Thấy Trương Văn Đạt đang lâm vào nguy hiểm, theo tiếng huýt sáo của Tống Kiến Quốc lần nữa vang lên, những con mèo đen khác đều thoát khỏi sự kìm kẹp của đám giáo quan, như một cơn thủy triều đen, không màng sống chết mà lao vào cánh tay trái và hai chân của Dương Vĩnh Tín.
Chúng dùng móng vuốt xé rách khe hở giữa lớp vảy, dùng răng cắn vào những chỗ khớp xương yếu ớt. Tuy trong nháy mắt đã có những con mèo bị hồ quang điện tản ra từ người Dương Vĩnh Tín giật cho co giật liên hồi rồi ngã xuống.
Nhưng càng lắm những con mèo khác vẫn cứ tầng tầng lớp lớp xông lên, siết chặt lấy, kéo ghì lấy ông ta! Không cầu gây ra tổn thương lớn, chỉ cần làm nhiễu loạn động tác, làm chậm tốc độ ngưng tụ điện của ông ta, cốt để giúp đỡ cho hai người Trương Văn Đạt.
“Con mẹ mày!” Bà dì cũng xông tới, thúc ngay một cú cùi chỏ, lực mạnh hất bay một gã giáo quan, rồi cũng nhanh chân chạy về phía này.
“Cút ngay! Lũ sâu bọ chết tiệt!” Dương Vĩnh Tín gầm lên. Bị bầy mèo đeo bám xung quanh, động tác ông ta trở nên trì trệ và vụng về, hồ quang điện ngưng tụ cũng chập chờn lúc tỏ lúc mờ.
Trương Văn Đạt muốn rút kiếm ra và đâm vào đầu đối phương. Song, đối phương dường như cũng biết Trương Văn Đạt muốn làm gì, siết chặt lấy chuôi kiếm, không cho cậu lấy vũ khí.
Sờ soạng khắp người, tay phải của Trương Văn Đạt chạm phải chiếc cốc sứ lạnh lẽo.
Gần như không có thời gian để suy nghĩ, cuối cùng cậu dùng hết sức bình sinh, ném chiếc cốc sứ bẹp dúm ấy như ném một quả bóng chày, thẳng vào khuôn mặt quái thú đang vặn vẹo vì đau đớn và tức giận của Dương Vĩnh Tín!
Lúc này, Hồng Hạch trên cánh tay Trương Văn Đạt sáng rực lên, chiếc cốc như một tàn ảnh vút qua.
Dương Vĩnh Tín liền thấy một thứ đen sì đang bay tới mặt mình. Ông ta theo bản năng vung vuốt hòng hất bay, nhưng cánh tay bị bầy mèo níu kéo đã chậm mất một nhịp!
Bốp! Thân cốc kim loại nặng trịch đập chuẩn chỉnh vào mặt Dương Vĩnh Tín! Vị trí cực kỳ chính xác, đúng ngay chỗ Trương Văn Đạt đã dùng kiếm ánh sáng đâm vào trước đó!
Rắc! Tiếng xương gãy giòn tan lại vang lên!
“A!” Dương Vĩnh Tín rú lên một tiếng thảm thiết, cơn đau lần này còn dữ dội vượt xa mọi khi, nhất thời bị hất ngã nhào xuống đất.
Một luồng sáng xanh trắng từ trong tay ông ta lại xuất hiện, nhưng lần này Trương Văn Đạt đã biết trước đối phương định làm gì, tóm lấy bàn tay đang cầm hồ quang điện, dưới tác dụng của Hồng Hạch, trực tiếp cưỡng ép nhét vào miệng đối phương.
Trong chớp mắt, hồ quang điện hóa thành từng con rắn độc điên cuồng trào ngược ra từ các vết thương trên mặt, lỗ mũi, miệng, và thậm chí cả mắt ông ta.
“Ựaaaaa—!” Thân thú khổng lồ của Dương Vĩnh Tín run bần bật như cầy sấy, toàn thân co giật không kiểm soát, từ những kẽ hở giữa các lớp vảy cũng tóe ra tia lửa điện xanh trắng.
Thứ dòng điện hùng mạnh mà ông ta vẫn luôn tự hào, vẫn luôn dùng để tra tấn người khác, giờ đây đang tàn phá, hủy diệt chính cơ thể ông ta một cách cuồng bạo nhất.
Ông ta không thể đứng vững được nữa, như một con mãnh thú bị rút hết xương, đổ sầm xuống đất, hai tay đau đớn cào cấu lên mặt và cổ họng mình, phát ra những tiếng rên rỉ thảm thiết, tuyệt vọng không còn giống tiếng người. Từ trường mạnh mẽ cũng tức thì rối loạn rồi biến mất.
Chứng kiến cảnh tượng này, tất cả mọi người liền nhân cơ hội tản ra. Tống Kiến Quốc bên cạnh cầm thương một tay, thở hổn hển. Bà dì ở một bên căng thẳng theo dõi.
Còn Trương Văn Đạt, với sự giúp đỡ của chàng thiếu niên, gắng gượng đứng dậy. Cậu nhìn Dương Vĩnh Tín đang vật vã lăn lộn trên đất, bị chính sức mạnh của mình cắn trả, trong mắt cậu không có niềm vui chiến thắng, chỉ có sự thanh thản lạnh lẽo và mệt mỏi rã rời như đã cháy tới cùng kiệt.
