Khi Trương Văn Đạt dẫn hai người cùng một bầy mèo luồn lách trở về khu nhà, cậu kinh ngạc phát hiện gã đầu drone đã biến mất.
Tống Kiến Quốc còn chưa kịp cau mày thắc mắc, một cái lỗ lớn đã xuất hiện trên trần nhà. Gã đầu drone với những cánh quạt quay tít, từ từ hạ xuống.
“Xin lỗi, tôi phải quay lại ứng phó một chút, kẻo chúng lại sinh nghi.”
“Bạn tôi đến cả rồi, bên anh thế nào?” Trương Văn Đạt hỏi.
“Không ổn lắm, tệ là đằng khác. Đúng như tôi dự đoán, vì cậu rút dây động rừng mà chúng chuẩn bị chuyển địa điểm rồi.”
“Để tránh đêm dài lắm mộng, tôi đã thông báo cho các đồng chí ở Cục 507. Nhưng họ cần thời gian để đến đây. Vì vậy, chúng ta phải tìm cách cầm chân chúng, không để chúng di dời sớm.”
Nói rồi, gã đầu drone lia mắt qua cả ba người, “Không phải tôi không tin cô cậu, nhưng đây không phải chơi đồ hàng, mà là chuyện chết người. Tôi cần xem thực lực của mọi người.”
“Mày nói cái...” Tống Kiến Quốc vừa mở miệng đã bị Trương Văn Đạt bịt lại, ra lệnh cho cô bé ngoan ngoãn nghe lời.
Sau khi chứng kiến các dạng biến hình của lũ mèo, và cảnh bà dì đấm một phát xuyên thủng bức tường, gã đầu drone gật đầu hài lòng.
“Rất tốt, vượt ngoài dự kiến của tôi. Nếu đã vậy, hãy theo tôi.”
Vừa nói, gã vừa giơ chiếc đèn pin lên. Một luồng sáng xuyên qua tầng tầng lớp lớp tường gạch. Gã dẫn ba người đi dọc theo luồng sáng, vừa đi vừa nói.
“Lát nữa, tôi cần các cậu nhân lúc tôi tạo ra hỗn loạn, tìm cách phá hủy phương tiện di chuyển của chúng.”
Thấy cảnh tượng này, Trương Văn Đạt không khỏi ngưỡng mộ. Xem ra chiếc đèn pin này còn nhiều công dụng mà cậu chưa biết. Chỉ là mình không có “gia truyền” nên đành phải tự mày mò.
“Bên đó cũng rất nguy hiểm. Nhưng các cậu đều không phải người thường, tôi tin các cậu có thể đối phó được.”
Đi thẳng theo luồng sáng, họ đến một cánh đồng rộng lớn. Một chiếc máy bay chở khách khổng lồ màu trắng sáng đậu chình ình một cách lạc lõng giữa đồng.
“Hỗn loạn tôi gây ra chỉ kéo dài tối đa ba chục phút. Các cậu phải giải quyết nó trong khoảng thời gian đó.”
Tống Kiến Quốc lấy móng tay chọc chọc Trương Văn Đạt, rồi chỉ về một góc xa, “Có người.”
Trương Văn Đạt nheo mắt nhìn, quả nhiên thấy xa xa có mấy chấm đen mờ ảo. Có lính canh, nhưng không nhiều.
“Bọn chúng... lái máy bay từ hiện tại về quá khứ á?” Trương Văn Đạt không tài nào hiểu nổi logic này.
“Chứ cậu nghĩ sao? Đi bộ về à?”
Gã đầu drone nói tiếp: “Nhớ kỹ, chỉ có ba chục phút. Nếu nhiệm vụ thất bại, hãy rời khỏi đây ngay lập tức, càng xa càng tốt. Nếu không, lỡ bị chúng bắt được, tôi cũng không bảo vệ nổi các cậu đâu.”
Lúc này, Trương Văn Đạt phát hiện một điểm mâu thuẫn. Rõ ràng bây giờ không phải là “thế giới người lớn”, tại sao bọn họ lại có thể nhìn thấy nhau?
“Yên tâm, để giấu phương tiện di chuyển, chúng đều ẩn mình trong Tư Triều số 1, cùng tần số với các cậu. Các cậu có thể đối phó được.” Một thuật ngữ mới bật ra từ miệng gã đầu drone.
“Tư Triều?”
“Chúng ta đang ở Tư Triều số 1, nhấn Hoàng Hạch sẽ sang Tư Triều số 2, hiểu chưa?”
“Vậy Tư Triều là gì?” Nghe có vẻ như trong lực lượng Tam Tuyến, họ có cách gọi khác cho những góc nhìn khác nhau của “thế giới người lớn” và “thế giới trẻ con”.
“Tôi không phải thầy giáo của cậu, và chúng ta cũng chẳng phải đang ngồi trong lớp học. Mấy chuyện không quan trọng này, đợi xong việc rồi hẵng hỏi, được không?” Gã đầu drone bình thản liếc nhìn đồng hồ.
