Khoan đã, chuyện gì thế này? Không phải khi thời gian bị dừng lại thì chỉ mình tôi được phép cử động thôi sao?
Đây đâu phải kỹ năng dừng thời gian mà tôi biết!
Tôi cố nhúc nhích trong khi rên rỉ, nhưng cơ thể dường như bị đóng băng, tuyệt nhiên không chịu động đậy.
Sau khoảng ba mươi phút chật vật giữa dòng thời gian bị dừng.
Tôi mới chỉ nhích được một bước chân.
Làm sao tôi làm được?
Đó là kết quả của một chuỗi hành động phiền toái, bực bội và vắt kiệt tinh thần: chỉ định từng phần nhỏ trên cơ thể và không gian xung quanh, tạm thời giải trừ kỹ năng dừng thời gian tại những điểm đó, bước tới, rồi lại tái kích hoạt kỹ năng ở vùng đã di chuyển qua.
Kỹ năng quái gì mà phức tạp đến thế!!
Điều khiển khó đến phát bực!
Cứ theo đà này thì phải luyện tập đến độ thượng thừa mới có thể dùng dừng thời gian như mấy trang web thường mô tả.
Tôi chỉ muốn lẻn ra ngoài nghỉ ngơi một chút thôi, vậy mà ngay cả điều đó cũng không làm được.
Cuộc đời đúng là…
Thật quá chán nản.
Tôi thở dài và giải trừ kỹ năng dừng thời gian.
“Thánh nhân!! Thánh nhân!!”
“Con trai tôi đang bệnh! Làm ơn, thánh nhân!”
Những tiếng kêu van của người bệnh và kẻ nghèo vang lên như một bản hợp xướng.
Cứ thế này thì chính thánh nhân cũng bỏ mạng mất! Mọi người!
Cho tôi nghỉ một lát đi!
Khi tôi còn đang lưỡng lự không biết có nên hét lên để đám đông tránh ra không.
“Tránh ra!! Tránh ra, lũ dơ bẩn này!”
Cùng tiếng quát lớn, một nhóm người chen tới, xô đẩy đám đông vây quanh tôi tản ra.
Biểu tượng ngọn lửa rực cháy khắc rõ trên ngực họ.
Họ là các giáo sĩ thuộc Giáo hội Thái Dương, thờ phụng thần mặt trời Rophus.
Tôi từng nghe nói về Giáo hội này.
Họ là những người tin rằng địa vị và của cải là ân huệ ban xuống từ thần linh.
Tất nhiên, họ cũng tin rằng kẻ nghèo hèn là do bị thần nguyền rủa.
Bọn họ cũng hành nghề chữa trị như Giáo hội Lilia, nhưng chỉ phục vụ tầng lớp thượng lưu giàu có.
Nếu so với giới y học, thì chẳng khác gì những bác sĩ chỉ tiếp khách VVIP.
Khi các giáo sĩ Thái Dương xuất hiện cùng đội hiệp sĩ thánh mặc giáp sắt và cảnh binh trang bị súng cùng dùi cui, dân nghèo lập tức do dự, rồi dạt ra như nước biển bị tách đôi trong phép lạ của Moses.
Người đàn ông đứng đầu, thân hình vạm vỡ chẳng biết là giáo sĩ hay gấu, bước về phía tôi với tiếng giày nặng nề.
“Vậy ngươi là Thánh nhân Chữa lành. Kẻ được Nữ thần Lilia cử đến?”
Tôi sợ lắm!
Sợ muốn xỉu!
Tôi có bao giờ nhắc đến Nữ thần Lilia đâu!! Sao mọi chuyện lại rẽ theo hướng tôi mạo danh thánh nhân của một giáo phái cụ thể thế này?
Cái thứ định mệnh chết tiệt này.
Không còn cách nào khác.
Đến lúc phải đóng trọn vai mà tôi đã dựng lên.
Tôi ưỡn ngực, giữ cho ánh mắt trở nên chính trực nhất có thể và nhìn thẳng vào người đàn ông cơ bắp kia.
