Việc một thứ như thế này lại tồn tại chỉ cách căn cứ của loài người ở Alterna có sáu cây số về phía bắc, nghĩ cũng lạ thật, không biết chuyện này là thế nào đây.
Pháo Đài Quan Sát Dead Head.
Nó khác nhiều so với những công trình do con người xây dựng. Tuy làm bằng đá nhưng các mối nối và khe hở được lấp đầy bằng một loại vật liệu đen kịt, và trên đó có những thứ trông như chữ viết hay hoa văn được vẽ khắp nơi bằng sơn đỏ. Thêm nữa, nó được trang trí bằng kim loại và gỗ với những chiếc gai nhọn hoắt một cách thừa thãi. Không, đó không phải là để trang trí. Chỗ nào cũng có gai, nên việc leo trèo lên tường có vẻ rất khó khăn và có lẽ nó có hiệu quả phòng thủ thực tế.
Pháo đài khá lớn. Hay đúng hơn, các khu trại lấy những tháp canh nhỏ làm trung tâm nằm rải rác trên một khu vực rộng lớn và ở sâu bên trong mới là pháo đài thực sự.
Con người dường như gọi chung chung tất cả những thứ đó là Pháo Đài Quan Sát Dead Head.
Nguồn gốc của cái tên thì tôi hiểu ngay. Trên mỗi tháp canh, những chiếc đầu người hoặc hộp sọ được treo lên như cờ, hoặc được xếp thành hàng.
Đầu người chết = Dead Head, là vậy đó.
“...Ghê quá. Man rợ,” Ichika lẩm bẩm.
Chúng tôi đang theo dõi một khu trại orc ở vòng ngoài cùng từ sau một đống phế liệu, nơi có lẽ từng là một khu trại. Dường như các khu trại được xây lên rồi lại bị phá hủy, bị phá hủy rồi lại được xây lại. Không chỉ khu trại, mà bản thân pháo đài cũng đã nhiều lần bị Quân Đội Vùng Biên Cảnh chiếm lại và mỗi lần như vậy lại bị bọn orc đoạt lại.
“Man rợ, à.” Tôi khịt mũi một tiếng "Heh". “Tôi thì không thấy vậy đâu.”
“Nhưng mà, làm một chuyện như vậy...” Ichika đưa mắt ra hiệu về phía những chiếc hộp sọ treo trên tháp canh. “Nếu không man rợ thì đã không làm thế.”
“Đối với chúng, con người chúng ta là kẻ thù. Chủng tộc cũng khác nhau. Giết chết kẻ thù đáng ghét rồi bêu đầu thị chúng, chẳng phải rất hợp lý sao. Còn có thể nhắm đến hiệu quả làm đối phương khiếp sợ nữa. Là một hành động phô trương thanh thế đó.”
“Trương?” Momohina nghiêng đầu.
Không phải ông Trương đó đâu. Mà ông Trương nào mới được chứ.
Tôi nói lại.
“Là demonstration đó. Hơn nữa, cách dựng tháp canh cũng không hề cẩu thả. Trang bị của tên orc trên tháp cũng rất tươm tất. Nhìn thế nào cũng thấy chúng có trí thông minh ngang với con người. Bọn chúng không hề man rợ đâu.”
“...Hê.”
Ichika hơi mở to mắt nhìn tôi.
“Tôi ngạc nhiên là cậu cũng biết suy nghĩ đấy.”
“Không cần nghĩ cũng thấy mà. Chừng đó thì ai cũng biết.”
“Người ta đã có lòng khen cho rồi mà...”
“Khen như vậy thì không tính. Chuyện đó là đương nhiên phải biết. Có thằng ngốc nào vui mừng khi được người khác nói 'Ồ anh biết thở à, giỏi quá nhỉ' không? Không có đúng không?”
“Tớ thì vui đó~”
“Ồ. Momohina biết thở à? Giỏi quá ha~”
“Cảm ơn cậu~”
Momohina cười khúc khích. Con bé này đúng là ngốc hết thuốc chữa, nhưng lại khiến người ta thấy thoải mái.
Ngược lại, con bé này thì.
Tôi liếc nhìn Ichika.
“...G-Gì?” Ichika lườm lại.
Tôi không trả lời, chỉ nhìn một vòng xung quanh. Khu vực này chỉ có một tháp canh. Tháp canh kế bên ở khá xa.
Trên tháp canh có một tên orc. Không, một người. Xung quanh tháp có ba cái lều, một căn chòi. Lều thuộc loại mở, có thể nhìn thấy bên trong nhưng có vẻ không có ai. Còn trong căn chòi thì sao? Xét kích thước của nó, nếu có thì cũng chỉ một hoặc hai người thôi.
