Đại Công Tước bé nhỏ của tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

64 48

Sau Khi Bị Khai Trừ Khỏi Gia Tộc Minh Tinh Mà Tôi Đã Âm Thầm Hỗ Trợ, Tất Cả Những Gì Tôi Muốn Là Được Tận Hưởng Một Cuộc Sống Bình Thường

(Đang ra)

Sau Khi Bị Khai Trừ Khỏi Gia Tộc Minh Tinh Mà Tôi Đã Âm Thầm Hỗ Trợ, Tất Cả Những Gì Tôi Muốn Là Được Tận Hưởng Một Cuộc Sống Bình Thường

Hamabe Batol

Sau khi chuyển trường, Atsumu giờ đây quyết tâm sống một cuộc sống bình thường, nhưng khi cậu tình cờ gặp gỡ những nghệ sĩ tài năng—VTuber, idol, và người mẫu—khả năng thiên bẩm của cậu bắt đầu tỏa sá

2 0

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

45 44

Slayers Đặc Biệt

(Đang ra)

Slayers Đặc Biệt

Hajime Kanzaka

Tuyển tập các truyện ngắn xoay quanh thế giới Slayers.

15 231

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

119 709

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

72 1444

Đại Công Tước Bé Nhỏ Của Tôi (WN) - 56-Nhà giả kim cẩu thả

“Câu đó có nghĩa là gì vậy, cô Chloe?”

Tôi nghiêng đầu hỏi. Chloe nhìn cô chủ một lúc với ánh mắt đầy ngưỡng mộ, còn tôi thì bất giác cảm thấy thương cô một cách khó hiểu.

“Không, ý tôi là, đây có phải là đứa trẻ mà cô vẫn thường khoe không?”

“Đúng rồi. Chính là cô bé mà tôi chăm sóc đấy.”

Chloe khẽ vuốt cằm, ánh mắt đầy tò mò khi nhìn về phía cô chủ. Một chút tò mò khẽ ánh lên trong đôi mắt xanh của cô ta.

“Con bé xinh thật. Tôi chưa từng thấy ai có làn da trắng đến thế. Có bí quyết dưỡng da gì đặc biệt không?”

“À thì…”

Có lẽ do ở trong biệt thự lạnh lẽo suốt ngày nên da cô trắng như vậy thôi. Dĩ nhiên, ngoài lý do đó ra thì cô chủ của tôi sinh ra vốn đã sở hữu một gương mặt hoàn hảo rồi.

“Tóc con bé trắng như tuyết, còn đôi mắt thì trong xanh như biển cả. Giờ tôi mới hiểu tại sao cô lại khoe đến thế.”

“Đúng rồi nhỉ?!”

Tôi reo lên, mặt mày rạng rỡ. Được người khác khen ngợi điều mình yêu quý, cảm giác đó còn gì hạnh phúc hơn nữa.

Cô chủ nhìn Chloe một lúc, rồi khẽ thì thầm.

“…Alice khen em sao?”

“Thôi đi. Mỗi lần cô ta đến đây là nói về em cứ như thể chính tay mình sinh ra em vậy.”

Chloe phẩy tay, gương mặt có phần bực bội.

Khóe môi cô chủ khẽ cong lên, cô ấy quay sang nhìn tôi và cười ngại ngùng.

“Em yêu chị, Alice.”

“Ôi… tôi cũng rất quý cô đấy, cô chủ!”

Trời đất.

Tim tôi muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vì lời tỏ tình bất ngờ của cô chủ. Với gương mặt đó mà lại nói “em yêu chị”, chẳng khác nào đâm thẳng vào tim tôi vậy.

“…Thẳng thắn thật.”

Chloe lẩm bẩm bên cạnh. Nhưng ngay sau đó, cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt bình thản, như muốn hỏi:

“Thế, hôm nay đến có việc gì sao?”

“Tôi chỉ muốn khoe cô chủ nhà chúng tôi một chút thôi.”

Ánh mắt lạnh lùng và sắc bén của Chloe như muốn chất vấn: “Chỉ vậy thôi á?” Nhưng tiếc thay, đúng thật là chỉ vậy.

Ngay từ lần đầu nhìn thấy Lucy, tôi đã bị mê hoặc, nên đã mang theo mấy món quà hữu dụng đến để lấy lòng. Thế mà phản ứng lại chẳng được như tôi mong đợi.

“Nhưng cô chủ nhà tôi vẫn xinh hơn Lucy chán.”

