Ở cuối khu chợ trời, nằm trong lớp lông chó dày đặc, giờ đây đã trống một khoảng lớn do cơn hỗn loạn.
Đặc biệt là không ít chủ sạp hàng từng trải, khi nhìn thấy hai bóng hình một lớn một nhỏ có khuôn mặt gần như giống hệt nhau, lại càng sợ hãi ôm đồ bỏ chạy.
Bấy giờ, ngay giữa khu đất trống, Trương Văn Đạt đang đứng chắn cho bản thể thiếu niên. Cậu hít một hơi thật sâu, nhìn con dã thú trước mặt, không chút sợ hãi mà từng bước xông tới.
Đối mặt với hồ quang điện đang dần sáng lên trước mắt, cậu nghiến chặt răng, siết chặt vũ khí trong tay với vẻ mặt dữ tợn, bước chân không hề chậm lại.
Thấy Trương Văn Đạt đến gần, Dương cũng không chịu yếu thế. Từ móng vuốt đầy vảy và sắc nhọn, hồ quang điện màu xanh trắng toé ra, trong tiếng lách tách, chúng ngưng tụ thành một quả cầu điện ngày càng sáng chói.
Ngay khoảnh khắc luồng sáng đỏ và quả cầu điện ấy va chạm vào nhau, một luồng sóng xung kích khủng khiếp trực tiếp hất bay Trương Văn Đạt ra xa.
Khi cậu gắng gượng bò dậy, cơn đau dữ dội khiến cậu tối sầm mặt mũi. Cậu thấy cánh tay trái của mình rủ xuống mềm oặt, rõ ràng đã bị gãy.
Thấy Trương Văn Đạt bị thương, đám giáo quan gần đó đều trút bỏ vẻ e dè, dưới sự dẫn dắt của thú vật Dương, vây lấy Trương Văn Đạt.
Ngay khi thế trận lấy đông đánh ít sắp hình thành, cùng tiếng mèo kêu vang lên, Tống Kiến Quốc với bà dì đã đến bên cạnh Trương Văn Đạt.
Bỗng dung lồi thêm người khiến bọn chúng có phần e ngại, không lập tức ra tay.
“Cảm ơn!” Trương Văn Đạt chân thành cảm ơn những người bạn của mình. Thành thực mà nói, cậu không ngờ họ sẽ đến.
“Tao không thích mắc nợ ân tình ai cả! Lần ở thư viện, tao không còn nợ mày nữa!” Tống Kiến Quốc cau có mặt mày nói: “Với lại lần này tao liều mạng giúp mày! Sau khi ra ngoài, mày phải tháo vòng cổ cho tao!”
“Được! Quyết định vậy đi!” Trương Văn Đạt rảo mắt, lên tiếng hỏi: “Thần Đèn đâu?”
Bà dì đứng bên có chút bất lực liếc nhìn Tống Kiến Quốc, trực tiếp đưa chiếc cốc sứ bẹp dúm qua, “Hắn bảo chuyện này anh đây không giúp được, anh chỉ là truyền thuyết. Trước khi đi, hắn dặn cái này tặng mi.”
“Ha, thật không ngờ gã này------” Trương Văn Đạt chưa kịp dứt lời, cùng tiếng hồ quang điện vang lên, một luồng điện lớn từ xa bắn tới, trúng thẳng vào người cậu.
Đối mặt với đòn tấn công bất ngờ, đi kèm một tiếng gầm gừ nén đau, cậu gồng mình chịu đựng cảm giác tê liệt và đau đớn tột cùng khi dòng điện chạy qua cơ thể, dốc sức đứng thẳng người dậy. Dù cho tóc đã bị điện giật đến bốc khói, cậu vẫn không gục ngã.
Đôi mắt hằn tơ máu của cậu nhìn xuyên qua bức tường mèo đang được dựng lên chóng vánh, dòm thú vật Dương đằng xa, “Cảm giác này... thật đỗi hoài niệm! Nếu không phải năm ấy tôi đã nếm qua biết bao lần, thì có lẽ đã không trụ nổi rồi.”
Khóe miệng đầy răng nanh của thú vật Dương khẽ nhếch lên, nở một nụ cười như có như không.
“Con trai, ta không hận con. Con chỉ là bị nghiện Internet, con mới thành ra thế này. Lỗi không phải ở con, mà ở cả cái mạng lưới này, là game online. Con cần được cứu rỗi, con cần được trị liệu.”
“Bớt làm bộ làm tịch đi! Ông đến mặt cũng chẳng có! Ở đây không có ai phỏng vấn ông đâu! Còn đứng đấy mà diễn!” Trương Văn Đạt vừa nói vừa quan sát hành động của đối phương. Đối phương trông còn mạnh hơn rất nhiều so với những gì hắn thể hiện.
“Đã ngu mà còn lì, thiếu niên nghiện Internet.” Chút thương xót giả tạo cuối cùng trên mặt Dương Vĩnh Tín biến mất triệt để, trong đồng tử thú chỉ còn lại sát ý lạnh lùng.
Theo móng vuốt trái của ông ta giơ phắt lên, năm luồng hồ quang điện xanh trắng ngưng tụ, như những ngọn lao, mang theo tiếng rít xé toạc không khí, hung hãn bắn thẳng về phía nhóm Trương Văn Đạt và Tống Kiến Quốc.
Trong khoảnh khắc ấy, tiếng huýt sáo của Tống Kiến Quốc trở nên sắc lẹm chói tai. “Meo u—!” Bầy mèo đen lập tức cuộn trào, hóa thành một tấm khiên khổng lồ.
