Đại Anh Hùng Thất Nghiệp Thì Có Gì Sai?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

54 31

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

7 14

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

82 558

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

71 310

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

240 3158

Slayers Đặc Biệt

(Đang ra)

Slayers Đặc Biệt

Hajime Kanzaka

Tuyển tập các truyện ngắn xoay quanh thế giới Slayers.

12 195

Vol 1 - Kẻ Thu Thập Linh Hồn [Soul Collector] - Chương 01 - Tài Năng Của Bản Thân

Nó nằm bên trong bức tường, ấn tượng đầu tiên về thành phố tên Alterna có thể gói gọn trong một từ: cổ lỗ sĩ.

Nhưng nó không đến nỗi bẩn thỉu.

Những tòa nhà bằng đá và gỗ đều không bị hư hỏng, dọc hai bên con đường lát đá rộng lớn có những rãnh nước nhỏ, và dòng nước chảy trong đó không hề vẩn đục. Nó trong veo.

Dù trời hẳn vẫn còn sớm, cũng đã có vài người đi lại trên đường.

Trang phục của Hiyomu thì khá giống chúng tôi, nhưng cư dân trong thành phố này thì, phải nói sao nhỉ, trông có phần quê mùa. Lụng thụng.

Thêm nữa, họ cứ nhìn chúng tôi chằm chằm.

Có lẽ vì chúng tôi trông lạ lẫm.

Mà tôi cũng thấy họ lạ, và cũng đang quan sát họ, nên coi như huề nhau.

“Cậu thì,” Ichika liếc mắt nhìn tôi và nói. “Thái độ thì kênh kiệu mà người thì bé tí.”

Một cảm giác bực bội trỗi lên, tôi đã định đá cho cô ta một phát, nhưng đối phương dù sao cũng là con gái nên tôi lại thôi.

“Không phải tôi nhỏ, mà là cô to con thì có.”

“Đừng có nói tôi to con được không?”

“Là cô rất to con thì có.”

“Đã bảo đừng nói nữa mà. Tôi chỉ có một mét sáu... lăm, thôi mà.”

“Đấy, nói dối rồi. Ichika, vừa nói dối đấy nhé. Không phải một mét sáu lăm đâu. Thật ra còn hơn thế nữa.”

“Một mét sáu sáu... bảy... tám thôi mà! Cậu nhỏ con hơn tôi, đúng chứ? Một người đàn ông lùn hơn tôi mà lại tỏ vẻ ta đây, không hiểu sao tôi không thể chấp nhận được sự tồn tại đó.”

“Tại sao tôi phải cần bà chấp nhận chứ?”

“Đã bảo đừng gọi tôi là 'bà' trống không như thế.”

“Không thích đấy. Đã quyết rồi. Tôi sẽ không nghe lời bà nói. Từ nay về sau, không một lời nào.”

“Vậy thì tôi sẽ không nói chuyện với cậu nữa.”

“Hay đấy. Tuyệt lắm. Cơ mà...”

“Gì?”

“Chẳng phải cô vừa bảo không nói chuyện nữa sao?”

“Không nói thì không nói!”

Ichika hất mặt sang một bên. Đúng là một cô nàng phiền phức. Cơ mà...,

Chiều cao thì lại nhớ nhỉ.

Chiều cao của tôi là một mét sáu tư. Cân nặng hình như là năm mươi lăm kí.

Còn gì nữa... nhỉ?

Những điều cần phải nhớ, lại chẳng thể nào nhớ ra.

Ichika là một mét sáu tám à.

Ngay từ đầu tôi đã nghĩ cô ta là một người cao ráo rồi, nhưng đúng là cao thật. Không chỉ cao mà còn... mà thôi, sao cũng được. Chẳng liên quan.

Momohina chắc khoảng một mét năm bảy hay năm tám gì đó.

Đôi vớ dài, chính xác là vớ qua gối, có phần thịt hơi ụ ra một chút. Trông cũng không tệ.

