“Biến mất hoàn toàn? Không bao giờ trở lại nữa?” Nghe những lời này, lòng Trương Văn Đạt chợt chùng xuống.
Cậu xông vội ra ngoài, chạy về phía các cửa hàng và tòa nhà xung quanh. Sau khi lùng sục khắp nơi, Trương Văn Đạt nhận ra không chỉ có mỗi Hợp Tác Xã.
Trường học, quán ăn sáng, khu tập thể, công viên,… Giờ phút này, tất cả mọi nơi đều không còn một bóng người.
Một cú đấm nện mạnh lên người Trương Văn Đạt, Tống Kiến Quốc tức tối gào lên: “Đã bảo là không được đi mà! Mày cứ cố chấp đi cho bằng được!”
“Giờ nói thì có ích gì! Nín!” Theo mệnh lệnh của Trương Văn Đạt được ban ra, Tống Kiến Quốc đang chửi mắng liền ngậm chặt miệng, chỉ còn biết đứng một bên, giận dữ mà bất lực.
Trương Văn Đạt rảo mắt nhìn quanh, rồi tiến về phía tháp nước hình đĩa bay gần đó. Đó là điểm cao nhất khu vực, có thể bao quát toàn bộ thị trấn.
Khi men theo chiếc thang sắt gỉ sét lên đến đỉnh tháp nước, cả thị trấn hầu như thu trọn vào tầm mắt.
Thành thực mà nói, cảnh sắc thị trấn cũng không tệ, nhưng quá yên tĩnh, thực sự quá đỗi tĩnh lặng, tựa như thể giờ đây họ đang phải sống bên trong một tấm ảnh cũ kỹ của mùa hè dĩ vãng.
Hiển nhiên, không chỉ là những nơi lân cận, mà e rằng cả thị trấn này cũng chung một tình cảnh với Hợp Tác Xã.
“Rốt cuộc đây là đâu?” Trương Văn Đạt nhìn cảnh tượng trước mắt, lòng bắt đầu phỏng đoán, “Trong một đêm tất cả mọi người đều biến mất? Làm sao có thể? Thế giới song song? Dị giới?”
Cậu đưa ra rất nhiều giả thuyết, nhưng chẳng có cái nào khớp với tình hình hiện tại. Mọi thứ trước mắt hoàn toàn không thể giải thích bằng lẽ thường.
Trương Văn Đạt nghĩ một hồi, rồi quay sang nhìn bà dì bên cạnh, “Có thể nói cụ thể về cái nghịch lý đó không? Nghịch lý ông nội? Tôi đã giúp bản thể quá khứ của mình, vậy nên bản thân tôi ở hiện tại không còn tồn tại nữa?”
“Không đúng, nếu là như vậy thì cũng đâu có khớp với tình thế này. Tôi vẫn còn tồn tại, chỉ là bị ném đến một nơi trống không thôi.”
Bà dì cau mày, dùng ngón tay day day thái dương, “Trời ạ, mi hỏi cái này, bảo ta trả lời mi thế nào đây. Ta cũng là lần đầu tiên gặp phải tình huống này.”
“Đi thôi, xuống dưới trước đã. Chúng ta đến rìa thị trấn xem sao, hy vọng chỉ có thị trấn này bị vậy.” Trương Văn Đạt vừa nói vừa bước xuống thang.
Sau đó, họ đi trên con phố lớn vắng hoe, đi dọc con phố tiến về phía rìa thị trấn. Suốt chặng đường tĩnh lặng như tờ, thậm chí vì quá yên tĩnh, tiếng bước chân của họ còn vọng lại trên đường phố.
Ngay lúc Trương Văn Đạt đi ngang qua một công viên, qua hàng rào sắt cậu thấy chiếc cầu trượt hình con voi bằng đá bên trong. Tống Kiến Quốc bên cạnh bỗng trở nên kích động, nắm lấy tay Trương Văn Đạt lắc mạnh.
“Nói đi, mày lại lên cơn gì thế?” Trương Văn Đạt giữ cô bé lại.
Được thả ra, Tống Kiến Quốc chỉ vào chiếc cầu trượt voi bằng đá và nói: “Chỗ đó không đúng! Chỗ đó làm gì có cầu trượt voi! Nó đáng lẽ phải là một chiếc máy bay mới đúng!”
“Vậy hả? Mày chắc chứ?” Trương Văn Đạt nhìn qua hàng rào về phía đó. Thú thực, cậu không thể phân biệt được lời Tống Kiến Quốc nói là thật hay giả, trước đây cậu rất hiếm khi đến những nơi như thế này.
“Không sai được! Tao dám chắc! Bên cạnh chiếc máy bay của công viên này còn có một hố cát cho con nít chơi, đám mèo nhà tao thường dùng nó làm chậu cát vệ sinh, không tin mày cứ hỏi chúng nó!”
“Thật sao?” Khi Trương Văn Đạt ngoảnh đầu nhìn, liền thấy cả một bầy mèo đen kịt đang đồng loạt gật đầu với mình.
“Chi tiết đã bị thay đổi? Điều này có nghĩa là gì?” Trương Văn Đạt bỗng dừng bước, cậu quay gót, đi về phía khu dân cư của mình.
