Đầu Voi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Số Mệnh Của Thế Tử Phản Diện Thật Sự Quá Khổ Rồi!

(Đang ra)

Số Mệnh Của Thế Tử Phản Diện Thật Sự Quá Khổ Rồi!

Katena

“Lưng của thế tử phản diện này… thật sự quá khổ mà! Hu hu hu…”

9 2

Silent Hiill

(Hoàn thành)

Silent Hiill

山下 定

Tiểu thuyết chính thức của tựa game nổi tiếng SILENT HILL

4 2

Silent Hill 3

(Hoàn thành)

Vì không có ý định yêu đương, nên tôi đã quyết định hẹn hò với cô bạn gái ngồi cạnh mình

(Hoàn thành)

Vì không có ý định yêu đương, nên tôi đã quyết định hẹn hò với cô bạn gái ngồi cạnh mình

岬かつみ

Rintaro, học sinh lớp 10, được cô bạn mới quen Tomochika Himeno tỏ tình. Chán ngấy với những màn tình cảm ồn ào xung quanh, cả hai quyết định bí mật tạo dựng một mối quan hệ giả, nhưng.

9 3

Silent Hill 2

(Hoàn thành)

Silent Hill 2

山下 定

Tiểu thuyết chính thức của tựa game nổi tiếng SILENT HILL 2

7 2

Toàn văn - Mở đầu

Fumiya lúc nào cũng chọn sai thời điểm.

“Tôi là fumiya901 đây,”

Lẽ ra có biết bao cơ hội để bắt chuyện. Vậy mà lúc Fumiya cất lời với cô gái ấy, tay phải cô đang bưng một bát mì kitsune udon, còn tay trái là một suất hamburger đậu phụ.

Bị bắt chuyện đột ngột, cô gái đang định đưa món bò hầm lên miệng liền khựng lại, hướng đôi mắt pha lẫn vẻ ngơ ngác về phía Fumiya.

“Xin lỗi. Tôi là nhân viên làm thêm ở đây. Tình cờ tôi nhìn thấy màn hình điện thoại của bạn. Ừm, bạn là ayakayaka-san phải không?”

Vẻ mặt cô gái càng thêm bối rối. Fumiya muốn cho cô xem điện thoại của mình, nhưng không may là cả hai tay đều đã bị bát mì udon và suất hamburger đậu phụ chiếm giữ.

“Bạn không nhớ sao? fumiya901. Đây này, trong Palpara.”

Đành chịu, Fumiya lặp lại ID tài khoản Palpara của mình.

Cái cách cô ấy kinh ngạc trong khoảnh khắc đó thật không lời nào tả xiết. Cứ ngỡ như cô vừa bị sét đánh khi bờ vai run lên bần bật trong lúc tay phải vẫn cầm thìa, rồi ngay lập tức, ngón trỏ tay trái lướt nhanh như chớp trên màn hình điện thoại, mở bảng xếp hạng người dùng của Palpara. Sau khi nhìn chằm chằm vào biểu tượng gã Thám tử Người cá vạm vỡ và ID hiển thị ở vị trí thứ ba của hạng S1, cô trợn mắt như thể tròng ngươi sắp rớt ra ngoài, rồi liếc nhìn một Fumiya đang lóng ngóng vụng về.

“Là fumiya901-san đã cùng chơi trong trận đấu giải hôm qua ư?”

Trong một thoáng, Fumiya cảm thấy ánh mắt cô gái dừng lại trên tay phải của mình. Trên bàn tay của Fumiya, người từng ở trong câu lạc bộ leo núi cho đến ba tháng trước, có một vết sẹo lớn do bị dao dã ngoại đâm phải.

“Pha phản đòn của ayakayaka-san đúng là thần sầu,”

Fumiya vội vàng nói tiếp. Với vẻ mặt tất bật tựa như sự ngượng ngùng, vui sướng và kinh ngạc đang giằng xé nhau, cô gái xua tay lia lịa, “đâu có, đâu có”.

“So với fumiya-san thì chẳng là gì cả.” Cô chợt đưa mắt nhìn xa xăm. “Mà nói gì thì nói, không ngờ lại có thể gặp được một người chơi Palpara ở nơi thế này.”

Cô ấy lẩm bẩm như thể đang tự nói với chính mình.

Fumiya cũng có chung suy nghĩ ấy.

