Tudel ngồi trên ghế sofa trong phòng nghiên cứu cá nhân, lặng lẽ tiếp tục dòng suy nghĩ của mình.
Dù không phải do chủ ý, cô đã quan sát Erpha suốt một thời gian dài.
Erpha là một phù thủy luôn mang vẻ mặt vô cảm, mềm dẻo và điềm tĩnh trước mọi chỉ trích hay công kích.
Nhưng hôm qua, lần đầu tiên cô ta để lộ một thoáng cảm xúc mãnh liệt.
Thánh nhân chữa lành.
Và nửa khuôn mặt bị che giấu.
Tudel đã dựa theo trực giác, và dường như cô đã đúng.
Tuy nhiên, càng nghĩ, cô càng thấy có điều gì đó không ổn.
“Nếu nửa khuôn mặt cô ta bị thương hay biến dạng, chẳng phải có thể tự chữa bằng ma pháp trị liệu sao? Cần gì phải tìm đến một thánh nhân? Mà còn là người có thể là kẻ bịp bợm?”
Erpha vốn là bậc thầy trong lĩnh vực biến đổi thân thể và ma thuật chữa lành. Cô ta cũng rất am hiểu về pháp thuật cải tạo cơ thể.
Ngay cả khi gương mặt bị tổn thương, lẽ ra cô ta có thể tự chữa. Không lý nào phải tìm đến một thánh nhân.
“Hay đó là một dạng dị tật không thể trị bằng ma pháp thông thường? Một thứ nghiêm trọng đến mức bắt buộc phải nhờ đến một vị thánh.”
Tudel chậm rãi... đào bới trong kho kiến thức đồ sộ của mình, cố gắng lục lại xem có tồn tại loại tình trạng như vậy hay không.
Một tình trạng vượt ngoài khả năng của mọi ma pháp chữa lành hay phép cải tạo thể chất.
Và rồi, một ý nghĩ vụt lóe lên trong đầu cô.
“Cấm kỵ thể.”
Cứ vài trăm năm một lần, sẽ có những sinh thể bị nguyền rủa ngay từ khi sinh ra, mang những dị dạng khủng khiếp trên cơ thể. Tương truyền rằng sự tồn tại của chúng kéo theo tai họa lớn.
Người ta đồn rằng, dung mạo gớm ghiếc ấy là kết quả của một lời nguyền khủng khiếp, không một loại ma pháp hay sức người nào có thể thay đổi được.
Dĩ nhiên, truyền thuyết ấy về sau đã bị bác bỏ là lời đồn vô căn cứ.
Sự thật, "cấm kỵ thể" là một dạng đột biến thể chất do mất cân bằng ma lực trong cơ thể, thứ không thể chữa lành bằng ma pháp thông thường, dược liệu hay thậm chí cả thần tích.
Ngày nay, giới học giả đã nhìn nhận nó là một loại bệnh hiếm, khó điều trị, chứ không còn tin rằng đó là sinh vật mang tai họa đến từ ma quỷ.
“Trừ Giáo hội Trắng, những kẻ phụng sự Dullaneer, Thần Chính Trực.”
Giáo hội Trắng là tổ chức diệt quỷ tinh nhuệ nhất của đế quốc, nhưng cũng nổi tiếng với lối suy nghĩ cổ hủ và những rắc rối mà họ gây ra.
Họ từng thực hiện những vụ thiêu sống trái với pháp luật của đế quốc.
Từng nhiều lần đòi hành quyết dân thường không qua xét xử, chỉ dựa vào cáo buộc "thờ tà thần" hay "phụng sự quỷ dữ".
Tuy vậy, mỗi năm họ vẫn lôi ra ánh sáng không ít tín đồ tà thần và những kẻ thờ ma quỷ, nên đế quốc thường chọn cách lặng lẽ dọn dẹp hậu quả mà họ để lại.
Và tất nhiên.
Các giáo sĩ của Giáo hội Trắng vẫn có mặt đều đặn trong các hội nghị học thuật thường kỳ.
Nếu ta vạch mặt được con Erpha khốn đó ngay tại hội nghị...
Chẳng phải sẽ là một cảnh tượng đáng xem sao?
“Erpha. Cứ chờ đấy.”
Cô chắc đang mừng rỡ vì nghĩ mình có thể đẩy bài luận của ta ra rìa và nghiễm nhiên trở thành Tháp Chủ kế tiếp.
Nhưng không còn bao lâu nữa đâu.
Ngày mà niềm vui của cô bị xóa sổ hoàn toàn... đang đến rất gần.
