Lãnh thổ của đế quốc, khác hẳn với phương Bắc quanh năm phủ đầy tuyết trắng và lạnh giá khắc nghiệt, lại được ánh nắng ấm áp và làn gió dịu nhẹ ưu ái ban tặng. Bao quanh bởi những vùng đất rộng lớn và tường thành kiên cố, đế quốc phát triển hưng thịnh nhờ sự giao thoa của nhiều nền văn minh khác nhau.
Ngay trung tâm của đế quốc là một cung điện tráng lệ và nguy nga. Khác với bầu không khí toát ra từ phủ Công tước Valaxar, nơi đây còn mang một áp lực nguy hiểm hơn gấp bội—chính là nơi ở của các bậc đế vương cao quý.
“… Đánh bại được cả trưởng kỵ sĩ khi còn nhỏ như vậy sao…”
Người đàn ông ngồi trên ngai vàng uy nghi vuốt nhẹ chòm râu nơi cằm. Mái tóc bạch kim rực rỡ cùng đôi mắt màu vàng kim lấp lánh đã tiết lộ thân phận thật sự của hắn. Với vẻ mặt nặng nề, hắn cất tiếng hỏi kẻ đang quỳ gối trước mặt.
“Ngươi nghĩ chuyện đó là thật sao?”
Kẻ đang quỳ không hé răng nửa lời, chỉ im lặng chờ lệnh ban ra.
Người đàn ông tóc bạch kim khẽ nhíu mày, bật lưỡi tỏ vẻ không hài lòng.
“Ta tưởng dòng dõi Valaxar đã tuyệt rồi. Nhà đó chỉ còn một huyết mạch duy nhất, vậy mà cuối cùng lại bị phá vỡ. Ta vẫn chờ ngày Valaxar sụp đổ, vậy mà hắn lại chiến thắng được William Panvelthrium chỉ mới mười hai tuổi…”
“Hừm.”
Con hổ ấy giấu kỹ con non rồi. Giao con gái mình cho số phận—sống hay chết chẳng màng—rồi giả vờ như đó chỉ là một trò chơi.
“Valaxar phiền phức kia… Sự ngạo mạn của hắn cần phải bị dập tắt, một lần và mãi mãi.”
Arvian Valaxar—một trong số ít kẻ mà ngay cả hắn cũng phải dè chừng. Cứ ngỡ dòng máu đáng nguyền rủa kia đã tuyệt diệt, nào ngờ chẳng những không chấm dứt, mà còn sinh ra một quái vật lớn hơn.
Không thể ngồi yên được nữa. Cho dù phải đối mặt với hiểm nguy, thì cái mầm mống quái vật kia cũng phải bị nhổ từ gốc. Tất cả vì sự an toàn của đế quốc.
“Hãy truyền lệnh cho cô ta. Giờ chắc cô ta cũng có thể dẹp được làn khói kia rồi.”
Cô ta từng bảo mình chỉ là một hầu gái cải trang. Hẳn cũng làm hầu gái được một thời gian kha khá. Hy vọng kỹ năng chưa bị mai một.
Nếu là con quái vật Arvian kia, hắn chẳng dám ra tay. Nhưng nếu là cô ta—cô ta chắc đủ khả năng đối phó với con hổ con còn chưa mọc đủ nanh vuốt ấy. Ít ra cũng có thể chặt được một cánh tay của nó.
Vị Hoàng đế vĩ đại của đế quốc, Brium de Caladbolg, khẽ nhếch môi cười. (note: chung một thế giới với bộ nô lệ à)
“Chờ đấy, Valaxar…”
Cái mũi cao ngạo kia chẳng còn ngẩng lên được bao lâu nữa đâu.
**************
Tiếng vỗ tay vang lên trong văn phòng công tước.
“Tốt lắm, Alice. Một lần nữa, cô lại vượt xa mong đợi của ta.”
“…Cảm ơn.”
Tôi cúi đầu đáp, trong lòng vẫn còn bối rối. Thật tình, tôi chẳng ưa gì cái vẻ mặt đắc ý của ông ta. Tôi là người đã dạy dỗ cô bé suốt bao năm trời, thế mà người tự hào lại là ông ta?
“Như đã hứa, khi công tước tiểu thư tròn mười lăm tuổi, sẽ tiến hành thủ tục nhập học học viện.”
“Vâng.”
“Những lời tôi đã mong chờ từ lâu… Giờ đây đã trở thành hiện thực—cô chủ sẽ vào học viện. Chỉ riêng điều đó thôi đã khiến tôi vui lòng rồi.”
“Nữ công tước đã có thể tự bảo vệ bản thân. Chắc giờ ta cũng có thể an tâm được phần nào rồi.”
Ông ngẩng nhìn trần nhà, đôi mắt phảng phất nhiều tầng cảm xúc. Dĩ nhiên, tôi chẳng thể nào nhịn được mà bật cười trước vẻ mặt đó.