Song, lần này hồ quang điện quá đổ dồn và cuồng bạo. Ngay khi tấm khiên mèo vừa mới tiếp xúc, lông mèo đã dựng đứng cả lên, biến thành từng cục lông vón, không thể hợp lại được nữa. Trong một thoáng, đội hình đại loạn
Đám giáo quan bên cạnh thấy vậy, như những con sói lửa ăn thịt thối, vây lấy và bắt đầu thừa nước đục thả câu.
Và ngay giữa lúc hỗn loạn ấy, Trương Văn Đạt cầm vũ khí một tay, đã xông ra khỏi đám đông, men theo lớp lông chó cao ngất bên cạnh mà lao nhanh về phía Dương Vĩnh Tín.
Hai bên giao chiến lúc này không ai để ý thấy, mọi thứ xung quanh dần giật lag, và một vài nơi ở rìa bắt đầu xuất hiện những ô pixel.
Ngay khi Trương Văn Đạt chỉ còn cách vài bước, Dương Vĩnh Tín đang quan sát cục diện hỗn loạn bỗng quay sang nhìn cậu, hồ quang điện trong tay lóe lên dữ dội.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Trương Văn Đạt không chút do dự đặt tay lên Hoàng Hạch rồi ấn mạnh. Hoàng hạch tỏa sáng rực rỡ, tất cả mọi thứ xung quanh tức thì sụp đổ.
Khu chợ trời ban đầu tức khắc biến thành một văn phòng, trên bàn làm việc đặt một chiếc máy tính.
Hồ quang điện khủng khiếp trong tay Dương Vĩnh Tín nhanh chóng thu nhỏ lại, đánh vào người Trương Văn Đạt, chỉ còn gây ra tí tê tê.
“Bốp” một tiếng, tay phải của Trương Văn Đạt dộng mạnh vào mặt Dương Vĩnh Tín, trực tiếp đấm cho kẻ mặc áo blouse trắng chới với.
Trương Văn Đạt siết chặt lấy cổ đối phương, dùng hết sức bình sinh mà bóp. Nhưng chỉ giây tiếp theo, một luồng gió mạnh nổi lên, từng vết thương xuất hiện tới tấp trên người cậu.
Chưa kịp hiểu rốt cuộc là chuyện gì, cùng với việc vết thương xuất hiện chớp nhoáng, cậu vậy mà đã bị đẩy thẳng khỏi thế giới người lớn, quay trở lại khu chợ trời.
“Tí, coi chừng!”
Ngay trong khoảnh khắc này, Trương Văn Đạt bất ngờ không kịp trở tay, bị luồng điện cuồng bạo lại hất bay lần nữa, va mạnh vào lớp lông chó bên cạnh.
Khói đen bốc lên nghi ngút từ người cậu, tầm nhìn mờ mịt. Cậu vừa định đứng dậy, một khuôn mặt thú dữ tợn đã đập vào mắt cậu, chỉ cách vài centimet.
Hồ quang điện trong tay kêu lách tách, soi sáng mọi thứ xung quanh, “Mày thật sự nghĩ mày có thể đánh bại ta sao? Vô dụng! Mày không thể đấu lại ta được đâu.”
Dù Trương Văn Đạt trông vô cùng thảm hại, nhưng đối mặt với cường địch, cậu vẫn không hề sợ hãi, “Có lẽ... tôi chính là muốn thử!”
“Mày căn bản không hiểu, những chuyện mà người lớn cho là sai! Thì chính là sai! Quy tắc là do bọn ta đặt ra! Bọn ta bảo sai chính là sai!” Cùng với ánh sáng xanh lóe lên, hồ quang điện đó sắp sửa đâm xuyên lồng ngực Trương Văn Đạt.
Ngay vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, một bóng hình thiếu niên từ bên cạnh lao tới, đó chính là bản thể trẻ tuổi của cậu!!
Chàng thiếu niên gào lên một tiếng xé long, cậu ta không màng tất thảy mà xông tới, tay cầm thanh kiếm ánh sáng vừa bị rơi, đâm thẳng về phía Dương Vĩnh Tín, “Dương Vĩnh Tín! ĐỊT MẸ MÀY!!”
Giọng nói của chàng thiếu niên vừa mang theo sự khàn đục của tuổi vỡ giọng, lại vừa rõ ràng đến lạ thường, như một tảng đá lớn ném vào mặt nước tù đọng, một lần nữa khuấy động những gợn sóng trong lòng Trương Văn Đạt.
Cậu ngó lượng Hồng Hạch trên cánh tay, rồi cùng với chính mình thời niên thiếu, lao thẳng tới Dương Vĩnh Tín.
Cậu nắm lấy bàn tay của chàng thiếu niên, đồng thời nắm chặt chuôi kiếm, dùng sức vung xuống. Kèm tiếng da thịt bị xé toạc và tiếng kêu la thảm thiết, Trương Văn Đạt thấy dường như có thứ gì đó đang động đậy bên trong cơ thể của Dương Vĩnh Tín.
“Thú vật” (叫兽): chơi chữ “教授” (Giáo sư – Jiàoshòu) với “叫兽” (thú vật - jiào shòu) “Anh chỉ là truyền thuyết” (哥只是个传说): vẫn là meme văn hóa mạng bên Trung, kiểu kiểu: đừng si mê anh, anh chỉ là truyền thuyết.