Đại Anh Hùng Thất Nghiệp Thì Có Gì Sai?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

54 31

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

7 14

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

82 558

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

71 310

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

240 3158

Slayers Đặc Biệt

(Đang ra)

Slayers Đặc Biệt

Hajime Kanzaka

Tuyển tập các truyện ngắn xoay quanh thế giới Slayers.

12 195

Vol 1 - Kẻ Thu Thập Linh Hồn [Soul Collector] - Chương 00 - Một Khung Cảnh Thức Giấc Thường Thấy

“― Hãy tỉnh giấc.”

“...Hả?”

Hình như nghe thấy giọng nói của ai đó, tôi mở mắt ra.

Tối quá.

Vẫn còn là ban đêm sao?

Nhưng không phải là tối đen như mực. Có ánh sáng.

Nến à...?

Có vẻ là vậy.

Những ngọn nến được gắn trên tường, xếp thành một hàng dài, kéo dài đến tận phía xa kia.

Tôi lắc đầu. Gì thế này, đây là đâu?

Tôi đã ngủ sao?

Ở một nơi như thế này?

Chẳng phải là lạ lắm sao?

Bởi vì, nơi này... là một hang động ấy? Trông có vẻ là vậy? Nhưng mà, hang động thì làm gì có nến chứ?

“Ua...”

Một giọng nói vang lên, và tất nhiên, đó không phải là giọng của tôi, mà hình như là giọng của con gái.

Tôi nhìn quanh tìm kiếm.

Có người.

Không xa lắm. Trong bóng tối, có một bóng người với đường nét của con gái... không chỉ một người?

“Có ai ở đó không? Mà thôi, chắc chắn là có rồi.”

Tôi cất tiếng gọi, và một lúc sau, “...Có đây.”

Một giọng nói đáp lại. Giọng này có lẽ không phải của người con gái vừa kêu “Ua...” lúc nãy.

Sau đó, “Ừm, có á.”

Một giọng khác. Đây chắc là cô nàng “Ua...” kia rồi.

Giọng “...Có đây” nghe có vẻ cộc lốc hoặc như đang hơi tức giận, có chút hờn dỗi.

Còn giọng “Ừm, có á” lại là một tông giọng mơ màng, chẳng có chút căng thẳng nào.

Tôi tạm thời đặt tên cho người thứ nhất là “cô nàng Có Đây”, và người thứ hai là “cô nàng Có Á”. Cô nàng Có Đây có vẻ cứng đầu và khó chiều, nhưng tôi đoán thực chất bên trong cô ta đang sợ chết khiếp. Còn cô nàng Có Á, trông có vẻ không được thông minh cho lắm.

“Còn ai khác không?”

“...Chỉ có chúng ta thôi, phải không?”

Cô nàng Có Đây nói.

“Đúng đó.”

Cô nàng Có Á đồng tình.

“Ba người à.”

Tôi gật đầu rồi đứng dậy. Lạ thật.

Cực kỳ lạ.

Tôi đã nhận ra rồi. Khi tỉnh dậy, tôi đã ở một nơi trông như hang động thế này. Chuyện đó đã lạ, nhưng còn có một chuyện lạ hơn nữa.

Tôi không thể nhớ ra được.

Tên thì tôi biết.

Sinh nhật hình như là ngày hai tháng hai.

Chỉ có vậy là tôi biết.

Nói cách khác, tôi chỉ biết được có từng đó thôi.

Nơi tôi đã sống, hôm qua tôi đã làm gì, một tuần trước tôi đã làm gì, một năm trước, năm năm trước, mười năm trước, rồi cả việc tôi có gia đình hay không, bạn bè ra sao, tôi đều không biết.

Một cảm giác cực kỳ kỳ lạ.

Mỗi khi cố gắng nhớ lại, cứ chực chạm vào được thứ gì đó giống như ký ức trong đầu thì nó lại tuột đi mất.

