Đêm nay, phố xá vắng lặng như tờ, không một bóng người, chẳng một chiếc xe, chỉ có vầng trăng treo trên cao bầu bạn cùng Trương Văn Đạt.
Dưới ánh trăng Trương Văn Đạt tới một ngã tư đường. Cậu đứng giữa ngã tư, không biết nên đi về hướng nào.
Tựa như lối nào cũng là lối đi, mà cũng tựa như chẳng có lối nào cho mình.
Đúng lúc này, một tiếng mèo kêu vang lên. Trương Văn Đạt nhìn sang, phát hiện là con mèo đen nhỏ Than Đen.
Cậu đi về phía đó, cúi người bế Than Đen lên, không hề ngoảnh lại mà cất bước đi về hướng đông.
Đi chừng 20 phút, Trương Văn Đạt đến dưới cột điện có nhà cây đó.
“Meo~” Nghe tiếng gọi của Than Đen, bà dì thò đầu ra khỏi ngôi nhà cây.
Trương Văn Đạt nhìn bà ta, vẫy vẫy tay cười nói: “Tôi không còn nhà nữa rồi, nơi này có thể cưu mang tôi được không?”
Tống Kiến Quốc với một chiếc tai mèo từ trên lưng bà dì nhảy xuống. Cô bé nhìn thấy Trương Văn Đạt, rồi nghiêng đầu về phía nhà cây, “Lên đi.”
Vừa mới lên, bà dì đã bước tới ôm chầm lấy Trương Văn Đạt, một cái ôm thật chặt, chặt đến nỗi khiến cậu không thể thở nổi.
“Không ngờ quá khứ của mi lại khổ đến vậy, thương mi quá.”
“Tôi không sao, tôi ổn rồi. Sẽ còn ổn hơn nữa nếu bà buông tôi ra.”
Tống Kiến Quốc khẽ “chậc” một tiếng, cũng bước tới ôm lấy lệ một cái rồi nhanh chóng buông ra.
Chứng kiến cảnh này, lòng Trương Văn Đạt bỗng trở nên ấm áp.
Đêm đó, Trương Văn Đạt nghỉ lại trong ngôi nhà trên cây của Tống Kiến Quốc. Tin tốt là, lần này lũ mèo không còn bài xích cậu nữa, cậu còn được đắp bụng bằng một chiếc chăn mèo vừa nhỏ vừa ngắn.
Vì đã vật lộn suốt cả ngày, vừa mệt vừa rã rời, Trương Văn Đạt vừa đặt lưng xuống chưa được bao lâu đã mất đi ý thức.
Khi cậu tỉnh lại vào ngày hôm sau, là bị cơn đau từ quy tắc đi học hành hạ cho tỉnh giấc. Cơn đau giày vò khắp thân thể khiến cậu co quắp lại như một con tôm.
Bầy mèo đen vây quanh thành một vòng tròn, những đôi mắt to tròn ngơ ngác nhìn Trương Văn Đạt, nhìn cậu vật vã đến chết đi sống lại, rồi lại nhìn cậu đau đến ngất đi.
Lần này cậu không ngất đi quá lâu, chỉ một lát sau lại bị cơn đau đánh thức.
“Lại nặng hơn rồi, đây không phải là ảo giác của mình, quy tắc đang ngày càng nghiêm trọng hơn!” Trương Văn Đạt cảm nhận cơn đau trên người, xác minh một lần nữa.
“Sáng nào mi cũng phải diễn màn này một lần à?” Bà dì đứng bên cạnh cảm thán.
“Không, trước đây không phải, nhất là khi hôm nay còn là ngày nghỉ.” Nhưng lúc này, khi đã hoàn toàn thông suốt ngọn ngành, cậu không muốn giải thích thêm bất cứ điều gì nữa.
“Dark Web tôi bắt buộc phải đi. Dù chỗ đó có nguy hiểm, tôi cũng phải đi một chuyến.” Trương Văn Đạt nói chắc như đinh đóng cột.
“Tôi nhất định phải loại bỏ hoàn toàn quy tắc trên người mình! Bất kể phải trả giá nào!”
Bà dì thở dài một hơi, “Ta biết ngay mi sẽ nói vậy mà. Đợi chút đi, đợi Mimi về rồi hẵng hay.”
Trương Văn Đạt lau đi mồ hôi và máu trên mặt, “Nó đâu rồi?”
“Nó đi tìm kẹo que cho mi rồi, nghe nói ăn cái đó mi sẽ không đau nữa.” Bà dì vừa nói vừa cạy móng tay.
“Vậy sao? Hiếm thấy thật.” Khi Trương Văn Đạt chật vật dựa vào tường, bầy mèo lập tức bu lại, chúng đồng loạt thè ra những chiếc lưỡi xinh màu hồng phấn, liếm láp vết thương cho cậu.
“Ranh con, Mimi thật ra không xấu tánh lắm đâu. Chủ yếu là vì ta không thể ở bên nó lâu được, nó chỉ là không có ai dạy dỗ mà thôi.”
“Tôi biết.”
Nghe Trương Văn Đạt nói vậy, bà dì lại tiếp lời: “Mi xem, nó đã coi mi là bạn rồi, cái vòng cổ trên cổ nó, có phải mi nên tháo nó ra giúp con bé không?”
Bà dì tuy thường xuyên huých cùi chỏ vào Tống Kiến Quốc, nhưng bà luôn tự coi mình là bậc trưởng bối, và thực sự một lòng một dạ lo nghĩ cho cô bé.
