“Chát vãi!”
Trước tiếng hét của tôi là một người đàn ông mặt mày cau có với cơ bắp cuồn cuộn đang khoanh tay.
Gã này chắc chắn là một tên khoe thân.
Phía dưới gã mặc một thứ gì đó giống như bikini bằng da, còn nửa thân trên thì quấn mấy dải da trông như một thứ áo giáp chẳng có tác dụng gì.
Một gã đàn ông có thể khoe núm vú của mình một cách đường hoàng, không chút xấu hổ như thế này thì đích thị là một tên khoe thân.
Thấy hơi ghê, tôi vừa cố không đến quá gần tên khoe thân, vừa dồn ép.
“Tám silver, rõ ràng là chặt chém rồi. Giảm giá đi. Một silver thì sao?”
Tên khoe thân thở ra bằng mũi một tiếng.
“Hừm, nhưng đây là quy định cả rồi.”
“Thì thay đổi đi. Đúng vậy. Hãy biến đổi nó đi. Cải cách đi. Ông chú hãy trở thành người tiên phong của thời đại đi.”
“Tôi không có tên là Ông Chú.”
“Không, có ai nói tên của ông là Ông Chú đâu. Vì ông là một ông chú nên tôi mới gọi là ông chú thôi.”
“Tôi không phải là ông chú.”
“Vậy thì, anh trai.”
Khi tôi đổi cách gọi, không hiểu sao má của tên khoe thân lại hơi ửng đỏ.
Thừa thắng xông lên, tôi gọi tiếp.
“Đại ca.”
Và rồi, má của tên khoe thân giãn ra.
Thêm một cú nữa chăng?
“Này, đại ca.”
Tôi cố tình tỏ ra suồng sã, thu hẹp khoảng cách với tên khoe thân một chút.
Tuy ghê, nhưng cũng không phải là không chịu được.
“Cái gì của Guild Chiến Binh ấy nhỉ? Trại huấn luyện tân binh à? Trong bảy ngày. Không chỉ có Guild Chiến Binh đúng không? Guild nào cũng đồng giá tám silver hết. Mấy người thông đồng với nhau à? Kiểu đó cũ rồi. Cái thể chất ấy. Phải cải cách cơ cấu, cải cách cơ cấu. Hiểu không? Chỗ này đại ca phải đứng ra thay đổi một phát thật hoành tráng. Giảm giá một cú thật mạnh, hạ rào cản cho người mới xuống một cái vèo. Làm vậy thì dòng máu mới sẽ liên tục chảy vào ngành, giúp nó sôi động hẳn lên, đúng chứ? Là sức cạnh tranh đấy, sức cạnh tranh. Phải có cọ xát thì mới tiến bộ được chứ. Hãy tạo ra một làn gió mới đi. Nhé, đại ca?”
“Không, nhưng mà...”
“Nhưng với nhị gì nữa. Bây giờ chính là cơ hội đấy. Muốn làm thì phải làm ngay. Tám silver? Nực cười thật. Một silver? Được. Okie. Phải thế chứ. Chỉ bằng một lời của đại ca thôi. Đại ca làm được mà. Có thể thay đổi cả thế giới đấy ấy.”
“Nh-Nhưng mà...”
“Đừng do dự nữa. Cứ do dự mãi là đại ca sẽ bị thế giới không ngừng biến chuyển này bỏ lại phía sau đấy. Như vậy có được không?”
“K-Không... không, đợi đã, người anh em.”
Tên khoe thân đưa bàn tay to dày của gã ra phía trước, tay còn lại thì xoa thái dương và ấn đường.
Ai là người anh em của ông chứ. Đồ khoe thân.
“...Không được rồi, người anh em. Quả nhiên, mức phí quy định không phải là thứ mà một mình tôi có thể thay đổi được. Nếu làm vậy, trật tự cần được duy trì sẽ...”
“Trật tự quan trọng hơn cả một cuộc cách mạng sao, đại ca?”
“Còn có thứ gọi là thể diện nữa, người anh em à.”
“Thôi được rồi. Không nhờ ông nữa.”
Tôi quay lưng lại với tên khoe thân, lao ra khỏi tòa nhà của Guild Chiến Binh.
