“Quá khứ... thế giới của quá khứ?” Trương Văn Đạt sửng sốt. Lại là trò quái gì nữa đây? Sao cậu nghe chẳng hiểu gì sấc.
“Khoan đã bác ơi, cháu không hiểu lắm. Thế giới của quá khứ là sao ạ? Quá khứ chẳng phải đã qua rồi sao? Thế giới của quá khứ mà vẫn tồn tại được ạ?”
Ông lão lắc đầu, “Ai bảo cậu là không tồn tại? Chà, trường học ngày nay sao ngay cả cái này cũng không dạy thế nhỉ, lớp trẻ các cậu không được rồi.”
Nói rồi, ông ta chống cây cuốc trong tay xuống, bắt đầu giảng giải cho Trương Văn Đạt, “Thời gian là công cụ do con người chúng ta phát minh ra, nó song hành cùng sinh vật. Không có con người thì cũng chẳng có thời gian.”
“Cái gọi là dòng sông thời gian thực chất chính là dòng sông của loài người. Dòng sông thời gian dẫu đã trôi đi, nhưng lòng sông của quá khứ vẫn còn đó. Thế giới mà chúng ta đang ở đây chính là lòng sông của thời gian, chính là quá khứ đấy.”
“Thời gian... là như vậy sao? Chả nhẽ những gì mình học trước đây mới là sai?” Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu Trương Văn Đạt, lại cảm thấy có gì đó lấn cấn.
“Ối dồi, đừng đứng đực ra đấy nữa, đi theo tôi, tôi băng bó vết thương cho.”
Nhân lúc băng bó, Trương Văn Đạt hỏi kỹ lại một lượt, mới phát hiện ra mấu chốt của vấn đề. Sai không phải là cậu, mà là định nghĩa về thời gian của cái thế giới kỳ quái này.
Nơi đây không chỉ có Cung Thiếu Nhi kỳ quặc, thư viện kỳ quái, mà ngay cả bản thân thời gian cũng đã nảy sinh những biến đổi vô cùng kỳ dị!
Nếu nói thế giới trước khi mình đến, thời gian mang theo con người và vạn vật cùng tiến về phía trước, thì thời gian ở đây lại khác. Ở đây, thời gian chỉ đi theo bước chân con người, còn những khung cảnh vắng bóng người thì như hóa thành từng tấm ảnh cũ, đóng băng tại chỗ!
Ai muốn xem tấm ảnh nào, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy ra ngắm nhìn.
Mà mấy người bọn họ vì đã gây ra nghịch lý trong thế giới Mạng, nên đã bị tách ra khỏi dòng sông thời gian, trôi dạt đến thế giới ảnh chụp của quá khứ này.
“Thảo nào, thảo nào Hoàng Hạch không hề có dấu hiệu suy giảm.”
Trương Văn Đạt nhìn đồng hồ của mình, thấy con số màu vàng trên đó vẫn đứng yên ở vị trí cũ, không có bất kỳ thay đổi nào.
Nơi đây không có thời gian, Hoàng Hạch có thể duy trì mãi mà không suy giảm. Tuy nhiên, trong hoàn cảnh hiện tại, đây chẳng phải là chuyện tốt lành gì.
Đúng lúc này, ông lão đã dùng kéo cắt rách quần áo của Trương Văn Đạt, lấy từ trong tủ cũ ra một gói bột màu trắng, “phụt” một tiếng rắc thẳng lên vết thương.
Cơn buốt rát từ thuốc bột giảm đau lập tức khiến cơ mặt Trương Văn Đạt co giật. Cậu cũng chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ đến thời gian hay không thời gian nữa, mọi suy nghĩ đều tập trung trở lại chính bản thân mình.
“Ráng chịu xíu nhé, bột này có hơi rát đấy.” Ông lão vừa nói vừa cầm một miếng gạc bên cạnh lên bắt đầu băng bó.
“Bác, có nhiều người thích ở lại quá khứ như bác không ạ?” Trương Văn Đạt nhớ đến đám người đã nổ súng vào mình.
“Nhiều chứ, đa số là các ông già bà cả.”
Ông lão vừa băng bó vừa nói: “Mặc dù xã hội bây giờ khoa học kỹ thuật tuy phát triển thật đấy, cái ăn cái mặc cũng đầy đủ hơn, nhưng cứ thấy không được tự tại. Thế nên khối người cảm thấy quá khứ tốt hơn, ví như tôi chẳng hạn.”
Ông ta ngẫm nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Dạo này, hình như cũng có vài đứa trẻ ranh cho rằng quá khứ hay ho hơn xã hội hiện đại. Chẳng hiểu chúng nó nghĩ cái gì, đâu từng trải cảnh lên núi xuống làng, cũng chẳng có chút hoài niệm nào, rốt cuộc là vì điều gì cơ chứ.”
Trương Văn Đạt không biết họ vì cái gì, cậu giờ chỉ muốn quay về trước đã. Cái thế giới quá khứ trống rỗng này, ai thích đến thì đến, chứ cậu thì không.
“Bác, quý danh của bác là gì ạ?” Trương Văn Đạt cất tiếng hỏi.
“Tên tôi chẳng hay ho gì đâu, gọi là Vương Đại Ngưu. Xã hội cũ thời xưa đặt tên toàn đặt bừa thôi.”
Vương Đại Ngưu băng bó xong vết thương cho Trương Văn Đạt, lại lôi từ bên cạnh ra một cái đê và kim chỉ, bắt đầu khâu lại chiếc áo khoác cho cậu.
