“Ông nội cậu? Ông cậu là lão thành của Tam Tuyến á?” Gã đầu drone thoáng kinh ngạc hỏi.
“Đâu có, tôi chưa từng nghe ông tham gia Tam Tuyến nào cả, ông chỉ là một thợ nguội thôi.” Trương Văn Đạt khẳng định chắc nịch.
Song, gã đầu drone rõ ràng không nghĩ vậy. “Chưa chắc đâu. Người như chúng tôi đều phải che giấu thân phận cả. Thợ nguội chưa chắc đã là danh tính thật của ông cậu.”
Nghe gã nói vậy, Trương Văn Đạt cũng đâm ra hoang mang. Cái thế giới này chuyện quái gì cũng có thể xảy ra, nên việc ông nội mình có thêm một thân phận bí mật khác nghe cũng có vẻ hợp lý.
Nhưng nghĩ lại, cậu thấy có gì đó lấn cấn.
“Khoan, vô lý. Nếu ông tôi có thân phận ghê gớm như vậy, tại sao hồi nhỏ nhà tôi lại nghèo rớt mồng tơi? Bố mẹ tôi cần gì phải chịu cảnh mất việc?”
Nghe vậy, gã đầu drone liếc nhìn Trương Văn Đạt, “Những người như ông cậu trong Tam Tuyến không phải là ít. Thế hệ đi trước nhìn chung có giác ngộ cao lắm, không phải ai cũng phấn đấu cả đời vì tiền đâu. Con cháu của họ chẳng được hưởng ưu ái gì, đều là người thường cả.”
“Vãi chưởng, thế thì khác gì...” Nghĩ đến người đang được nói tới là ông nội mình, Trương Văn Đạt vội nuốt lại mấy lời chực tuôn ra.
Ông thì giác ngộ cao vời, cóc thèm nghĩ đến thằng cháu mình giác ngộ thấp lè tè đến cỡ nào. Nếu ngày xưa ông bớt cao cả đi một chút, có khi giờ này cậu đã chẳng phải làm trâu làm ngựa rồi.
“Tôi không biết nữa. Ông tôi mất từ hồi tôi còn nhỏ. Chỉ nghe người lớn kể lại, đây là món đồ điện gia dụng duy nhất thời trai trẻ của ông, cũng chính là sính lễ độc nhất giúp ông cưới được bà nội tôi đấy.” Vừa nói, Trương Văn Đạt vừa lắc lắc cây đèn pin trong tay.
Có lẽ vì thân phận của ông nội Trương Văn Đạt, thái độ của gã đầu drone đối với cậu đã hòa nhã hơn hẳn.
“Có nhiều đơn vị cũ được trang bị máy phát tín hiệu này lắm. Chắc ông cậu từng làm việc trong một đơn vị như thế. Về sau, lúc nghỉ hưu, ông đã nộp lên một cái đèn pin mua đại ở đâu đó, rồi lén giữ lại cái máy phát đã gắn bó với mình bao năm làm kỷ niệm.”
Trương Văn Đạt ngẫm lại, thấy đúng là chuyện mà ông nội mình có thể làm ra. Lợi ích lớn thì lý tưởng cao vời, còn lợi vặt thì tinh ranh như khỉ.
Sau khi mọi chuyện tỏ tường, gã đầu drone cũng không có thời gian hàn huyên, “Thôi được rồi, nếu cậu không phải người của Tam Tuyến thì chuyện này không liên quan đến cậu. Cậu đi đi, nơi này bây giờ rất nguy hiểm, càng đi xa càng tốt.”
Nghe thế, Trương Văn Đạt trợn tròn mắt, “Tôi đi? Tôi đi đâu được? Phải đi được thì tôi đã chẳng còn mắc kẹt ở đây.”
Nhưng khi ánh mắt cậu dừng lại trên gã đầu drone trước mặt, một ý nghĩ chợt lóe lên, “Khoan! Nếu anh là nội gián cài cắm ở đây, vậy chắc anh có cách đưa chúng tôi trở về chứ?”
Cánh quạt trên đầu gã drone khẽ nghiêng theo cái lắc đầu của gã, “Không được. Hiện tại tôi không thể đưa các cậu đi. Tôi đang làm nhiệm vụ, không thể tự ý rời khỏi vị trí.”
“Việc cậu cần làm là rời khỏi đây, càng xa càng tốt.”
Nói rồi, gã bật chiếc đèn pin, một luồng sáng bạc chiếu ra, tạo thành một vòng tròn xuyên thấu trên bức tường. Gã ung dung cất bước tiến thẳng vào vòng sáng đó.
“Đợi đã!” Trương Văn Đạt vội vàng chặn lại. Mãi mới tìm được một người nói chuyện phải quấy, sao có thể để gã đi dễ dàng như vậy.
Về được hay không, tất cả trông cậy vào gã này.