“...Chết tiệt. Vậy là Guild Hắc Ám Kỵ Sĩ, Guild Thánh Kỵ Sĩ, Guild Thợ Săn, cả Guild Chiến Binh cũng không được à. Guild nào cũng như guild nào, không bớt cho một copper nào. Quả là lũ khốn cấu kết với nhau.”
Tôi đi trong khu Nam của Alterna.
Đi thật nhanh.
Đi lang thang.
Ở khu Nam có Guild Chiến Binh mà tôi vừa đến, có khu phố thợ thủ công nơi những người thợ rèn, thợ da, thợ dệt, thợ may, thợ đá, thợ mộc sinh sống và làm việc trong các xưởng thủ công san sát nhau, và văn phòng của Đoàn Lính Tình Nguyện Red Moon cũng nằm trong khu Nam.
Ở khu Bắc có tổng bộ chỉ huy Quân Đội Vùng Biên Cảnh, một khu chợ lớn mà nếu tìm thì cái gì cũng có, gần chợ là con phố Hanazono (Hoa Viên) với những dãy nhà trọ, khu phố ăn nhậu tên là Hẻm Tenkuu (Bầu Trời), ngoài ra còn có Thần Điện Lumiaris nơi có Guild Tu Sĩ và Guild Thánh Kỵ Sĩ, và cả Guild Thợ Săn nữa.
Phân chia khu Bắc và khu Nam là Tháp Tenbou, một tòa nhà cao chót vót và lộng lẫy nằm ở trung tâm Alterna. Đây là nơi ở của lãnh chúa Alterna, Hầu tước Garlan Vedoy, người còn được gọi là Vua Biên Cảnh.
Phía trước Tháp Tenbou là một quảng trường, và khu chợ nằm gần đó.
Phía rìa đông mang dáng dấp của một khu dân cư cao cấp yên tĩnh, được gọi là khu Đông. Guild Pháp Sư nằm ở khu Đông này.
Phía đối diện, ở phía tây, là một khu ổ chuột lộn xộn và bẩn thỉu. Khu Tây có Guild Đạo Tặc và Guild Hắc Ám Kỵ Sĩ.
Alterna, được bao quanh bởi một bức tường thành, không phải là một thành phố rộng lớn.
Hay nói đúng hơn, nó khá chật hẹp.
Ngoại trừ khu Đông, ở các khu khác, nói rằng mọi người sống chen chúc nhau cũng không phải là quá lời.
Bởi vì việc đi ra ngoài và tìm một nơi để sống là rất khó khăn.
Lý do là vì, loài người chúng tôi dường như là một thế lực yếu thế.
Bên ngoài tường thành, các chủng tộc khác và những sinh vật trông như quái vật đang làm mưa làm gió.
Loài người chúng tôi chỉ là những sinh vật yếu ớt như sâu bọ, bám víu lấy thành Alterna này, các khu vực xung quanh và một vài pháo đài.
Mà ở phía nam Alterna có một dãy núi cực kỳ cao và hiểm trở tên là Tenryu, nghe nói phía bên kia là vương quốc của loài người.
Tên của vương quốc đó là Arabakia.
Alterna dường như được coi như một nhánh của vương quốc đó.
Vì vậy, đối với loài người, phía bên kia dãy Tenryu là "bản địa", còn phía bên này là "biên cảnh".
Nhiệm vụ của Quân Đội Vùng Biên Cảnh đóng tại Alterna là mở rộng phạm vi thống trị của con người ở vùng biên cảnh, và vị thế của Đoàn Lính Tình Nguyện Red Moon dường như là một đội biệt kích hoặc một đội du kích độc lập của họ.
Và tôi, là một trong những lính tập sự của họ. Ít nhất là ở thời điểm hiện tại.
“Guild, guild, à...”
Tôi lẩm bẩm, đôi chân tự nhiên hướng về phía Hẻm Tenkuu.
Trời đã bắt đầu nhá nhem tối, Hẻm Tenkuu, nơi có thể coi là khu phố sầm uất duy nhất của Alterna, đang khá nhộn nhịp.
Tôi để mắt đến một quán rượu.
Đó là một quán rượu nằm ở sâu trong Hẻm Tenkuu, trông rõ ràng là xa hoa và đắt tiền.
Bảng hiệu bằng chữ vàng ghi, Burns Club.
Tôi bước vào quán đó.