Tôi thở ra một hơi, nắm lấy chuôi kiếm. Lời nói của Anthony Justin, người tôi đã gặp ở Burns Club, lại hiện về.
‘Dù sao thì, một tên lính tình nguyện như ngươi cũng sẽ chết sớm thôi. Trước khi chết, ít nhất cũng phải giết được một tên orc đấy. Ngươi thì chắc cũng làm được việc đó thôi.’
“...Thử xem sao.”
Ở vùng biên cảnh này dường như có rất nhiều chủng tộc. Goblin, kobold, orc, undead, elf, dwarf, centaur, vân vân. Elf, dwarf và centaur dường như có giao du với loài người nhưng goblin, kobold, orc hay undead thì lại là kẻ thù. Trong số đó, orc hiện tại được coi là kẻ thù lớn nhất của loài người.
Lính tình nguyện mới vào nghề thường được gọi là tân binh, hay lính mới. Dường như có một trào lưu rằng phải giết được một tên orc thì mới được coi là trưởng thành, và trước đó thì sẽ bị coi là "trai tân" trong giới lính tình nguyện.
Nhân tiện cả tôi, Ichika và Momohina đều có Thẻ Tập Sự trông như đồng copper, nhưng nếu trả hai mươi silver ở chỗ Bri-chan thì sẽ được đổi lấy Huy Hiệu Của Đoàn Lính. Chỉ khi có được Huy Hiệu Của Đoàn Lính, một lính tình nguyện mới hết giai đoạn tập sự, và có thể sử dụng miễn phí ký túc xá cũ kỹ của lính tình nguyện, hoặc nhận được ưu đãi giảm giá từ các nhà buôn có hợp đồng với Đoàn Lính Tình Nguyện. Vào guild cũng tốn tiền, cái gì cũng tiền, tiền, tiền.
Cũng vì không có tiền nên tôi đã không thể vào guild.
Không.
Không phải là không thể vào. Là tôi đã không vào.
Kể cả khi được nhờ vả, tôi cũng chẳng thèm vào.
Guild?
Hah.
Thứ đó là đồ bỏ đi. Tôi không cần guild. Chiến binh, thánh kỵ sĩ, hắc ám kỵ sĩ, pháp sư, thợ săn, đạo tặc, tu sĩ, tất cả đều vứt hết đi.
Tôi không cần nghề nghiệp.
Thất nghiệp là đủ rồi.
Đại Anh Hùng thất nghiệp thì có gì sai.
Không sai.
Hay đúng hơn, là hoàn toàn đúng.
Một kẻ thất nghiệp trong suốt không màu, không bị ràng buộc bởi những khái niệm hay khuôn khổ có sẵn, đó chính là con đường dẫn đến một Đại Anh Hùng tương lai của tôi.
Dù sao đi nữa, trước hết phải giết một tên orc.
Mọi chuyện bắt đầu từ đó.
Tôi đã hỏi chuyện rất nhiều người ở Alterna, nhưng không có một lính tình nguyện nào hạ được orc ngay trong trận đầu tiên.
Ngay phát đầu tiên, đã thoát kiếp tân binh.
Chuyện này sẽ gây ấn tượng rất mạnh.
Đối với bước đầu tiên trong câu chuyện thành công của tôi, người sẽ trở thành Đại Anh Hùng, thì cũng không tệ.
“Đi thôi, Ichika, Momohina. Theo tôi.” Tôi ung dung bước ra từ sau đống phế liệu. Tên orc trên tháp canh vẫn chưa nhận ra chúng tôi.
Vì có làn da màu xanh lá, nên orc còn có một biệt danh là Green Skin.
Vóc người chúng to hơn con người một vòng. Không phải chiều cao, mà là chiều ngang và độ dày khác biệt. Nói tóm lại, là rất đô con.
Mặt thì mũi tẹt, tai nhỏ và nhọn, miệng rộng, và có nanh như lợn rừng.
Nói chung, theo tiêu chuẩn thẩm mỹ của con người thì trông rất hung ác và xấu xí.
Trang bị gồm có một chiếc áo giáp làm từ những miếng kim loại hình vảy ghép lại, một chiếc mũ sắt kiểu mũ trụ, một thanh đao bản lớn, và một chiếc khiên tròn. Ngoài ra có lẽ còn có cung tên hay vũ khí tầm xa gì đó.