Quán ăn mà Fumiya làm thêm từ ba tháng trước nằm bên trong Bệnh viện trực thuộc Đại học Y Kagasei, bệnh viện hạt nhân của thành phố. Bệnh viện bao gồm ba tòa nhà: tòa thứ nhất, thứ hai và thứ ba, với số tầng lần lượt là mười lăm, mười sáu và mười ba. Trong đó, từ tầng tám đến tầng mười hai của tòa nhà thứ ba được dành cho khoa tâm thần, với tầng tám là khu vực chung cho nhân viên và bệnh nhân, tầng chín và mười là khu mở, còn tầng mười một và mười hai là khu đóng. Nhà ăn Yobukodori tọa lạc tại tầng tám của tòa nhà thứ ba này, ngay trong khu vực chung của khoa tâm thần.

Cũng giống như các cửa hàng tiện lợi và quán cà phê trên cùng tầng, Nhà ăn Yobukodori không giới hạn đối tượng khách hàng. Tất cả những người có liên quan, ngoại trừ bệnh nhân ở khu đóng, đều có thể đến ăn uống hoặc nghỉ ngơi. Trong sảnh, ngoài các nhân viên như bác sĩ, y tá, chuyên gia tâm lý lâm sàng, chuyên gia dinh dưỡng, còn có gia đình và những người hỗ trợ đến thăm bệnh, xen lẫn đông đảo bóng dáng của các bệnh nhân từ khu mở đang chuẩn bị tái hòa nhập xã hội.

Fumiya giao bát mì kitsune udon cho một vị bác sĩ cáu kỉnh và suất hamburger đậu phụ cho một người phụ nữ nghiện cocaine, rồi nhanh chóng quay lại chỗ của ayakayaka.

“Ở vòng bán kết, lúc LP còn 1 mà gã Thám tử Vô hình dùng Bom vô hình đẩy Gacy xuống giếng thì đúng là không phải người mà,”

Nước bọt văng cả lên bàn, Fumiya vội vàng lau đi. Những tán lá của cây huyết dụ được trồng cạnh bàn dày một cách kỳ lạ, nhờ đó mà bóng dáng Fumiya đang trốn việc để tán gẫu dường như không thể bị nhìn thấy từ quầy thu ngân.

“Nếu nói thế thì cách fumiya-san đối phó với Fourniret đã thành huyền thoại rồi còn gì. Thám tử Người cá trong〈Vụ án mạng tại quán trọ bên hồ〉 đúng là vô đối.”

Nghe đến từ “vô đối”, giọng cô bỗng cao lên, khiến người đàn ông gầy gò ngồi phía sau ho khan. ayakayaka rụt vai lại, nở một nụ cười tinh nghịch.

Palpara, hay Pulp Parallel Paradox, là một trò chơi dành riêng cho điện thoại thông minh được phát triển và vận hành bởi công ty Norman Entertainment của Canada. Người chơi được chia thành năm thám tử và một kẻ sát nhân. Các thám tử vận dụng năng lực của mình để thu thập bằng chứng trong thời gian giới hạn, còn kẻ sát nhân thì cố gắng giết các thám tử để cản trở cuộc điều tra. Nếu bằng chứng được thu thập đủ và kẻ sát nhân bị xử tử thì thám tử chiến thắng, còn nếu tất cả thám tử bị giết trước đó thì kẻ sát nhân thắng cuộc.

Sau khi cả hai cùng tán dương chiến công của đêm hôm trước, ayakayaka bỗng nhìn vào điện thoại như vừa sực nhớ ra điều gì. Cô xem giờ rồi ái ngại nhổm người dậy.

“Xin lỗi nhé. Tôi phải về rồi.”

Trong lúc Fumiya còn đang ấp úng “à, ừm”, ayakayaka đã lấy viên thuốc con nhộng từ hộp thuốc ra và nuốt chửng, rồi vẫy vẫy chiếc điện thoại, “Tối nay lại gặp nhau trên Palpara nhé,” và rời khỏi Nhà ăn Yobukodori.

Fumiya bắt đầu làm việc tại quán ăn này từ ba tháng trước. Vì chấn thương ở tay mà Fumiya phải nghỉ sinh hoạt câu lạc bộ, công việc làm thêm này bắt đầu một cách nửa vời, nhưng môi trường làm việc có các mối quan hệ xã giao hời hợt, không quá sướt mướt lại rất hợp với tính cách của Fumiya.