“Xin kính chào quý khách.”
Một người đàn ông trông có vẻ lịch lãm hoặc ra vẻ lịch lãm, với bộ ria mép, mặc áo khoác đen, quàng khăn đỏ ở cổ và mặc một chiếc quần bó màu trắng, ra đón tôi.
Là bồi bàn hay gì đó?
Người đàn ông ria mép hơi cúi người, mỉm cười và nhẹ nhàng đưa tay ra.
Gì vậy?
Tuy không hiểu lắm nhưng tôi mỉm cười, rồi dùng tay mình vỗ nhẹ một cái vào lòng bàn tay của người đàn ông ria mép.
“...Hả?”
Không hiểu sao, người đàn ông ria mép có vẻ chết lặng.
Mặc kệ, tôi bước vào trong quán.
“Th-Thưa quý khách!”
Tôi đối phó qua loa với người đàn ông ria mép đang đuổi theo.
“Được rồi, được rồi. Đừng bận tâm.”
Rồi tôi nhìn quanh quán.
Trên tường có tranh ảnh và đủ thứ. Trên trần nhà là những chiếc đèn trang trí lộng lẫy. Dưới sàn là thảm.
Những chiếc ghế sofa, trường kỷ có thêu hoa văn, những chiếc bàn trông nặng trịch được xếp ngay ngắn, và những người phụ nữ, đàn ông ăn mặc sang trọng đang uống rượu, ăn gì đó và nói chuyện rôm rả.
Nhìn từ đâu cũng thấy đây là một quán rượu cao cấp.
Tôi ngồi xuống một chiếc sofa còn trống, và nói với người đàn ông ria mép vẫn không chịu bỏ cuộc mà đuổi theo.
“Tạm thời thì, để xem nào, mang rượu ra đây đi. Loại ngon ấy.”
“Không, V-Vì vậy, thưa quý khách.”
“Mang ra nhanh lên.”
“Nhưng mà.”
“Này này.”
Một người đàn ông mặc bộ đồ bằng vải bóng loáng, tay cầm ly rượu, bước tới. Hông gã đeo một thanh kiếm. Vóc dáng cũng tốt.
Là lính tình nguyện à?
Không, không phải.
“Quán này, từ khi nào mà hạng lính tình nguyện cũng được vào thế?”
Gã đàn ông nhìn xuống tôi với vẻ mặt giễu cợt. Hay đúng hơn, thái độ của gã hoàn toàn là chế nhạo.
Bực mình thật.
Nhưng nếu gây sự, với loại người này chắc sẽ phản tác dụng.
“Từ bây giờ đấy.”
Tôi ung dung vắt chéo chân, khoác tay lên lưng ghế sofa.
“Nhân tiện, anh là ai?”
Gã đàn ông nheo mắt lại.
“Ngươi có vẻ không biết cách ăn nói nhỉ.”
“Thì đúng mà. Nếu được, anh chỉ cho tôi đi.”
“Cái gì? Ngươi đang gây sự với ta à?”
“Hoàn toàn không.”
Tôi nhún vai.
“Tôi nói thật đấy. Chẳng lẽ thông lệ ở đây là kiếm chuyện rồi đánh hội đồng một thằng nhóc chân ướt chân ráo như tôi sao? Mà trông anh đâu giống loại người man rợ sẽ làm thế.”
“Tất nhiên rồi.”
Miệng nói vậy, nhưng gã đàn ông có vẻ hơi bối rối.
Phản ứng của tôi trái với dự đoán của gã, nên gã đang không biết phải làm sao.
Chắc là vậy.
“Đây không phải là quán cho lính tình nguyện lui tới nhỉ.”
Tôi lại nhìn quanh quán một lần nữa.
Những người phụ nữ là nhân viên phục vụ, còn đàn ông là khách hàng à?
Hầu hết mọi người đều đang dỏng tai nghe hoặc liếc nhìn cuộc nói chuyện giữa tôi và gã đàn ông.
Tuy nhiên, trang phục của những người phụ nữ trong quán này thật đáng nể. Không chỉ cổ áo khoét sâu mà váy còn xẻ tà, để lộ đến tận gốc đùi. Thêm nữa ai cũng là mỹ nhân.
“Thảo nào, cảnh đẹp thật.”
