Cựu Vực Quái Đản

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

(Đang ra)

Quá được yêu thích phải làm sao bây giờ!

Cấp Nâm Thiêm Ma Cô Lạp

Câu hỏi: Sau khi gầy đi 30 cân rồi phát hiện ra mình là một mỹ nam thì cảm giác như thế nào?Câu trả lời ẩn danh: Sẽ tốn rất nhiều thời gian để ứng phó với những câu hỏi thừa thãi.Người hỏi tiếp: Không

127 101

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

135 5421

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

353 11764

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

473 13771

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

40 456

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

102 1970

Tập 01: Hồi Trẻ Thơ - Chương 070: Mặt Trời

Khoảnh khắc này, cả ba như bị đóng đinh tại chỗ, không một ai dám nhúc nhích dù chỉ một li.

Ngước nhìn, Trương Văn Đạt bàng hoàng khi thấy thứ vật thể khổng lồ ngay trước mắt.

Đó là một gã khổng lồ với hình hài kỳ dị. Tay chân hắn là những cột xi măng, quá nửa thân mình gần như đã hòa làm một với cột điện bên cạnh, còn nơi lẽ ra là cái đầu thì lại trống hoác.

Đầu óc Trương Văn Đạt trống rỗng. Một giây, hai giây, ba giây... Vài giây ngắn ngủi mà ngỡ như cả thế kỷ đằng đẵng trôi qua. Khi nhận ra gã khổng lồ vẫn bất động, cậu mới hiểu ra nó chưa phát hiện ra họ.

“Đi... đi thật chậm thôi... đừng gây ra bất cứ tiếng động nào hết...” Trương Văn Đạt cố ý nén giọng thì thầm.

Tống Kiến Quốc mặt cắt không còn giọt máu, nín thở vội khua tay ra hiệu với bầy mèo. Lập tức, lũ mèo nhón chân, xếp thành một hàng thẳng tắp như một tấm thảm đen ma thuật, lướt đến dưới thân Trương Văn Đạt rồi nâng bổng cả bọn lên và lặng lẽ rời đi.

Mãi đến khi vào một con hẻm hẹp sâu, cả bọn mới dám đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

Bà dì sợ đến toát mồ hôi lạnh, quay sang nói với Trương Văn Đạt: “Văn Đạt à, trước khi đến mi cũng phải báo trước là phải đối phó với cái thứ này chứ. Hú hồn hú vía.”

“Tôi nào biết ở đây lại có thứ này. Mấy thứ trong thế giới người lớn khi phản chiếu sang đây sẽ thành cái gì, chính tôi cũng mới đến lần đầu mà.”

Trương Văn Đạt điều chỉnh lại nhịp thở rồi nhìn hai người nói: “Chúng ta không nhất thiết phải dây dưa với chúng làm gì. Ưu tiên hàng đầu là tìm ra lối thoát khỏi quá khứ này. Một khi đã ra ngoài được, dù là báo cảnh sát tìm người hay làm gì cũng dễ cả!”

Đến nước này rồi thì không có chuyện bỏ cuộc nửa chừng. Cả bọn đành theo gót Trương Văn Đạt, cẩn trọng hết mức, tiến bước về phía trước.

Dọc đường, họ còn bắt gặp thêm nhiều gã khổng lồ kỳ quái hơn nữa. Hầu hết chúng đều bất động, một phần cơ thể hòa lẫn vào những công trình xung quanh, và nơi lẽ ra là cái đầu đều trống không, chỉ có độc một chiếc ăng-ten cắm lên.

Chẳng biết do thân hình cả ba quá nhỏ bé, hay do đàn mèo di chuyển không một tiếng động, mà bọn chúng vẫn không hề có động tĩnh nào.

Nhìn số lượng và cách chúng phân bố, Trương Văn Đạt đoán rằng họ có lẽ đã tiến sâu vào bên trong tòa nhà xi măng, nhưng cụ thể là nơi nào thì chịu.

Vấn đề bây giờ là, cậu không biết lối thoát khỏi quá khứ là một cánh cửa hay một thiết bị nào đó, và dưới góc nhìn hiện tại, nó sẽ phản chiếu thành thứ gì.

Trong tình cảnh này, ngoài việc lờ mờ đoán ra những gã khổng lồ kia là hình chiếu của đám người xấu, cậu hoàn toàn mù tịt về mọi thứ còn lại.

“Không được. Đợi khi quanh đây không còn ai, mình vẫn phải quay lại.” Trương Văn Đạt thầm nhủ.

Kiếm được một con phố sạch bóng bọn khổng lồ, cậu dặn Tống Kiến Quốc và bà dì: “Hai người ở đây đợi tôi. Tôi sang thế giới người lớn xem rốt cuộc tình hình thế nào.”

Cậu ấn nhẹ vào Hoàng Hạch, cảnh vật xung quanh nhanh chóng biến đổi. Cuối cùng, cậu đã trong một căn phòng thô tối tăm, chất đầy rác rưởi. Rõ ràng, cậu đã vào được bên trong.

Trương Văn Đạt nghe thấy tiếng động rung lắc từ bên ngoài. Cậu ra dấu “suỵt” với con mèo rồi cẩn thận lần theo hướng phát ra âm thanh.

Men theo hành lang cũng được xây dang dở, khi đến cuối đường, một thế giới thu nhỏ hiện ra trước mắt cậu.

Giữa không trung căn nhà, một mặt trời cỡ quả bóng rổ đang treo lơ lửng, tỏa sáng. Sát bên cạnh nó là những đám mây đang mưa giông sấm sét.

Một tia sét xé toạc đám mây, quật ngã tức khắc cái cây cao chừng ba mươi centimet.

