“Tam Tuyến? Lực lượng Tam Tuyến gì cơ?!”
Trương Văn Đạt chẳng hay biết Tam Tuyến mà gã ta nhắc tới là gì, nhưng có một điều rõ như ban ngày, đó là vỏ bọc của cậu đã bị bại lộ!
Ngay giây tiếp theo, đối phương vứt mẩu thuốc lá trong tay, tay đã thoắt cái lần đến khẩu súng lục bên hông.
“Không thể để hắn nổ súng!” Gần như trong tích tắc, Trương Văn Đạt móc túi, rút ra cây bút laser rồi chiếu thẳng vào mắt đối phương.
Trong khoảnh khắc đối phương bị ánh laser làm cho loá mắt, theo bản năng quay mặt đi, Trương Văn Đạt tung một cú đấm tới.
Cậu quét chân một cái khiến đối phương ngã song soài, rồi lao tới, một tay ghì chặt khẩu súng chưa kịp rút ra, tay kia bịt chặt miệng hắn, ngăn không cho hắn phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Nếu chỉ có một mình hắn, cậu còn xoay xở được. Chứ nếu kinh động cả tòa nhà này, cậu chỉ có nước chết không có chỗ chôn.
Tuy nhiên, người tính không bằng trời tính. Giữa lúc Trương Văn Đạt đang giằng co với đối phương, khẩu súng trên đầu hắn đã nổ.
Tiếng súng chói tai như một tiếng sét đánh, vang vọng khắp tòa nhà xi măng, đủ sức đánh thức tất cả mọi người.
“Chết tiệt!” Trương Văn Đạt cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung. Không còn thì giờ dây dưa, cậu vùng mạnh khỏi đôi tay đang túm lấy mình của đối phương, phóng mình về phía hành lang.
Nhưng mới chạy được vài bước, Trương Văn Đạt đã nghe thấy tiếng chân rầm rập vọng lại từ đầu kia hành lang. Động tĩnh dồn dập này, tuyệt đối không phải chỉ vài người!
Trương Văn Đạt không nghĩ wột giây, vội nhấn Hoàng Hạch. Cảnh vật xung quanh tức thì phai nhạt.
So với thế giới người lớn không một chỗ ẩn thân, cậu chỉ có thể tìm cách từ một góc nhìn khác.
Khi quay trở lại con phố trong trấn, cậu lao nhanh về phía ngôi nhà bên trái.
Ngay khi cậu vừa phóng qua ô cửa sổ, một bàn chân khổng lồ nửa trong suốt sầm sập giáng xuống, mang theo tiếng động kinh thiên động địa, chiếm trọn nửa con đường.
Chưa kịp để Trương Văn Đạt chạy vào trong nhà thở lấy hơi, cậu đã nghe thấy tiếng “rắc rắc” trên đầu. Vô số vết nứt như mạng nhện lan ra khắp trần nhà và tường gạch. Cả ngôi nhà chực vỡ tan tành.
Hiển nhiên, Trương Văn Đạt đã bị phát hiện. Chúng đang săn lùng cậu!
Cảnh tượng này khiến Trương Văn Đạt sợ đến dựng tóc gáy, vội vàng đẩy cửa lao sang bên trái.
Gần như cùng lúc, toàn bộ mái nhà bị xé toạc, văng vụt lên trời cao.
Thấy có kẻ đang truy bắt mình, Trương Văn Đạt chẳng màng đến tất thảy, chỉ biết cắm đầu luồn lách qua những căn nhà san sát, lần đầu tiên nếm trải cảm giác của một con chuột.
Sau lưng Trương Văn Đạt, tiếng nhà cửa đổ sập cùng những cơn địa chấn không ngớt vang lên, hệt như một con ác khuyển bám riết không buông.
Cậu không biết thứ gì đang đuổi theo mình, cũng không biết có bao nhiêu, chỉ duy nhất cậu rõ, đó là: Tuyệt đối không thể để bị bắt! Dù là ở thế giới nào đi chăng nữa!
Lại đẩy bật một ô cửa sổ cáu bẩn dầu mỡ, Trương Văn Đạt vừa định trèo sang nhà khác thì bỗng phát hiện bên ngoài lại là một con sông nhỏ! Chết tiệt! Đường cùng rồi!
Nghe tiếng trần nhà lại bắt đầu kêu răng rắc, Trương Văn Đạt hít một hơi thật sâu, hạ quyết tâm, rồi gieo mình thẳng xuống dòng sông.
Qua làn nước sông đục ngầu, Trương Văn Đạt trông thấy những con quái vật dị dạng. Gọi chúng là người khổng lồ chi bằng gọi là một tạo vật lai tạp giữa xương thịt và kiến trúc.
