Khoai lang ngon tuyệt cú mèo, ăn kèm với vài quả dưa chuột và cà chua vừa được rửa sạch bằng nước suối. Mùi vị thật hết sảy.
Tống Kiến Quốc và đám mèo thì cứ vô tư đánh chén, nhưng lúc này, dù là bà dì hay Trương Văn Đạt cũng đều chẳng còn tâm trạng.
“Mi nói xem, liệu có phải những người mất tích kia cũng rơi vào hoàn cảnh giống chúng ta hiện giờ không?”
Bà dì cầm củ khoai lang, quay sang nói với Trương Văn Đạt, “Có phải họ sẽ phải sống một đời đến khi già rồi chết trong cái thế giới trống vắng này chăng?”
“Không đâu, nhất định có cách thoát khỏi, đừng có nghĩ vẩn vơ.” Trương Văn Đạt đưa quả cà chua nửa xanh nửa đỏ vào miệng cắn một miếng lớn.
“Nhưng nếu thật sự có cách thoát ra, vậy tại sao những người từng trải qua nghịch lý lại không một ai thoát được?” Lời của bà dì khiến tâm trạng của Trương Văn Đạt cũng trở nên vô cùng trĩu nặng.
Giữa bữa trưa nặng nề, Trương Văn Đạt chợt nhìn xuống cẳng tay mình. Hoàng Hạch đang dần hồi phục không ít trên đó bỗng khiến mắt cậu sáng lên. Có lẽ vẫn còn cơ hội.
Cậu ném mẩu khoai lang nhỏ còn lại trong tay vào miệng, “Mọi người đợi chút, có lẽ thật sự có cách. Tôi sẽ sang thế giới người lớn xem thử!”
Nói rồi, Trương Văn Đạt đưa tay ấn mạnh lên Hoàng Hạch. Theo một luồng sáng vàng lóe lên, cảnh vật xung quanh mau chóng phai mờ.
Khi mọi thứ xung quanh đã ổn định, một cảnh tượng ngoài dự đoán của cậu đã xuất hiện. Xung quanh vẫn là cánh đồng, không có gì thay đổi so với trước đó.
Nếu không phải trên tay cậu đang đeo một chiếc đồng hồ quả quýt điện tử, Trương Văn Đạt đã tưởng rằng Hoàng Hạch vì dùng quá nhiều ngày hôm qua nên xảy ra sự cố.
Trương Văn Đạt ngó đồng hồ, phát hiện Hoàng Hạch có tổng cộng 12 phút. Xem ra cùng tổng lượng tăng lên, lượng hồi phục mỗi ngày cũng tăng theo.
Nhưng dù có tăng lên cũng chỉ có 12 phút, mình phải đánh nhanh thắng nhanh mới được.
Đưa tay sờ lên cái đầu mèo nhỏ đang kêu “meo meo”, cậu dặn dò: “Mày với bà dì ở đây đợi tôi xíu, tôi đi xung quanh xem sao.”
Cậu dứt lời, bước ra khỏi thửa ruộng, ra đến con đường xi măng. Khi cậu nhìn quanh tìm kiếm thành phố được xây nên bởi những Người Đúc Sẵn, lại phát hiện thành phố đó vậy mà đã biến mất.
Những tòa nhà cao tầng, những cây cầu vượt trước đây giờ đây đều đã biến mất, chỉ còn lại một khu phức hợp xi măng nhỏ được xây dựa vào núi ở phía không xa.
Mọi thứ nơi đây đều im lìm và tĩnh mịch, tựa một tấm ảnh cũ kỹ, hệt như nơi họ đang ở.
“Đến cả thế giới của người lớn cũng đã thay đổi rồi sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Cảnh tượng trước mắt khiến Trương Văn Đạt thậm chí gần như chìm vào tuyệt vọng.
Song, ngay lúc cậu tưởng rằng mình sẽ chẳng bao giờ quay về được nữa, cậu đột nhiên nhìn thấy gì đó. Phóng tầm mắt ra xa một lần nữa, cậu dường như thấy một bóng người trong khu phức hợp kia!
“Oi! Oi!!” Trương Văn Đạt lập tức xúc động chạy về phía đó.
Càng đến gần, cậu càng nhìn rõ hơn, đó thật sự là một người. Tốt quá! Mình không nhìn nhầm! Thế giới này không phải chỉ có mỗi mình ta!
Ngay khi Trương Văn Đạt nhìn thấy người đó, người đó dường như cũng đã thấy Trương Văn Đạt. Hắn giơ cánh tay khẳng khiu lên, vẫy vẫy về phía Trương Văn Đạt.
“Có phản ứng, đúng là người sống thật rồi!” Trương Văn Đạt tức thì mừng rỡ, nhưng chưa kịp đến gần hơn thì một tiếng súng vang lên, cơ thể Trương Văn Đạt chợt run lên rồi cứng đờ tại chỗ.
Cậu cúi nhìn vai phải của mình, thấy lớp vải áo khoác trên cẳng tay đang bị chất lỏng màu đỏ thẫm thấm ướt đầy chóng vánh.
