiểu được tôi đang nói gì.

“Nếu có cơ hội thì tốt… nhưng ai lại ban cơ hội đó cho một kẻ như tôi chứ?”

“Tôi sẽ cho ông. Vậy nên để tôi hỏi lại lần nữa: ông muốn cơ hội đó, hay chỉ thực sự cần một đồng?”

“Tôi muốn có cơ hội, thưa ngài. Nếu ngài có, xin hãy ban cho tôi… Nhưng tôi chẳng có gì để đáp lại.”

“Vậy là đủ rồi.”

Tôi đặt tay lên đầu ông ta.

Sử dụng ma thuật chưa đăng ký là tội nặng.

Nếu bị phát hiện sẽ bị xử ngay lập tức, có thể bị treo cổ.

Nhưng dù thế nào, tôi vẫn phải làm.

Tôi kích hoạt kỹ năng.

[Cải Tạo Cơ Thể!]

Và ngay khoảnh khắc tiếp theo.

Tình trạng cơ thể của người ăn mày hiện lên trong đầu tôi, như một mô hình ba chiều thông qua bàn tay đang chạm vào ông ta.

Màn hình tùy chỉnh nhân vật?

Đó chính là cách mà thân thể của ông ta hiện ra trong tâm trí tôi.

Tôi không chỉ thấy được bề ngoài, mà còn thấy cả bên trong cơ thể.

Tim, ruột già, ruột non, dạ dày, phổi… tôi có thể điều chỉnh hoặc thay đổi hình dạng của các cơ quan nội tạng theo ý muốn.

Tình trạng cơ thể của ông ta hiện ra chi tiết đến mức khó chịu, giống một phần mềm mô phỏng y khoa hơn là một game người lớn, và tình trạng ấy thật thảm hại.

Xương chân của một bên không còn hình dạng bình thường. Chắc cả đời ông ta phải đi khập khiễng hoặc bò trườn.

Trên cơ thể nổi đầy mụn nhọt, đặc biệt cái mụn sau lưng to gần bằng cái đầu người.

Mùi hôi bốc ra chính từ chỗ đó.

Sau khi kiểm tra tình trạng, tôi bắt đầu xoa nắn cơ thể ông ta một cách chậm rãi, như thể đang chỉnh sửa nhân vật trong game.

Tôi xóa cái mụn to sau lưng, rồi xử lý hết đám mụn nhọt chi chít khắp người.

Tôi nắn lại phần xương chân bị biến dạng thành hình dáng bình thường.

Tôi làm sạch làn da, thay đổi màu sắc da, khiến cơ thể gầy trơ xương trở nên đầy đặn với cơ và thịt.

Tôi chỉnh sửa khuôn mặt gầy gò, hai gò má nhô ra vì suy dinh dưỡng.

Trong quá trình đó, tôi nhận ra kỹ năng Cải Tạo Cơ Thể không chỉ thay đổi bề ngoài như tôi từng nghĩ.

Cơ thể có bệnh à? Xóa đi. Có chấy trong tóc à? Loại bỏ luôn. Có ký sinh trùng trong ruột à? Diệt sạch.

Thật sự là tôi có thể thay đổi mọi thứ liên quan đến thân thể theo ý mình.

Khi tôi đang tập trung xoa nắn thân thể ông ta, một âm thanh kỳ lạ bật ra từ miệng người đàn ông.

“Ư… Ư ư! T-thưa ngài…”

Tiếng xương xoắn lại.

Tiếng cơ, khớp, dây thần kinh và mạch máu vặn xoắn, thay đổi vị trí phát ra rõ ràng đến mức rợn người.

Nghe thấy tiếng hét của ông ta, cùng với âm thanh kinh dị phát ra từ quá trình tái cấu trúc cơ thể, đám người sống ở khu ổ chuột và các kẻ ăn mày khác bắt đầu tụ lại.

Tốt.

Cứ đến mà xem đi.

Rồi hãy lan truyền nó.

Sau khoảng ba phút tập trung cao độ chạm vào cơ thể người đàn ông.

Cuối cùng, sau khi điều chỉnh gần như mọi thứ trong và ngoài thân thể đến mức có thể chấp nhận được, tôi rút tay lại.

Người ăn mày đổ gục xuống đất.

Ông ta sờ soạng cơ thể mình với vẻ kinh ngạc, rồi từ từ gỡ tấm chiếu dính mủ đang phủ lên người, bắt đầu cởi đồ.