“Tôi không thuộc bất kỳ giáo phái nào.”
Dùng ma pháp bất hợp pháp mà chưa đăng ký sẽ bị xử tử, nhưng mạo danh thánh nhân của một giáo phái cụ thể thì sẽ bị thiêu sống. Vì vậy, tôi chỉ có thể trả lời như thế.
Nhưng xem ra câu trả lời này cũng là một sai lầm.
“Vậy là ngươi thậm chí còn không thờ phụng thần linh? Vậy quyền năng đó đến từ đâu? Ngươi là pháp sư sao?”
Nghe đến từ “pháp sư”, tôi thấy các hiệp sĩ hộ vệ và cảnh binh phía sau hắn bắt đầu đặt tay lên vũ khí.
Người sử dụng ma pháp không đăng ký sẽ bị hành hình.
Người sử dụng ma pháp không đăng ký sẽ bị hành hình.
Dù sợ đến mức chỉ cần thả lỏng chút thôi là tôi có thể tè ra quần, tôi vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh.
Phải nói gì đó mơ hồ, mang màu sắc thánh nhân.
Tránh xa những lời có thể tự chuốc họa vào thân.
Một câu nói mơ hồ…
“Tôi chỉ là người hiến thân cho những ai bị thế gian xem thường.”
Hay rồi! Nói mơ hồ một cách hoàn hảo!!
Nghe thấy câu nói đó, những người nghèo đang dõi theo tôi bắt đầu xôn xao, rồi lần lượt cất tiếng.
“Ngài ấy đã chữa lành cho chúng tôi!!”
“Lũ buôn thần bán thánh các người biết phục vụ những kẻ giàu có! Không chữa cho chúng tôi thì mò đến đây làm gì?!”
“Biến đi cho khuất mắt!! Con trai tôi còn đang hấp hối! Nó cần được cứu chữa!!”
Trước những tiếng hô phẫn nộ của đám đông, gã giáo sĩ Thái Dương kia gầm lên một tiếng kinh thiên động địa, “Câm mồm! Đồ rác rưởi!”
Đó là một âm thanh đầy uy lực thánh thần.
Hẳn là hắn đã dùng ma pháp hoặc phép mầu gì đó.
Nếu không thì con người bình thường sao phát ra được tiếng động như thế.
Nghe thứ âm thanh ấy ở khoảng cách gần sát mặt, tôi sững người, chẳng thể nhúc nhích. Nhưng hắn lại diễn giải điều đó theo hướng khác.
“Gan cũng to đấy. Ngươi là một tên lừa đảo siêu hạng, hoặc thật sự là một thánh nhân. Nhìn cái cách ngươi không hề nao núng mà xem.”
Tôi vẫn đứng chết trân, không thể thốt lên lời nào.
Vị giáo sĩ bật cười khi thấy tôi.
Ông ta liếc nhìn đám người nghèo khổ xung quanh.
“Cũng như các ngươi thôi! Nhìn xem, chen chúc như châu chấu và gián bọ chỉ vì một kẻ tự xưng thánh nhân, giơ tay xin xỏ mà không bỏ ra nổi một đồng xu! Các ngươi khác gì súc vật? Tín ngưỡng Thái Dương vẫn luôn rộng mở với các ngươi! Chúng ta chỉ thu một khoản phí rất khiêm tốn!”
“Khoản phí đó đắt đến mức cắt cổ!”
“Nếu muốn sống thì chẳng lẽ không kiếm nổi chút tiền đó!? Ý chí cầu sinh của các ngươi rẻ mạt đến thế sao!! Các ngươi là bóng tối! Những kẻ chưa từng được ân điển mặt trời chiếu rọi!! Có lý do cả khi thần Rophus ruồng bỏ các ngươi!”
Dù đầy căm phẫn, đám người nghèo vẫn không ai dám bước lên vì sợ kiếm của hiệp sĩ thánh và súng đạn của cảnh binh.
