Đại Công Tước bé nhỏ của tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

(Đang ra)

Latina-san the Brown Girl Wants My Body

Kishima Kiraku

Đây chính là cách mà chuyện tình romcom đầy nhiệt huyết xoay quanh cô nữ sinh cao trung với làn da rám nắng bắt đầu!

7 21

Yukino, cô bạn cùng lớp lạnh lùng hôm nay cũng bị bệnh

(Đang ra)

Yukino, cô bạn cùng lớp lạnh lùng hôm nay cũng bị bệnh

天江龍

Một câu chuyện hài tình cảm với chàng trai chậm tiêu, cô nàng yandere, và mối tình đơn phương từ cả hai phía.

9 85

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

261 1520

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

(Đang ra)

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

Sung Yujin-21 tuổi là một sinh viên khoa thợ săn chưa thức tỉnh, anh luôn muốn có được một năng lực để trở thành một thợ săn thực thụ. Nhưng rồi một ngày, điện thoại của anh tự động tải ứng dụng tên l

338 4903

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

71 1443

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

117 709

Đại Công Tước Bé Nhỏ Của Tôi (WN) - 57-Cuộc sống hằng ngày yên bình

Mỗi sáng, cô chủ đều học đủ thứ bài giảng khác nhau, còn buổi chiều thì tập kiếm thuật. Có lẽ do mùa săn quái vật sắp đến nên cường độ huấn luyện có phần tăng lên, nhưng vẫn trong mức chấp nhận được, không đến mức quá sức.

Nhịp sống hằng ngày vẫn bình lặng như mọi khi, chẳng có gì thay đổi. Trong một buổi sáng nắng nhẹ nhưng không ấm, tôi kéo chiếc xe đẩy bước vào phòng cô chủ.

“Chào buổi sáng, Alice.”

Cô chủ ngồi dậy trên giường, nở nụ cười ngái ngủ chào tôi. Một lần nữa, tôi không thể kiềm được nụ cười của mình — vẻ dễ thương của cô ấy luôn vượt xa mọi chuẩn mực.

“Chào buổi sáng, cô chủ. Cô ngủ ngon chứ?”

“Ừ. Còn chị thì sao, Alice?”

Ừm… nếu nói là ngủ ngon thì có hơi quá lời. Tôi chỉ chợp mắt được khoảng ba tiếng thôi. Nhưng chuyện đó cũng không thể trách ai — nếu phải thức đêm để trông chừng cô chủ thì tôi cũng đành chịu vậy. Lúc cô vào lớp, tôi có thể tranh thủ ngủ một chút, nên cũng không sao.

Nắm chặt tay lại, tôi bỗng nhớ đến một câu nói trong cuốn tiểu thuyết từng đọc: Có những việc mình buộc phải làm, chỉ để bảo vệ cuộc sống yên bình này cho cô, để cô có thể lớn lên hồn nhiên và đáng yêu như bây giờ.

Tôi gạt suy nghĩ ấy sang một bên, bắt đầu lấy nguyên liệu từ xe đẩy ra. Tôi nướng bánh mì từ ổ bánh có sẵn trong nhà bếp, rồi nấu súp bằng khoai tây gọt vỏ. Sau khi nếm thử từng món như thường lệ, tôi bày lên bàn cho cô chủ dùng bữa.

“Hôm qua học thế nào rồi cô chủ?”

“...Em vẫn không hiểu tại sao mình phải học lịch sử đế quốc nữa.”

Lại là cuộc trò chuyện hằng ngày quen thuộc. Chẳng có gì đặc biệt, nhưng tôi chưa bao giờ thấy chán khi cùng cô chủ tán gẫu chuyện vặt như thế.

Cô chủ chu môi phụng phịu rồi cắn một miếng bánh nhỏ bằng cái miệng xinh xinh. Gò má khẽ đỏ lên, cô liền chấm bánh vào súp rồi ăn tiếp. Miễn không phải rau thì cái gì cô cũng ăn ngon lành cả.

“Học lịch sử cũng có cái hay của nó. Nó giúp ta hiểu thêm về xã hội, phong tục, và thông qua những chuyện đã qua, mình có thể học được nhiều lối tư duy và góc nhìn khác nhau.”

“Trời ạ, Alice... chị nghe cứ như thầy giáo của em ấy.”

Cũng phải. Tôi có hơi nói như sách giáo khoa thật. Thành thật mà nói, tôi cũng không mấy hứng thú với lịch sử. Nói sao nhỉ… tôi cũng phần nào đồng cảm với cô chủ. Với một người bận bịu như tôi, lịch sử đúng là một môn xa xỉ.

Hiểu lịch sử không giúp em kiếm thêm tiền, cũng không làm em nấu ăn nhanh hơn. Nhưng dù vậy, tôi vẫn mong cô chủ chịu khó học thêm nhiều thứ.

“Cảm giác cứ như mình đang nuôi con gái ấy nhỉ.”