Lần đầu tiên sau một thời gian dài, trên môi Tudel nở ra một nụ cười mãn nguyện, nụ cười đầy toan tính và độc địa.
***
“Họ nói trong Tháp Ma Thuật không có phù thủy nào như vậy cả. Ngài ấy còn bảo rằng có thể ngài đang tìm một phù thủy hắc ám.”
Khi nghe lời hiệp sĩ nói, tôi lập tức thấy thất vọng.
Đây là tình huống tồi tệ nhất.
Nếu bảo rằng cô ta có ở Tháp Ma Thuật nhưng từ chối gặp tôi, có lẽ tôi còn đỡ thấy tuyệt vọng hơn.
Nhưng… một phù thủy hắc ám sao? Đó là việc phiền toái nhất trong tất cả trường hợp có thể xảy ra.
Làm sao tôi có thể tìm được một kẻ như thế, người luôn giấu kỹ thân phận và lẩn trốn khỏi tầm mắt của xã hội?
Chẳng lẽ tôi nên nói thẳng ra rằng mình đã thấy cô ta thiêu rụi thế giới trong một lời tiên tri?
Không được.
Nếu làm vậy, tôi có khi bị tiêu diệt trước cả khi kịp chữa cho cô ta.
Và khi ấy, mọi thứ sẽ càng vượt khỏi tầm kiểm soát.
Rốt cuộc, cách an toàn và chính thống nhất vẫn là tiếp tục chờ đợi đến khi phù thủy ấy nghe tin về tôi và tự tìm đến.
Nhưng giờ thì… tôi không còn thời gian để thong thả đợi nữa.
Tất cả chỉ vì mọi người đột nhiên xem tôi là thánh nhân của nữ thần Lilia, dù tôi còn chưa từng mở miệng nói chữ “Li” trong tên bà ta.
Hiện giờ, tôi đang phải chạy đua với thời gian.
“Cảm ơn anh đã vất vả, thưa hiệp sĩ. Nhưng… liệu anh có biết khi nào thì người của Giáo hội Lilia sẽ đến thủ đô không?”
“Ngay cả chi nhánh gần nhất của họ cũng cách khá xa. Nếu đi bằng tàu hỏa, nhanh nhất cũng mất khoảng ba ngày.”
Ba ngày.
Một phù thủy hắc ám, lại có đến bốn cánh tay, có bao nhiêu phần trăm khả năng sẽ tự đến tìm tôi trong vòng ba ngày tới?
Nếu đúng là phù thủy hắc ám, thì hẳn cô ta là kiểu người cực kỳ cẩn trọng và đa nghi. Không đời nào lại dễ dàng tin tưởng và tìm đến tôi chỉ trong chừng đó thời gian.
“Vậy… thưa hiệp sĩ, liệu có thể tra cứu gì về các phù thủy hắc ám không?”
“Giáo hội chúng tôi có một danh mục chứa thông tin của những tín đồ dị giáo. Trong đó ghi chép lại những người từng sử dụng ma pháp hắc ám.”
“Anh có thể tra trong danh mục ấy giúp tôi được không? Xem thử có phù thủy nào giống như mô tả mà tôi đã nói.”
“Việc đó hoàn toàn có thể. Nhưng... xin mạn phép hỏi—tại sao Thánh nhân lại nỗ lực đến vậy để tìm cô ta?”
Bởi vì nếu tôi không tìm thấy cô ta, tôi sẽ chết!!
Cả đế quốc này có thể sẽ bị thổi bay!!
…Dĩ nhiên tôi không thể nói ra những lời đó.
Nếu tôi nói vậy, dù có tìm thấy cô ta đi nữa, các hiệp sĩ thánh cũng sẽ xem cô ta là hiểm họa và phá hỏng mọi chuyện.
“Cô ấy là người mà tôi cần chữa trị.”
“…Tôi hiểu rồi.”
Ánh mắt của hiệp sĩ bỗng trở nên sâu lắng, như thể vô cùng xúc động trước lòng từ tâm của một thánh nhân sẵn sàng chữa trị cho cả phù thủy hắc ám.
“Tôi sẽ đi kiểm tra danh mục dị giáo ngay lập tức, thưa Thánh nhân.”
“Cảm ơn anh.”
Sau khi hiệp sĩ rời đi, tôi lại quay về khu ổ chuột, nơi đang ngập trong dòng người.
Tin đồn về một thánh nhân ban phát chữa lành miễn phí đã lan rộng. Dòng người kéo đến không dứt, xếp hàng dài chờ đợi.
