Đại Anh Hùng Thất Nghiệp Thì Có Gì Sai?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

54 31

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

7 14

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

82 558

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

71 311

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

240 3158

Slayers Đặc Biệt

(Đang ra)

Slayers Đặc Biệt

Hajime Kanzaka

Tuyển tập các truyện ngắn xoay quanh thế giới Slayers.

12 195

Vol 1 - Kẻ Thu Thập Linh Hồn [Soul Collector] - Chương 03 - Tôi Là Tôi

Bảy ngày sau.

Ở Alterna, từ sáu giờ sáng đến sáu giờ tối, chuông sẽ được rung để báo giờ sau mỗi hai tiếng, ví dụ như một tiếng lúc sáu giờ sáng, hai tiếng lúc tám giờ sáng.

Trước cổng Bắc, tôi nghe thấy chuông rung ba tiếng.

“Trễ quá đấy.”

“Trễ chỗ nào. Đúng giờ còn gì?”

Nói rồi, Ichika hất mặt sang một bên. Cô ấy đang mặc bộ đồ tu sĩ màu trắng với các đường viền xanh và mang theo một cây gậy thẳng dài bằng chiều cao của mình, một cây đoản trượng.

Momohina, đội một chiếc mũ rộng vành màu đen tuyền, mặc một bộ y phục cùng màu và tay cầm một cây trượng gỗ, nói một cách thật thà:

“Xin lỗi nha~”

Nhưng vì cô ấy đang cười toe toét, nên có vẻ chẳng thấy có lỗi chút nào.

V1 005

“Mà thôi được rồi.”

Tôi nhanh chóng bước đi.

“Đi thôi. Trận đầu ra quân đấy.”

“Khoan đã,” Ichika gọi tôi lại.

Tôi quay lại.

“Gì vậy?”

“Cái bộ dạng đó của cậu.”

“Hả?”

Tôi nhìn lướt qua người mình.

Áo hoodie xanh, quần jeans. Giày sneaker.

Chẳng có gì thay đổi cả.

“Bộ dạng này thì sao chứ?”

“Không có gì thay đổi luôn à?”

“Uò~”

Momohina kêu lên một tiếng kỳ lạ, rồi nhìn tôi chằm chằm.

“A. Có kiếm kìa~”

“Hửm?”

Tôi vỗ nhẹ vào thanh kiếm đang đeo ở hông.

“À, cái này hả. Thấy ở chợ có món hời, rẻ ơi là rẻ mà trông cũng xịn, nên tôi đã trả giá kịch liệt rồi mua đó. Nghe mà sốc này. Sau một hồi kì kèo, chỉ có mười lăm copper thôi đó. Bằng khoảng ba bữa ăn.”

“...Chỉ có vậy thôi à?”

Ichika nói với vẻ mặt vừa nghi ngờ vừa lo lắng.

“Chỉ có mỗi thanh kiếm, không thấy lạ sao? Sau khi vào guild và tham gia khóa huấn luyện tân binh bảy ngày, đáng lẽ phải được nhận trang bị cơ bản chứ. Dù hầu hết có vẻ là đồ cũ.”

“Tớ được nhận rồi nè~”

Momohina vừa lắc đầu như để khoe chiếc mũ, vừa xoay cây trượng vòng vòng.

“Tớ thích nó lắm á~”

“Ồ. Tốt cho cậu quá nhỉ, Momohina.”

Tôi bất giác mỉm cười.

Momohina có hơi ngáo ngơ, nhưng bên dưới bộ đồ pháp sư vẫn là chiếc váy kẻ sọc và đôi vớ qua gối, lại không phiền phức như Ichika, nên được điểm cộng.

“Không phải chuyện tốt cho cậu ấy đâu!”

Ichika phiền phức dùng gậy gõ một tiếng "cốp" xuống nền đá.

“Bọn tôi đã tu luyện nghiêm túc để trở thành tu sĩ và pháp sư, tôi đang hỏi là còn cậu thì sao!”

“À. Chuyện đó à.”

“Không phải 'chuyện đó à'! Cậu đã nói là sẽ trở thành chiến binh, hắc ám kỵ sĩ hoặc thánh kỵ sĩ cơ mà!”

“Tôi nói là, chắc mình sẽ trở thành chiến binh, hắc ám kỵ sĩ hoặc thánh kỵ sĩ thôi. Chứ có ai nói là sẽ trở thành đâu.”