Sau hơn một tháng làm việc, Fumiya đã có thể gần như chỉ cần liếc mắt là biết được lý do mỗi vị khách có mặt ở đó là vì công việc, thăm bệnh nhân, hay là để chữa trị cho chính mình. Người quen thuộc với khu tâm thần và người không quen có biểu cảm và cử chỉ khác nhau, và ngay cả trong số những người đã quen, giữa người khám bệnh và người được khám bệnh vẫn có những điều toát ra khác biệt.

ayakayaka là học sinh cấp ba giống Fumiya. Khác với một Fumiya lúc nào cũng hấp tấp và bồn chồn, ở cô toát ra một sự ung dung của một học sinh ưu tú. Mái tóc cũng có độ bóng khỏe mạnh, thoạt nhìn, cô trông như một người trẻ tuổi bình thường đến thăm bạn bè.

Thế nhưng, việc cô luôn mặc bộ đồ ngủ màu trắng giống nhau, làn da trông có vẻ phù nề nếu nhìn kỹ, và việc cô luôn đến vào một giờ cố định — hai giờ ba mươi phút chiều và ra về đúng một tiếng sau đó đã cho thấy không còn nghi ngờ gì nữa, cô chính là bệnh nhân của khu mở trên tầng.

Fumiya mang khay bò hầm đến khu vực rửa chén. Khi đi ngang qua quầy thu ngân, bà chị trưởng ca đang lườm Fumiya với đôi môi vốn đã nhọn lại càng thêm chu ra. “Mày đã ở đâu và làm cái quái gì thế,” là những gì viết trên mặt bà ta.

Thường thì Fumiya sẽ kiếm một hai lời bào chữa, nhưng lần này Fumiya lờ đi cặp lông mày như cần cẩu của bà chị và đi lau bàn. Bị nghĩ sao cũng mặc. Bà chị ta đâu có biết tài năng thực sự của Fumiya.

Tối hôm đó, Fumiya chui vào giường mà không thèm tắm rửa, và cứ thế chơi Palpara cho đến khi trời hửng sáng. Dù không một lần ghép trận với ayakayaka, nhưng giọng nói náo nức của cô ấy cứ bám riết lấy màng nhĩ Fumiya, không tài nào tan biến.

----

Hai ngày sau khi quen biết ayakayaka. Một buổi chiều tháng Ba, khi nhiệt độ tăng cao từ sáng và một cơn gió dễ chịu làm xao động những tán lá huyết dụ.

Fumiya vừa làm công việc dọn dẹp như thường lệ, vừa tìm kiếm thời điểm để bắt chuyện với ayakayaka.

Sau ba giờ chiều, lượng khách vốn đã ít lại càng thưa thớt hơn. Vừa nhẩm lại kịch bản trong đầu, Fumiya vừa tiến đến chỗ ngồi quen thuộc của cô ấy, thì thấy một người đàn ông mặc áo blouse trắng đang ngồi đối diện.

Fumiya đã từng gặp người đàn ông đó. Gã cao lêu nghêu, thoạt nhìn trông như một công tử lịch lãm, nhưng nhìn kỹ lại thấy vai và ngực gã nở nang, thân hình săn chắc. Dù đã ngoại tứ tuần mà gã vẫn có một khuôn mặt thon dài căng mịn như thanh niên ngoài hai mươi, và Fumiya đã để ý thấy mỗi khi gã đến, giọng bà chị trưởng ca lại cao lên một quãng tám.

Có lần khi mang đồ ăn ra, Fumiya đã nhìn thấy bảng tên của gã. Là một bác sĩ khoa tâm thần, hình như tên là Zouyama.

ayakayaka rụt vai lại như để tránh ánh mắt của mọi người xung quanh, và chỉ nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay mình. Gã đàn ông đó là bác sĩ điều trị của cô ấy sao? Họ đang thì thầm chuyện gì vậy? Bị một linh cảm chẳng lành thôi thúc, Fumiya vừa lau bàn vừa tiến lại gần hai người họ.

“Tiền thì chẳng phải tôi vẫn đưa cho cô sao.”

Giọng nói trầm thấp của Zouyama lọt vào tai cô.

“Cô còn muốn bao nhiêu nữa?”

ayakayaka nhìn Zouyama bằng đôi mắt vô hồn rồi đáp lại. — Không nghe rõ.

“Chỉ là chạm vào một chút thôi mà.”

Có lẽ đã nhận ra sự hiện diện của Fumiya, giọng của Zouyama càng nhỏ đi. Đó không phải là những lời mà một bác sĩ tử tế sẽ nói ra.