“Thánh nhân! Xin hãy cứu lấy con tôi!!”
“Vợ tôi sau khi sinh không thể đi lại bình thường nữa! Xin hãy chữa cho cô ấy!”
Tôi tiếp tục chữa trị không nghỉ, từng người một.
Càng làm phép cải tạo cơ thể, tôi càng thuần thục. Kỹ năng ngày càng bén, tốc độ cũng nhanh hơn hẳn so với lúc mới bắt đầu.
Sao trên đời này lại có thể có nhiều người bệnh đến thế?
Tôi vẫn cố gắng giữ nụ cười hiền hậu nhất có thể, dù trong lòng chỉ muốn gục xuống vì kiệt sức.
Giữa dòng người, một người cha dắt theo đứa con gái nhỏ bước tới.
“Thánh nhân! Vinh quang thuộc về Lilia! Con gái tôi đang bệnh nặng. Nó gầy rộc đi, lại liên tục ho ra máu... xin Người cứu lấy cháu.”
Người đàn ông có khuôn mặt gầy guộc, ánh mắt thê lương van xin.
“Đưa cháu bé lại đây.”
Một bé gái bước tới, gầy đến mức bước đi cũng không vững. Da thịt lấm lem bùn đất.
Không nghĩ ngợi nhiều, tôi đưa tay đặt lên đầu cô bé, chuẩn bị tiến hành cải tạo cơ thể như thường lệ.
Nhưng…
Khi nhìn thấy bản thể thực sự của đứa trẻ được hiện lên trong hình chiếu ba chiều, bên dưới lớp bùn đất ấy, tôi bắt đầu cảm thấy có gì đó sai sai.
Trên da là những vết roi hằn rõ.
Tay chân đầy vết bầm kỳ lạ.
Có dấu tích giống như bị trói bằng dây thừng.
Và trong bụng đứa trẻ.
Thứ trắng đục kia…
Là… tinh dịch?
Tôi lập tức dừng việc cải tạo cơ thể.
Với những dấu hiệu rõ ràng đến vậy, tôi không thể giả vờ như không biết.
“…Ông thực sự là cha của đứa bé này?”
“Vâng, đúng vậy, thưa Thánh nhân.”
“Không được dối trá trước mặt ta! Chỉ được nói sự thật! Ông thật sự là cha ruột của đứa trẻ này sao?”
Giọng tôi cất cao, khiến các hiệp sĩ thánh, cảnh binh và cả những người nghèo xung quanh đều quay đầu nhìn.
“T-Tôi là cha nó thật! Nếu không thì tôi dẫn nó đến gặp Thánh nhân làm gì?!”
Tên khốn.
Rõ ràng thế mà vẫn cố chối?
Xem ra tôi phải dùng đến kỹ năng khác.
Vì không muốn lặp lại sai lầm như lần trước với dừng thời gian, tôi mở to mắt, tập trung toàn bộ ý chí vào người đàn ông trước mặt.
Kích hoạt kỹ năng Thôi Miên Tuyệt Đối.
May thay, lần này tôi đã không làm hỏng chuyện.
“Hãy nói thật. Không được lấp liếm. Ông có thực sự là cha ruột của đứa trẻ không?”
Gã gật đầu, vẻ mặt như thể bị xử oan.
“Không, tôi không phải. Tôi làm nghề… buôn người. Con bé này bị tôi bắt cóc từ một ngôi nhà gần đây vài hôm trước… ưm!”
Gã vội đưa tay bịt miệng, nhưng đã quá muộn.
“Bỏ tay xuống. Nói rõ. Ông đã làm gì với cô bé?”
“Tôi nghĩ... nếu đã định bán nó thì trước đó tranh thủ… tận hưởng một chút cũng không sao. Nhưng rồi con bé bắt đầu ho ra máu. Tôi sợ hàng bị hỏng, chưa kịp giao đã hư thì rất rắc rối, nên khi nghe tin về Thánh nhân chữa bệnh miễn phí, tôi mới đưa nó đến đây để vá víu cho xong... aaaaargghh!”
Ngay khi nói đến đó, gã quay đầu bỏ chạy.
Nhưng tôi không để điều đó xảy ra.
Dừng thời gian.
Tôi đã từng làm rồi.
Tôi nhắm vào bên trong cơ thể hắn, chính xác là vào tim.
Dù kỹ năng vẫn còn thiếu ổn định, lần này tôi đã dừng thời gian thành công ngay bên trong lồng ngực gã.