Miệng ông ta thì thao thao bất tuyệt, nhưng nếu bóc tách ý nghĩa thật sự thì chẳng phải chỉ vì tôi đang chiếm khách của họ trên địa bàn sao?
Có lẽ, vì sự phồn vinh của tín ngưỡng Thái Dương, tên lực sĩ này sẽ tìm mọi cách nghiền nát tôi.
Nhổ mầm ngay khi nó vừa mọc, đó là chuyện thường tình.
Phải làm sao bây giờ?
Giờ cúi đầu thú nhận là tôi bịa chuyện, chỉ đang diễn để ngăn tận thế ư?
Không được.
Làm vậy thì tôi sẽ bị xử tội ngay lập tức.
Vậy thì phải làm gì?
Chốt lại, nếu cúi đầu không giải quyết được, thì phải tìm cách khác thôi.
Thế nên, tôi quyết định phải tỏ ra mạnh mẽ hơn một chút.
“Ngươi bảo những người sinh ra đã khuyết tật, bị thế giới này vùi dập, phải tự đi kiếm tiền? Chẳng khác nào bảo kẻ què phải chạy bộ cả!”
Tôi hét lên đầy phẫn nộ, và gã giáo sĩ Thái Dương kia thoáng giật mình.
Tốt rồi.
Có hiệu quả.
Phải tiếp tục đẩy mạnh!
Bằng mọi giá, tôi phải tránh bị kết tội!
“Ngươi là ai mà dám coi khinh ý chí sống của họ là rẻ mạt!? Họ không rẻ mạt! Ta chỉ đưa những người từng bị cướp đi cả quyền được đứng ở vạch xuất phát trở lại đúng chỗ của họ mà thôi!! Chính ngươi, kẻ chà đạp sự sống và ý chí sống của người khác, mới là kẻ rẻ mạt!”
Thành thật mà nói, bản thân tôi cũng không biết mình đang nói gì.
Tôi chỉ buột miệng nói theo dòng suy nghĩ lướt qua trong đầu.
Gọi là phát biểu hùng biện thì không đúng, giống nói mớ theo bản năng hơn.
Thực ra trong lòng tôi sợ đến mức suýt tè ra quần, vì sợ bị tên lực sĩ kia đánh cho một trận.
Tôi sợ đến phát khóc.
“Dù ngươi có nói gì đi nữa! Dù cảnh binh và hiệp sĩ thánh kia có làm gì ta đi nữa! Ta cũng sẽ không ngừng đưa những kẻ yếu ớt và thương tật trở lại điểm xuất phát! Vì đó là sứ mệnh mà ta đã được giao!!”
Nói xong, nước mắt tôi giàn giụa, chính tôi cũng chẳng biết mình vừa nói gì, thì đột nhiên tôi cảm nhận được một áp lực khủng khiếp phía sau.
Tôi cảm nhận được ánh mắt của những người nghèo đang nhìn vị giáo sĩ Thái Dương kia bằng ánh nhìn rực lửa.
“Đừng làm hại Thánh nhân!!”
“Ngài ấy là người thực hiện phép mầu!!”
“Ngài không phải kẻ lừa đảo!!”
Tên ăn mày đầu tiên tôi chữa lành đã nhảy ra, rồi châm thêm dầu vào lửa.
“Nhìn đi! Nhìn đây! Ngài đã chữa lành cho ta! Ngài đã chạm vào ta bằng ân huệ thần thánh!! Những cái nhọt từng đầy rẫy trên người ta đều biến mất, cái chân què từ trong bụng mẹ giờ đã lành lặn!! Sau tất cả những gì đã thấy, ngươi còn dám nói đây không phải thánh nhân sao?!”
“Đúng vậy!!”
Ngay cả cảnh binh và các hiệp sĩ thánh cũng bắt đầu dao động trước những tiếng hô vang rầm trời.
Tên giáo sĩ cơ bắp cũng bắt đầu lúng túng.
“Im đi! Ta bảo im hết đi!” ông ta lại hét lên, giọng như muốn xuyên thủng màng nhĩ.