“Vậy được thôi, thử xem sao.” Trương Văn Đạt rút đèn pin ra. Cậu ước lượng khoảng cách tới mấy bóng người mờ ảo kia, cảm thấy với sức của cả nhóm thì hạ gục chúng không thành vấn đề.
Về cái thế giới này, cậu có quá nhiều câu hỏi. Đợi khi thoát ra ngoài, nhất định phải túm lấy gã này hỏi cho ra nhẽ.
“So lại đồng hồ đi, 5 phút nữa bắt đầu.” Dứt lời, gã đầu drone quay người rời đi.
“Vãi, tôi làm gì có đồng hồ.” Trương Văn Đạt đành bất lực nhẩm đếm trong đầu.
Bà dì đợi gã đầu drone đi khuất hẳn mới ghé tai thì thầm với Trương Văn Đạt: “Ê cu, ta thấy có mùi lắm. Gã đang lừa mi đấy. Chuyện này quá dễ dàng, mục đích của gã chắc chắn không chỉ đơn giản là tạo hỗn loạn đâu, hẳn là còn có mưu đồ khác.”
“Kệ gã. Chúng ta với gã chỉ là quan hệ trao đổi. Miễn là có thể an toàn trở về, gã muốn làm gì thì làm.” Nhớ lại lần được gã cứu mạng, Trương Văn Đạt tin rằng gã sẽ không lật lọng.
Năm phút dài đằng đẵng trôi qua. Trương Văn Đạt dẫn Tống Kiến Quốc và bà dì áp sát mục tiêu, gần đến mức có thể nghe thấy tiếng chúng nó đánh bài và chém gió.
Tổng cộng năm tên, năm khẩu súng trường bán tự động dựng chụm vào nhau như đống lửa trại. Chẳng có tên nào cảnh giới, xem ra chúng cũng cho rằng nơi này quá hẻo lánh nên cực kỳ lơ là.
Siết chặt chiếc đèn pin, Trương Văn Đạt ra hiệu mình sẽ xử hai tên bên trái, ba tên còn lại giao cho Tống Kiến Quốc và bà dì.
Tống Kiến Quốc nắm chặt cây trường thương, khẽ gật đầu. Dưới sự chỉ huy của cô, bầy mèo rón rén bò trườn, lặng lẽ bao vây mục tiêu.
“Xoảng!”
Một chiếc cốc sứ bẹp dúm dúm được ném ra. Ngay khi cả năm tên giật mình quay về phía tiếng động, Trương Văn Đạt và Tống Kiến Quốc đã ập đến từ phía sau.
“Vù!” một tiếng, thanh kiếm ánh sáng đỏ lóe lên, dưới cú vung của Trương Văn Đạt, đâm mạnh vào lưng một tên.
Cùng lúc đó, Tống Kiến Quốc phóng mạnh cây trường thương. Dưới sự trợ lực của những sợi dây mèo, mũi thương sắc lẹm nghe một tiếng “phập”, cắm ngập vào mắt một tên khác.
Ngay khi hai người ra tay, bà dì cũng từ trong cốc sứ lao ra, quả đấm khổng lồ giáng một đòn trời sập xuống đầu một tên.
Tiếng la hét thảm thiết vang lên không ngớt, cục diện tức thời hỗn loạn. Nhưng kẻ hữu tâm tính người vô tâm, ưu thế rõ ràng đang nghiêng về phía Trương Văn Đạt.
Ngay khi Trương Văn Đạt rút thanh kiếm ánh sáng ra khỏi cơ thể một tên, cậu thấy một kẻ khác móc từ trong lòng ra một thứ phát sáng, gắng sức ném về phía mình.
Cảnh tượng này khiến Trương Văn Đạt sởn hết gai ốc, vội vàng né tránh.
Khi lướt qua thứ đó, Trương Văn Đạt mới nhận ra đó là một cái lọ thủy tinh. Bên trong lọ chứa một đám mây đen lẹt xẹt tia điện, chỉ khác là trên thân có vẽ thêm vài hoa văn.
Cái lọ bay sượt qua mặt Trương Văn Đạt, rơi xuống đất vỡ tan tành.
Trương Văn Đạt vừa ngỡ rằng kỹ năng ném lọ của đối phương đã thất bại, thì một khối mây đen sì tuôn ra từ những mảnh vỡ, nhanh chóng phình to thành một người mây bão bùng sấm sét. Người mây này to lớn vạm vỡ đến nỗi, trông không khác gì một tên tiểu khổng lồ.
“Toang rồi!” Ngay khi Trương Văn Đạt đoán rằng đối phương sắp thi triển một loại ma pháp sấm sét nào đó, gã người mây đột nhiên nhặt khẩu súng trường bán tự động bên cạnh lên, bóp cò xả đạn điên cuồng về phía cả bọn.