“Có lẽ ta cũng nên thưởng cho cô một chút. Cô muốn gì, cứ nói.”
“Tăng lương.”
“…Lúc nào cũng là chuyện tiền nong.”
Ông nhún vai, ánh mắt như chẳng lấy gì làm bất ngờ. Nghe có vẻ tham lam thật, nhưng tôi cũng đâu còn cách nào khác. Khoản nợ của Chloe vẫn còn chất chồng, mà tài chính của chúng tôi thì chẳng mấy dư dả.
Muốn mở một quán cà phê giữa lòng đế quốc đâu phải chuyện đơn giản. Không chỉ chi phí mở quán, mà cả tiền duy trì, vận hành—tất cả đều tốn không ít.
“Sao cô lại cần tiền đến thế?” ông ta hỏi.
Tôi do dự một chút, nhưng rồi quyết định chẳng có gì cần giấu. Tôi cân nhắc rồi đáp lời.
“Tôi có một giấc mơ. Để đạt được nó, tôi cần rất nhiều tiền.”
“Giấc mơ à?”
Cô chủ mở to mắt ngạc nhiên hỏi lại. Nhưng cũng không sao nếu tôi nói cho cô ấy biết. Dù gì chuyện đó vẫn còn xa vời. Chẳng có lý do gì để phải giấu giếm.
“Tôi muốn kinh doanh.”
“Kinh doanh? Ý cô là bên ngoài Valaxar?”
“Đúng vậy. Tôi muốn mở quán trong đế quốc.”
Đôi mắt ông ta khẽ lay động. Thấy ông ấy bối rối đến vậy, tôi cũng thấy hoang mang theo. Tôi không ngờ phản ứng của ông ta lại dữ dội đến thế.
Trước giờ, chỉ duy nhất một lần đôi mắt ông ấy mở to đến vậy—chính là khi cô chủ nhỏ dõng dạc tuyên bố không có chút hứng thú nào với ông. Ngoài lần đó ra thì chưa từng như thế. Hơn nữa, tay ông ta đang cầm tách trà cũng khẽ run lên.
“Phản ứng gì kỳ lạ vậy?”
Chẳng lẽ phụ nữ nói chuyện làm ăn lại lạ lùng đến thế sao? Ông dù có là người cha tồi tệ nhất đi chăng nữa, tôi vẫn không nghĩ ông ta lại cổ hủ như vậy.
Ông ta khép mắt, nhấp một ngụm trà, rồi lại mở mắt ra—đôi mắt dần trở lại sự bình lặng như thường ngày.
“Chuyện tăng lương… ta không muốn bàn thêm nữa.”
“…Hả?”
Tôi giật mình bật dậy khỏi ghế sofa. Trước giờ lần nào tôi xin cũng được, sao giờ đột nhiên lại từ chối?
“Sao lại không? Tôi đã dốc sức huấn luyện cô chủ! Chuyện tăng lương là hoàn toàn hợp lý mà…!”
“Ta công nhận công lao của cô, nhưng lương cô hiện giờ đã quá cao rồi. Một hầu gái riêng mà hưởng lương ngang với quản gia, e là không ổn. Chẳng phải sẽ gây bất mãn cho người khác sao?”
Tôi chớp mắt mấy lần, không thốt nên lời trước lý lẽ quá đỗi hợp lý ấy.
“…Ừ thì… đúng là thế thật.”
Dù cùng một nghề, nhưng nếu một người đến sau lại được trả gấp vài lần, đương nhiên sẽ khiến người ta khó chịu. Dưới góc nhìn của người đứng đầu Valaxar như cô chủ, lập luận đó là hoàn toàn có cơ sở.
“Cô chỉ biết đòi tăng lương thôi sao?”
Biết sao giờ? Đó là điều em cần nhất mà…
“Nói cái gì khác đi. Hay là… cô có muốn trở thành quý tộc?”
“…Gì cơ?”
Lại một câu chuyện quái lạ tuôn ra từ miệng ông ta, chẳng khác gì lần trước ở buổi tiệc xã giao.
Người thường muốn trở thành quý tộc vốn đã rất khó, mà điều khiến tôi thấy buồn cười là: không thể tăng lương nhưng lại có thể… ban cho tước vị?
“Cái gì thế này?!”
Tôi hoàn toàn không hiểu ông ta định làm gì khi liên tục đưa tôi ra ngoài xã hội rồi lại nói đến chuyện phong tước. Rốt cuộc ông đang toan tính điều gì?
“Sao? Nếu cô muốn thì…”
“Thôi, không cần.”
Tôi xua tay từ chối. Dù câu chuyện nghe có vẻ kỳ quặc nhưng với tôi cũng chẳng quan trọng. Điều tôi cần là mở một quán cà phê, chứ không phải làm quý tộc.