Không biết bọn họ nhớ được đến mức nào nhỉ.

Tôi kéo mũ áo hoodie lên. Vừa đuổi theo Hiyomu, vừa miên man suy nghĩ, chúng tôi dường như đã đến được nơi cần đến.

Đó là một tòa nhà hai tầng bằng đá, treo lá cờ nền trắng có hình trăng lưỡi liềm màu đỏ, phía trên có một tấm biển hiệu.

“Đoàn lính t nh nguyện... Re Moon thuộc... quân đ i vung B ên canh... Atern...?”

Khi tôi đọc những chữ viết trên tấm biển, Hiyomu quay lại, vừa vẫy ngón tay qua lại vừa nói:

“Non, non quá. Là Đoàn Lính Tình Nguyện Red Moon thuộc Quân Đội Vùng Biên Cảnh Alterna, đó cưng?”

“Hả!”

Momohina chỉ vào tấm biển.

“Mấy chữ đó, không phải tất cả, mà từng phần từng phần bị mờ đi đó! V-Vậy nên...”

“...Này cái điểm hay của cậu là toàn ngạc nhiên vào mấy lúc chẳng đâu vào đâu.”

“Vậy hả~?”

“Thôi cũng được. Vì đôi vớ over-knee của cậu nên tôi tha cho đấy.”

“Ô~ vờ~ ni~?”

“Mà đừng để tâm đến chuyện đó.”

“Biến thái,” Ichika nói.

Tôi lườm nhẹ Ichika.

“Ủa? Người đáng lẽ không nói chuyện với tôi hình như vừa nói gì đó thì phải?”

“Tôi không có nói chuyện!”

“Vào thôi~”

Hiyomu mở cửa.

Chúng tôi bước qua cánh cửa.

Bên trong là một căn phòng trông như sảnh của một quán rượu, phía sâu bên trong có một quầy bar.

Sau quầy, không hiểu sao có một người đàn ông tóc xanh lá, đang trang điểm, khoanh tay đứng đó.

Ngoài ra chỉ có tôi, Ichika, Momohina và Hiyomu.

“Vậy, công việc của Hiyomu đến đây thôi!”

Hiyomu cúi chào người đàn ông ở quầy.

“Vẫn như mọi lần, phần còn lại nhờ cả vào anh nhé, Bri-chan!”

Người đàn ông được gọi là Bri-chan đáp lại:

“Okie cưng,”

Anh ta vẫn khoanh tay, chỉ vẫy vẫy bàn tay rồi tiện thể lắc hông một cái.

Hiyomu rời đi.

Bri-chan nhìn chúng tôi, những người bị bỏ lại, bằng một ánh mắt... ẩm ướt.

Vừa chậm rãi liếm đôi môi tô son đen của mình.

Đặc biệt là nhìn tôi.

…Hãi khiếp.

Một cảm giác rờn rợn chạy dọc sống lưng, tôi suýt nữa thì run lên nhưng tôi đã cố kìm lại.

Có lẽ, nếu bị "nuốt chửng" thì sẽ thua thật. Bri-chan đang xem tôi như con mồi... tôi có cảm giác như vậy.

Mắc gì phải để bị ăn thịt chứ.

Tôi hùng hổ bước đến quầy, chống tay lên và nhìn thẳng vào Bri-chan.

“Vậy? Lúc nãy có nói là nhờ cả vào anh, thế anh được nhờ vả cái gì vậy?”

“Ố là la,” Bri-chan dùng đầu ngón giữa chạm vào môi mình, rồi đưa ngón giữa và ngón cái chụm lại trước mũi tôi. Trò tay hình con cáo à...?

Thú thật, trông ghê quá.

“Xấc xược thật đấy nhỉ. Ta lại không ghét những đứa như cưng đâu đó.”

“À vậy à. Thế thì tốt quá. Vậy thì nói nhanh đi. Anh có việc gì cần chúng tôi đúng không?”

“Việc thì không hẳn, mà là tuyển quân thì đúng hơn?”