Trong tích tắc, toàn bộ cơ bắp của Trương Văn Đạt căng cứng. Trước khi tiếng súng tiếp theo vang lên, cậu đã lao vào cánh đồng ngô bên cạnh.
Gần như ngay tức khắc, những viên đạn găm vào vị trí cậu vừa đứng. Nhìn mặt đường xi măng bị đạn bắn cho vỡ toác, Trương Văn Đạt cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
Cơn đau trên vai cho cậu biết, nếu mình chậm một bước thôi, e rằng đã thật sự bỏ mạng tại đó rồi!!
Khi Trương Văn Đạt cẩn thận vén lá ngô lên, liền thấy đối phương không chỉ có một mình, mà có cả thảy 5 người đang lăm le súng tiến về phía này!!
Lấy tay ấn chặt vết thương, cơn đau khiến cơ mặt Trương Văn Đạt co giật liên hồi. Cậu hiểu rằng nếu không đi ngay, một khi bị chúng tìm thấy, chỉ có con đường chết.
Cậu không dám rời khỏi Thế giới người lớn ngay lập tức, lỡ như mấy tên này ở thế giới bên kia là những gã khổng lồ đáng sợ, e rằng sẽ còn làm liên lụy đến Tống Kiến Quốc và bà dì.
May mà tình hình hiện tại vẫn chưa đến mức tồi tệ đó. Cậu dùng tay siết chặt lấy vai, tránh để máu nhỏ giọt xuống, rồi mau chóng lẩn sâu vào trong cánh đồng.
Cơ thể bị thương, adrenalin trong cơ thể giúp Trương Văn Đạt không cảm thấy đau đớn. Cậu cắm đầu chạy, dốc hết sức bình sinh để rời xa nơi vừa rồi.
Nhưng dần dà, cùng với việc adrenalin trong cơ thể giảm xuống, Trương Văn Đạt bắt đầu cảm thấy cơn đau ngày một tăng, cộng thêm việc chạy nước rút khiến cậu gần như đứt hơi.
“Chạy lâu thế này, chắc chúng không tìm ra đâu nhỉ?” Trương Văn Đạt nghĩ bụng.
Cậu nằm nghiêng trong một bụi cây, định cởi áo khoác ra xem vết thương. Nhưng ngay khi vừa lột được một bên tay áo, một giọng nói già nua vang lên bên cạnh: “Ai ở đó?”
Tiếng kêu này khiến Trương Văn Đạt tức thì cảm thấy mình mẩy như rơi vào hầm băng. Cậu thực không ngờ mình đã chạy xa như vậy mà vẫn bị tìm thấy.
Đối phương có súng, lại đông người, Trương Văn Đạt biết giờ có chạy nữa cũng là vô ích.
“Đừng bắn! Tôi ra ngay đây.” Cậu vừa nói, vừa vén lá cây trong bụi rậm, liếc trộm về phía đó.
Cùng với việc đồng tử Trương Văn Đạt co lại, một ông lão tóc bạc trắng xuất hiện trước mặt cậu.
Đối phương không cầm súng, mà đang vác một cây cuốc. Trên người mặc quần áo màu xanh đất, cổ còn choàng một chiếc khăn mặt đã ngả màu cháo lòng, trông hệt như một lão nông chính hiệu.
“Ối dồi, cậu trai trẻ, sao lại chảy máu thế này?” Mau lại đây, mau lai đây, tôi băng bó cho.”
Ông lão thấy bộ dạng của Trương Văn Đạt xong, vội vàng đỡ cậu dậy một cách lo lắng, rồi đi thẳng về trước dọc theo con đường nhỏ giữa ruộng.
“Bác... bác ơi? Bác không cùng phe với bọn họ ạ?” Trương Văn Đạt hỏi.
“Ai cơ? Còn ai nữa sao? Chỗ này làm gì có ai khác đâu?” Ông lão thoáng lấy làm ngạc nhiên trước câu hỏi của cậu.
“Chỗ này không có ai khác ạ?” Trương Văn Đạt có chút không hiểu, “Mà bác ơi, bác có biết đây là đâu không?”
Ông lão cười, “Chẳng phải cậu đã đến đây rồi sao? Cậu còn không biết đây là đâu, thế thì cậu đến bằng cách nào?”
“Cháu gặp phải một vài chuyện ngoài ý muốn. Bác ơi, rốt cuộc đây là đâu vậy ạ?” Thấy đối phương dường như không có ác ý, Trương Văn Đạt vội hỏi lại.
Ông lão cười đáp: “Đây là quá khứ.”
“Quá khứ?” Trương Văn Đạt chết lặng trong giây lát.
Ông lão vươn ngón tay nhăn nheo chỉ về khu phức hợp xi măng xa xa, rồi lại chỉ vào những thửa ruộng xung quanh, “Tất cả mọi thứ ở đây chính là thế giới của quá khứ.”
Nói đến đây, vẻ mặt ông ta trở nên phức tạp khi nhìn những thửa ruộng gần đó và một căn nhà gỗ thấp lè tè ở phía không xa, “Giờ đây đã chẳng còn chỗ cho ông già này nữa rồi. Tôi muốn quay về ngày xưa, dẫu biết nơi đây đã chẳng còn một ai.”