Đại Anh Hùng Thất Nghiệp Thì Có Gì Sai?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

54 31

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

7 14

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

82 558

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

71 311

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

240 3158

Slayers Đặc Biệt

(Đang ra)

Slayers Đặc Biệt

Hajime Kanzaka

Tuyển tập các truyện ngắn xoay quanh thế giới Slayers.

12 195

Vol 1 - Kẻ Thu Thập Linh Hồn [Soul Collector] - Chương 05 - Giờ Phút Thức Tỉnh

“SHAGAH...!”

Tên orc trong chòi lao tới.

Hắn vung thanh đao lên, rồi chém xuống một cách dữ dội.

Tôi cố dùng kiếm để gạt nó ra.

Chỉ là một nhát chém rộng, tôi lại nhìn thấy rõ ràng, nên không vấn đề gì.

Tôi đã nghĩ vậy, nhưng khi thực sự vung kiếm lên và đập vào thanh đao của tên orc thay vì gạt được nó đi, tôi lại bị bật lại.

“Ộc...”

“BASSHADDA!”

Không một chút chần chừ, tên orc trong chòi lại vung đao chém tới.

Phòng thủ, không được rồi. Tay tôi cũng đang tê rần.

Tôi lập tức ngã người xuống đất.

Nhờ vậy mà né được, nhưng tên orc trên tháp cũng đã đến.

“OSSHU!”

“OSSHU!”

“OSSHU!”

“OSSHU!”

“OSSHU!”

“OSSHU!”

“OSSHU!”

“OSSHU!”

Một chuỗi "Osshu" liên tục. Liên hoàn Osshu.

Tên orc trong chòi và tên orc trên tháp, cả hai cùng hợp sức để kết liễu tôi.

“Ực, chết tiệt, á...”

Tôi vừa lăn vừa bò để chạy trốn khỏi những nhát đao của bọn orc.

Nguy rồi.

Bọn chúng mạnh thật.

Tôi cũng vừa chạy vừa tìm kiếm cơ hội phản công.

Phần dưới thắt lưng, chân của chúng chắc sẽ khó phòng thủ, chỉ cần chém một nhát là có thể làm chúng chậm lại.

Nhưng mà, không thể nào. Tôi không thể vung kiếm nổi.

Hay đúng hơn, thanh kiếm đang gây vướng víu.

Tôi muốn vứt nó đi.

Cơ mà, nếu vứt kiếm đi thì sẽ mất đi phương thức tấn công. Thế cũng không ổn.

“Cậu đang làm gì vậy...!”

Ichika chen vào, cố gắng dùng cây đoản trượng của mình để đâm tên orc trong chòi.

Tên orc trong chòi dùng khiên gạt cây đoản trượng ra, rồi quay lại đối mặt với Ichika.

Còn tên orc trên tháp thì mặc kệ, định vung đao về phía tôi nhưng hắn cũng đã bị chặn lại.

“Hanya~!”

Là Momohina.

Không thể tin được, Momohina lại định tung một cú đá bay về phía tên orc trên tháp.

Tên orc trên tháp có vẻ cũng bất ngờ trước đòn này, hắn chỉ kịp nhảy lùi lại để né.

Nhưng mà là một pháp sư mà lại dùng đá bay, Momohina, cậu...

“Nyau! Nya! Nyau! Nya!”

Momohina không dừng lại.

Cô ấy chủ động thu hẹp khoảng cách với tên orc trên tháp, tung ra những cú đấm.

Những cú đá.

Tiện thể, còn định dùng trượng để đánh.

Tên orc trên tháp không biết là do vẫn còn kinh ngạc hay là do bị áp đảo khí thế, chỉ có thể phòng thủ một cách bị động.

“Uhaha!”

Tôi bất giác bật cười.

“Tốt lắm, Momohina, cứ thế áp đảo hắn đi! Cậu làm được mà!”

“Okie~! Nya nya nya nya nya nya~!”

Cú đá tầm thấp của Momohina trúng ngay vào bên cạnh đầu gối của tên orc.

Tên orc loạng choạng, nhưng có lẽ vì thế mà tức giận, hắn bắt đầu vung đao loạn xạ.

“OSSHU! OSSHU! OSSHU! OSSHU!”

“Honya, funya, hinya.”

Momohina không lùi lại, cô ấy lắc người qua phải qua trái để né những nhát đao, nhưng quả nhiên là rất khó để chuyển sang tấn công.

Mà khoan, thân thủ của Momohina không hề tầm thường. Không lẽ vì đầu óc có hơi ngáo ngơ nên cô ấy hoàn toàn không sợ đao kiếm à?

Không chỉ có vậy thì không thể làm được những trò đó.

Những chuyển động kia chắc chắn đã được huấn luyện. Trước khi đến đây, cô ấy đã học võ thuật à?

Trông không giống tí nào. Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Cô gái khó lường, Momohina.