Tên đàn ông ngã quỵ, ôm ngực vật vã.
“Ư… ưgh! Khhrrk… ugh…!”
Thấy hắn giãy giụa, tôi mới hạ tay, giải trừ kỹ năng.
“Bắt hắn lại! Hắn là tội phạm!”
“Giải hắn về điều tra ngay!!”
Đám cảnh binh lập tức trói hắn lại.
“Xin ngài tha mạng! Là lỗi của tôi! Tôi chọn nghề này vì tôi mê cái cảm giác xâm hại những sinh linh bé nhỏ, yếu đuối! Tại sao? Tại sao? Tại sao? Sao tôi cứ phải nói thật thế này?!”
Vì ta đã thôi miên ngươi rồi, đồ khốn.
Không cần đưa về đồn thẩm vấn đâu, chỉ cần hỏi là tự khai.
Tôi quay mặt đi, không muốn nhìn thêm, rồi đặt tay lên đầu cô bé đang cố đứng vững.
“Không sao đâu, bé con.”
Khác với mọi lần, tôi cẩn thận dùng kỹ năng cải tạo cơ thể.
Chưa đầy ba phút.
Cơ thể gầy gò, xanh xao, đầy thương tích đã lành lại hoàn toàn. Cô bé giờ trông giống như bất kỳ đứa trẻ nào khác, mạnh khỏe, hồng hào, ánh mắt trong veo.
Tôi lau sạch lớp bùn đất mà kẻ kia dùng để che đi dấu vết thương tích. Khi đã sạch sẽ, em trông chẳng khác gì một cô bé bình thường sống giữa đời.
Tôi vẫn chưa dừng lại.
Tôi sử dụng kỹ năng Thôi Miên Tuyệt Đối một lần nữa.
“Ta sẽ xóa đi những ký ức xấu. Đôi khi… không nhớ gì cả sẽ tốt hơn là sống mãi với nỗi sợ.”
Tôi tập trung ý chí, điều khiển kỹ năng không cho nó mất kiểm soát, rồi đưa thẳng vào tâm trí đứa bé. Đôi mắt em lặng đi một lúc, rồi sáng trở lại.
“Đây là đâu? Chú là ai vậy?”
Tôi dịu dàng xoa đầu em.
Dù là kỹ năng trong một game dành cho người lớn…
Nhưng nếu dùng để cứu người, thì cũng chẳng có gì phải hổ thẹn.
Tôi quay sang hiệp sĩ thánh bên cạnh.
“Xin hãy tìm cha mẹ ruột của cô bé. Và giúp họ… để họ không bao giờ đánh mất con gái mình nữa.”
Chỉ khi nhìn vào khuôn mặt anh ta, tôi mới nhận ra mình vừa vô tình mắc sai lầm.
Anh ta đang khóc.
“Vinh quang thay Nữ thần Ân Sủng Lilia!”
“Thánh nhân! Thánh nhân chân chính!”
“Aaah!! Xin hãy cứu lấy chúng con, Sứ giả của Nữ thần!”
Dân nghèo xung quanh tôi cũng rơi nước mắt, quỳ sụp xuống. Có người gào lên, có người cúi đầu sát đất.
Mồ hôi lạnh lặng lẽ chảy dọc sống lưng tôi.
“Chúng tôi sẽ tuyệt đối nghe theo Thánh nhân của Lilia.”
“Không… tôi không thuộc giáo phái nào mà…”
Nhưng hiệp sĩ kia chẳng buồn nghe tôi nói nốt, chỉ im lặng bế cô bé rời đi, nước mắt lã chã như thác lũ.
Tôi chỉ có thể đứng đó, nhìn theo bóng lưng họ khuất dần, giữa tiếng hô vang và ánh mắt ngưỡng mộ đến điên cuồng của đám đông.
Chỉ vì tôi chữa bệnh và không từ chối, tôi - một kẻ chẳng liên quan gì đến Lilia, đang ngày càng bị xem là Thánh nhân của vị nữ thần ấy.
Và đến lúc người của Giáo hội Lilia thật sự xuất hiện…
Tôi sẽ bị thiêu sống vì tội mạo danh dị giáo. Không đùa đâu.
Thiêu sống thật đấy, chết tiệt!
“Cho người kế tiếp vào.”
Tôi tiếp tục chữa trị cho những người nghèo khổ, vừa làm vừa lẩm bẩm trong đầu.
Làm ơn, làm ơn nói rằng đã tìm thấy phù thủy bốn tay trong danh mục phù thủy hắc ám đi. Mau lên.