Cậu không tài nào phân biệt nổi chúng bị bóp méo do sóng nước, hay bản thân chúng vốn đã dị dạng như vậy.
Như một cơn sóng thần, “ào” một tiếng, một bàn tay khổng lồ toàn ngón là ngón cắm phập xuống sông, chậm rãi mò mẫm.
Bàn tay đó to đến mức, Trương Văn Đạt đang co rúm người nín thở vẫn có thể lọt qua kẽ tay.
Sau vài lần quờ quạng, bàn tay đó bắt đầu rút về, chỉ để lại dòng nước bị khuấy đục.
Nấp mình trong làn nước vẩn đục, Trương Văn Đạt tạm thời an toàn. Với tình trạng nước thế này, chúng càng khó tìm hơn.
Nhưng sự an toàn này chỉ kéo dài trong gang tấc, bởi cậu sắp không thể nín thở được nữa rồi.
Cảm giác ngạt thở dữ dội khiến khiến hai lá phổi của Trương Văn Đạt như biến thành hai hòn than rực lửa, sức nóng thiêu đốt lan dọc khí quản, xộc thẳng lên não.
“Ráng lên. Phải cố bằng mọi giá! Chúng chưa đi đâu! Ngoi lên bây giờ là tự sát!”
Lý trí gào thét là vậy, nhưng thực tế thì cậu không phải là cá, cơ thể cậu không cho phép.
Cảm giác ngộp thở tột độ khiến Trương Văn Đạt bắt đầu thấy choáng váng. Hiện tại cậu đứng trước hai lựa chọn: một là chết ngạt, hai là bị bắt để rồi bị giết.
“Làm sao đây? Phải làm sao đây?” Giữa cơn giãy giụa tuyệt vọng, một bọt khí đã phụt ra từ mũi cậu.
Ngay khoảnh khắc bong bóng nổi lên, một bàn tay khổng lồ toàn ngón cái xé toạc mặt nước, hung hãn chộp thẳng về phía cậu.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Trương Văn Đạt vừa định nhấn Hoàng Hạch để liều mạng với đối phương, thì một luồng sáng từ trên cao chiếu xuống, dễ dàng xuyên qua làn nước đục, xuyên qua cả bàn tay quái vật, bao bọc lấy cậu.
Khi chùm sáng đó co lại rồi tắt ngủm, Trương Văn Đạt chỉ thấy hoa mắt, và trong chớp mắt, thân thể ướt sũng của cậu đã được dịch chuyển vào một căn nhà dân.
Đứng trước mắt cậu là một người đàn ông với cái đầu drone, nhấp nháy ánh sáng đỏ và xanh lam.
Đối phương là nam, vận bộ áo khoác gió màu đen, chiều cao trông xấp xỉ cậu.
Lúc này, gã đầu drone vừa tắt chiếc đèn pin trong tay. Chùm sáng vừa rồi chính là phát ra từ nó. Là gã đã cứu cậu.
Quan trọng hơn, Trương Văn Đạt nhận ra kiểu dáng chiếc đèn pin của đối phương giống hệt cái của mình, chỉ khác ở độ cũ mới.
Trương Văn Đạt đưa tay lau mặt, vừa định mở lời thì gã đầu drone đã cất giọng từ trên ghế:
“Cậu vào từ khi nào? Sao tôi không nhận được chỉ thị có người tăng viện cho công tác nằm vùng?”
“Gì cơ?”
“Cậu phá hỏng chuyện lớn của tôi rồi, biết không hả? Ma mới à? Chưa được huấn luyện ngày nào sao? Có thế mà cũng để bị phát hiện?” Gã đầu drone đứng phắt dậy, giọng điệu đay nghiến, như một bậc tiền bối đang dạy dỗ lính mới.
“Cậu vừa rút dây động rừng rồi. Bọn chúng chắc chắn sẽ dọn ổ. Mấy tháng trời nằm vùng của tôi coi như vứt!”
Nghe gã nói vậy, Trương Văn Đạt hiểu ngay hình như có nhầm lẫn, “Anh bạn à, ta có thể làm rõ chút không? Có vẻ như anh nhầm người rồi. Tôi không phải người của các anh.”
Nghe vậy, gã đầu drone giật lùi hai bước, đôi mắt trong ống kính camera ánh lên vẻ kinh ngạc, “Cái gì? Cậu không phải người của Tam Tuyến?”
Nhưng ngay sau đó, gã lại nhìn vào chiếc đèn pin trong tay Trương Văn Đạt, “Vô lý. Nếu không phải người của Tam Tuyến, thứ này của cậu từ đâu ra?”
“Thứ này?” Trương Văn Đạt nhìn xuống chiếc đèn pin vỏ nhôm cũ kỹ đang cầm trên tay.
“À... nó hình như là của ông nội tôi làm thợ nguội truyền lại.”