“Dạ, bác Ngưu, cháu đến đây là do tai nạn. Cảm phiền bác cho cháu hỏi làm sao để quay về xã hội hiện đại ạ?” Trương Văn Đạt sốt ruột hỏi.
“Hả? Cậu muốn về à? Chuyện đó không dễ đâu.”
Lời của đối phương khiến trái tim vừa mới lắng xuống của Trương Văn Đạt lại treo lên. Cậu nặn ra một nụ cười gượng gạo, “Bác đừng đùa nữa ạ. Trải nghiệm du lịch nông thôn tí là được rồi, chắc chắn bác cũng muốn quay về xã hội hiện đại mà phải không?”
Vương Đại Ngưu dùng răng cắn đứt sợi chỉ rồi nói tiếp: “Ai đùa với cậu, lão già này có biết dùng điện thoại di động đâu, cũng chẳng dùng mạng mẽo gì, mấy thứ đồ chơi mới của bọn trẻ các cậu tôi chịu hết. Tôi về làm gì? Chẳng thà ở lại quá khứ còn hơn.”
“Ngày trước tôi còn xem được tivi này nọ, thế mà bây giờ ngay cả ti vi cũng bắt phải nối mạng, mở hết khung này đến khung khác, phiền chết đi được. Giờ thì đến cả tivi tôi cũng hết đường xem.”
“Trước khi đến đây tôi đã dặn rõ rồi, bảo chúng nó đừng đến rước, tôi không quay về đâu. Đợi đến ngày sức cùng lực kiệt, một nắm đất vàng đắp lên là tôi sẽ vĩnh viễn nằm lại nơi quá khứ.”
Lời này thốt ra khiến trong lòng Trương Văn Đạt dấy lên một tia tuyệt vọng, “Chỉ có thể để họ đến đón? Chúng ta thật sự không có cách nào khác để tự mình trở về sao?”
“Về kiểu gì được. Cậu xem, lão già này có giống người tri thức có thể nghiên cứu du hành thời không chắc? Tiểu học tôi còn chưa học xong nữa là.”
“Hầy, sớm biết khi đó------” Trương Văn Đạt vừa nói đến đây thì ngừng lại. Cậu không thể lừa dối chính mình, dù cho có quay lại ngày hôm qua, mình vẫn sẽ đưa ra đúng lựa chọn ấy.
Trương Văn Đạt hiểu rõ bây giờ hối hận cũng vô ích, chỉ có thể tìm cách từ những nơi khác.
“À này cậu trai trẻ, vết thương này của cậu là sao vậy? Bị cái gì quệt phải à?” Vương Đại Ngưu trả lại chiếc áo khoác đã được vá một miếng lớn cho Trương Văn Đạt.
“Bị người ta dùng súng bắn.”
Đang yên đang lành tự dưng nổ súng, nếu trúng thì mình toi đời rồi. Mối thù này cậu vẫn còn khắc ghi.
“Hả? Súng? Ngoài cậu ra còn có người khác à?” Lúc này Vương Đại Ngưu trợn tròn hai mắt, trông còn kinh ngạc hơn cả Trương Văn Đạt.
“Có chứ ạ, ngay thành phố trên núi cách đây không xa, ít nhất có 5 người. Bọn họ không phải cùng bác từ xã hội hiện đại quay về quá khứ sao? Mà phải nói, tính khí của họ không tốt như bác đâu, vừa gặp đã nổ súng rồi.”
Vương Đại Ngưu kích động vỗ hai tay vào đùi, “Sao có thể chứ! Gần đây là nông trường thanh niên trí thức, mấy thanh trí thức cùng thời với tôi đều đã chết sạch rồi mới phải! Làm gì còn ai có thể quay lại được nữa?”
Vừa nói, ông ta vừa lôi từ ngăn kéo bên cạnh ra một cuốn sổ nhỏ bìa da màu xanh lục, giở ra cho Trương Văn Đạt xem từng trang một những số điện thoại đã bị tự tay ông gạch bỏ, “Cậu xem cậu xem, đây là đột quỵ, đây là tiểu đường, đây là xuất huyết não…”
Có thể thấy Vương Đại Ngưu rất nặng tình với đám bạn già. Ai mất lúc nào, mất vào giờ nào khắc nào, ông ta đều nhớ như in.
Trương Văn Đạt trước hết bảo ông lão cất cuốn “Hữu Hạ Sổ“ này đi, sau đó mới lên tiếng: “Bác ơi, họ chắc không phải bạn của bác đâu, không già như bác. Tuy khoảng cách khá xa, nhưng chắc chắn không ai là người già cả, họ đã chạy đuổi theo cháu rất lâu.”
“Ủa~ lạ thật, vậy chúng nó đến đây làm gì? Còn mang theo cả súng?” Vương Đại Ngưu cau mày, tay vuốt chòm râu bạc trắng dưới cằm, nghĩ ngợi.
Nv là “插过队下过乡”: khó hiểu phết nhưng đại ý đang ám chỉ “tri thức thanh niên thành phố” được đưa xuống nông thôn để lao động, tham gia các đội sản xuất nông thôn thuộc cuộc vận động “lên núi xuống làng” ở Trung Quốc thời Mao. Sổ Bạn Hữu Hạ Mộ (下墓友人帐 - Hạ Mộ Hữu Nhân Trướng): chơi chữ theo tên bộ anime/manga nổi tiếng của Nhật Bản (夏目友人帳 - Hạ Mục Hữu Nhân Trướng/ Hữu Nhân Sổ). Nói thật không biết có phải ý tác giả không, nhưng bình luận trung spam này điên lắm. Nếu thật thì Hồ Vĩ có thể coi là kẻ trốn trại tâm thần, trốn trại cai nghiện Internet và là wibu.