“Tránh ra, tôi không có thời gian đôi co với cậu. Tôi mà đi lâu quá, chúng sẽ sinh nghi.” Gã định lách qua, nhưng lại bị Trương Văn Đạt chặn lại.
“Anh không thể bỏ mặc tôi một mình ở đây được! Đây là quá khứ đấy, chẳng lẽ tôi phải kẹt ở đây cả đời à!”
“Cậu đến thế nào thì về thế ấy. Theo lý thì cậu đã vi phạm quy tắc, nhưng nể mặt ông cậu, tôi coi như không thấy.”
Nếu có cách về thật, Trương Văn Đạt cần gì phải khổ sở chặn cửa thế này. Thấy gã có vẻ không định giúp, cậu đành xuống nước: “Tôi giúp anh nhé? Tôi giúp! Tôi giúp anh một tay, rồi anh giúp lại tôi.”
“Tôi sẽ cùng anh đối phó với bọn chúng, thế nào? Xong việc, anh chỉ cần đưa tôi trở về là được.”
Lần này, bước chân của gã đầu drone khựng lại. Gã ngần ngừ nhìn Trương Văn Đạt, “Cậu?”
Gã vén tay áo Trương Văn Đạt lên, nhìn thấy Hồng Hạch và Hoàng Hạch rồi lại thả xuống, “Thôi bỏ đi. Tam Tuyến còn đang thiếu một tuyến nữa kìa, cậu thì giúp được gì.”
“Sao lại không giúp được? Dù gì tôi cũng vừa đột nhập vào đó một lần rồi. Vả lại, nhiệm vụ của anh không phải là nội gián sao? Chỉ cần lấy cắp tình báo là được chứ gì, có phải bật mode 'vô song' giết sạch cả lũ đâu. Việc này thêm một người thêm một sức, tôi chắc chắn có thể giúp được.”
Thấy đối phương do dự, Trương Văn Đạt bồi thêm: “Hơn nữa, tôi không chỉ có một mình, tôi còn hai người đồng đội nữa. Họ cũng có năng lực xuất chúng, chắc chắn sẽ có ích.”
Sau khi nghe chuyện Tống Kiến Quốc nuôi một bầy mèo, lại nghĩ đến việc đã rút dây động rừng, gã đầu drone cuối cùng cũng đồng ý.
“Vậy được, gọi người của cậu đến đây, chúng ta cùng bàn bạc.”
“Tôi là Trương Văn Đạt, anh tên gì?” Trương Văn Đạt hỏi.
“Bí mật. Cậu thích gọi tôi là gì thì gọi.”
“Vậy anh thuộc đơn vị nào?”
“Bí mật.”
“...” Nếu không phải vì hết cách, Trương Văn Đạt thật sự không muốn hợp tác với loại người này.
Sau khi tìm được Tống Kiến Quốc và bà dì, Trương Văn Đạt vắn tắt kể lại tình hình cho họ.
“Về Tam Tuyến, hai người biết được bao nhiêu?” Trên đường quay lại, Trương Văn Đạt hỏi.
Hiện tại, cậu có thể đoán được gã đầu drone là người của Lực lượng Tam Tuyến, mục đích là nằm vùng trong tổ chức kia để lấy cắp tình báo, tiến tới triệt hạ nơi đây. Nếu có kẻ lợi dụng sự kỳ dị của thời gian để phạm tội, thì ắt sẽ có người chịu trách nhiệm giám sát và chống lại chúng. Tam Tuyến có lẽ chính là một nơi như vậy.
Nhưng cái tên “Tam Tuyến” quá chung chung, cậu cần biết thêm chi tiết.
“Tam Tuyến? Không biết.” Tống Kiến Quốc trả lời gọn lỏn. Cô nương dường như ngoài ăn và ngủ ra thì chẳng biết gì khác.
Thấy Trương Văn Đạt nhìn mình, bà dì đang chạy lon ton vội lắc đầu, “Này, đừng nhìn ta chứ. Một tháng ta mới 'tới' có mấy ngày, làm sao mà biết được?”
“Hầy, biết ngay là hỏi hai người cũng bằng thừa mà.” Trương Văn Đạt không hỏi nữa, đành đợi mọi chuyện kết thúc rồi hỏi thẳng gã đầu drone vậy.
Ngoài ra, cậu thật sự rất tò mò về thân phận của ông nội mình. Trong ký ức của cậu, ông chỉ là một ông lão nhỏ con thích đi lại nước cờ.
Nhưng ngẫm kỹ lại, trong ấn tượng ít ỏi của mình, cậu chỉ nghe ông nói mình là thợ nguội, chứ lúc ông còn đi làm, e là cậu còn chưa ra đời.
Trong một thế giới mà thời gian có thể trở nên kỳ dị, mặt trời có thể trở nên kỳ quặc, thì việc ông nội mình cũng trở nên kỳ lạ, xem ra cũng là chuyện hết sức bình thường.