Ngay lúc Trương Văn Đạt còn đang ngẩn người quan sát, cậu thấy vài người cầm lọ thủy tinh đi vào, vươn tay ra để “hái” mặt trời trên cao.

Họ cầm một cây dao cạo nhỏ, cạo xuống một ít vụn sáng từ cạnh mặt trời, cẩn thận cho vào lọ.

Không chỉ thu hoạch mặt trời, mà cả tia sét trong mây, ngọn lửa trên cây, tất cả đều được họ lần lượt thu vào lọ. Thậm chí, cầu vồng sau cơn mưa cũng được họ cuộn tròn lại thành một quả bóng, nhét vào lọ nốt.

Cảnh tượng này khiến Trương Văn Đạt chết lặng. Cậu đã mường tượng vô vàn khả năng, kể cả sản xuất chất cấm, nhưng thực không ngờ cái gọi là “làm chuyện xấu” lại là thế này.

Đây là chuyện quái gì vậy? Trương Văn Đạt thậm chí không biết dùng từ gì để hình dung, cũng không tài nào hiểu nổi tại sao họ phải lén lút đến đây để làm cái trò này.

“Thế nào? Kinh chứ, kinh chứ?” Một giọng nói vang lên từ sau lưng Trương Văn Đạt.

Gần như chỉ sau không phẩy không một giây, Trương Văn Đạt khẽ gật đầu, “Đúng là kinh thật. Có thuốc không? Cho xin một điếu.”

Ngay lập tức, một điếu thuốc được chìa ra. Trương Văn Đạt rất tự nhiên nhận lấy, rồi mồi lửa bằng điếu thuốc đang cháy dở của đối phương.

Đối phương không tấn công Trương Văn Đạt, mà Trương Văn Đạt cũng không hề tỏ ra hoảng sợ.

Trương Văn Đạt đã cược đúng! Việc cậu đột ngột xuất hiện ngay trong hang ổ mà không có bất kỳ cảnh báo nào đã khiến đối phương tưởng cậu là đồng bọn!

Đầu của gã này là một khẩu súng lục, cánh tay và ngực trần đều phủ kín hình xăm, thân hình thì cực kỳ vạm vỡ.

Trương Văn Đạt cũng chẳng thèm nhìn kỹ, giả vờ vừa rít thuốc vừa ung dung quan sát xung quanh.

“Thứ này chắc đắt lắm nhỉ?” cậu tiếp lời.

“Dĩ nhiên. Đây là mặt trời đấy, có tiền cũng chả mua được đâu. Lão đại của bọn tao phải tốn bao công sức mới lấy về được.”

Ánh mắt Trương Văn Đạt lập tức chuyển sang khối cầu lửa khổng lồ kia. Những thứ khác chỉ là sản phẩm phái sinh, được sinh ra từ chính mặt trời này.

Rõ ràng chúng đặt nó ở đây để ngày đêm không ngừng thu hoạch sản phẩm phái sinh.

“Mặt trời cơ à? Thế chắc nóng bỏ mẹ.” Trương Văn Đạt vẫn giữ giọng bình thản.

Nào ngờ, gã đầu súng lại vô cùng đắc ý đáp: “Yên tâm, lão đại bọn tao trộm nó vào ban đêm.”

“Ban... ban đêm? Trộm mặt trời vào ban đêm?”

Chuyện này phi lý đến mức cậu nghi ngờ gã này đã phát hiện ra mình và đang cố tình bịa chuyện để trêu ngươi.

Nhưng rất nhanh cậu nhận ra, đối phương không hề nhìn thấu lớp ngụy trang của mình. Hắn thực sự đang rất nghiêm túc kể rằng, lão đại của hắn đã cạy một mảnh mặt trời vào ban đêm rồi mang về đây.

“Chả nhẽ... mặt trời cũng bị biến dị giống như thời gian? Mặt trời ban đêm thì không nóng? Mà rốt cuộc thì cái chốn quái quỷ này có cái gì bình thường không vậy trời?”

Rít một hơi thuốc thật sâu, cố nén cho khóe môi không co giật, Trương Văn Đạt bắt chước giọng điệu của đám người bên ngoài: “Chậc, chẳng biết còn phải chôn chân ở xó này bao lâu nữa.”

“Ráng chịu đi, cũng sắp rồi. Nhiều lắm là ba tháng nữa, ta sẽ chuyển chỗ. Tuyệt đối không ở yên một chỗ quá lâu đâu.”

Nghe vậy, tim Trương Văn Đạt đập thình thịch. Cậu đoán không sai. Bọn chúng thật sự có cách đi lại tự do trong dòng thời gian quá khứ.

Chỉ cần mình tìm được thứ đó, việc quay về sẽ dễ như trở bàn tay!

Vừa tán gẫu bâng quơ, Trương Văn Đạt vừa cấp tốc suy tính trong đầu, làm thế nào để moi được cách quay về từ miệng gã ta.

Trương Văn Đạt dứt khoát vứt điếu thuốc hút dở, nặng giọng than: “Hầy, lâu lắm rồi không được nghỉ ngơi, thật muốn lẻn về một chuyến quá.”

Gã đầu súng cười khẩy một tiếng, “Mơ đi. Không có khẩu lệnh của lão đại thì quyển sách đó cũng sẽ không cho mày...”

Vừa nói được nửa câu, hắn bỗng khựng lại, dán chặt mắt vào ống tay áo hơi thụt lên của Trương Văn Đạt do vứt tàn thuốc.

Đột nhiên, hắn vươn tay giật mạnh, khiến cả Hồng Hạch và Hoàng Hạch của Trương Văn Đạt lộ ra.

Đối phương rõ ràng nhận ra nó, liền kinh ngạc hét lên: “Mày... Mày là người của lực lượng Tam Tuyến?!”