“Thấy... thấy chưa... Viện trưởng Dương...” Cậu thở hổn hển, giọng nói khàn đến mức gần như không thể nhận ra.
Theo cái chết của Giáo sư Dương, đám giáo quan gần đó tức khắc tan tác như chim vỡ tổ, biến mất không còn tăm hơi.
Khi toàn bộ kẻ thù đã biến mất hoàn toàn, mọi người có mặt hầu như đều mệt lử, ngồi bệt xuống đất thở dốc.
Trương Văn Đạt ngước nhìn bầu trời mạng lưới kỳ quái, một vầng thái dương đang từ từ nhô lên. Cậu thực không ngờ thế giới Mạng lại có cả mặt trời.
Đúng lúc này, chàng thiếu niên rút từ trong túi ra một viên kẹo mút vị cam, đưa cho Trương Văn Đạt.
“Anh bạn, trên người em nhiều vết thương thế này, hẳn là đau lắm, ăn chút đồ ngọt đi. Ở nơi đó, mỗi khi bị chích điện không chịu nổi, anh lại ăn chút đồ ngọt.”
Trương Văn Đạt nhìn viên kẹo nhưng không nhận, mà đẩy lại, “Giữ lấy đi, hiện giờ cậu cần nó hơn tôi. À phải rồi, giúp tôi làm một việc được không? Trương Văn Đạt?”
Chàng thiếu niên ngạc nhiên nhìn cậu, bóc kẹo cho vào miệng mình, “Việc gì cơ? Đương nhiên là được rồi, em đã cứu anh, có chuyện gì cứ dặn dò.”
Trương Văn Đạt nằm trên đất ngắm vầng thái dương đang từ từ mọc trên bầu trời, “Tôi hy vọng cậu ghi nhớ ngày hôm nay, dù là mười năm sau, hai mươi năm sau, ba mươi năm sau, hy vọng cậu vẫn còn nhớ. Đừng bao giờ quên.”
Chàng thiếu niên gật đầu đầy quả quyết, cắn viên kẹo trong miệng kêu rôm rốp, “Ừ! Em cứ yên tâm! Anh nhớ, Anh sẽ luôn luôn nhớ!!”
Trương Văn Đạt mỉm cười nhìn điệu bộ chắc nịch của đối phương, “Ồ? Đừng có quả quyết như vậy, thế giới của người lớn mệt mỏi lắm, sẽ có đủ thứ chuyện tìm đến. Chỉ vì mấy ngàn tệ tiền lương, cậu sẽ mệt đến không thở nổi, sẽ mệt đến mức vô tình quên đi rất nhiều chuyện.”
“Anh sẽ không!” Giọng chàng thiếu niên đột ngột cao lên một quãng, vẻ mặt vô cùng kiên định.
“Ồ? Tại sao?” Trương Văn Đạt từ tư thế nằm ngồi dậy.
Nghe vậy, chàng thiếu niên đứng dậy, giơ cao nắm tay phải về phía mặt trời đang lên, trong mắt lấp lánh ánh sáng, hứng khởi nói: “Bởi lẽ anh là một game thủ Warcraft!!”
Nhìn bản thân mình ngày xưa, nhìn đối phương không chút ngần ngại hô lên tên của trò chơi mà mình đã bỏ từ rất lâu, cậu bỗng bật cười, “Tuổi trẻ thật tốt.”
Chàng thiếu niên dòm đứa nhóc trên đất, đưa tay phải mình qua, “Hãy làm quen lại nhé, anh tên là Trương Văn Đạt. Cảm ơn em đã cứu anh. Em ghét Giáo sư Dương như vậy, chắc cũng từng bị nhốt ở đấy phải không? Anh là Trương Văn Đạt ở phòng số 13, em ở phòng số mấy?”
Trương Văn Đạt đứng dậy, nhịn đau đưa tay ra bắt, nhưng không trả lời câu hỏi, chỉ bình thản bảo: “Về đi, muộn lắm rồi, nhớ đi tìm cậu.”
Chàng thiếu niên thoáng lấy làm ngạc nhiên, “Em là ai vậy? Sao em lại biết anh có một người cậu, sao anh lại cảm thấy em trông rất quen?”
Trương Văn Đạt vẫn không trả lời, chỉ lắc đầu, “Đi đi, không còn sớm nữa đâu. Đừng ngoảnh lại, cứ thẳng tiến về phía trước. Đừng để những trải nghiệm thời thơ ấu trở thành bóng ma cả đời của cậu. Đừng ngoảnh lại.”
Chàng thiếu niên đi ba bước lại ngoái đầu một lần, tiến về phía cuối khu chợ trời. Ngay khi cậu ta sắp vạch lớp lông chó ra để rời khỏi, cậu ta hét lớn về phía Trương Văn Đạt từ xa: “Này! Vậy thì ít nhất em cũng phải cho anh biết tên em chứ! Rốt cuộc em là ai?”
Trương Văn Đạt nhìn đối phương, chụm hai tay lại thành loa đặt bên miệng, cũng hét lớn đáp lại: “Một người lớn!”