Ông ta nhìn tôi, ánh mắt hơi tối lại. Tôi không hiểu nổi thái độ kỳ lạ của ông ấy. Ông thực sự đang nghĩ gì thế?
Tôi thở dài, cân nhắc một lát. Không thể tăng lương, tôi cũng chẳng còn nguyện vọng gì cụ thể.
Mục tiêu của tôi chỉ là mở quán cà phê, rồi khiến cô chủ nhỏ được hạnh phúc. Giờ tôi chưa giúp được gì nhiều cho quán, nên tốt nhất là làm điều gì đó có ích cho cô bé.
“Vậy, xin ông hãy chấp thuận cho tôi một điều.”
“Nói đi.”
“Tôi muốn ra ngoài cùng cô chủ.”
“Ra ngoài?”
“Vâng.”
Cô chủ nhỏ từ trước đến nay chưa từng được bước ra khỏi ranh giới an toàn mà Công tước dựng lên quanh Valaxar. Lúc nào cũng chỉ quanh quẩn trong căn biệt thự ngột ngạt ấy, đơn độc và cô đơn.
Tôi muốn cô bé được thấy nhiều hơn, trải nghiệm nhiều hơn. Cũng vì vậy mà tôi đã cố gắng để cô bé được nhập học học viện. Tôi tin chắc cô ấy sẽ thích thế giới bên ngoài.
“Giờ cô ấy đâu còn yếu ớt nữa. Đến cả trưởng kỵ sĩ còn đánh bại được cơ mà.”
“Nhưng con bé vẫn còn nhỏ mà.”
“Tôi sẽ đi cùng. Sẽ không ai dám đụng đến cô ấy đâu, ông đừng lo.”
Ông ấy trầm ngâm, ánh mắt thoáng nét đăm chiêu.
Tôi biết ông vẫn còn nặng lòng với quá khứ đau buồn, nhưng hy vọng ông ấy sẽ dần hiểu ra—giam giữ cô chủ nhỏ vì lo lắng, rốt cuộc chỉ là sai lầm mà thôi.
“…Không biết tấm lòng chân thành này có chạm tới con bé không.” Công Tước khẽ thở dài rồi gật đầu.
“Alice, cô làm được đúng không? Cứ đi đi, rồi quay về. Nhưng không được ở lại qua đêm.”
“…Thật ạ?”
“Ừ.”
Tôi bắt đầu thấy háo hức trước sự đồng ý của ông ấy. Cô chủ nhỏ lần đầu được ra ngoài đế quốc, hẳn có biết bao điều tôi muốn cho cô bé trải nghiệm.
Tôi muốn cho cô bé nếm thử đủ loại trái cây, món ăn vặt mà phương Bắc không hề có. Cũng mong cô bé có thể kết thêm bạn mới nữa.
“Cảm ơn.”
Tôi khẽ mỉm cười, gật đầu với cô chủ. Dạo gần đây, kể từ khi bắt đầu đối đầu nhà Hufipy (note:???), trong tôi cũng dần có chút thay đổi trong suy nghĩ.
Tất nhiên, điều đó không có nghĩa là tôi bắt đầu thích Công Tước. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ chuyện ông ta từng đổ hết tội lỗi lên đầu cô bé. Chừng nào ông ta chưa thực lòng hối cải trước mặt cô chủ nhỏ, tôi cũng chẳng buồn rót cho ông một chén nước.
Mà thôi, đó là chuyện để sau…
“Vậy tôi xin phép quay về với công tước.”
“À, khoan đã.”
Khi tôi vừa định quay bước, ông ta bỗng gọi giật lại.
“Chuyện cô vừa nói khi nãy. Đừng bao giờ nhắc tới trước mặt con gái ta.”
“…Chuyện gì cơ ạ?”
“Chuyện cô muốn ra ngoài kinh doanh ấy. Đừng nói. Là vì cô thôi.”
“…?”
Sao ông lại bận tâm đến chuyện đó?
Mà thực ra, tôi cũng không định nói ra lúc này. Hiện tại, tôi là người duy nhất ở cạnh cô chủ nhỏ. Tôi không muốn khiến cô ấy lo lắng hay bất an vì những chuyện như vậy.
Tôi sẽ nói sau—khi cô ấy đã vào học viện, có bạn bè, và trưởng thành hơn. Lúc đó, tôi cũng sẽ có đủ tiền để mở quán cà phê rồi.
Có lẽ lý do Công Tước không muốn tôi nhắc đến cũng giống như tôi thôi. Nhưng điều tôi không hiểu là—sao ông ta lại bảo như vậy “vì tôi”?
Chắc lại là chuyện vớ vẩn nữa thôi. Ông ta lúc nào chẳng hay nói mấy điều kỳ quặc. Lần này cũng vậy thôi.