Bri-chan xếp vài thứ lên quầy.

Những vật trông như đồng xu màu hơi đỏ, và những chiếc túi da nhỏ.

Có ba túi như vậy.

“Mấy cưng có thấy tấm biển hiệu ở ngoài không?”

“...Quân Đội Vùng Biên Cảnh Alterna, Đoàn Lính Tình Nguyện?” Ichika nói.

Ichika và Momohina đang nấp sau lưng tôi.

“Đúng đó.”

Bri-chan nhón một vật trông như đồng xu có khắc hình trăng lưỡi liềm lên.

“Đây là Thẻ Chứng Nhận Lính Tình Nguyện Tập Sự, thường gọi là Thẻ Tập Sự. Đúng như tên gọi, nó dùng để chứng minh thân phận của một lính tình nguyện tập sự. Còn trong túi da là mười đồng bạc. Mười silver. Các cưng có thể lựa chọn, hoặc là chấp nhận lời đề nghị của ta để trở thành lính tình nguyện tập sự, hoặc là từ chối và tay không rời khỏi đây ngay lập tức.”

“Hừm...”

Tôi dùng ngón trỏ khẽ xoa cằm.

“Nói tóm lại, chỉ cần trở thành lính tình nguyện tập sự thì sẽ nhận được thẻ chứng nhận và tiền, đúng chứ?”

“Đúng là vậy đó.”

“Hiểu rồi.”

Tôi cầm lấy một Thẻ Tập Sự và một túi da.

“Tôi sẽ làm, cái chức lính tình nguyện tập sự đó.”

“Khoan đã...!”

Ichika đặt tay lên vai tôi.

“Cậu nói gì vậy! Lính tình nguyện hay gì đó tôi không biết, nhưng còn chưa biết phải làm gì mà lại đồng ý dễ dàng như vậy...!”

“Cái này,” Momohina dí sát mặt vào Thẻ Tập Sự trên quầy. “Là mặt trăng đúng không anh?”

“Đúng rồi đó cưng,” Bri-chan mỉm cười.

“Vô tư kiểu quái quỷ gì thế hả!”

Ichika tức điên lên, mặt đỏ bừng.

“Mấy người bị ngốc à! Suy nghĩ một chút đi chứ!”

“Nói đi cũng phải nói lại...”

Tôi búng Thẻ Tập Sự lên bằng ngón cái, dùng lòng bàn tay đỡ lấy rồi nắm chặt.

“Người không suy nghĩ chính là cô đấy, Ichika.”

“Tôi không suy nghĩ chỗ nào chứ!”

“Ngoài bộ quần áo và đôi giày đang mặc, tôi chẳng có gì trong tay cả. Gần như là tay trắng đến đây. Cô cũng vậy chứ gì. Sai à?”

“Ể...”

Ichika sờ soạng quanh hông mình.

Chạm vào đùi.

Chỉ mặc một chiếc váy liền mỏng dính, không cần làm vậy cũng biết rõ mười mươi.

Momohina cũng đang thò tay vào túi váy và những chỗ khác. Có vẻ chẳng tìm thấy gì.

Nghe đến bạc, tôi chỉ biết đó là tiền. Nhưng tôi biết tiền là gì.

Tiền là vật dụng thiết yếu cho cuộc sống.

Hay đúng hơn, là thứ cần thiết để có được những vật dụng thiết yếu cho cuộc sống.

“Không có cái này,” Tôi giơ túi da lên. “Chúng ta sẽ không một xu dính túi. Ngay cả đồ lót để thay cũng không có. Tôi thì là con trai, cũng không phải là không chịu được. Còn hai bà thì sao? Được à?”

“Đ-Được mới lạ...”

Ichika cúi đầu.

“...Không được, nhưng mà...”

“Được thôi!”

Momohina chộp lấy Thẻ Tập Sự và túi da.

“Tớ cũng làm. Lính tình nguyện tập sự.”

“Bà thì sao? Ichika.”