V1 006

Nhưng mà, nói thật thì, bên kia cũng không đến mức gọi là bất ngờ.

“...! ..., ..., ...!”

Nói rằng Ichika đang dùng cây đoản trượng để đối đầu với tên orc trong chòi, rõ ràng là nói quá.

Cô ấy đang dùng hết sức để né những nhát đao của tên orc, và vì nếu chỉ né không thì sẽ còn mệt hơn, nên thỉnh thoảng cô ấy lại thử đâm ra bằng cây đoản trượng.

Bằng cách chiến đấu đó, cô ấy đang gắng gượng cầm cự.

Ichika tuy là con gái nhưng khá cao, nhưng không chỉ có vậy.

Cô ấy khá có cơ bắp, thân hình dẻo dai.

Chỉ cần nhìn qua cũng đủ biết, thần kinh vận động của cô ấy rất tốt.

Vì vậy việc để Ichika làm chiến binh cũng không phải là không có khả năng.

Chỉ là một tu sĩ có thể sử dụng ma thuật ánh sáng để chữa lành vết thương thì nghĩ thế nào cũng là tối cần thiết, nên nếu vậy thì tôi hoặc Momohina phải trở thành tu sĩ.

Tu sĩ Momohina.

Không được.

Vậy thì, tôi à?

Không hợp với tôi. Tôi là Đại Anh Hùng mà.

Cuối cùng, tu sĩ phải là Ichika. Chuyện bắt buộc phải trở thành như vậy.

Mà một tu sĩ nhanh nhẹn chắc sẽ tốt hơn một tu sĩ chậm chạp.

Dù vậy, chung quy cũng chỉ là một tu sĩ.

Một chọi một với orc, có lẽ là hơi quá sức.

“Ora!”

Tôi vòng ra sau lưng tên orc trong chòi đang tập trung vào Ichika, rồi vung kiếm tới.

Ngay lập tức, tên orc xoay người lại, dùng đao đỡ lấy kiếm của tôi, rồi lại xoay người ngay lập tức, dùng khiên gạt bay cây đoản trượng của Ichika một tiếng "keng".

“Ora! Ora!”

Tôi lại tấn công tên orc bằng kiếm thêm một, hai lần nữa.

Đối với tôi thì đó là những đòn tấn công chí mạng nhưng tên orc lại nhẹ nhàng xoay người, xoay người, vừa đỡ chính xác những nhát kiếm của tôi, vừa dồn ép Ichika, cuối cùng còn tấn công cả tôi nữa.

“Ối!”

Tôi ngửa người ra sau hết cỡ, và tất nhiên là đã né được nhát chém của tên orc nhưng vừa rồi hơi nguy hiểm.

Mà thế cũng tốt.

Đúng vậy.

Nếu không rơi vào tình thế nguy hiểm, sức mạnh bí mật ẩn giấu của tôi sẽ không thức tỉnh.

“Ichika! Bà lui lại đi! Tên đó để tôi!”

“N-Nhưng mà! Chính vì thấy cậu gặp nguy hiểm nên tôi mới vào giúp mà!”

“Đã bảo là lui lại!”

“Có nói vậy thì cũng...!”

Ichika đang bị tên orc dồn ép. Tình hình đó thì muốn lui cũng không lui được.

Nếu cố gắng lui lại, sẽ bị tấn công vào sơ hở và có thể bị hạ gục.

Hết cách rồi.

“OSSHU!”

Tôi cố tình bắt chước tiếng hét của orc, tấn công tên orc trong chòi từ phía sau.

Chính tôi cũng biết là mình khá liều lĩnh.

Đúng như dự đoán, tên orc đã cảm nhận được chuyển động của tôi và đưa khiên ra đúng lúc.

Va vào.

Vào cái khiên.

Một cú va chạm mạnh.

“Goah...!”

Tôi ngã ngửa ra sau.

“Kisaragi...!” Ichika hét lên.

“DAGUSHU GAHHA!”

Tên orc trong chòi đang vung đao lên.

Sẽ bị chém.

Hay đúng hơn, bị một thanh đao dày như vậy đập xuống, chắc sẽ vỡ nát, bẹp dí mất.

Chết mất.

Chắc chắn sẽ chết.

Đây là tình thế nguy hiểm phải không?

Không còn nghi ngờ gì nữa, là một tình thế nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc. Nó sẽ đến.

Đến rồi.

Bên trong tôi, có thứ gì đó đang trỗi dậy, ngóc đầu lên.

Đến rồi. Đến rồi, đến rồi, đến rồi...!

“OSSHU!”

Tên orc trong chòi chém đao xuống.

Tôi trợn trừng mắt.

Sức mạnh.

Sức mạnh ẩn giấu, đang trỗi dậy...

Không có.

“Đùa chắc...!?“

Tôi lăn một vòng.

Sát nút.