“Tự nhiên thấy xấu hổ à?”

‘Ting’ một tiếng, chuông reo lên. Một khách hàng nào đó đã nhấn nút gọi.

Nếu không có nhân viên nào gần đó phản ứng, Zouyama sẽ sinh nghi. Fumiya tặc lưỡi chịu thua và tiến về phía chiếc bàn có số hiển thị trên màn hình.

“Tối mai tôi sẽ đến phòng cô nhé.”

Giọng nói nhầy nhụa của Zouyama vọng tới.

“Mong chờ lắm đây.”

----

Ngày hôm sau, ayakayaka vẫn ngồi ở chỗ cũ.

Với vẻ mặt không có gì thay đổi, cô giải thích cho Fumiya về phương pháp phản đòn Kürten bằng cách sử dụng "Bom vô hình" do chính cô ấy nghĩ ra, nhưng trong đầu Fumiya chỉ toàn vang vọng những lời của gã bác sĩ ngày hôm qua, khiến Fumiya chỉ có thể đáp lại những nước đi phi thường ấy bằng những câu trả lời lạc quẻ.

“Này, ayakayaka-san.”

Ba giờ hai mươi bảy phút, ba phút trước khi cô ấy rời khỏi nhà ăn, Fumiya cuối cùng cũng lên tiếng.

“Có khi nào, bác sĩ Zouyama đang làm gì đó với bạn không?”

ayakayaka khẽ nín thở rồi quay đi, tránh ánh mắt của Fumiya.

“Vậy là cậu đã nghe thấy. Đúng như mình nghĩ.”

“Không, nhưng mà, không phải tôi cố ý—”

“Không sao đâu. Bạn đừng bận tâm.”

Cô ấy dùng cả hai tay vuốt ngược mái tóc. Trong một khoảnh khắc, dường như cô thấy một nụ cười như mếu, nhưng rồi vẻ mặt ấy biến mất ngay lập tức. Cô cất hộp thuốc vào túi và đứng dậy, mắt vẫn không nhìn cô.

Ngày hôm đó, cô đã không nói câu “Lại gặp nhau trên Palpara nhé”.

----

Tiếng nhạc Chopin báo hiệu đóng cửa vang lên, sáu giờ mười phút chiều.

Sau khi nhanh chóng hoàn thành công việc đóng cửa và rời khỏi Nhà ăn Yobukodori, Fumiya giả vờ đi về nhà rồi lẻn lên cầu thang, ẩn mình vào một căn phòng có vẻ ít người ra vào — một nhà kho chứa đầy những máy đo điện não đồ cũ kỹ.

Bác sĩ Zouyama đang ép buộc bệnh nhân vị thành niên thực hiện hành vi dâm ô. Dù không biết gã đang nắm giữ điểm yếu nào của ayakayaka hay ayakayaka có khó khăn về tài chính, nhưng Fumiya không thể để gã đàn ông đó muốn làm gì thì làm. Gã nói rằng tối nay sẽ đến phòng ayakayaka. Fumiya dự định sẽ dùng điện thoại quay lại cảnh Zouyama lẻn vào, sau đó dùng nó để đe dọa và bắt gã chấm dứt hành vi xấu xa của mình.

Khi tắt âm thanh và chơi Palpara, thời gian trôi qua trong nháy mắt.

Mười giờ tối, Fumiya nín thở mở cửa. Đèn trong khu bệnh đã tắt. Fumiya cởi dép lê, bước đi trên hành lang được chiếu sáng bởi ánh đèn dẫn lối màu xanh lục.

Ánh sáng từ trạm y tá lọt ra từ phía bên kia góc tường.

“Chị có thấy Yumezawa-san ở phòng 901 đâu không ạ?”

Giọng một phụ nữ trẻ hổn hển vang lên.

“Ayaka-chan không có ở đó à?”

Một phụ nữ lớn tuổi hơn hỏi lại với giọng căng thẳng. Người phụ nữ trẻ với giọng sắp khóc liên tục nói lời xin lỗi.

Fumiya cảm thấy toàn thân máu huyết như đông cứng lại.

Là Zouyama đã ép buộc đưa ayakayaka đi, hay ayakayaka đã bỏ trốn để tự bảo vệ mình khỏi Zouyama? Dù là trường hợp nào, cứ thế này thì rất nguy hiểm.