Đúng là đẹp hay dễ thương cũng tùy vào mắt người nhìn, nên giận dỗi làm gì. Nhưng ánh mắt nheo lại của Chloe cũng chẳng phải không có lý.

“Dù sao thì cô đến cũng đúng lúc. Cầm cái này về luôn đi.”

Chloe bước tới chỗ làm việc rồi quay lại với một chiếc hộp gỗ đầy những lọ thủy tinh.

“?”

“Mỹ phẩm dưỡng da đấy. Ban đầu là hàng chế tác định kỳ cho hoàng thất, nhưng tôi làm dư ra. Chắc cũng hữu dụng thôi.”

Tôi không còn gọi Chloe là “lang băm” nữa. Thực sự, với khả năng xem tinh tú của cô ấy, Chloe là một nhà chiêm tinh giỏi. Có vẻ cô chủ của tôi đã để lại ấn tượng tốt. Đúng là đưa cô ấy theo là quyết định sáng suốt.

Mỹ phẩm của Chloe… tôi muốn thử ngay lên cô chủ, dù chỉ một lần. Thử tưởng tượng cô chủ vốn đã hoàn hảo này còn đẹp hơn nữa thì… thật không dám tưởng tượng hậu quả.

“Cảm ơn cô.”

“Không có gì đâu. Dù nghe đồn này kia, cũng chỉ đến thế. Ban đầu tôi còn tưởng cô định lừa tiền tôi cơ đấy.”

“Tôi không phải loại người đó đâu.”

Chloe chu môi, mở một cuộn giấy da ra rồi đặt chiếc hộp gỗ được gói gọn gàng vào trong đó. Lạ kỳ là mấy món đồ cất trong cuộn giấy ấy lúc nào cũng giữ nguyên tình trạng ban đầu.

Chloe liếc nhìn tôi rồi lại nhìn cô chủ, sau đó nở một nụ cười hơi ngại ngùng rồi ngồi xuống bàn làm việc.

“Đã đến tận đây cùng cô chủ rồi thì để tôi xem vận mệnh cho. Lại đây, đưa tay lên.”

Cô ta lấy ra một viên pha lê và đặt lên bàn. Tôi nhìn viên pha lê ấy đầy nghi ngờ.

“…Trông chẳng đáng tin chút nào.”

Miễn phí thì thử cũng chẳng sao, nhưng thú thực tôi chẳng tin lắm. Trước đây, cô ta cũng chỉ toàn phán linh tinh.

Thấy tôi không có phản ứng gì, Chloe liền quay sang cô chủ, mỉm cười nhẹ.

“Công tước đáng yêu đây không tò mò về tương lai của Alice sao? Tôi có thể xem thử.”

“Em muốn xem.”

Cô chủ đáp không chút do dự. Đôi mắt xanh của cô ấy chăm chú nhìn vào viên pha lê, còn nghiêm túc hơn lúc đối mặt với đội trưởng hiệp sĩ khi huấn luyện.

“Hehe… thế nào, Alice?”

Chloe nở nụ cười đắc ý. Nếu chiêu đó không có tác dụng với tôi thì cô ta sẽ đánh vào cô chủ – một bước đi liều lĩnh thật đấy. Nhưng mà, miễn phí mà. Tôi thở dài, rồi ngồi xuống bên cạnh bàn.

“Hai người nhắm mắt lại và giơ tay lên.”

Tôi khẽ nhắm mắt, đặt tay lên viên pha lê. Một lúc sau, đầu ngón tay tôi bắt đầu tê tê.

Lần trước cũng phải ngồi im suốt gần năm phút. Lần này, Chloe cũng im lặng như vậy.

Chắc lại phải đợi? Nhưng vừa nghĩ đến đó thì từ trong màn tối, khác hẳn mọi khi, tôi nghe thấy một âm thanh rất nhỏ.

“Phù… ha.”

Không hẳn là tiếng nói, giống như hơi thở thì đúng hơn. Nhưng là hơi thở khá dồn dập.

“Haa… hư…”

“…?”

Nghe hơi lạ, tôi hé mắt ra. Trước mắt tôi là Chloe đang nhìn chằm chằm vào viên pha lê với gương mặt đỏ bừng.

‘…Cái gì vậy trời?’

Tôi cau mày, thấy cực kỳ khó chịu với biểu cảm kỳ lạ kia. Tôi nhìn mà không thấy gì cả – chẳng có hình ảnh nào phản chiếu trên viên pha lê.

“…Cô ổn chứ, Chloe?”

“Tôi không sao.”

