“Bố... mẹ.” Khi Trương Văn Đạt thốt ra hai tiếng này, trái tim cậu dường như ngừng đập trong khoảnh khắc ấy.
Cậu cứ thế nhìn thẳng vào con quái vật trước mắt, nhìn cơ thể chi chít lỗ hổng của chúng, nhìn những lưỡi hái loang loáng ánh sáng lạnh lẽo của chúng.
Trước đây, cậu đã từng gặp con quái vật mặt mày hung tợn này, cũng đã biết trong thế giới người lớn có người lớn với đủ mọi hình thù kỳ dị.
Song, cậu chưa bao giờ dám nghĩ con quái vật trước mắt này lại chính là bố mẹ mình. Hơn nữa, so với những người lớn khác, họ trông còn quái dị và đáng sợ hơn bội phần.
Thực ra, từ lúc trải qua chuyện ở Cung Thiếu nhi, cậu đã sớm biết rằng tất cả các quy tắc đều ẩn chứa một logic nào đó bên dưới.
Tuy nhiên, cậu không bao giờ ngờ được, thứ logic đằng sau những quy tắc quái đản đã dày vò cậu từ đầu chí cuối, lại chính là bố mẹ mình!
Đặc biệt là khi cậu nhớ lại việc họ đã chui ra từ trong xác chết của Dương Vĩnh Tín.
Giờ phút này, Trương Văn Đạt không khỏi nhức nhức cái đầu. Kèm cơn đau ngày một dữ dội, cậu cảm thấy nó càng lúc càng rõ rệt, đau đến mức đầu cậu sắp nổ tung.
Cậu đau đớn ra mặt, quỳ một gối xuống đất, hai tay luồn vào tóc, bấu chặt lấy da đầu hòng làm dịu cơn đau lại.
Đúng lúc này, một lưỡi hái sắc bén vươn tới, móc vào cánh tay Trương Văn Đạt, định kéo cậu đứng dậy.
Nhưng chỉ là một hành động giúp đỡ, mà lưỡi hái sắc bén đã cắt vào tay cậu đến máu thịt bầy nhầy.
Trương Văn Đạt giằng mạnh tay ra, căm hận nhìn chằm chằm vào đối phương, nhìn hai cái đầu đang dòm xuống, “Tại sao! Tôi muốn biết tại sao!!”
Giọng cậu vang vọng trong căn phòng cũ kỹ, “Không được đi trễ đã đành đi, tại sao không cho tôi hỏi người khác! Tại sao không cho tôi đi giúp người khác! Tại sao lại tấn công tôi một cách vô cớ!”
Giọng cậu ngày càng lớn hơn, đến cuối cùng cậu gần như run rẩy gào lên, “Tại sao lại gửi tôi đến trường cai nghiện Internet!!”
Khi Trương Văn Đạt gào lên những lời mà ngay cả kiếp trước cũng chưa từng nói ra, một tiếng ù ù vang lên bên tai, và ngày một dữ dội.
Nhưng giờ cậu chẳng quan tâm đến tiếng ù tai, chỉ gân cổ lên, nhìn trừng trừng vào hai con quái vật trước mặt, nhìn hai cái miệng trống hoác tổ bố của họ đang từ từ mở ra, đồng thời phát ra một câu nói không rõ ràng.
“Bởi vì... chúng... ta yêu con.”
Nghe thấy những lời lố bịch như vậy, Trương Văn Đạt bỗng dưng bật cười. Đôi khi, con người ta gặp phải những chuyện không thể tin nổi, ngược lại sẽ cạn lời đến bật cười.
Từ khi đến thế giới này, cậu đã trải qua quá nhiều chuyện quái đản, lạ lùng, đến mức cậu từng nghĩ rằng dù có gặp phải chuyện kỳ quái đến đâu cũng sẽ không còn kinh ngạc nữa.
Song, bất kể là Cung Thiếu Nhi hay thư viện, hay là thế giới Mạng, tất cả đều bị lu mờ hoàn toàn trước câu nói này.
Tất cả những chuyện cậu từng trải qua cộng lại, cũng không quái đản bằng câu nói này.
Hành hạ mình hết lần này đến lần khác, đưa mình đến nơi bị giày vò, mà lý do lại là vì yêu?
Trương Văn Đạt quả quyết lắc đầu, “Không, các người không yêu, các người chưa bao giờ xem tôi là người. Các người chỉ muốn một công cụ dưỡng lão biết nghe lời mà thôi. Bất cứ việc gì trái ý các người đều là đại nghịch bất đạo, đều là bất hiếu!”
“Các người vĩnh viễn đúng! Trong mắt các người, tôi chỉ là một cái thùng rác!! Bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào cũng có thể trút lên người tôi một cách vô tội vạ! Bởi vì tôi là con trai của các người! Tôi không chạy được!”
“Các người có biết ở trường tôi có biệt danh là gì không? Hả? Có biết không? Các người không biết!!”