“Vậy là, cậu không trở thành à...?”

Ichika có vẻ khá sốc. Con bé này tuy ồn ào nhưng yếu bóng vía thật.

“Mà chuyện đó sao cũng được. Cứ từ từ rồi tính.”

“...Được mới lạ đó!?”

“Đi thôi nào. Trận đầu ra quân, trận đầu ra quân.”

Mặc kệ, tôi hướng thẳng đến cổng Bắc.

Khi tôi đang rảo bước, “Này,” Ichika lại gọi từ phía sau. Thấy phiền phức nên tôi lờ đi, “Này,” Cô ta gọi hết lần này đến lần khác.

Đúng là một cô gái phiền phức.

Hết cách. Sau khi ra khỏi cổng Bắc, tôi vừa đi vừa đáp lại.

“Gì vậy?”

“Cậu đã vào guild nào?”

“Nếu muốn biết đến vậy thì thử đoán xem.”

“Dạ có~”

Momohina giơ tay, dù tôi đang quay mặt đi nhưng chắc con bé đang nhảy tưng tưng.

Tôi chỉ định.

“Mời em Momohina.”

Momohina đáp:

“Chiến Binh!”

“Bù bù~” (tiếng trả lời sai)

“Vậy thì, bọ rùa!”

“Côn trùng à? Sao lại là côn trùng chứ?”

“Ừm~, vậy thì, mèo thần tài!”

“...Có à? Có cái guild đó à?”

“Chắc là không có đâu ha~?”

“Làm gì có chứ...”

Ichika thở dài.

“Đừng có đùa nữa, nói đi. Kisaragi, cậu đã vào guild nào?”

Bên ngoài cổng thành là một bãi cỏ.

Có một con đường mòn kéo dài về phía khu rừng ở đằng xa.

Từ đây không thấy được, nhưng nếu đi về phía tây bắc khoảng bốn cây số sẽ có một thị trấn tên là Damurou, nhưng nơi đó không có người ở. Đó là sào huyệt của một dị tộc tên là goblin.

Ngoài ra nếu đi về phía bắc khoảng sáu cây số, nghe nói có một pháo đài của orc tên là Dead Head.

“Tôi sẽ cho hai người biết một điều.”

Quay lại, tôi nhìn Ichika và Momohina.

“Tôi không là ai khác ngoài tôi, cũng không có ý định trở thành ai khác ngoài tôi, và cũng không cần phải làm vậy. Nói tóm lại, là vậy đó.”

“...Hả?”

Ichika làm một hành động khá điệu nghệ là vừa nheo mắt lại vừa há hốc mồm.

“Gì vậy. Cậu đang cố tỏ ra ngầu à...?”

“Tớ biết rồi!”

Momohina giơ tay. Tôi chỉ định cô ấy.

“Mời em Momohina.”

“Guild mà Kisaragi-kun đã vào là~... Guild Tôi!”

“Chính xác.”

“Yeah!”

“Ể, khoan đã...”

Ichika loạng choạng như thể bị chóng mặt.

“Cái đó... nghĩa là... sao... ể? Tôi... Guild? Ể...?”

“Mà thôi được rồi. Chuyện đó. Cứ từ từ rồi tính.”

“Đã bảo là được mới lạ mà...?”

“Đừng có trưng cái bộ mặt ngáo ngơ đó ra nữa. Xinh đẹp mà phí cả đi.”

“X-X-X-Xinh, xinh đẹp gì chứ!”

“Gì vậy, sao lại bối rối thế. Đùa thôi mà.”

“Đùa á!?”

“Hả? Gì thế, Ichika. Bà nghĩ mình xinh đẹp thật à?”

“Tôi không có nghĩ thế! Tôi không có xinh đẹp!”

“Vậy thì được rồi chứ gì.”

“Được, nhưng mà...”

Đúng là một đứa phiền phức, tôi vừa nghĩ vừa bước đi.

Một lúc sau, tiếng "Này" của Ichika lại bắt đầu.

“...Bà bị sao thế hả. Không thể im lặng mà đi theo được à?”

“Tại sao tôi phải im lặng đi theo một người như cậu chứ?”

“Vậy thì đừng có đi theo nữa.”

Ichika im bặt.

Chỉ biết phàn nàn, chứ cô gái này chẳng có chủ kiến, kế hoạch hay dự định gì của riêng mình cả.