Fumiya nhìn ra ngoài cửa sổ. Hai bóng người băng qua bãi đậu xe. Khi họ đến gần ánh đèn đêm, bóng dáng của người đàn ông cao lớn và cô gái nhỏ nhắn hiện ra Zouyama và ayakayaka. Zouyama nở một nụ cười tàn nhẫn và nói gì đó với ayakayaka. Còn ayakayaka thì lo lắng nhìn quanh, bước đi không vững theo sau gã.

Fumiya lao vào thang máy. Fumiya xuống tầng một và tìm cửa thoát hiểm. Lờ đi tiếng gọi của nhân viên bảo vệ, mở khóa và lao ra bãi đậu xe.

Zouyama đang vòng tay qua eo ayakayaka và định mở cửa chiếc xe Jaguar.

“Buông cô ấy ra!”

Zouyama giật nảy mình, quay lại nhìn Fumiya với ánh mắt khó chịu. Cửa thang máy mở ra, và tiếng các y tá chạy đến ngày một gần.

“Người ở đó là nhân viên của quán Yobukodori phải không?” Giọng một phụ nữ lớn tuổi vang lên. “Cả bác sĩ Zouyama và Ayaka-chan nữa. Mọi người đang làm gì ở đây vậy?”

“Mọi người bình tĩnh đã. Tôi chỉ là—”

Zouyama giơ hai tay lên, nở một nụ cười giả tạo. Fumiya không có ý định nghe lời giải thích của một kẻ như thế này. Fumiya vung con dao giấu trong túi lên.

“Oái!”

Zouyama rụt cổ lại trong giây lát, nhưng ngay lập tức thực hiện một bước di chuyển như võ sĩ quyền anh để né con dao, rồi tóm lấy cánh tay Fumiya và bẻ quặt ra ngoài.

“Khốn kiếp!”

Ngay khi Fumiya định húc đầu vào sống mũi gã, cổ Fumiya bị giữ lại từ phía sau. Khuỷu tay bị bẻ gập, cánh tay bị vặn ra sau lưng. Lòng bàn tay bị nắm chặt, vết sẹo cũ đau nhói. Khi ngoảnh cổ ra sau, Fumiya thấy một nhân viên bảo vệ đang ghì chặt cổ tay mình.

“Ayaka-chan, không sao đâu. Bình tĩnh lại nào.”

Một giọng nói quen thuộc đang đến gần. Fumiya quay đầu sang hướng ngược lại và thấy bà chị trưởng ca đang chạy tới. Cặp lông mày nhọn hoắt của bà ta nhấp nhô như sóng dữ.

“Hít thở sâu nào. Thấy chưa, không sao nữa rồi.” Bà chị không hiểu sao lại dừng lại trước mặt Fumiya. “Chúng ta về phòng thôi, Yumezawa-san.”

Fumiya cảm thấy một cơn đau ở bên trong khuỷu tay. Bà chị đang đâm một mũi kim tiêm vào cánh tay bị nhân viên bảo vệ giữ chặt của Fumiya.

Chuyện quái gì thế này?

Thế giới tan chảy trong một cảm giác vừa đắng vừa ngọt, vừa uể oải lại vừa dễ chịu.

Ngay khoảnh khắc ý thức sắp lịm đi, cô thấy ayakayaka ló mặt ra từ phía bên kia chiếc Jaguar.

ayakayaka đang nhìn xuống Fumiya với ánh mắt vô cùng sợ hãi.

----

Có một trần nhà.

Nó tối và bẩn như một cuộn phim cũ, nhưng chắc chắn là trần nhà. Cô có cảm giác quen thuộc, nhưng không thể nhớ ra đã thấy nó khi nào và ở đâu.

“Lẽ ra cha nên kể cho con nghe rõ ràng về Fumiya-chan nhỉ?”

Giọng của Zouyama vọng đến từ xa. Âm thanh bị bóp nghẹt như thể đang lặn dưới hồ bơi, nhưng không đến mức không nghe được.

“Con bé không tỉnh dậy đấy chứ?”

Người đáp lại bằng giọng thì thầm là ayakayaka.

“Không sao đâu. Thuốc an thần vẫn còn tác dụng.”

Một bóng người đổ dài trên trần nhà. Đầu cái bóng to dần lên như thể đang cúi xuống nhìn Fumiya, rồi biến mất ngay lập tức.