“Ngươi không biết mà vào đây à, thằng khốn.”
“Ừ. Nhìn lướt qua thấy quán có vẻ ngon nhất nên vào thử.”
“Thằng nhãi láo xược.”
Gã đàn ông cười "Hah" một tiếng. Dù là một nụ cười gượng, nhưng tôi không cảm thấy có địch ý.
“Thưa, Anthony-sama...”
Người đàn ông ria mép định chen vào.
Người đàn ông được gọi là Anthony nói:
“Hôm nay thôi. Cứ coi nó là bạn của ta.”
Rồi cho người đàn ông ria mép lui xuống, và ngồi xuống cạnh tôi.
“Ta là Anthony. Anthony Justin. Thuộc trung đoàn chiến binh, lữ đoàn số một của Quân Đội Vùng Biên Cảnh. Là quân nhân chính quy, khác với bọn lính tình nguyện các ngươi.”
“Tôi là Kisaragi. Rất vui được gặp, Anthony.”
“Thằng nhóc hỗn láo.”
“Cũng không hẳn. Chỉ là không biết lễ nghĩa là gì thôi.”
“Nếu muốn, ta có thể dạy cho ngươi.”
“Lúc khác sẽ nhờ anh, Anthony.”
“Thằng khốn nhà ngươi...”
Anthony có vẻ do dự.
Tuy tức giận, nhưng tỏ ra phóng khoáng sẽ thể hiện mình là người độ lượng và được lòng phụ nữ hơn là nổi điên lên, chắc gã đang nghĩ vậy.
Gã này không phải là người đại lượng thực sự. Chỉ là một kẻ tầm thường muốn ra vẻ ta đây thôi.
Cứ để cho gã ra vẻ là được.
Rượu được mang ra.
Trong chiếc ly gần như trong suốt không màu là một chất lỏng màu nâu. Lượng rất ít.
Tôi chỉ nhấp một chút vào miệng mà đã suýt ho sặc sụa.
Cố gắng nén lại, tôi từ từ nuốt xuống như để nó tan ra.
“Sao thế?”
Anthony nói với ánh mắt gian tà.
“Thứ đó là một loại rượu chưng cất không tồi đâu. Ngon chứ?”
“Cũng tàm tạm.”
Tôi mỉm cười.
Đây mà là ngon á?
Dở như hạch ấy.
Hay đúng hơn, thứ này, ngon hay dở, còn không phải là vấn đề. Uống thêm một ngụm nữa chắc chắn sẽ lăn ra bất tỉnh.
Thấy có không khí nên gọi thử, chứ rượu chè không phải là thứ nên uống. Mà tôi đã từng uống rượu bao giờ chưa nhỉ?
Hình như là chưa.
Vì không nhớ được nên cũng không thể nói chắc.
“Thôi, cứ từ từ mà thưởng thức đi. Vì đây có thể là lần cuối cùng ngươi được uống một ly rượu ngon như vậy trong quán này đấy.”
Anthony cất tiếng cười, vài người khách và nhân viên nữ xung quanh cũng cười theo.
Khi tôi im lặng giả vờ bình tĩnh, Anthony đặt ly xuống bàn.
“Nghe đây, Kisaragi. Vì ngươi có vẻ chẳng biết gì cả, nên ta sẽ cho ngươi biết. Lính tình nguyện chung quy cũng chỉ là những con tốt thí mà thôi. Trong số lính tình nguyện cũng có vài kẻ có chút tên tuổi. Nhưng ngay cả bọn chúng, cùng lắm cũng chỉ trở thành những tốp người hiến tế tốt cho quân chính quy chúng ta mà thôi.”
“Nhưng đây là vùng biên cảnh đúng không? Đối với người ở bản địa, chẳng phải các anh trong Quân Đội Vùng Biên Cảnh cũng chỉ là những con tốt thí thôi sao?”
“Đừng có nói giọng hiểu biết thế, cái hạng lính tình nguyện. Lũ yếu đuối thối nát ở bản địa chẳng có dũng khí, tham vọng hay lòng tự trọng gì cả. Chúng ta mới là tinh nhuệ của loài người. Lũ ngốc ở bản địa chỉ cần chăm chỉ làm việc như trâu như ngựa để gửi vật tư cho chúng ta là được rồi. Bọn chúng chỉ làm được có thế thôi, lũ bất tài thảm hại! Này, đúng không!”