Nếu cô chủ thật sự xem tôi như mẹ thì… cũng không tệ. Đại công tước phu nhân đã qua đời, còn Đại công tước thì… không thể gọi là cha đúng nghĩa được. Nếu một ngày nào đó cô chủ gọi tôi là mẹ, chắc tôi sẽ hạnh phúc lắm.

Lúc nhận ra thì đã thấy vụn bánh dính trên môi cô chủ sau bữa ăn. Tôi bật cười rồi nhẹ nhàng lau vết vụn ấy bằng đầu ngón tay. Đôi môi mềm mại và căng mịn truyền cảm giác qua da tôi, khiến tim khẽ rung lên.

“Hôm nay cô vẫn sẽ luyện tập với hiệp sĩ chứ?”

“Ừ. Mà này, Alice, dạo này có hiệp sĩ nào tỏ tình với chị không?”

“Tôi á?”

Câu hỏi bất ngờ khiến tôi nghiêng đầu bối rối. Nghĩ lại thì, dạo này tôi gần như không giao tiếp với mấy anh hiệp sĩ nữa. Trước đây họ hay tìm đến hỏi han, mời uống nước các kiểu, nhưng gần đây thì chẳng thấy ai cả.

Có mấy người từng nhìn tôi chằm chằm, còn bây giờ thì… như thể họ cố tình tránh ánh mắt tôi vậy. Thật ra chuyện đó cũng chẳng ảnh hưởng gì tới tôi, nhưng cảm giác như có chuyện gì đó đang diễn ra…

“Đúng là dạo này đến ánh mắt cũng không bắt gặp nổi.”

“…Vậy à?”

Không hiểu sao ánh mắt cô chủ thoáng chớp một cái. Tôi tặc lưỡi cho là do mình tưởng tượng, rồi bắt đầu dọn bát đũa. Cũng đến lúc cô bắt đầu một ngày mới rồi.

“Tôi giúp cô thay đồ nhé.”

Buổi chiều trôi qua trong ánh nắng gay gắt, và nhịp sống yên bình vẫn cứ thế tiếp diễn. Tôi chầm chậm bước vào nhà bếp, chuẩn bị nguyên liệu cho bữa tối.

Vừa vào tới khu bếp và tiến về phía kho chứa, tôi đã bắt gặp một dáng người quen thuộc.

“Ơ, chị cũng ở đây à?”

“Hử? À, là Alice à.”

Một người phụ nữ với mái tóc đen dài, dáng vẻ điềm đạm. Lani — người chị đi trước, trông chững chạc hơn hẳn so với lần đầu tôi gặp. Chị mỉm cười nhẹ, tay vẫn đang bận bịu với khoai tây và dao.

“Lâu rồi mới gặp chị.”

“Ừ, dạo này Alice bận quá nên chị chẳng thấy mặt đâu. Lúc nào cũng bám theo cô chủ à?”

“Haha… Vì em là hầu gái riêng của cô ấy mà. Nhưng chị vẫn hay ăn chung với tụi em còn gì.”

“Nếu hầu gái riêng đã lên tiếng thì chị nào dám từ chối.”

Chị Lani nhìn tôi với ánh mắt trêu chọc. Tôi cũng cười đáp lại rồi ngồi xuống bên cạnh chị. Còn thời gian trước bữa tối, giúp chị một tay cũng không sao. Tôi cầm con dao nhỏ, đón lấy rổ khoai tây chị đưa.

“Cảm ơn em nha, Alice.”

“Không có gì đâu ạ. Em mới là người được chị giúp đỡ nhiều hơn ấy chứ.”

Những ngày đầu chập chững vào đây, tôi nhận được sự chỉ dẫn tận tình từ chị Lani. Nếu không có chị, tôi chẳng thể nào thích nghi nhanh đến thế. Người ta bảo đi làm gặp được người dẫn đường giỏi là may mắn lắm, mà chị còn hơn cả thế.

Hai chị em ngồi bên nhau trong kho, vừa gọt khoai vừa tám đủ chuyện trên trời dưới đất. Nào là cô chủ dạo này nhạy cảm hơn, hay Andy bỗng dưng ngoan hẳn ra. Toàn chuyện nhỏ nhặt nhưng vui vẻ.

Giữa lúc trò chuyện, chị Lani bỗng nhìn tôi với ánh mắt lo lắng.

“Dạo này em có vẻ mệt mỏi lắm. Vẫn chưa ngủ được à?”

“Trời ơi… Mắt chị vẫn tinh như xưa.”

Như thường lệ, chị luôn nhận ra điều mà chẳng ai khác thấy được. Dù nhìn trong gương tôi vẫn thấy ổn, nhưng không hiểu sao chị lại phát hiện được? Phải chăng đó là trực giác của phụ nữ?

“…Hay là em thử ngủ sớm một hôm đi. Cứ thế này chị sợ em đổ bệnh mất.”

“Không sao đâu ạ. Em vẫn còn trẻ mà, khỏe lắm!”

Chị Lani nhìn tôi một lúc rồi khẽ mỉm cười đứng dậy. Nhìn lại giỏ, tôi mới phát hiện đống khoai ban nãy đã được gọt sạch từ lúc nào.