Có lẽ công viên này cậu không thường đến, nhưng khu dân cư của mình thì vô cùng quen thuộc. Nếu có một vài chi tiết thay đổi, mình tuyệt đối có thể nhận ra.
Bà dì xoa đầu Tống Kiến Quốc, “Chà, Mimi à, con không thể làm như vậy được, làm vậy là thiếu ý thức công đồng lắm đó. Con nghĩ xem, ngộ nhỡ bọn trẻ đào cát xây lâu đài, kết quả lại đào trúng phân mèo thì sao?”
Tống Kiến Quốc ngẩng đầu, dụi dụi đầu vào tay bà dì, “Không sao đâu ạ, gần công viên này có một đàn chó hoang. Đám mèo vừa đi vệ sinh xong là chúng nó sẽ chén sạch phân mèo dính cát như ăn bánh mochi vậy.”
“Ồ? Rành vậy sao? Mấy con chó đó là bạn của con à?”
Tống Kiến Quốc vội lắc đầu, “Chúng nó nào phải bạn của con, con không có bạn nào thích ăn cứt cả.”
“Đi lẹ coi, lúc nào rồi mà còn đứng đó tán gẫu?” Thấy Trương Văn Đạt ở phía xa thúc giục, Tống Kiến Quốc dẫn theo bầy mèo đi theo.
Khi đến con phố quen thuộc đó, nhờ lời nhắc của Tống Kiến Quốc, lần này Trương Văn Đạt không còn chú tâm vào việc có người hay không, mà chăm chú quan sát mọi chi tiết xung quanh.
Lúc đến trước cổng khu tập thể nhà thằng Mập, cậu đứng khựng lại. Bấy giờ cậu cũng đã phát hiện ra sự khác biệt trong các chi tiết, “Khu nhà tập thể này mới vậy sao?”
Cậu ngẩng đầu nhìn hai dãy nhà gạch đỏ mới toanh trước mặt. Cậu nhớ rất rõ, nhà thằng Mập không thể mới đến thế.
Nhà máy của bố nó là nhà máy cũ, khu tập thể này cũng đã xây được rất lâu rồi, không thể nào mới như vậy được.
Khi Trương Văn Đạt đi qua khu tập thể, cậu phát hiện ra ngày càng nhiều chi tiết khác lạ, vài tòa nhà cũ kỹ gần đó đều trở nên mới hơn đáng kể.
Toàn bộ thị trấn trông có vẻ giống như quê hương của cậu, nhưng các chi tiết lại ẩn chứa một sự kỳ quái mơ hồ.
“Điều này lại có nghĩa là gì? Có liên quan đến những người đã biến mất không?” Trương Văn Đạt nhìn cảnh tượng kỳ dị này, không khỏi có chút rối bời.
Cậu thà đối mặt với những con quái vật như ở Cung Thiếu Nhi hay “người già”, còn hơn là đối diện với tình huống không thể nào lý giải nổi này. Hoàn toàn không có manh mối, cậu thậm chí không biết phải đối phó ra sao.
Trương Văn Đạt dẫn họ đi vòng quanh mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng dừng lại ở rìa thị trấn.
Trước mặt là những cánh đồng trải dài đến tận chân trời. Nơi đây có tất cả mọi thứ, chỉ trừ con người.
Tống Kiến Quốc nóng đến đổ mồ hôi, dùng tay quạt vào cổ mình, “Làm sao giờ? Vẫn không có ai cả, chẳng lẽ đúng như mày nói, cả thế giới đều không còn người nữa?”
Trương Văn Đạt ngồi xổm xuống thửa ruộng, quan sát kỹ lưỡng, phát hiện ra gần những luống cây trồng đến cả một con côn trùng cũng không có. Sau đó cậu lại nhìn ra con suối bên cạnh, nhận thấy mặt nước trong vắt lạ thường, bên dưới ngoài sỏi cuội ra thì không còn gì khác.
Không chỉ là người, mà cả côn trùng và cá, mọi sinh mệnh tại đây đều đã biến mất.
Thấy vậy, Trương Văn Đạt cảm thấy không cần phải đi tiếp nữa, e rằng cả Trái Đất đều đã như vậy.
Lòng cậu trĩu nặng, nhưng Tống Kiến Quốc lại không nghĩ ngợi nhiều đến thế.
“Đi lâu vậy, tao đói rồi.” Tống Kiến Quốc đưa tay kéo thẳng một dây khoai lang từ dưới đất lên.
Tìm được chút manh mối, Trương Văn Đạt lấy đèn pin ra định dùng tia laser nhóm lửa, “Ăn chút gì đã.”
Dưới một gốc cây, lửa củi cháy rất đượm. Đợi lớp tro củi đỏ sẫm phủ dày, mấy củ khoai lang được vùi vào, bắt đầu từ từ chín om.
Khi vỏ khoai nướng sém được bóc ra, ruột khoai vàng óng, nóng hổi thơm lừng hiện ra trước mắt Trương Văn Đạt. Cho vào miệng ngọt lịm, ngon không sao tả xiết.