Khi tôi hỏi vậy, Ichika hét lên:

“Đừng có gọi tôi là 'bà' trống không!”

Vừa hậm hực, cô ta vừa giật lấy túi da trên quầy, rồi chìa tay ra trước mặt Bri-chan.

“...Đưa đây. Phần Thẻ Tập Sự của tôi.”

“Được thôi cưng.”

Bri-chan cười toe toét, đặt Thẻ Tập Sự lên tay Ichika.

“Đây là lần đầu tiên mọi thứ diễn biến như thế này đó. Mà việc lính mới chỉ có ba người cũng là lần đầu tiên. Thường thì phải hơn mười người đến cùng một lúc.”

Ba người là lần đầu.

Thường thì phải hơn mười người.

Nghĩa là, trước đây đã có rất nhiều người giống như tôi sao?

Tôi hé miệng túi da ra xem.

Bạc.

Đúng là có những vật trông như đồng bạc ở trong.

“Mà nói đi cũng phải nói lại. Nào là có thể lựa chọn. Thực chất thì làm gì có lựa chọn nào đâu.”

“Đâu có đâu nà~. Nếu muốn có tiền thì cứ đi kiếm là được mà, cưng?”

Từ cái giọng điệu giễu cợt đó của Bri-chan, có thể tưởng tượng được việc kiếm tiền không hề dễ dàng.

Thú thật, tôi cũng chẳng biết phải làm thế nào để kiếm tiền trong cái thành phố lạ lẫm này.

Vấn đề là mười đồng bạc, mười silver trong túi da, có giá trị đến mức nào.

Và lính tình nguyện là gì. Phải làm những gì.

“Rồi,” Tôi nhét Thẻ Tập Sự vào túi quần jeans, túi da vào túi áo hoodie, rồi chống hai tay lên quầy. “Vậy thì, cho tôi biết đi. Về lính tình nguyện.”

“Không được.”

Bri-chan mở to mắt, nói với vẻ mặt như thể đó là điều hiển nhiên.

“Chuyện đó các cưng phải tự suy ra.”

“Hả?”

“Ta sẽ chỉ cho một điều thôi. Phong cách của lính tình nguyện ấy à, là mỗi người phải dùng tài năng của bản thân, tự mình phán đoán để thu thập thông tin và tiêu diệt kẻ thù đó cưng.”

“Tài năng của bản thân, tự mình phán đoán, hử.”

“Đúng đó.”

Nói cách khác, lính tình nguyện là gì, phải làm gì, mục đích và phương tiện đều phải tự mình tìm hiểu, đúng không?

Những ai không làm được điều đó, ngay từ đầu đã không đủ tư cách làm lính tình nguyện.

Chắc là vậy.

“...Đi thôi.”

Ichika định quay gót. Có lẽ cô ấy đã hiểu ra phần nào về bản chất của lính tình nguyện.

Momohina thì đang ngơ ngác. Con bé này chắc chắn chẳng hiểu gì cả.

“Không.”

Tôi ngước mắt lên nhìn Bri-chan.

“Không đi. Tôi sẽ bắt Bri-chan phải nói.”

Bri-chan điệu đà nhún vai một cái.

“Bằng cách nào?”

“Lính tình nguyện phải dùng tài năng của bản thân để thu thập thông tin, đúng không?”

“Ừm, đúng rồi đó.”

“Nếu anh cho tôi biết những gì tôi muốn, tôi sẽ cho anh ôm một cái.”

Có hiệu quả.

Phải nói là, hiệu quả tuyệt vời.

Mắt Bri-chan sáng rực lên, thở hổn hển và rướn người về phía trước.

“Cưng thú vị thật đấy. Được thôi. Những gì cưng muốn biết, ta đây sẽ cho cưng biết H-Ế-T.”

Tôi hơi hối hận, nhưng chỉ một chút thôi. Cũng chẳng mất mát gì.

Không mất mát... tôi nghĩ vậy.

Mong là không mất mát gì.