Nếu phải tóm gọn hai mươi năm cuộc đời tôi kể từ ngày tái sinh bằng một câu duy nhất, thì có lẽ nó sẽ là: tôi đã trở thành đứa con út vô dụng trong một gia tộc tiên tri lẫy lừng.
“Khả năng tiên đoán của ngươi tệ đến thảm hại. Với thứ đó, ngươi định sống bằng gì?”
“Đừng hòng kế thừa tiệm bói tổ truyền đã được truyền qua bao thế hệ!”
“Lời tiên tri về vận may có thể mơ hồ, nhưng về tai họa thì nhất định phải chính xác! Càng chi tiết càng tốt! Ngươi đúng là đồ bỏ!”
Gia tộc Jericho mà tôi sinh ra vốn nổi tiếng từ lâu đời nhờ nghề tiên tri. Họ sống bằng cách nhìn thấy tương lai của người khác, đổi lấy lễ vật và tiền công.
Nhưng vấn đề là, có lẽ vì giao du quá nhiều với giới quý tộc, cha mẹ tôi đã trở nên phù phiếm một cách tệ hại.
Họ đuổi theo dạ tiệc và tiệc trà, tham dự đủ loại sự kiện hào nhoáng trong khi nợ nần chồng chất. Lúc nào họ cũng sống với giấc mộng hão huyền rằng rồi sẽ có ngày chen chân vào tầng lớp thượng lưu.
Chỉ phù phiếm thôi thì đã đành, đằng này họ còn phân biệt đối xử với chính con ruột của mình – dựa vào năng lực tiên đoán.
“Phí cả ổ bánh khi ném vào cái miệng vô dụng như mày!”
Từ khi còn nhỏ, đói khát đã là người bạn đồng hành quen thuộc của tôi.
Trong khi anh và chị tôi, những người có thể tiên tri như bản năng, được ăn no mặc đẹp, thì tôi chỉ được thừa lại quần áo cũ. Tôi sống trong căn gác mái: mùa hè nóng như lò nung, mùa đông lạnh đến nứt da.
Suốt hai mươi năm, tôi bị sai vặt không khác gì một đầy tớ. Họ gọi tôi là con, nhưng đối xử như kẻ hầu.
Không như những người trong nhà có thể thấy trước điềm lành, tôi chỉ tiên đoán được tai họa – mà cái thấy đó cũng chỉ là một thoáng mơ hồ, kéo dài chừng một đến ba giây, dù tôi có dốc hết sức.
Tiên tri về tai họa chỉ có ích khi ta có thể thấy cụ thể điều gì sẽ xảy ra, để từ đó tìm cách ngăn chặn nó. Một lời tiên đoán chung chung thì chẳng giúp được ai.
Tôi thì chẳng bao giờ thấy được điều cụ thể nào.
Khi nói đến tiên tri, tôi đúng là không có chút giá trị gì.
Tôi vô dụng đến mức nào ư?
Khi cha mẹ tôi, anh trai và chị gái tôi – tất cả – chết trong cùng một vụ tai nạn giao thông, đúng một ngày, đúng một giờ… tôi cũng không hề tiên đoán được gì cả.
Cả gia đình biến mất chỉ sau một đêm. Nhưng tôi không buồn.
Với những gì họ đã làm với tôi, nếu tôi cảm thấy đau lòng mới là chuyện lạ.
Chỉ còn lại một vấn đề duy nhất…
“Ngài Jericho Amael, phải không ạ? Thành thật chia buồn… nhưng cha mẹ ngài để lại một khoản nợ… không nhỏ chút nào.”
Sau cùng, thứ còn đọng lại không phải nỗi buồn, mà là hậu quả từ những việc họ từng làm khi còn sống.
Một khoản nợ khổng lồ.
Tôi phải bán cả căn nhà đang ở, bán tiệm bói, bán sạch mọi thứ trong phần thừa kế để có thể trả nợ.
Chỉ sau một ngày, tôi mất trắng.
Và cũng trong ngày hôm đó…
[Xác nhận: bạn đã vượt qua sinh nhật thứ hai mươi và chính thức bước vào tuổi trưởng thành!]
[Chúc mừng!]
[Bạn đã nhận được bốn kỹ năng: Cải Tạo Cơ Thể, Thôi Miên Tuyệt Đối, Dừng Thời Gian, Độ Nhạy Cảm Gấp 3000 Lần!]
[Hãy huấn luyện nô lệ tình dục theo ý muốn của bạn!!]
Lần đầu tiên sau hai mươi năm, một cửa sổ trạng thái hiện lên trước mắt tôi.