“Tôi đã hứa với nó rồi, chắc chắn tôi sẽ làm. Chỉ là chuyện này có chút phiền phức.”
Lúc đầu để tránh Tống Kiến Quốc thoát khỏi sự khống chế, cậu đã không chừa lại đường lui nào, ném thẳng chiếc chìa khóa mở khóa vào trong bụng của Cung Thiếu Nhi.
Chưa nói đến việc cậu có cách nào tìm lại Cung Thiếu nhi hay không, e rằng bản thân cậu hiện tại, cũng giống như thư viện, đã không thể bước vào Cung Thiếu Nhi được nữa rồi. Muốn tìm lại chiếc chìa khóa, có lẽ còn khó hơn cả lên trời.
“Cứ đợi đã, đợi tôi giải quyết xong hết chuyện bên này, sau đó tôi sẽ-----” Trương Văn Đạt mới nói được nửa câu, bỗng thấy Tống Kiến Quốc mặt mày kinh hãi chui vào từ lối vào, “Không hay rồi! Xảy ra chuyện lớn rồi!”
“Đừng có làm quá lên thế, sao vậy?” Trương Văn Đạt hỏi.
“Cái chỗ mày mua kẹo ấy, không còn ai nữa rồi.”
“Tôi tưởng chuyện gì.” Trương Văn Đạt lồm cồm bò dậy, “Hôm nay là Chủ Nhật, chắc là Hợp Tác Xã nghỉ thôi. Bọn họ bây giờ là công chức nhà nước, làm gì có cái tư tưởng khách hàng là thượng đế. Gặp lúc tâm trạng không tốt, không đánh cho mày một trận đã là may lắm rồi.”
“Không phải! Không phải!” Tống Kiến Quốc trông không có vẻ gì là đang đùa, “Không phải là không có người, mà đến cả đồ đạc cũng biến mất rồi. Căn nhà nhỏ đó giờ chỉ còn lại cái vỏ rỗng tuếch!”
“Cái gì?” Trương Văn Đạt nghe vậy thì giật mình, bắt đầu cảm thấy sự việc không hề đơn giản. Dù cuối tuần có đóng cửa, cũng không đến nỗi phải dọn sạch cả đồ đạc đi chứ? Tình huống này chẳng phải nên khóa trái trong cửa hàng sao?
“Đi, đi xem sao.” Trương Văn Đạt bắt đầu trở nên nghiêm túc. Chuyện này có thể lớn, có thể nhỏ.
Phải biết rằng kẹo có thể kháng lại sự trừng phạt của quy tắc. Nếu Hợp Tác Xã biến mất, cậu thật sự chỉ còn nước ngày ngày dùng thân thể mà chống đỡ.
Khi cậu dẫn những người khác đến trước cửa Hợp Tác Xã, thì bang hoàng phát hiện bên trong, đúng như lời Tống Kiến Quốc nói, chẳng còn lại gì cả. Những quầy hàng từng đầy ắp các loại đồ ăn vặt và kẹo bánh giờ chỉ còn trơ trọi những chiếc kệ trống rỗng.
“Lạ thật? Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?” Trương Văn Đạt tay cầm đèn pin, hết sức cẩn trọng nhảy qua quầy hàng vào bên trong.
Cậu phát hiện không chỉ hàng hóa bị dọn đi, mà trên sàn nhà ngay cả một dấu vết nhỏ cũng không hề lưu lại.
“Đã xảy ra chuyện gì? Chỉ có mỗi Hợp Tác Xã này là như vậy, hay là tất cả Các Hợp Tác Xã đều như vậy?” Ngay lúc Trương Văn Đạt đang suy nghĩ điều này, bên ngoài Hợp Tác Xã truyền đến giọng của bà dì.
“Ranh con, mi ra đây cái, ta cảm thấy không ổn. Sao trên đường cái không có lấy một người một chiếc xe nào thế này?”
Trương Văn Đạt nghe vậy giật mình, chạy vội ra ngoài. Con phố vốn xô bồ nay vô cùng vắng vẻ, không một bóng người, ngay cả những ống khói cao lớn ở đằng xa cũng không hề nhả khói trắng.
“Rốt cuộc hôm nay là thế nào vậy?” Tống Kiến Quốc bực bội nói.
“Không, không phải bắt đầu từ hôm nay, mà là từ hôm qua!”
Trương Văn Đạt chợt nhớ lại buổi tối hôm qua, đường phố cũng vắng tanh như thế này. Chỉ là lúc đó cậu nghĩ vì đã về đêm nên không có người qua lại là chuyện bình thường, hoàn toàn không để ý đến sự bất thường của toàn bộ sự việc.
“Hôm qua?” Nghe lời này, sắc mặt của bà dì tức thì tái mét.
Mặc dù bà không nói gì, nhưng Trương Văn Đạt lúc này dường như đã đoán được suy nghĩ của đối phương. Cậu nuốt nước bọt rồi cất lời: “Dì, đây có phải là nghịch lý mà bà nói, xảy ra khi tiếp xúc với chính mình trong quá khứ ở thế giới Mạng không?”
Bà dì lúc này cũng không còn vẻ bình tĩnh như trước nữa, “Ta... ta không biết! Đừng hỏi ta, ta cũng không biết nghịch lý đó sẽ xuất hiện dưới hình thức nào. Điều duy nhất ta biết là, trong thế giới Mạng, bất cứ ai gặp phải nghịch lý đều sẽ biến mất hoàn toàn, không bao giờ xuất hiện trở lại nữa!”