Khi Anthony cất tiếng gọi, vài người đã lớn tiếng hưởng ứng.
Tuy không hiểu rõ lắm, nhưng dãy Tenryu có thể nhìn thấy từ Alterna không hoàn toàn ngăn cách vùng biên cảnh và bản địa à?
Mà cũng là chuyện đương nhiên.
Nếu bị ngăn cách hoàn toàn thì đã không thể từ bản địa tiến ra biên cảnh được.
Chắc chắn phải có một con đường nào đó khác ngoài việc vượt núi.
“Uống đi, Kisaragi.”
Anthony nắm lấy vai tôi.
“Dù sao thì, một tên lính tình nguyện như ngươi cũng sẽ chết sớm thôi. Hôm nay ngươi may mắn đấy. Nếu không có thẻ hội viên thì vốn không được vào quán này. Và hạng lính tình nguyện thì không thể trở thành hội viên của quán này được. Hãy mang theo kỷ niệm đã được uống một ly ở đây mà chết đi. Nhưng mà. Trước khi chết, ít nhất cũng phải giết được một tem orc đấy. Ngươi thì chắc cũng làm được việc đó thôi. Trông cũng có vẻ gan dạ.”
“Orc, hử.”
Tôi cầm ly lên, giả vờ nhấp môi uống rượu.
“Thôi được, tôi sẽ thử, Anthony.”
“Vậy à, vậy à. Cố lên nhé, lính tình nguyện. Này, mọi người!”
Anthony nâng ly lên.
“Nâng ly cho người lính tình nguyện trẻ tuổi này, người sẽ chết vào ngày mai!”
“Cạn ly!”
“Cạn ly!”
“Cạn ly!”
“Cạn ly!” “Cạn ly!”
“Cạn ly!” “Cạn ly!” “Cạn ly!”
“Cạn ly!” “Cạn ly!” “Cạn ly!” “Cạn ly!”
“Cạn ly...!”
Lũ quân nhân uống rượu, ôm lấy những người phụ nữ.
Có kẻ đòi hôn.
Có kẻ kéo váy, làm bộ ngực vốn đã sắp trào ra của một người phụ nữ lộ hẳn ra, rồi bị đánh vào tay.
Cũng có những kẻ cố tình đến chỗ tôi và nói.
“Chết nhanh lên nhé, lính tình nguyện.”
“Chết rồi thì nhớ bảo người ta thiêu cho đàng hoàng. Không thì dính phải lời nguyền của No-Life King mà biến thành zombie đấy.”
“Để ta chỉ cho ngươi cách chết nhẹ nhàng nhé, lính tình nguyện. Nghe đâu, lúc chết mà cười thì sẽ tốt. Mà ta cũng chưa nghe chuyện của người chết bao giờ, nên không biết có thật không.”
“Chết rồi thì quay lại đây nhé, lính tình nguyện. Ta bao một ly. Mà chắc không được rồi.”
“Bọn bây chỉ có cái tài chết là giỏi thôi, lính tình nguyện ạ.”
“Chết thì không cần tài cũng làm được, nên là đồ vô dụng nhỉ, lính tình nguyện.”
“Mai chết đi.”
“Hôm nay chết đi.”
“Chết ngay tại đây bây giờ cũng được. Lính tình nguyện có chết thì cũng chẳng ai quan tâm đâu.”
“Cạn ly!”
“Vì cái chết vô giá trị và thảm hại của lính tình nguyện!”
“Cạn ly!”
“Cạn ly!”
Lũ khốn nạn.
Tôi đáp lại qua loa, Anthony cũng đã đi khỏi, nên tôi lẻn ra phía cửa.
Vừa lúc đó, người đàn ông ria mép đến, với một thái độ trịch thượng không thể tả.
“Xin mời thanh toán, thưa ngài lính tình nguyện.”
“...Bao nhiêu?”
“Tính cả phí chỗ ngồi, tổng cộng là năm silver ạ.”
“Năm...”
Trong túi da mà Bri-chan đưa có chín đồng bạc, chín silver, và tám mươi đồng copper, tám mươi copper. Hai mươi copper tôi đã dùng để ăn uống ở chợ và vài thứ linh tinh.
Năm silver, á...?