Nếu vậy thì cứ ngoan ngoãn mà theo tôi đi chứ.

“...Này.”

“Lại nữa à?”

“Chúng ta, chỉ có ba người thôi có được không?”

“Hả?”

“Một tổ đội bình thường nghe nói có năm hoặc sáu người mà. Ba người, thì ít quá.”

Điều Ichika nói là học lỏm từ tên trưởng phòng của Đoàn Lính Tình Nguyện, Bri-chan, và đúng là lính tình nguyện thường hoạt động theo nhóm nhỏ, tổ dội, khoảng năm hoặc sáu người.

Mà cũng có những lính tình nguyện hoạt động độc lập như những con sói đơn độc, dù rất hiếm và tổ đội hai, ba, bốn người cũng không phải là không có.

“Nghe này...”

Tôi vò đầu bứt tai.

“Lính tình nguyện ấy, hầu hết đều giống như chúng ta, từ đâu đó đến đây, rồi chẳng hiểu sao lại phải làm lính tình nguyện.”

“Chuyện đó thì tôi cũng biết.”

“Nghĩa là ba chúng ta là những lính tình nguyện mới nhất, và ngoài chúng ta ra thì tất cả những người khác đều có kinh nghiệm hơn chúng ta, đúng chứ?”

“Nói tóm lại, mọi người đều là tiền bối của chúng ta, đúng không? Cứ xin gia nhập nhóm của họ rồi nhờ họ chỉ bảo nhiều thứ là được chứ gì.”

“Tôi thì miễn.”

Khi tôi nói vậy, Momohina nghiêng đầu.

“Sao Kisaragi-kun lại xin lỗi vậy ta~?”

“...Momohina. Tôi không phải xin lỗi, mà 'tôi thì miễn' có nghĩa là... ài.”

Đối phó với đồ ngốc cũng mệt. Nhưng vẫn còn hơn là một cô gái phiền phức.

“Tóm lại, tôi ghét vô số thứ. Và những thằng ngu vô dụng lên mặt tiền bối rồi nói những lời sáo rỗng là thứ rác rưởi thối nát đứng đầu trong bảng xếp hạng những thứ tôi ghét.”

Ichika làm một bộ mặt chán nản một cách xấc xược.

“Chỉ đơn giản là nếu không được làm đại ca chỉ huy thì cậu không chịu được thôi chứ gì.”

“I-chi-ka. Một đứa hay cãi lại như bà cũng đứng đầu trong bảng xếp hạng những thứ tôi ghét đấy. Chắc hạng ba hoặc tư gì đó.”

“Bị cậu ghét thì tôi cũng chẳng đau chẳng ngứa gì. Với lại, đừng có gọi tôi là 'bà'.”

Tôi lờ đi, “Mà là vậy đó. Nếu muốn được tiền bối nào đó nhặt về thì cứ tự đi đâu đó đi.”

Tôi cố tình nói phũ phàng, nhưng đúng như dự đoán, Ichika không hề có ý định rời đi.

Chắc chắn con bé này đang luẩn quẩn trong đầu những suy nghĩ như "dù có nói vậy thì...", "bây giờ mà tách ra một mình thì phải làm sao...", rồi cứ thế bị cuốn theo và không thể dứt ra được. Đúng là loại người đó.

Ichika có lẽ không có tự tin.

Đầu óc không phải chậm chạp, hành động cũng không lề mề, ngoại hình cũng không tệ nhưng lòng tự trọng lại thấp.

Là kiểu phụ nữ sẽ bị một thằng đàn ông tồi nói những lời vớ vẩn như "không có em thì anh không sống nổi", rồi lại nghĩ những điều vớ vẩn hơn như "đúng rồi, mình mà không ở bên thì anh ấy không được", để rồi bị moi tiền và cuối cùng bị đá. Đúng là loại phụ nữ đó.

Một cô gái phiền phức và vô dụng như vậy, cùng với một cô gái ngơ ngác không biết đang nghĩ gì, hay đúng hơn là chẳng nghĩ gì cả, đó chính là toàn bộ chiến lực hiện có của tôi.

Thật nực cười.

Nhưng mà, có còn hơn không.

Cũng có câu, kẻ ngốc cũng có lúc hữu dụng.

Hơn nữa, người sử dụng chúng lại không ai khác, chính là tôi đây.