“Hai mươi hai năm trước—khi cha vẫn còn là bác sĩ thực tập, Fumiya-chan đã được đưa đến bệnh viện của chúng ta. Lúc đó con bé đang học năm hai cấp ba thì phải. Con bé làm thêm ở một quán cà phê gần trường, rồi đột nhiên bị một gã khách quen dùng dao tấn công, rơi vào tình trạng sốc nặng do mất máu.

May mắn là Fumiya-chan đã giữ được mạng sống. Nhưng ngoài vết sẹo trên tay, con bé còn bắt đầu xuất hiện những triệu chứng hoang tưởng rất mạnh. Con bé la hét gọi bác sĩ là kẻ giết người, hay khuyên một người phụ nữ cùng phòng bệnh bỏ trốn. Có lúc con bé lại vui đùa như trẻ con ở sảnh khoa nhi, rồi có lúc lại hành xử như nhân viên trong nhà ăn của bệnh viện. Ban đầu, người ta cho rằng đó là một dạng rối loạn căng thẳng cấp tính hoặc PTSD, nhưng sau đó tình hình không hề cải thiện. Cuối cùng, con bé đã được chuyển từ khoa ngoại sang khoa tâm thần.”

Người đàn ông này đang nói về chuyện gì vậy.

“Gần đây các triệu chứng đã ổn định nên chúng ta cũng đã lơ là. Lần này có vẻ con bé đã nhầm cha với một kẻ bắt cóc. Việc một con dao bị lấy đi từ nhà bếp cho thấy cần phải khẩn trương xem xét lại hệ thống an ninh.”

“Con hiểu rồi,” ayakayaka chậm rãi đáp, như thể đang cẩn trọng lựa chọn từ ngữ. “Nhưng về chuyện lần này, con cũng có thể hiểu được một chút lý do tại sao con bé lại hiểu lầm cha như vậy.”

“Lý do?”

Cái đầu của bóng người ngẩng lên.

“Hôm qua, lúc nghỉ giải lao, con đã nói chuyện với cha phải không? Trong câu chuyện về việc con cứ mải mê làm thêm cả trong kỳ nghỉ xuân, cha đã nói thế này mà.”

— Tiền thì chẳng phải cha vẫn đưa cho con sao.

— Con còn muốn bao nhiêu nữa?

“Hơn nữa, khi con kể về Palpara, cha còn nói những lời rất ra dáng một ông bố ngốc là nếu nó thú vị đến thế thì mình cũng muốn chơi thử.”

— Chỉ là chạm vào một chút thôi mà.

— Tự nhiên thấy xấu hổ à?

— Tối mai cha sẽ qua phòng con nhé.

— Mong chờ lắm đây.

“Cách nói chuyện của cha, so với khi tiếp xúc với bệnh nhân thì suồng sã hơn nhiều phải không? Nhưng các bệnh nhân không biết con là con gái của cha. Cho nên có lẽ con bé đã tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của chúng ta và hiểu lầm rằng cha đang có ý đồ mờ ám.”

Sau vài giây im lặng, một tiếng cười “ha ha” vang lên. Tiếp theo là tiếng gãi đầu.

“Chà, thì ra là vậy.”

Dù không hiểu rõ lắm, nhưng có vẻ như ayakayaka không bị Zouyama đe dọa.

Nếu vậy thì tốt rồi.

Fumiya một lần nữa, lần này là tự nguyện, thả mình vào cơn mê đắng ngọt.

----

Sáng ngày 27 tháng 3, một ngày sau đó. Fumiya được chuyển đến phòng bệnh 1202 ở tầng mười hai. Đó là một căn phòng trong khu đóng, được cách ly bằng hai lớp cửa. 

Căn phòng mới vô cùng ồn ào bởi những tiếng hát, tiếng cười và những lời độc thoại vui vẻ. Fumiya trùm chăn kín đầu, dùng chiếc điện thoại giấu được để chơi Palpara giết thời gian. Cô liên tục tham gia các trận đấu giải cho đến khi hết sạch xu, nhưng gã Thám tử Vô hình của ayakayaka đã không xuất hiện.

Năm ngày cứ thế trôi qua. Vào ngày 1 tháng 4, Fumiya cuối cùng cũng được ra khỏi khu đóng và trở về phòng 901 ở tầng chín quen thuộc.

Cô lập tức đến Nhà ăn Yobukodori ở tầng tám, nhưng dù đã quá giờ quen thuộc — hai giờ ba mươi phút chiều, ayakayaka vẫn không xuất hiện.