Ở Alterna có rất nhiều thứ gọi là guild.
Nói nôm na là phường hội, ngoài những người tham gia guild, dù là thợ rèn, thợ da hay thợ mộc, về cơ bản đều không thể làm công việc đó.
Khi buôn bán, nếu chỉ là một quầy hàng nhỏ hay xe đẩy thì không sao, nhưng nếu là vũ khí mới, bánh mì hay đồ xa xỉ thì dường như cáu gì cũng có guild.
Nghe nói nếu làm việc mà không vào guild, sẽ bị người của guild đến gây sự hoặc dùng vũ lực để dẹp bỏ.
Và cái guild đó, cũng tồn tại cả những guild cho các "nghề" như chiến binh hay pháp sư.
Guild Chiến Binh sẽ dạy cho thành viên kỹ thuật sử dụng kiếm và các loại vũ khí khác, còn Guild pháp sư thì dạy kỹ thuật sử dụng phép thuật.
Và họ độc chiếm kỹ thuật đó bằng cách coi nó là bí mật bất truyền.
Vì vậy, lính tình nguyện gia nhập một guild nào đó để học cách chiến đấu là con đường thông thường, hay nói đúng hơn, nếu không làm vậy thì sẽ chẳng có tác dụng gì.
Thật ra Ichika đã vào Guild Tu Sĩ, còn Momohina thì vào Guild Pháp Sư. Hay đúng hơn, guild mà bọn họ vào là do tôi tự quyết định.
Bản thân tôi cũng đã định gia nhập một guild nào đó.
Nếu không phải tất cả các guild đều có cái bản tính chặt chém, đòi hỏi tám silver để gia nhập, thì tôi đã vào từ lâu rồi.
Vì đắt quá mà. Tám silver. Nhận được mười silver, mà tám silver trong đó bay đi vì phí gia nhập guild, chuyện này quá lố bịch.
Vào guild mất tám silver đã là quá đắt, nhưng chỉ ngồi xuống, gọi một ly rượu mà mất năm silver?
“Khoan đã, anh...”
Tôi định phản đối, nhưng nhận ra phía sau người đàn ông ria mép có đến hai gã đàn ông cực kỳ to con, tay cầm những con dao găm đã rút khỏi vỏ.
Trang phục của họ tuy cũng bảnh bao không khác gì người đàn ông ria mép, nhưng rõ ràng vai trò của họ khác.
Không phải là bồi bàn. Là hạng bảo kê.
Ánh mắt của họ, rất đáng sợ.
Lạnh lẽo, vẩn đục và mang một ánh sáng tù mù, cực kỳ hung ác, như thể đã giết đến mười hay hai mươi người rồi.
Tôi thở dài. Lấy năm đồng bạc từ trong túi da ra, ném xuống sàn, rồi vội vã rời khỏi quán mà không ngoảnh lại. Chết tiệt.
Mẹ kiếp.
Khốn kiếp.
Lũ khốn nạn.
Thật nhục nhã.
Burns Club cái con khỉ.
Hội viên cái con khỉ.
Quân chính quy cái con khỉ.
Quân nhân cái con khỉ.
Dám coi thường mình. Bọn chúng đã làm bẽ mặt mình.
Tuyệt đối, phải cho chúng thấy. Phải coi thường lại bọn chúng.
Cứ chờ đấy. Tao sẽ trở thành một lính tình nguyện cừ khôi cho mà xem. Một lính tình nguyện nhẹ nhàng vượt xa khỏi cái tầm của lính tình nguyện. Trở thành một anh hùng được lưu truyền mãi về sau. Trở thành một đại anh hùng. Sẽ cười khẩy vào mặt bọn chúng. Nhân tiện sẽ kiếm thật nhiều tiền, rồi mua lại cái quán đó. Cả cái lão ria mép đó, cả đám bảo kê, cả đám phụ nữ, sẽ sai khiến bọn họ bằng cằm. Cứ chờ đấy, lũ khốn nạn.
Tôi dừng lại sau khi đã ra khỏi Hẻm Tenkuu.
Lôi túi da ra khỏi túi.
Tôi không có can đảm để kiểm tra bên trong.
“...Mà tiền không đủ vào guild rồi. Làm sao giờ.”
Lão Anthony trong vol 3 và 15 của Grimgar