Đám người nghèo khó lùi lại một chút, nhưng ánh mắt vẫn sáng rực như lửa.
Thấy hét không ăn thua, hắn có vẻ quyết định đổi chiến lược.
“Được lắm. Nếu các ngươi tôn kính người này đến thế, vậy hãy để hắn chứng minh.”
Tên giáo sĩ bật cười, dang tay ra rồi đập ngực.
“Các ngươi có biết làm sao để phân biệt thánh nhân thật với kẻ lừa đảo không? Thánh nhân có thể thực hiện nhiều phép mầu. Còn kẻ lừa đảo thì chỉ học lõm vài trò pháp thuật vặt nên chỉ làm được một, hai trò là cùng.”
Hắn nhìn tôi với ánh mắt giễu cợt.
“Nếu ngươi thực sự là thánh nhân, hãy làm một phép mầu khác ngoài chữa bệnh cho ta!! Ta muốn thấy một phép mầu khiến ta và tất cả mọi người ở đây tin tưởng!!”
Ánh mắt hắn lạnh lẽo như loài rắn đang rình mồi.
Bản năng mách bảo tôi rằng đây là một cái bẫy.
Khốn kiếp.
Không thể thi triển tiếp kỹ năng Cải Tạo Cơ Thể.
Nếu tôi lại sử dụng nó, hắn sẽ lập tức hô to “Thấy chưa! Hắn chỉ biết mỗi một phép mầu!” rồi tôi sẽ bị kết tội.
Vậy… còn Độ Nhạy Cảm Gấp 3000 lần?
Nếu tên giáo sĩ cuồn cuộn cơ bắp kia bỗng la hét giữa phố rằng: “Tôi là một con heo đực vô dụng, đang lên đỉnh vì núm vú bốc cháy!! Nyaaaaah♥♥” thì đám hiệp sĩ thánh sau lưng hắn sẽ không chần chừ mà ném cho tôi cái mác tà thuật, rồi lôi cổ tôi đi ngay tức khắc.
Chắc chắn tôi sẽ bị xử trảm.
Còn thôi miên tuyệt đối?
Thôi miên…
Cái này cũng không được.
Nếu hắn đột nhiên đổi giọng: “À. Người này đích thực là thánh nhân. Ngài vừa nhào nặn tư tưởng ấy trong đầu tôi,” thì chính tôi cũng thấy nó quá giống tà thuật.
Chỉ còn lại…
Dừng Thời Gian.
Không còn cách nào khác.
Chơi liều thôi! Đến lúc phải liều một phen rồi!
“Ngươi không tin rằng ta đến vì những kẻ thấp hèn.”
“Ngươi có biết ngoài kia có bao nhiêu kẻ lừa đảo không?”
“Ngươi không lo ta là kẻ lừa đảo. Ngươi chỉ là một con buôn lo lắng vì mất đi khách hàng tiềm năng của Giáo hội Thái Dương thôi.”
“Ngươi đang sỉ nhục Giáo hội Thái Dương à!”
Các hiệp sĩ thánh nổi giận và định rút kiếm.
Biến cả Giáo hội Thái Dương thành kẻ thù là chuyện ngu xuẩn.
Tôi vội vàng nói thêm, “Ta không có ý xúc phạm Giáo hội Thái Dương hay thần Rophus. Ta chỉ nói người đàn ông trước mặt ta là kẻ bẩn thỉu.”
Gã giáo sĩ cơ bắp bật cười giễu cợt.
“Ngươi càng nói càng sai chủ đề. Đầy những lời vô nghĩa. Nếu ngươi thật sự là thánh nhân, hãy chứng minh điều đó bằng một phép mầu khác!”
Nghe vậy, tôi giơ tay lên.
Kế hoạch của tôi là như sau.
Nếu có một điều tôi nhận ra khi lần đầu dùng Dừng Thời Gian, thì đó là kỹ năng này có thể được áp dụng và giải phóng bằng cách chỉ định khu vực cụ thể.
Tôi sẽ áp dụng Dừng Thời Gian quanh chân gã giáo sĩ đó.