Thì ra tôi có kỹ năng từ lúc tái sinh – nhưng chúng lại là kỹ năng từ một game người lớn, và tôi đã chẳng thể dùng chúng suốt thời niên thiếu?!
***
Với những kỹ năng sinh hoạt tích lũy được sau hai mươi năm làm việc vặt, tôi tìm được việc ở một quán ăn nhỏ gần tiệm bói cũ.
Ban ngày, tôi bưng bê, lau bàn. Tối đến, tôi kết thúc ngày làm việc trên chiếc giường nhân viên nhỏ mà cửa hàng bố trí sẵn.
Nằm đó, mỗi ngày vài lần, dục vọng trong tôi lại trỗi dậy dữ dội.
Trước kia, tôi chỉ có năng lực tiên tri rác rưởi. Nhưng giờ thì khác – tôi có kỹ năng thực thụ, kỹ năng của một game người lớn.
Tôi không thể dùng chúng để sống tốt hơn sao?
Chẳng hạn như tiếp cận một góa phụ giàu có nhưng cô đơn, rồi dùng kỹ năng tái sinh của mình để khiến bà ta trở thành nô lệ tình dục tuyệt đối – sống một cuộc đời được bao nuôi, chẳng phải lo nghĩ gì.
Nghe cũng không tệ chút nào.
Nếu tôi kết hợp kỹ năng của game người lớn với thân thể khỏe mạnh và khuôn mặt ưa nhìn – hai thứ duy nhất mà tôi có thể cảm ơn cha mẹ khốn nạn đã ban cho – thì giấc mộng làm trai bao cũng không còn là điều viển vông nữa, mà có thể trở thành một kế hoạch thực sự khả thi.
Nhưng dĩ nhiên…
Tôi không thể thực sự thực hiện điều đó.
Vì trên tường của quán ăn nơi tôi làm việc, có dán một tấm áp phích rất nổi bật.
[Việc sử dụng ma thuật trái phép chưa đăng ký là tội nghiêm trọng!]
[Nếu phát hiện hành vi sử dụng ma thuật bất hợp pháp, hãy báo ngay! Ngay lập tức!]
[Báo cáo định kỳ giúp Đế quốc – và cuộc sống của bạn – trở nên an toàn hơn!]
Cứ cho là tôi đã làm theo kế hoạch.
Cứ cho là tôi đã quyến rũ một góa phụ giàu có và khiến bà ta hoàn toàn thần phục bằng kỹ năng của mình.
Nhưng chỉ cần một người hầu vô tình nghe thấy bà ta thốt lên đại loại như, “Tôi không thể sống thiếu ‘vật thể khổng lồ’ của ngài Amael được nữa! Nyaaah♥”, rồi đem chuyện đó đi báo…
Tôi sẽ bị kết tội ngay lập tức.
Kể cả khi tôi tẩy não được cả đám người hầu, thì cũng chẳng có bí mật nào là mãi mãi.
Chuyện một kẻ vô danh bỗng nhiên bám vào nhà một góa phụ giàu có, dùng mấy năng lực như ma thuật rồi tiêu xài xa xỉ – thể nào cũng bị phát hiện.
Đến lúc đó, tôi sẽ phải chứng minh những kỹ năng mình đang sử dụng không phải là ma thuật bất hợp pháp. Nhưng tôi có được sự cho phép của Tháp Ma Thuật hay Giáo Hội không?
Không có.
Và nếu bị phát hiện, cái chết là điều chắc chắn.
Thế sao không đi đăng ký kỹ năng một cách chính thức rồi sử dụng hợp pháp?
Đăng ký ma thuật không dễ như vậy.
Phải giải thích nguyên lý hoạt động của loại ma thuật muốn đăng ký với các pháp sư và phù thủy kén chọn ở Tháp Ma Thuật…
Nhưng làm sao tôi biết được nguyên lý vận hành của kỹ năng trong game người lớn?
Nếu biết thì tôi đã đi làm pháp sư từ lâu rồi!
Nhìn lại danh sách kỹ năng đi.
Làm sao người ta sẽ nhìn tôi khi tôi đứng đó, trình bày một loạt kỹ năng mà chỉ có quỷ dâm incubus mới dùng?
Mà cho dù tôi có đăng ký được, được phép sử dụng chúng, thì ép một người phụ nữ vô tội trở thành nguồn thu nhập cho mình bằng cách đó… có phải là chuyện đúng đắn về mặt đạo đức không?
Kết luận: sống bằng kỹ năng game người lớn, trở thành trai bao là chuyện hoàn toàn bất khả thi.