Chloe lau miệng bằng mu bàn tay, đôi má vẫn đỏ bừng, rồi quay sang cô chủ với ánh mắt đầy thành kính khó hiểu.

“Em tên là gì vậy?”

Cô chủ quay sang tôi, mặt nhăn lại. Tôi khẽ gật đầu.

“Adrielle.”

“Adrielle… Khi lớn lên, nhất định phải đến tìm chị nhé. Chị có rất nhiều món quà muốn tặng em.”

“Quà á?”

Adrielle nhìn Chloe đầy nghi hoặc. Chloe thở dài, gương mặt đỏ bừng vẫn ánh lên vẻ hào hứng.

“Chị chế tạo được nhiều loại thuốc lắm. Rồi sẽ đến lúc em cảm ơn chị cho xem.”

Không chỉ mình tôi thấy bầu không khí này thật ngượng ngập – cô chủ cũng đang nhìn cô ta với ánh mắt lạnh tanh.

“Không cần—”

“Xin cô đấy, Chloe!”

Tôi vội bịt miệng cô chủ, cười thật tươi. Cô ấy tròn mắt nhìn tôi đầy khó hiểu.

Quà từ Chloe tuyệt đối không thể từ chối. Với khả năng của cô ta, cái gì cũng làm được. Mà trong truyện gốc, cô ta chỉ tặng quà cho Lucy thôi. Giờ Chloe cũng bị cô chủ mê hoặc rồi.

Chloe im lặng nhìn tôi một lúc, rồi mỉm cười nhẹ.

“Hehe, được rồi, Alice. Nhớ kể tôi nghe kết quả nhé.”

“Kết quả?”

Đánh giá á? Không lẽ cô ta định tặng tôi luôn à? Tôi bắt đầu có chút mong chờ. Dù sao thì quà từ Chloe đem bán chắc cũng được giá lắm.

“Ừ.”

“Thế nhé.”

Chloe và tôi nhìn nhau cười, cảm giác thật ấm áp. Ban đầu còn thấy lo, giờ tôi biết mình đã đúng khi làm thân với cô ta.

Sau vài câu chào tạm biệt, tôi nắm tay cô chủ rồi cùng rời khỏi quán trọ.

Vừa bước ra ngoài, một cơn gió mát dịu thổi qua. Mặt trời sắp lặn rồi – cũng đến lúc phải quay về phương Bắc.

“À phải rồi.”

Tôi chợt nhớ ra… cô ta chưa nói kết quả xem vận mệnh nhỉ?

Ừm…

Thôi kệ.

Chắc cũng chẳng có gì to tát đâu.

Trên đường về phương Bắc, khi hoàng hôn đỏ rực buông xuống ngoài cửa sổ xe ngựa, tôi rời mắt khỏi khung cảnh đó và nhìn sang cô chủ.

“Cô ấy như một nàng tiên vậy.”

Cô chủ đang cuộn tròn trong vòng tay tôi, ngủ rất say, hơi thở đều đều. Cũng phải thôi, dậy sớm rồi lại di chuyển cả ngày, mệt là đúng.

Tôi nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc lòa xòa, gài gọn sau tai cho cô. Trong giấc ngủ, cô chủ trông thánh thiện đến mức khiến người ta nghĩ: chắc chẳng còn thiên thần nào khác trên đời nữa.

Tôi nhìn ngắm gương mặt đáng yêu ấy, trong lòng chợt dâng lên một cảm xúc ngọt ngào nhưng xen lẫn chút đắng cay.

“…Còn khoảng ba năm nữa.”

Học viện tuyển sinh từ 15 tuổi. Năm nay cô chủ vừa tròn 12, vậy là còn ba năm nữa. Lúc đó, cô sẽ có thật nhiều bạn, thật nhiều kỷ niệm…

Đến lúc ấy, tôi sẽ phải tạm biệt cô. Học viện không cho phép người hầu theo vào, mà tôi cũng có giấc mơ riêng để theo đuổi.

Dĩ nhiên, không phải là chia tay mãi mãi, nhưng sẽ không còn gần gũi như bây giờ nữa. Có lẽ cô sẽ nhớ tôi lắm.

…Nhưng đó vẫn còn xa. Giờ chưa cần lo. Tôi vẫn sẽ ở bên cô đến khi cô trưởng thành.

Tôi muốn tự mình chứng kiến cảnh vị đại công tước kia cúi đầu xin lỗi cô chủ.

“Ừ, nhất định phải tận mắt thấy mới được.”