Trương Văn Đạt dùng ngón trỏ tay phải đâm mạnh vào ngực mình, giọng run run nói: “Biệt danh của tôi là Tí! Các người có biết từ đâu mà có không? Không chỉ đơn giản vì hồi nhỏ tôi gầy gò, ốm yếu! Mà là vì mỗi lần bị các người đánh, tôi đều ôm đầu chạy trốn như chuột! Bị mấy đứa trẻ khác trông thấy rồi đặt cho biệt danh!”
“Bây giờ sau cùng tôi đã hiểu ra. Dương Vĩnh Tín căn bản không thể giết chết được, chính là vì có hàng ngàn hàng vạn ngụy nhân như các người. Một trường cai nghiện Internet này sụp đổ, thì sẽ lại có một Học viện Dự Chương khác mọc lên!”
“Có cầu mới có cung. Chính các người đưa tiền cho chúng, chính các người tạo ra thị trường cho chúng! Là các người!!”
Ngón tay phải của Trương Văn Đạt chỉ thẳng về phía trước, “Chính các người đã nuôi sống chúng, chính các người làm nền móng, xây nên cái địa ngục tuyệt vọng đầy lăng mạ, đòn roi và sốc điện đó!”
Đối mặt với lời buộc tội của Trương Văn Đạt, hai con quái vật lưỡi hái phát ra những tiếng gầm gừ trầm thấp từ miệng, xen lẫn một vài từ đơn lẻ.
Lúc này, những lỗ hổng trên khắp cơ thể họ dường như đang vo ve, hoà âm cùng với tiếng gầm thét trong miệng.
Họ dường như đã nói gì đó, dường như đang biện minh điều gì đó, nhưng Trương Văn Đạt lại không hiểu. Giờ phút này, cậu và ba mẹ mình như thể là hai giống loài khác nhau, ngay cả ngôn ngữ cũng không còn tương thông nữa.
Họ càng nói càng kích động, lưỡi hái trong tay bắt đầu vung lên, một lần nữa để lại trên người Trương Văn Đạt từng vết thương.
Nhưng khi những vết thương quen thuộc lại xuất hiện, những cảm xúc tiêu cực khó hiểu lại trào dâng trong lòng, Trương Văn Đạt bỗng nhận ra, thứ cảm xúc vô cớ này rốt cuộc đến từ đâu.
Thứ cảm xúc này chính là sự hoảng sợ và bất lực khi còn nhỏ, bị đánh đập một cách vô cớ mà không biết phải làm gì.
Ngày xưa, cậu không hiểu tại sao, rốt cuộc mình đã làm sai điều gì. Nhưng giờ đây, cậu sực hiểu ra, người sai không phải là mình, mà chính là họ!
Một lưỡi hái mang theo tàn ảnh lại vung tới, Trương Văn Đạt giơ tay ra nắm chặt lấy, máu tươi từ kẽ tay nhỏ giọt xuống sàn.
Trương Văn Đạt siết chặt lấy lưỡi hái đó, kiên định nhìn họ, “Sẽ không còn nữa, tôi sẽ không bao giờ như vậy nữa!”
Ngay khi bốn lưỡi hái sắp sửa đâm vào ngực Trương Văn Đạt, Hoàng Hạch vào giờ khắc này đã cạn kiệt hoàn toàn.
Mọi thứ xung quanh mau chóng phai mờ, cơ thể của hai con quái vật lưỡi hái trước mắt cũng nhanh chóng trở nên trong suốt. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cậu lại lần nữa trở về khu tập thể cũ kỹ. Cậu đã quay lại rồi.
Trương Văn Đạt nhìn mọi thứ xung quanh, nhìn ngôi nhà tràn ngập hơi thở hoài niệm. Cậu cứ đứng chôn chân tại chỗ, mãi cho đến khi màn đêm buông xuống cũng không động đậy. Giờ phút này, cậu đang nghĩ gì, có lẽ chỉ mình cậu biết.
Ngay khoảnh khắc căn phòng chìm vào bóng tối, “tách” một tiếng, tivi bật lên, chiếc ăng-ten treo một bó rau xanh từ từ rủ xuống, tiếng tivi huyên náo phá vỡ không gian tĩnh mịch.
Lúc này, Trương Văn Đạt chợt cử động. Cậu đứng dậy, lấy đèn pin từ trong túi ra, bình tĩnh bước ra cửa.
Ngay khi cậu sải bước đến cửa, liền thấy trên chiếc bàn ăn gấp được mở sẵn có đặt một bát mì, khói trắng bốc lên nghi ngút, trông như vừa mới làm xong.
Trương Văn Đạt đứng ở cửa nghĩ một hồi rồi quay trở lại, bưng bát mì lên ném mạnh xuống đất. Cùng với tiếng gốm sứ vỡ tan, cậu dứt khoát quay người bước ra ngoài.
Học viện Dự Chương (豫章书院): một trường tư thục khét tiếng áp dụng hàng loạt các hình thức trừng phạt thể xác để quản lý học sinh, khiến họ đã phải chịu những sự ép buộc tới mức tự tử, gây tổn hại nghiêm trọng đến cả sức khỏe thể chất và tinh thần. Lưu ý trong bản cập nhật gần đây nhất của tác giả, chi tiết “Học viện Dự Chương” đã bị cắt thành “học viện”.