“Chết tiệt… đã cho kỹ năng game người lớn, thì cũng nên tạo ra hoàn cảnh cho giống game người lớn chứ…”
Tôi kéo chăn lên, lẩm bẩm như thở dài.
Nếu đã cho kỹ năng ấy, thì ít nhất cũng nên cho tôi một thế giới nơi chúng có thể được sử dụng.
Chứ ném tôi vào một đất nước mà chỉ cần lộ ra là sẽ bị kết án xử tội thì tôi biết sống sao?
Lời lẩm bẩm ấy chỉ kéo dài một thoáng.
Làm việc ở quán ăn rất vất vả.
Cơn buồn ngủ nhanh chóng kéo tới, và chẳng bao lâu sau, tôi chìm vào giấc ngủ.
***
Đế quốc Arcal đang chìm trong biển lửa.
Xác người chất thành từng đống. Máu loang đỏ khắp mặt đường như sông ngòi đỏ thẫm.
Tiếng hét của những con người bị thiêu sống vang lên từ khắp nơi, như một bản hợp xướng rùng rợn đến tuyệt vọng.
Và ở trung tâm của cảnh địa ngục ấy là một phù thủy.
Người phụ nữ ấy có bốn cánh tay, phô bày trọn vẹn thân thể trần trụi trước mắt thế gian.
Vừa cười vang trong điên dại, vừa khoe ra tấm thân đầy nhục cảm, cô ta vừa thi triển vô số ma thuật khủng khiếp, giết người không ngơi tay.
Ngọn lửa của cô ta lan tới gần.
Ngay trước khoảnh khắc cơ thể tôi bị thiêu cháy.
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
Tóc cô ta rũ xuống, nhuốm màu đỏ sẫm của máu, tung bay giữa trời. Rồi cô ta hỏi tôi:
“Ngươi cũng thấy ta xấu xí à?”
Một bên khuôn mặt phù thủy ấy đẹp đến mê hồn.
Nhưng bên còn lại thì hoàn toàn ngược lại.
Trên phần da méo mó ấy là hàng chục con mắt xếp chen chúc như chân nhện, liên tục chớp nháy một cách kỳ dị.
Một hình dạng kinh tởm đến mức khiến tôi muốn nôn.
Phù thủy nhìn tôi, cười. Nụ cười chất đầy nỗi kinh hoàng.
“Ngươi cũng nghĩ ta xấu xí! Hahaha!!”
Rồi cô ta tung ra ma pháp.
Ngọn lửa đang thiêu rụi đế quốc ấy lan ra, nuốt trọn cả lục địa.
Thế giới bắt đầu bốc cháy.
Và tôi, cũng bị thiêu trong biển lửa ấy.
Tôi buộc phải góp giọng mình vào dàn hợp xướng những tiếng hét đau đớn của những kẻ hấp hối xung quanh.
Không còn hạnh phúc nào tồn tại trên thế gian.
Chỉ còn tro bụi, lửa đỏ, và tiếng gào rú của những sinh vật từng là con người – giờ đã biến dị, quằn quại vì không thể chết.
***
Việc đầu tiên tôi cảm nhận được khi bật dậy như chiếc lò xo là quần áo ướt đẫm mồ hôi.
Cứ như tôi vừa mới ngâm mình trong bồn tắm, chăn và áo đều thấm nước đến rùng mình.
Chết tiệt.
Có vẻ khả năng tiên tri của tôi chỉ hiệu quả khi dự đoán những chuyện quy mô cực lớn.
Lời tiên tri về ngày tận thế.
Vấn đề là… tôi không biết khi nào nó sẽ xảy ra.
Tôi cũng không biết mụ phù thủy trong giấc mơ ấy là ai.
Mà kể cả tôi có biết cô ta là ai đi chăng nữa, thì tôi cũng chẳng có kế hoạch nào để ngăn chặn điều đó.
Tôi ngồi thụp xuống giường, ôm đầu.
“…Tôi phải làm gì với thứ này đây.”
Những gì tôi có chỉ là bốn kỹ năng game người lớn, thứ tôi chỉ mới mở khóa sau khi bước sang tuổi hai mươik, và một năng lực tiên tri yếu kém đến mức bị chính gia đình mình khinh rẻ.
Với từng ấy thứ, tôi phải ngăn một phù thủy có thể thi triển ma pháp đủ sức thổi bay cả một đế quốc?
Làm sao tôi làm được điều đó?
Rốt cuộc đây có phải là game người lớn không?
Tại sao lại ném cho tôi một cảnh tượng chẳng khác gì dark fantasy thời hậu tận thế?
Không thể ngủ được nữa.