Không tài nào níu giữ được.

Sau một hồi, hay đúng hơn là ngay lập tức, tôi đã mất dấu vết của nó.

Gì thế này?

Chuyện này là sao...?

“Này, hai bà.”

Tôi gọi cô nàng Có Đây và cô nàng Có Á.

Cô nàng Có Á đáp lại một cách ngoan ngoãn:

“Vâng?”

Nhưng cô nàng Có Đây thì lại nói:

“...Cậu đừng có gọi người khác là 'hai bà' trống không như vậy được không?”

Tôi tặc lưỡi. Đúng như dự đoán, một cô nàng phiền phức nhưng gây sự thì còn phiền phức hơn, nên tôi quyết định nói lại.

“Vậy thì, hai cô. Đi thôi.”

“Đi là đi đâu?”

Cô nàng Có Đây đúng là lắm chuyện.

“Hướng kia kìa.”

Tôi chỉ về phía hàng nến.

“Rõ ràng thế còn gì. Hay là bà, à không, cô muốn đi hướng ngược lại? Nếu muốn đâm đầu vào bóng tối đen kịt thì tôi cũng không cản đâu. Còn nếu muốn ngồi yên ở đây mãi mãi thì cứ tự nhiên.”

“Đ-Đi thì đi, đi là được chứ gì.”

Cô nàng Có Đây vội vàng đứng bật dậy.

“A~. Tớ cũng đi nữa~.”

Cô nàng Có Á cũng đứng lên.

Dựa vào hàng nến được gắn ở vị trí cao hơn đầu, chúng tôi bước đi trong hang động.

Nhưng mà, nói là hang động thì cũng không hẳn, cảm giác như do con người đào thì đúng hơn. So với một cái hang tự nhiên thì nó không gồ ghề lắm, đi lại cũng dễ dàng.

Với lại còn có cả nến nữa.

Ít nhất thì chắc chắn đã có bàn tay con người can thiệp vào.

“Hai bà... à không, hai cô, tên là gì?”

“Hả? Tại sao tôi phải nói cho một người như cậu biết?”

Cô nàng Có Đây thật sự rất phiền phức.

“Không muốn nói thì thôi vậy. Gọi là cô mãi cũng kỳ, nên tôi sẽ tự đặt tên nhé. Này... à không, cô, tên là Kemeko được không?”

“Đ-Được mới lạ đó.”

Cô nàng Có Đây thở dài.

“Tôi là Ichika. Nhưng mà...”

Cô nàng Có Đây, người vừa tự giới thiệu là Ichika, đang lẩm bẩm gì đó.

Có lẽ cô ấy đang bối rối và lo lắng vì không thể nhớ ra được chính bản thân mình.

Tâm trạng đó thì tôi cũng hiểu phần nào.

“A. Tớ là~”

Cô nàng Có Á không hiểu sao lại cười khúc khích.

“Momohina đó.”

Cô ấy tự giới thiệu.

“...Hừm. Mà tại sao Momohina đó lại cười vậy?”

“Không biết nữa. Thấy nó cứ vui vui sao á.”

“Tôi hỏi là có gì vui được không?”

“Ể~. Không biết nữa. Là gì nhỉ~. Tên chăng?”

“Chẳng lẽ không phải tên của cô à...”

“Ừm~. Nhưng mà, cảm giác nó cứ như là tên của mình, mà cũng như không phải, nó cứ bồng bềnh sao á?”

Một người kỳ quặc.

Nhưng có lẽ Momohina đang đối mặt với cảm giác kỳ lạ về việc không biết mình là ai theo cách riêng của cô ấy, như một "cảm giác bồng bềnh".

Dù sao thì con bé này cũng thuộc dạng lập dị rồi.

“...Vậy còn cậu?”

Ichika hỏi tôi.

Tôi không trả lời, chỉ rón rén bước về phía trước.