Chắc sẽ ổn thôi.

Tôi bước đi.

Tôi khá thích đi bộ. Chỉ đi bộ thôi thì tôi có thể đi hàng giờ liền. Tôi thích đi nhanh hơn là đi thong thả.

Khi đi bộ một cách vô tư, cả thể chất và tinh thần đều trở nên tốt hơn.

Đang đi ngon trớn như vậy, lại nữa rồi.

“Này.”

Lần đầu, tôi lờ đi.

“Này.”

Lần thứ hai, tôi cũng lờ đi.

“Này, tôi nói này!”

Tôi tặc lưỡi.

“...Gì vậy. Ồn ào quá.”

“Cậu định đi đâu? Ít nhất cũng phải có nghĩa vụ giải thích chứ.”

“Ghimu, ghimu, ghimu~”

Momohina vừa hát vừa bắt đầu một điệu nhảy kỳ quặc.

“Ghimu, ghimu, ghimu~. Ghim~u! Mugi, mugi, mugi mugi~. Mugi~!”

Khi tôi bật cười "uhahaha", Momohina cười ngượng nghịu.

“Nihaha~”

Còn Ichika thì mặt đỏ bừng, quát lên:

“Không phải lúc để cười đâu!”

Momohina xịu mặt xuống.

“Xin lỗi nha~, Itchon-chon. Tự dưng, tớ lại muốn nhảy múa~”

“...Bên này mới phải xin lỗi. Vì đã lớn tiếng. Nhưng tôi không có giận Momohina đâu.”

“Mà này, Ichika, bà bị gọi là Itchon-chon à? Dài hơn cả Ichika nhiều nhỉ?”

“M-Momohina, muốn gọi như vậy nên...”

“Itchon-cho~n.”

Momohina không hiểu sao lại có vẻ đắc ý.

“Một tác phẩm để đời đó~. Itchon-cho~n.”

“Tôi thì được gọi là Kisaragi-kun bình thường là tốt rồi.”

“Tại sao tôi lại là, Itchon-chon...”

“Thôi thôi, đừng có nói mấy chuyện tào lao đó nữa, đi thôi đi thôi. Nào nào. Đi đi.”

“Khoan đã. Vẫn chưa nghe cậu nói đi đâu.”

Vẻ mặt của Ichika rất nghiêm túc. Đừng có nghiêm túc thế chứ. Phiền phức.

“Theo như tôi biết, lính tình nguyện tập sự thường sẽ tích lũy kinh nghiệm ở trong rừng, hoặc là ở một nơi tên là Damurou, đúng chứ? Nhưng mà rừng thì chúng ta đã đi qua rồi, còn Damurou thì lại sai hướng.”

“Đúng vậy.”

Tôi gật đầu.

“Vì chúng ta không đến rừng hay Damurou đâu.”

“Ể...”

“Cứ hỡ một chút là phàn nàn, hỡ một chút là sợ hãi, bà lắm chuyện thật đấy.”

“S-Sợ hãi cái gì chứ!”

“Nghe này.”

Tôi thở dài, rồi dùng ngón trỏ gõ vào đầu mình.

“Suy nghĩ đi. Trong rừng thì có động vật với đám mud goblin, đúng không? Damurou thì là hang ổ của goblin. Dù là cái nào thì cũng toàn là lũ tép riu thôi.”

“...Tép riu thì tốt chứ sao. Đầu tiên, cứ chiến đấu với đối thủ yếu, rồi sau đó.”

“Tôi thì miễn.”

Tôi chỉ thẳng vào Momohina.

“Nói trước nhé, cái câu 'tôi thì miễn' vừa rồi không phải là xin lỗi đâu đấy. Chỗ đó đừng có nhầm lẫn nhé, Momohina.”

“Vâng, thưa thầy~”

“Trả lời tốt lắm. Tôi rất thích những người ngoan ngoãn.”

“Yeah~”

“V-Vậy thì,”

Mặt Ichika hơi tái đi.

“Cậu định đi đâu? Cậu định dẫn chúng tôi đến đâu...?”

Tôi từ từ đưa ngón trỏ về hướng mục tiêu, về phía bắc.

“Pháo Đài Quan Sát Dead Head. Để khai màn, tôi sẽ đi đập chết vài tên orc.”

Cả tôi thì miễn, lẫn xin lỗi đều dùng từ Gomen.