Tôi vò đầu, cố nghĩ cách xoay xở.
Người ta vẫn nói khi gặp tình huống sinh tử, não bộ sẽ hoạt động nhanh hơn.
Và rồi như tia sét xẹt qua đầu, một ý nghĩ lóe lên.
Nửa bên mặt của phù thủy ấy vô cùng gớm ghiếc.
Một khuôn mặt ác mộng, với vô số con mắt chen chúc co giật.
Và cô ta đã hỏi tôi: “Ngươi cũng thấy ta xấu xí à?”
Tôi không rõ sự tình là gì, nhưng có khả năng toàn bộ thảm họa xảy ra là vì phù thủy ấy hóa điên vì gương mặt xấu xí của mình.
Vậy thì sao?
Nếu tôi chữa lành khuôn mặt đó trước khi cô ta hóa điên và thiêu rụi đế quốc… chẳng phải mọi chuyện sẽ ổn sao?
Được đấy.
Nhưng làm thế nào?
Tôi làm gì có khả năng chữa trị gương mặt bị biến dạng đến thế.
Tôi đâu phải giáo sĩ, cũng chẳng phải thầy thuốc.
Giá mà tôi từng là sinh viên y khoa ở Hàn Quốc kiếp trước…
Đáng tiếc, tôi chỉ là học sinh ban tự nhiên.
“Cải Tạo Cơ Thể.”
Một trong bốn kỹ năng game người lớn mà tôi nhận được.
Đúng rồi!! Biết đâu nó có thể thay đổi nửa khuôn mặt ấy thành một gương mặt xinh đẹp?
“Cửa sổ trạng thái.”
Tôi lập tức gọi bảng trạng thái ra và đọc kỹ lại phần mô tả của kỹ năng Cải Tạo Cơ Thể.
Tóm gọn phần mô tả, thứ dung tục đến mức có thể khiến vua Sejong khóc ròng và hủy luôn việc sáng tạo chữ Hàn nếu ngài thấy, thì kỹ năng này cho phép tôi thay đổi cơ thể người khác theo bất kỳ hình dạng nào tôi muốn.
Chuyện này hoàn toàn khả thi.
Nếu tôi có thể biến nửa khuôn mặt gớm ghiếc ấy thành một gương mặt hoàn mỹ, tôi có thể ngăn tận thế xảy ra và để thế giới sống tiếp trong hòa bình.
Khuôn mặt tôi sáng lên.
Rồi lập tức nhăn lại.
[Việc sử dụng ma thuật trái phép chưa đăng ký là tội nghiêm trọng!]
[Nếu phát hiện hành vi sử dụng ma thuật bất hợp pháp, hãy báo ngay! Ngay lập tức!]
[Báo cáo định kỳ giúp Đế quốc – và cuộc sống của bạn – trở nên an toàn hơn!]
Tôi nhớ lại nội dung tấm áp phích được dán ngay trên bức tường ở quán ăn.
Ma thuật bất hợp pháp.
Tôi phải làm gì với chuyện này đây?
Nếu tôi bị phát hiện đang dùng kỹ năng, thì kể cả khi đã chữa lành cho ả phù thủy ấy, tôi vẫn sẽ bị xử tử hình.
Số phận quả thật biết trêu đùa người khác.
Nếu tôi không chữa, thế giới sẽ bị thiêu rụi. Tôi chết.
Nếu tôi chữa, tôi cũng chết vì tội dùng ma thuật chưa đăng ký.
Sao lại hành hạ tôi như vậy?
Thật sự sao lại nhắm vào tôi như thế?
Liệu có cách nào sử dụng kỹ năng mà không bị kết tội không?
Cách nào đó để không cần phép của Tháp Ma Thuật hay Giáo Hội mà vẫn dùng được?
Tôi suy nghĩ suốt đêm.
“Amael! Cậu dậy chưa? Mau chuẩn bị mở cửa hàng!”
Chỉ đến khi chủ quán gọi tên tôi, kết thúc đêm dài không tròn giấc, tôi mới tìm ra câu trả lời.
Có đấy.
Một cách để sử dụng kỹ năng mà không bị treo cổ vì ma thuật bất hợp pháp.
“Tôi chỉ làm đến hôm nay thôi!!!”
“Sao cơ? Gì mà đột ngột thế!?”
“Tôi… tôi còn chuyện cần phải làm!!!”
Sau ngày hôm đó, tôi nhận phần tiền lương ít ỏi tích góp được, rồi mua vé tàu đến kinh đô.
Cách duy nhất để dùng kỹ năng trái phép mà không bị xử tử.
Đó là phải… giả làm một thánh nhân.