“Này, nói đi chứ. Bọn tớ đã nói rồi mà.”

Ồn ào quá.

Tôi chỉ tay về phía trước.

“Nhìn kìa. Có cái gì đó.”

Đó là một cánh cửa trông như song sắt.

Nó được chiếu sáng không phải bằng nến, mà bằng ánh đèn treo trên tường.

Tôi đã nghi ngờ rằng có ai đó ở phía sau, đang nín thở theo dõi chúng tôi.

Cuối cùng thì chẳng có chuyện đó, và khi tôi kéo cánh cửa, nó mở ra một cách dễ dàng.

Phía sau cánh cửa là một cầu thang.

Leo lên cầu thang tối tăm, chúng tôi lại bị chặn đường bởi một cánh cửa song sắt khác.

Lần này, dù đẩy hay kéo nó cũng không mở.

Nhưng ở phía bên kia song sắt, có một người.

Trang phục của người đó cũng thật kỳ lạ, khiến tôi phải nhíu mày.

Tại sao lại mặc áo giáp chứ? Còn đội cả mũ sắt nữa. Lại còn cầm theo kiếm.

Người đàn ông mặc giáp liếc nhìn chúng tôi đang ngơ ngác, rồi mở khóa và mở cửa song sắt ra.

Sau đó, anh ta hất cằm.

Ý là, ra ngoài đi hả?

Mà thôi, không cần nói tôi cũng ra.

Bước ra ngoài là một căn phòng xây bằng đá, người đàn ông mặc giáp kéo một thiết bị màu đen trên tường.

Sau đó, một phần của bức tường bắt đầu lún xuống, tạo ra một âm thanh nặng nề.

Cửa bí mật à?

Cửa đã mở.

Bên ngoài đó... thực sự, trông giống như bên ngoài.

“Ra đi.”

Người đàn ông mặc giáp chỉ ra ngoài và nói.

Gì vậy. Nói chuyện bình thường được à. Hơi bất ngờ đấy. Bởi vì, anh ta là người mặc giáp mà.

Tôi đang mặc một chiếc áo hoodie màu xanh có sọc cam, cùng với quần jeans.

Ichika mặc một chiếc váy liền màu đen, bó sát, để lộ rõ đường cong cơ thể.

Momohina mặc áo sơ mi trắng, váy kẻ sọc và vớ dài đến gối. Nói chính xác hơn là vớ dài qua gối.

Rõ ràng là khác biệt.

Giữa người đàn ông mặc giáp và ba người chúng tôi.

Áo giáp, mũ sắt, kiếm, đây là thời đại nào vậy, nhưng mà, thời đại là gì cơ? Dù có nghĩ, tôi cũng không hiểu.

Một người đàn ông mặc giáp như vậy mà lại nói chuyện bình thường, khiến người ta cảm thấy, ủa?

Dù có hơi thắc mắc, chúng tôi vẫn bước ra ngoài.

Trước bình minh sao?

Bầu trời đang dần hửng sáng.

Đây là trên một ngọn đồi.

Nhìn lại phía sau, một ngọn tháp sừng sững. Chúng tôi đã ra khỏi ngọn tháp này.

──Và rồi, lối ra mà chúng tôi vừa bước qua bắt đầu đóng lại với âm thanh tương tự như lúc nó mở ra.

Người đàn ông mặc giáp chỉ nhìn chúng tôi, không hề vẫy tay.

Lối vào nhanh chóng bị bịt kín.

“Cái gì vậy...”

Ichika lẩm bẩm.

Đúng là vậy.

Chuyện này, không thể nào.

Tôi ngước lên.

Có một mặt trăng.

Một mặt trăng ở khoảng giữa trăng tròn và trăng bán nguyệt.

“Đỏ rực luôn ha.”

Momohina nói.

“Ừ.”

Tôi liếm môi.

Mặt trăng, màu đỏ.

“Không thể nào...”