“Em tới đây để lấy nguyên liệu nấu cho cô chủ đúng không? Em giúp chị rồi, giờ tới lượt chị giúp em.”

“Nếu cần gì thì cứ nói chị biết nhé!”

“Ôi, không sao đâu ạ. Em ổn mà.”

“Đừng khách sáo.”

“…Cảm ơn chị nhiều lắm.”

Ánh mắt chị thoáng lay động một chút. Nhưng chỉ một thoáng thôi, rồi chị lại nở nụ cười nhẹ, tay tiếp tục phụ giúp tôi chuẩn bị đồ. Tôi thầm khâm phục — chị luôn dịu dàng, lúc nào cũng chu đáo như thế.

Nhờ chị, tôi nhanh chóng gom đủ nguyên liệu, rồi chào tạm biệt trước khi rời khỏi bếp. Ngoài khung cửa sổ, hoàng hôn bắt đầu nhuộm đỏ cả khoảng trời.

Giờ luyện tập của cô chủ chắc cũng sắp kết thúc. Tôi lên tầng ba, chuẩn bị bữa tối vào xe đẩy rồi đứng chờ trước cửa phòng cô.

Không lâu sau, cánh cửa mở ra. Cô chủ xuất hiện, toàn thân đẫm mồ hôi.

“Hôm nay cô lại vất vả rồi.”

“Alice.”

Cô chủ lao vào lòng tôi. Tôi nhẹ nhàng cởi áo ngoài cho cô rồi dùng khăn lau sạch mồ hôi. Có lẽ nhờ thuốc Chloe đưa, hoặc do chính cơ thể cô tỏa sáng sẵn, làn da cô lúc này mịn màng đến lạ — như phát sáng từ bên trong.

“Cô muốn ăn trước, tắm trước, hay đang đói rồi?”

“…Em đói.”

“Vậy ăn tối trước nhé.”

Tôi vẫn ôm lấy cô chủ trong tay. Cô nhẹ gật đầu. Tôi mỉm cười xoa nhẹ mái tóc cô, rồi lần lượt lấy nguyên liệu ra từ xe đẩy. Hôm nay, tôi định nấu món mì ống kem mà cô yêu thích nhất.

Trong khi tôi chuẩn bị bữa tối, cô chủ ngồi trên giường, khe khẽ ngân nga. Mọi thứ vẫn bình yên như mọi khi. Giờ đây, cô đã có thể mỉm cười thật lòng.

Khi chúng tôi chuyện trò, món mì cũng vừa chín. Dù sốt có phần hơi đặc, nhưng vị kem béo vẫn lan tỏa đậm đà.

Tôi trộn đều mì và nước sốt, nếm thử một miếng. Có chút đắng — có lẽ tôi đã nêm chưa chuẩn. Nhưng vẫn ngon miệng.

“À, sắp đến ngày đi săn quỷ rồi nhỉ. Tôi hơi lo, cô chủ à.”

“Không sao. Em đánh quỷ giỏi mà.”

Đúng vậy. Với năng lực hiện giờ, cô chủ chẳng những diệt quỷ dễ dàng mà cả quái vật cũng không thành vấn đề. Thêm vài năm nữa, biết đâu cô có thể một mình đấu với cả đàn quỷ.

Nhưng dù vậy, nhìn gương mặt cô lo lắng, tôi chợt thấy mình đã lo xa quá.

Tôi đưa dĩa mì cho cô chủ. Cô nở nụ cười rạng rỡ rồi cầm nĩa lên.

Mọi thứ vẫn yên bình như vậy — có lẽ đây là quãng thời gian hạnh phúc nhất đời tôi. Ở kiếp trước, tôi từng sống cô độc, chỉ mơ về một quán cà phê nhỏ để vượt qua cô đơn. Còn bây giờ, được ở bên cô chủ mới là điều quý giá nhất.

Phải chăng… chính tôi cũng đang được cứu rỗi nhờ cô ấy?

Cảm ơn cô chủ, vì đã mở lòng với một kẻ không còn ai thân thích như em.

Làm ơn… đừng rời xa tôi, kiếp này…

Bang!

“Ơ!?”

Không do dự, tôi hất tay cô chủ ra và đánh rơi chiếc nĩa.

Cái nĩa va vào dĩa sứ.

Dĩa vỡ tan tành.

Mì đổ tràn ra sàn.

“A… Alice?”

Cô chủ nhìn tôi, mắt run run.

Tôi muốn nói “Không sao đâu.”

Nhưng đầu óc rối bời.

Tầm nhìn dần tối sầm lại.

Có gì đó đang sôi sục trong lồng ngực.

Tôi đưa hai tay bịt miệng thật chặt.

“Ụ…”

Một vị đắng trào lên.

Có thứ gì đó chảy ra từ kẽ tay đang bịt chặt miệng.

Tôi run rẩy nhìn xuống bàn tay mình.

Thứ đó là…

Thứ rõ ràng là của chính tôi.

Máu.

Thẫm đen, đặc quánh.