Chỉ trong gang tấc.

Thanh đao của tên orc chém xuống mặt đất ngay cạnh tôi một tiếng "ĐÙNG".

Kỳ lạ thật, tôi vừa nghĩ vừa bật dậy.

Không thể nào như vậy được.

Tại sao chứ.

Tại sao sức mạnh của tôi không thức tỉnh.

“GOSSHARAA!”

Tên orc liên tiếp đâm đao xuống.

Tôi liều mạng né tránh.

Né.

Không né là chết.

Tôi còn chẳng có thời gian để chửi rủa cái sức mạnh không chịu thức tỉnh của mình.

Đã rơi vào tình thế nguy hiểm đến mức này, tại sao sức mạnh của tôi lại không chịu thức tỉnh chứ.

Không lẽ phải bị thương thì mới được à.

Nhưng mà chuyện đó thì tôi lại không muốn.

Tôi không muốn bị đau.

Để bị thương mà chịu một đòn thì quá rủi ro.

Bởi vì thế có thể sẽ chết mất.

Không thể chết được.

Nếu chết thì cũng không thể trở thành Đại Anh hùng được.

Tôi vừa gắng gượng né những nhát đao của tên orc trong chòi, vừa liếc nhìn tình hình của Momohina trong một khoảnh khắc.

Momohina cũng không có cách nào tấn công, có vẻ đang gặp khó khăn.

Ichika muốn giúp tôi nhưng không thể, chỉ biết đứng nhìn lo lắng.

Tôi đã quyết định.

“Chạy thôi...!”

“Ể!?” Ichika kêu lên một tiếng ngớ ngẩn.

Momohina thì khác với Ichika, rất hiểu chuyện.

“Okie~”

Vừa trả lời như vậy, cô ấy đã lập tức quay gót.

“Uora...!”

Tôi dồn hết sức bình sinh gạt thanh đao của tên orc trong chòi một lần, rồi chạy đi.

Mục tiêu là phía nam.

Hướng về Alterna, tôi chạy thục mạng.

Tôi mặc hoodie, quần jeans và sneaker, Ichika và Momohina cũng ăn mặc gọn nhẹ.

Ngược lại bọn orc mặc áo giáp nặng nề, cầm đao to, lại còn có cả khiên.

Nếu thi tốc độ, chắc chắn chúng tôi có lợi thế.

Chạy.

Chạy.

Chạy.

Tôi nhìn sang hai bên.

Phía sau bên phải là Momohina.

Không thấy bóng dáng của Ichika.

Quay lại nhìn, thấy rồi.

Chỉ có một mình Ichika bị tụt lại phía sau.

Có vẻ cô ấy đang chạy rất cố gắng, nhưng đã ngẩng cao đầu.

Cô ấy đã kiệt sức.

Là do trận chiến với orc đã làm cô ấy tốn quá nhiều thể lực à?

Mà tôi cũng khá mệt, hơi thở cũng đã gấp gáp rồi.

“...Nguy rồi.”

Tôi lẩm bẩm rồi tặc lưỡi.

Tên orc trong chòi sắp đuổi kịp Ichika rồi.

Tôi và Ichika, chạm mắt nhau.

“Cứ mặc kệ tôi...!”

“Chết tiệt...!”

Mặc kệ tôi, cái gì chứ.

Cứ mặc kệ cô ta, bỏ chạy đi à?

Vứt bỏ đồng đội để chạy trốn à?

Đừng có đùa.

Ngon.

“Nằm xuống, đồ ngốc...!”

“...!”

Ichika ngoan ngoãn làm theo.

Tôi ném thanh kiếm.

Thanh kiếm được ném ngang, quay tít bay đi.

Nó bay qua người Ichika đang nằm rạp trên mặt đất và trúng thẳng vào tên orc trong chòi.

“Gafuh...!”

Bị kiếm đâm vào ngực nhờ có áo giáp nên không bị chém đứt, nhưng tên orc trong chòi đã ngã lăn ra.

Hơn nữa, chuyện rất may mắn là tên orc trên tháp đã vấp phải tên orc trong chòi.

“Đến đây, Ichika!”

“Ừm!”

Ichika đứng dậy, chạy tới.

Giá như lúc nào cũng ngoan ngoãn như vậy.

“Làm mất công quá đấy!”

“N-Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại! Là do cậu không suy nghĩ trước sau, tự dưng lại đi đối đầu với một đối thủ như vậy...!”

“Ồn ào quá! Im miệng mà chạy đi! Cắn vào lưỡi bây giờ!”

“Mồ! Người ta đã có lòng...!”

Tôi ngậm miệng lại, tập trung vào việc chạy.

Bên sườn hơi đau.

Chết dở.

Đi bộ thì tôi không ngại, nhưng chạy thì không hẳn.

Nói đúng hơn là tôi ghét.

Khá là ghét cay ghét đắng.