Ichika khẽ run rẩy. Con bé này đúng là đồ nhát gan chỉ được cái vẻ ngoài.

V1 004

“CHÀO CẢ NHÀ~”

Bất thình lình, một giọng nói không phải của tôi, Ichika, hay Momohina vang lên.

Ichika giật nảy mình, Momohina thì “Fwa?” ngơ ngác, còn tôi dù cũng bất ngờ nhưng nhanh chóng nhận ra chủ nhân của giọng nói đang ở trong bóng của ngọn tháp.

“Ai đó?”

“Kyowa—!”

Đúng như dự đoán, từ trong bóng của ngọn tháp, một cô bé nhỏ con với mái tóc hai bím ló mặt ra.

“Nghe gọi là có mặt minyo nyo nyo~n. Ai hỏi đó nên tui trả lời đây~. Là Hiyomu đó~. Chào buổi sáng~. Lần đầu gặp mặt~. Khỏe không~”

“Cô là cái quái gì vậy?”

“Hiyomu á~. Là người dẫn đường đó. Yo-soro~, đến với Grimgar~”

“Yo-soro cái gì, có phải thuyền bè gì đâu. Phải nói là 'chào mừng' mới đúng chứ.”

“Ồ~. Một lời bắt bẻ chính xác! Trừ mười điểm!”

“Trừ điểm á...”

Tôi vò đầu bứt tai.

Bực mình không thể tả, nhưng nếu nổi cáu thì sẽ thua. Mà tôi thì không thích thua cho lắm, nên tôi sẽ không nổi cáu đâu.

“Nếu là người dẫn đường thì mau dẫn đường đi. Mà Grimgar á? Đó là cái gì?”

“Kyohehe~”

Hiyomu từ trong bóng tháp nhảy tót ra, chỉ xuống đất.

“Là chỗ này đó~. Nơi này được gọi là Grimgar đó.”

“Grim, gar...”

Ichika lẩm bẩm, rồi cúi đầu suy tư.

Momohina thì mút ngón tay, có vẻ đang mải mê với mặt trăng đỏ.

“Sao nó lại màu đỏ nhỉ~”

“Nào, nào~”

Hiyomu bắt đầu đi với những bước chân như nhảy chân sáo.

“Làm việc, làm việc. Hiyomu xin phép được làm việc đây~. Đi thôi, đi thôi. Đoàn ứng viên lính tình nguyện, mời đến Alterna~”

Grimgar.

Alterna.

Mặt trăng đỏ.

Cái gì?

Rốt cuộc, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

Hiyomu lắc lư hai bím tóc rồi đi xuống đồi.

Ở phía xa tít tắp, có một bức tường cao.

Được bao quanh bởi một bức tường, đó có lẽ là một thành phố chăng?

“Kia là… Alterna… à.”

Tôi khẽ cười.

Xét theo tình hình, tôi, hay đúng hơn là chúng tôi, có lẽ đã bị mất trí nhớ và bị đưa từ nơi ở cũ đến một nơi nào đó.

Thú thật là trong lòng tôi có cảm giác bất an.

Nhưng lồng ngực tôi lại đang rộn ràng.

“Này.”

Ichika kéo tay áo tôi.

“Gì vậy?”

“Tên? Tên của cậu đó. Tôi vẫn chưa được cho biết.”

Tôi khịt mũi một tiếng rồi đuổi theo Hiyomu.

“Là Kisaragi.”

 

Omae là một cách gọi khá thô lỗ trong tiếng Nhật khi một người lạ dùng với phụ nữ. Kemeko (ケメコ) là một cái tên thường được dùng trong manga, anime hoặc tiểu thuyết để đặt cho các nhân vật, mang lại cảm giác dễ thương, độc đáo hoặc đôi khi hơi quái một chút. Yo-soro là một thuật ngữ hải quân nghĩa là giữ nguyên hướng hoặc hướng về phía trước.