Fumiya liếc nhìn vào bếp, thấy một người phụ nữ mặc bộ đồ ngủ màu trắng giống cô đang rửa bát. Cô giả vờ lựa chọn thực đơn và chờ người đó ngẩng mặt lên, nhưng người đóng cửa máy sấy bát đĩa và thở phào một hơi lại là một bà cô ngoài bốn mươi có khuôn mặt dài.

Cô ấy nghỉ làm thêm rồi sao? Vậy là không thể nói chuyện về Palpara được nữa à? Dù chỉ muốn gửi lời xin lỗi vì đã làm cô ấy sợ, nhưng Fumiya cũng đành bất lực. 

Hai ngày nữa trôi qua, vào đêm ngày mùng ba tháng tư. Vừa ra khỏi nhà vệ sinh, Fumiya chạm mặt bác sĩ Zouyama.

"Trông cô có vẻ ổn hơn rồi nhỉ?"

Sau một thoáng nhìn vào mặt Fumiya như để dò xét, ông liền bắt chuyện một cách thân thiện.

"Vâng, nhờ ơn bác sĩ ạ." Bỗng cảm thấy tự ti, Fumiya ấp úng. "À, chuyện hôm trước, cháu xin lỗi ạ."

"Đừng bận tâm. Fumiya-chan bị bệnh mà. Hãy nhớ rằng Fumiya-chan không có lỗi, lỗi là ở căn bệnh nhé."

Ông nói rồi nở một nụ cười dễ mến. Lòng cô bất giác nhẹ nhõm đi.

"Dạ, con gái bác sĩ... không đến Nhà ăn Yobukodori nữa ạ?"

"Ý cô là Ayaka à?" Zouyama nhướng mày. " Thật ra đúng là vậy. Con bé có vẻ đã nghỉ việc ở bếp rồi."

Ông trả lời với vẻ tiếc nuối. Một nữ y tá đi ngang qua liếc mắt ra cửa sổ rồi vội quay đi. Bị thu hút theo, Fumiya cũng nhìn ra ngoài.

"A!"

Một Ayaka trong bộ đồng phục đang đi bộ ở vòng xoay trước Tòa nhà Bệnh viện số Một. Zouyama cười gượng, còn người phụ nữ kia cúi đầu chào ông, vai rụt lại.

Fumiya nhận ra mình đã bắt đầu chạy. Cô xuống tầng một bằng thang máy rồi lao ra khỏi Tòa nhà Bệnh viện số Ba qua lối thoát hiểm. Khi cô thở hổn hển đến được vòng xoay thì Ayaka đã băng qua xong vạch sang đường trước bệnh viện.

"Ayaka-san!"

Gương mặt nhỏ nhắn quay lại nhìn cô. Đôi mày nhướng lên, làn hơi trắng phả ra từ đôi môi.

Ngay khi Fumiya định băng qua đường, đèn tín hiệu cho người đi bộ chuyển sang màu đỏ.

"À, hôm trước tôi đã hiểu lầm làm bạn sợ, tôi xin lỗi."

Nén lại cảm giác muốn bỏ chạy, Fumiya cố gắng thốt ra từng lời. Ayaka vừa nhìn Fumiya vừa xua tay.

"Đừng bận tâm chuyện đó. Vả lại, bạn đã cố gắng cứu mình mà, phải không?"

Một chiếc station wagon lướt qua giữa hai người. Nhân lúc đó, Fumiya mím chặt đôi môi đang chực run lên.

"À, hôm nay mình đến lấy đồ để quên trong phòng nghỉ thôi." Ayaka siết chặt chiếc túi. " Mình nghỉ việc không phải tại Fumiya-san đâu. Vốn dĩ mình chỉ định làm trong kỳ nghỉ xuân thôi. Lương cũng khá nên nếu thấy thoải mái thì mình định làm tiếp, nhưng quả thật làm việc cùng chỗ với bố cũng không hứng thú lắm. Bị bố bắt chuyện lúc nghỉ ngơi cũng phiền, mà bị mọi người trong quán nhìn thấy cũng xấu hổ nữa."

Mũi giày loafer gõ khẽ lên nền gạch vỉa hè.

Cảm nhận nhịp tim đập thình thịch trong lồng ngực, Fumiya cố gắng lên tiếng để không bị át đi.

"Nếu có lúc nào đó thấy hứng thú, mình hy vọng bạn sẽ quay lại với Palpara."

Ayaka chớp mắt vài giây rồi đôi má chợt giãn ra.

"Mình đâu có bỏ game. Chỉ là dạo này bận làm thêm việc mới nên tối đến là ngủ thiếp đi thôi."