Sau đó, khiến hắn không thể cử động, rồi nói gì đó như, “Thấy chưa! Vì ngươi không tin, ngươi mới không thể cử động! Đó là hình phạt của thần!”
Tôi định nói mấy câu đại loại như vậy.
Tất nhiên, tôi cũng lo vì mình mới chỉ dùng kỹ năng Dừng Thời Gian có một lần, khả năng điều khiển còn tệ hại.
Nhưng tôi phải thử.
Nếu không làm gì sau khi đã mạnh miệng đến vậy, chắc chắn tôi sẽ bị kết tội.
“Hình phạt thần thánh dành cho kẻ vô tín.”
Sau khi buông một câu nghe thật oai, tôi nhắm vào chân gã giáo sĩ cơ bắp và kích hoạt Dừng Thời Gian…
Khoan đã.
Không phải là ở đó!
Tôi—tôi không thể kiểm soát được!
Vì chưa thuần thục, khả năng điều khiển… chết tiệt!
“Gak! Gaaaah! Aaaaargh!”
Gã giáo sĩ cơ bắp bỗng ôm ngực và run rẩy dữ dội.
“Ugh… Uuugh… Uuugh….”
Sau khi run lên, hắn ngã quỵ vì đau tim.
Tôi cố gắng giải phóng Dừng Thời Gian một cách tuyệt vọng, nhưng vì hoảng loạn nên càng điều khiển tệ hơn.
“Giáo sĩ Barduk!! Giáo sĩ Barduk!”
“Làm ơn tỉnh lại đi!”
Các hiệp sĩ thánh vội vàng chạy tới đỡ gã giáo sĩ cơ bắp.
Tôi vẫn đứng chôn chân, tay còn giơ cao.
Mau lên, hủy kỹ năng đi!! Làm ơn!
Phải mất ba mươi giây sau tôi mới miễn cưỡng giải phóng được Dừng Thời Gian quanh tim hắn.
“Kuheheheough!!”
Thấy Barduk thở lại, các hiệp sĩ thánh rút kiếm ra với ánh mắt đe dọa.
Một luồng hào quang trắng như đang bốc cháy bao phủ lấy lưỡi kiếm của họ.
“Kẻ lừa đảo dị giáo dám mạo danh thánh nhân và ám sát giáo sĩ của Giáo hội Thái Dương?”
“Chúng ta sẽ thiêu sống hắn!”
Chết tiệt.
Tôi lại chết đứng.
Nếu các hiệp sĩ thánh tiến thêm một bước, tôi cảm thấy mình sẽ tè ra quần rồi lăn ra đất van xin mạng sống mất.
Và may mắn thay, họ không tiến thêm bước nào.
“Giáo sĩ Barduk! Ngài ổn chứ…!”
Khác với mấy người đang định bắt tôi, một trong các hiệp sĩ đỡ Barduk bất ngờ im bặt.
Không chỉ hắn.
Tất cả người nghèo, cảnh binh, và cả tôi đều đang nhìn chằm chằm vào Barduk.
Tại sao?
Vì gương mặt Barduk đã thay đổi.
Cơ bắp gã biến mất, và đột nhiên thân thể Barduk thu nhỏ lại, biến thành một kẻ mảnh khảnh, trông như rắn.
Và trên trán hắn là một ngôi sao năm cánh ngược.
Hắn vội vàng sờ lên trán, mặt tái mét.
“Là kẻ thờ tà thần!”
Một người nghèo hét lên, “Một kẻ thờ tà thần đang cải trang!”
Lần này là một cảnh binh hét lên.
Các hiệp sĩ thánh cũng hét lên.
“Ngôi sao năm cánh ngược trên trán hắn!”
“Biểu tượng của tà thần!!”
“Bắt hắn lại!”
Một trận náo động nổ ra.
Kẻ thờ tà thần cải trang thành Giáo sĩ Barduk bị bắt.
Tôi chỉ biết chớp mắt kinh ngạc.
Chuyện này… coi như là suôn sẻ rồi nhỉ?