Mái tóc lộ ra từ mũ sắt có màu đốm đỏ và vàng, không biết là màu tự nhiên hay là nhuộm.
Tôi nhìn lại phía sau.
Ichika và Momohina đang đi sau tôi khoảng năm mét.
Momohina thì đang lơ mơ, còn Ichika thì bước đi với vẻ sợ sệt. Đồ nhát gan. Mà thôi, chịu đi theo là tốt rồi.
Tôi bước đi.
Tên orc trên tháp canh cuối cùng cũng nhận ra tôi.
Tôi không dừng lại.
Tên orc sẽ làm gì.
Hắn sẽ phản ứng ra sao.
La lối ầm ĩ lên à? Không.
Là cung.
Tên orc lặng lẽ giương cung lên.
Hắn lắp tên, và đang nhắm vào tôi.
“Nghe đây, Ichika, Momohina.”
Tôi vẫn nhìn thẳng về phía trước, nói với hai người phía sau.
“Hai người không được nhìn tên orc, mà hãy nhìn tôi. Khi tôi di chuyển, hãy ngay lập tức di chuyển y hệt. Rõ chưa?”
“Okie~” Momohina đáp.
Ichika không nói gì. Không phải là có ý kiến phản đối, mà có lẽ là đang căng thẳng.
Tên orc đang kéo căng dây cung, chuẩn bị bắn tên.
Hắn đã bắn.
“Ngay bây giờ.”
Tôi không hề hoảng hốt, di chuyển sang phải.
Mũi tên vẽ một đường parabol thoải, bay sượt qua người tôi và cắm xuống đất.
Tên orc ngay lập tức chuẩn bị mũi tên thứ hai.
Hắn đã bắn.
Lần này, tôi di chuyển sang trái. Mũi tên trượt.
“...S-Sao lại?” Ichika lẩm bẩm gì đó.
“Đồ ngốc.” Tôi cười khẩy. “Nếu biết nó sẽ bay từ đâu, lúc nào, thì làm sao mà trúng được chứ. Mũi tên có biết đuổi theo người đâu. Nó chỉ có thể bay thẳng thôi.”
Tên orc có lẽ cũng nhận ra là vô ích nên đã đặt cung xuống, bắt đầu dùng đao gõ vào khiên.
Keng, keng, keng.
Ngay lập tức, một tên orc khác từ trong căn chòi bước ra. Chỉ có một tên. Tên orc trên tháp canh cũng trèo xuống.
“Còn một tên nữa...!?” Giọng Ichika lạc đi. “L-làm sao bây giờ, Kisaragi!?”
“Đánh chứ sao. Tôi đã dự đoán tối đa là ba tên rồi. Hai tên thì quá dư sức.”
“Cậu... không lẽ, thật ra cậu rất giỏi đánh nhau à?”
“Hả?” Tôi nhún vai. “Ai biết được. Tôi còn chẳng nhớ mình đã từng đánh nhau hay chưa nữa.”
“Ể? V-Vậy thì...”
“Hắn đến kìa.” Tôi rút kiếm. Tôi không biết thế đứng nào cả, nên cứ đứng đại.
Trang bị của tên orc trên tháp và tên orc trong chòi đều giống nhau. Tóc của tên orc trên tháp màu đỏ và vàng, còn tên orc trong chòi thì màu xanh và trắng.
Tên orc trong chòi lao vào tôi trước.
Mà chắc là được thôi.
Dù chẳng có căn cứ gì cả.
Chỉ là, tôi có sự tự tin.
Bởi vì, tôi là nhân vật chính của câu chuyện thành công này.
Nói đến nhân vật chính, thì khi gặp nguy hiểm, họ sẽ thức tỉnh một sức mạnh bí mật ẩn giấu và quét sạch kẻ thù, đó là kịch bản kinh điển rồi đúng không?
Tuy nhiên, để làm được điều đó thì cần phải rơi vào tình thế nguy hiểm.
Đối thủ yếu xìu thì không được. Nếu không đối đầu với kẻ địch mạnh ở một mức độ nào đó, sức mạnh đang ngủ yên trong tôi sẽ không thức tỉnh.
Dù sao đi nữa, cũng không sao cả.
Tôi sẽ thắng.
Nhất định sẽ thắng.
Tuyệt đối sẽ thắng.
Tôi cười một cách ngạo nghễ. “Nhào vô đây, đồ orc khốn kiếp.”
Chơi chữ giữa jiikōi / jii nghĩa là thị uy / ông nội, thấy Momo không hiểu nên Kisa dùng từ Tây chút.