Ông ta cởi cả áo ngoài lẫn đồ lót, ngồi xuống đất với gương mặt không thể diễn tả nổi, rồi nhìn chăm chú vào cơ thể mình hết lần này đến lần khác.

Lúc này, xung quanh đã tụ lại một đám đông khá lớn. Họ vừa nhìn tôi vừa nhìn người đàn ông, lẩm bẩm không ngừng.

Tôi cố giữ vững vai diễn mình đang nắm giữ, rồi chìa tay ra trước mặt người ăn mày.

“Đứng dậy và bước đi bằng hai chân của ông.”

Ông ta nắm lấy tay tôi.

Tôi giúp ông ta đứng lên.

Người ăn mày đứng thẳng trên mặt đất bằng hai chân.

Tôi buông tay ra, lùi lại, và người đàn ông từ từ bước những bước đầu tiên.

Dù bước đi còn chậm, nhưng ông ta đang đi lại hoàn toàn bình thường.

Sau khi bước quanh nhẹ một vòng, người đàn ông đột nhiên tiến lại gần tôi, quỳ sụp xuống rồi bắt đầu hôn lên giày tôi.

“Thánh nhân…”

Người ăn mày vừa khóc vừa siết lấy mắt cá chân tôi, ra sức hôn lên giày.

“Một… một vị thánh.”

“Ngài đã ban phép màu!”

“Thánh nhân!!”

Những người nghèo xung quanh không ai bảo ai đều đồng loạt quỳ xuống.

Chà, thế cũng là điều đương nhiên.

Truyền thuyết về các thánh nhân đã ăn sâu trong lòng người dân khắp Đế quốc Arcal, mà hành động tôi vừa thực hiện thì trùng khớp hoàn toàn với hình ảnh đó.

Tốt. Mọi việc đang diễn ra đúng như kế hoạch.

Tôi ngăn người ăn mày đang hôn loạn xạ lên giày, nhẹ nhàng đỡ ông ta đứng dậy.

“Thưa thánh nhân… tôi không có gì để đền đáp cả…”

Nghe vậy, tôi cố lục lại ký ức trong đầu.

Phải nói gì đây…

Một câu mang âm hưởng của thánh nhân.

Tôi cố gắng moi lại những gì mình từng đọc trong sách truyền cảm hứng ở Hàn Quốc, cộng thêm mớ kỷ niệm trường Chúa nhật, để bật ra một câu hợp với vai diễn.

“Tôi không cần tiền. Nếu muốn báo đáp, hãy dùng chính cuộc đời mình để làm điều đó.”

“Tôi… tôi sẽ làm vậy, thưa thánh nhân! Tôi sẽ làm vậy!”

Người ăn mày ôm chầm lấy tôi, bật khóc nức nở.

Tôi vỗ nhẹ lên lưng ông ta, rồi đưa mắt nhìn quanh.

Những ánh mắt dán vào tôi gay gắt.

Có vẻ như đây là lúc cần nói thêm một câu ấn tượng.

Thôi thì…

Đành đạo lại một câu ở trường Chúa nhật vậy.

“Hỡi những ai đang vất vả và mang gánh nặng, hãy đến cùng Ta, Ta sẽ cho các ngươi được nghỉ ngơi.”

Vừa dứt lời, đám đông lập tức ào tới.

“Thánh nhân! Xin hãy chữa lành cho con trai tôi!”

“Mẹ tôi bị mù!”

“Thánh nhân!! Con tôi đang hấp hối! Nhà tôi không có tiền mua thuốc! Xin ngài cứu lấy nó!”

Tôi suýt nữa bị dìm trong biển âm thanh cầu xin dồn dập.

May mắn thay, có vẻ tin đồn sẽ lan truyền đúng như ý.

Dù sao tôi cũng chỉ định giả làm thánh nhân cho đến khi chữa cho phù thủy xong rồi chuồn khỏi đây.

Phải cố ngăn viễn cảnh tận thế mới được.

Nghĩ vậy, tôi tập trung dùng kỹ năng Cải Tạo Cơ Thể để chữa trị cho những người tìm đến mình.

Mọi chuyện vẫn ổn, cho đến khi…

“Thánh nhân của Lilia Ân Sủng đã đến!!”

“Nữ thần Ân Sủng đã gửi thánh nhân đến với chúng ta!”

“Thánh nhân chữa lành! Thánh nhân chữa lành!”

Tôi đâu có nói gì.

Tôi đâu có nói một lời nào liên quan đến giáo phái Lilia kia chứ!!

Khốn kiếp.

Sao lại đột nhiên bắt đầu gọi tên tôn giáo cụ thể vậy hả?!