Cô gái xoay chiếc cặp đi học một vòng rồi khoác lên vai.

"Hẹn gặp lại ở giải đấu nhé."

Ayaka mỉm cười vẫy tay. Fumiya cũng vẫy tay đáp lại.

Ngay khi Ayaka nói " Vậy nhé" rồi quay lưng đi, đèn tín hiệu cuối cùng cũng chuyển sang màu xanh.

Vẫn còn rất nhiều điều muốn nói. Fumiya suýt bước chân lên vạch sang đường nhưng đã cố kìm lại.

Giữa cô và cô gái ấy, từ tuổi tác, nơi sống, cho đến mọi thứ đều khác biệt. Cứ thế này sống hết đời mà không gặp lại nhau có lẽ là tốt nhất. Chắc chắn là như vậy.

Một cơn gió lạnh thổi qua, làm mái tóc xơ xác của cô bay rối. Fumiya xoa hai bàn tay cóng buốt vào nhau, thở ra một làn hơi trắng. Cô hướng bước chân về Tòa nhà Bệnh viện số Ba, nhưng vẫn không kìm được mà ngoái lại nhìn thêm lần nữa đầy luyến tiếc.

Chính lúc đó.

Thoạt đầu, trông như thể Ayaka đang ưỡn ngực ra.

Phần thân từ ngực đến bụng dưới của cô gái phình về phía trước. Cùng lúc đó, cột sống cong vồng lên, cổ thụt vào. Ayaka đang trương phồng. Gương mặt vô cảm quay về phía Fumiya.

Ngay khi Fumiya nghĩ rằng cô gái sắp biến thành một quả cầu khổng lồ, một tiếng " bụp" vang lên, nghe như thể một quả bóng bay lớn vừa vỡ, và tất cả những gì từng là Ayaka đã tan tác. Từ bộ đồng phục rách nát, máu, xương, thịt, và những mảnh nội tạng không xác định được bắn tung tóe như pháo hoa, vẽ một vòng cung rồi rơi xuống đất. Fumiya bất chợt có một suy nghĩ lạc lõng, rằng không biết cơ thể nhỏ bé kia đã chứa đựng chừng ấy thứ ở đâu.

Tất cả chỉ diễn ra trong chưa đầy một giây.

Ngực Fumiya nhói đau, cô nhận ra mình đã nín thở. Mình cũng sẽ vỡ tan tành chăng, một nỗi sợ hãi như vậy ập đến, khiến cô ngã khuỵu xuống. Cô ôm đầu, nhìn quanh quất.

Lẽ nào có một quả bom chưa nổ được chôn dưới vỉa hè bê tông. Cũng không thể có chuyện một khẩu súng săn đang nhắm vào đây từ cửa sổ tòa nhà bệnh viện. Vốn dĩ nếu có loại vũ khí nào đó được sử dụng, âm thanh phát ra phải sắc gọn hơn nhiều.

Cứ như thể Thám tử Vô hình trong Palpara đã xuất hiện và tấn công Ayaka bằng "Bom vô hình". Dĩ nhiên chuyện đó là không thể. Lẽ nào mình lại đang nhìn thấy ảo giác? Đây cũng là một trong những triệu chứng của bệnh sao?

Fumiya run rẩy nhìn sang bên kia đường, ánh mắt giao nhau với một thanh niên đang đạp xe. Mũ bảo hiểm trắng, đồng phục màu xanh nhạt. Phía sau baga có một chiếc hộp màu đỏ. Trông như nhân viên bưu điện.

Người đàn ông vừa nhìn Fumiya đang ngồi thụp xuống một cách kỳ lạ, vừa chạy dọc vỉa hè mà không giảm tốc độ. Khi đến gần chỗ Ayaka vừa đứng, bánh xe nghiêng đi một tiếng "kítt". Chiếc xe đạp đổ, người đàn ông ngã xuống, hông đập mạnh. Anh ta chống tay lên mặt đường nhựa để đứng dậy, nhìn những thứ vương vãi trên vỉa hè, rồi hự lên một tiếng aẳng kỳ quái như chó đến kỳ.

Người đàn ông đó cũng nhìn thấy xác chết.

Đây không phải là ảo giác.

Ngay khoảnh khắc nhận ra điều đó, một tiếng hét cuối cùng cũng bật ra từ cổ họng Fumiya.

象山, là tượng-con voi và sơn/ngọn núi