Cựu Vực Quái Đản

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

280 6900

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 20018

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 918

Tập 01: - Chương 060: Đứa Trẻ

Trương Văn Đạt cứ đứng ngây ra đó, cảm nhận những lời của chính mình thuở niên thiếu bùng nổ trong đầu.

“Mình đã từng nói những lời này sao? Mình đã nói thế ư?” Trương Văn Đạt lẩm bẩm trong miệng, nước mắt đã tuôn rơi tự lúc nào

“Mình đã quên, mình đã quên! Mình đã quên mất chính mình của quá khứ!”

Trong lúc nói, cậu xoay người lại, một lần nữa hướng về chàng thiếu niên đang nằm trên đất, cứ như đang nhìn vào chính bản thân năm xưa.

Giữa cả hai, Trương Văn Đạt như thể đã thấy lại con đường mình đã đi qua, thấy lại bao thăng trầm của mình từ ngày bước chân vào xã hội.

Những trải nghiệm và đả kích hết lần này đến lần khác, đã biến chàng thiếu niên với ánh mắt ngời sáng thuở nào, trở thành một người đàn ông trung niên lãng quên quá khứ.

Giờ phút này, cậu sực nhớ lại, nhớ ra tại sao mình lại ghét cay ghét đắng đống quy tắc đang trói buộc trên người đến thế.

Cậu đã nhớ ra rồi, nhớ ra tại sao mình lại chán ghét và kinh tởm thứ này đến vậy, dù phải liều mạng cũng muốn thoát ra. Cậu đã nhớ ra tất cả!

Hai mắt Trương Văn Đạt hằn lên những tia máu, Hồng Hạch nơi cổ tay sáng rực. Cậu men theo con đường đã đi xưa kia, từng bước, từng bước đi ngược trở lại.

“Trương Văn Đạt! Mi mà lại gần nữa! Mi sẽ chết đấy! Quên lý tưởng của mi rồi hả? Mi mà cứ thế này! Mi sẽ không kiếm được một xu nào đâu!” Bà dì, nổi đầy gân xanh trên tay, hai tay ấn mạnh vào người cậu, cố gắng đẩy cậu ra.

Song, lúc này sức lực của Trương Văn Đạt lại lớn đến kinh người, cậu gồng chống lại bà dì mà tiến lên, gần như gào lên, “Thì đã sao! Dẫu hậu quả là gì tôi cũng chấp nhận! Tôi đã quên mất một lần rồi, lần này tôi không thể phản bội chính mình ngày xưa nữa!!”

Tiếng huýt sáo của Tống Kiến Quốc vang lên, bầy mèo đen lập tức biến thành một bàn tay khổng lồ, nắm chặt lấy Trương Văn Đạt, kéo giật cậu về sau.

Chợt, bầy mèo đen tan rã, Trương Văn Đạt từ bên trong lao vụt ra.

Vệt đỏ lóe lên, Trương Văn Đạt co hai chân nhảy vọt lên cao, như một quả bom xông thẳng tới, “Viện trưởng Dương!! Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây! Chớ khinh thiếu niên nghèo! Tôi của ba mươi năm sau đến rồi đây!!”

Và ngay khoảnh khắc Trương Văn Đạt hét lên câu này, Hoàng Hạch trên cánh tay cậu tức thì tăng vọt gấp ba lần.

Kèm một tiếng trầm đục, cú đấm của Trương Văn Đạt dộng thẳng vào mặt đối phương. Vệt đỏ lóe lên, thanh kiếm ánh sang phóng ra từ chiếc đèn pin đâm ngập vào mặt ông ta.

Các giáo quan xung quanh đều không ngờ tới cảnh này, nhất thời không một ai kịp phản ứng.

Và cũng không một ai để ý rằng, Trương Văn Đạt của thời niên thiếu đã chứng kiến toàn bộ cảnh tượng. Nỗi tuyệt vọng và sợ hãi trong mắt cậu bé, vào chính khoảnh khắc này, đã biến mất. 

Những tia điện phóng ra tứ tán trên mặt viện trưởng Dương, ông ta gầm lên đầy dữ tợn. Vị trí bị kiếm ánh sang đâm vào phát ra tiếng “xèo xèo” cháy bỏng. Ông ta vung mạnh tay phải, một lực cực lớn hất văng Trương Văn Đạt ra xa, đập mạnh vào bức tường lạnh lẽo, vang lên một tiếng uỳnh nặng nề.

“Bắt lấy nó! Sốc điện cho tao!” Ông ta vừa ôm mặt, vừa rít lên, giọng nói méo mó vì đau đớn và giận dữ tột độ.

Các giáo quan xung quanh như bừng tỉnh khỏi cơn mê, mặt mày lộ rõ vẻ hung ác, hệt một bầy linh cẩu đánh hơi thấy mùi máu, liền từ bốn phương tám hướng xông tới.

Quyền cước như mưa sa bão táp trút xuống, giày da thúc mạnh vào mạng sườn, vào bụng, vào lưng Trương Văn Đạt. 

“Nỗi đau quen thuộc này, sàn nhà lạnh lẽo, những bóng đen vây quanh—Chính là cảnh này... chính là cảm giác này... CHÍNH LÀ CẢM GIÁC NÀY!”

Trong cơn đau, Trương Văn Đạt thấy lại cảnh tượng kinh hoàng trong phòng bệnh số 13 nơi ký ức sâu thẳm mình, nhưng lần này đã có thứ gì đó đổi khác.

Nỗi sợ hãi và sự khuất phục tê dại đã ăn sâu vào xương tủy ngày xưa không còn nữa, thay vào đó là một sức mạnh cháy bỏng gần như muốn xé toạc lồng ngực đang cuộn trào từ Hồng hạch nơi cổ tay, và lan ra khắp tứ chi trong nháy mắt.

Thứ ánh sáng đỏ ấy rực rỡ tựa dung nham đang cháy, bao bọc lấy thân thể đầy thương tích của Trương Văn Đạt. 

“Aaa—!” Một tiếng thét mang theo sự tủi nhục đã dồn nén suốt ba mươi năm cùng với cơn thịnh nộ bùng nổ ngay lúc này vỡ òa ra từ cuống họng cậu.

Đối mặt với cú đấm lại đang hướng về phía mình, cậu không còn co ro ôm lấy đầu như trong quá khứ. Đôi mắt hằn tơ máu khóa chặt mục tiêu, tay trái nhanh như chớp vươn ra, như một gọng kìm sắt tóm chặt lấy cổ tay của gã giáo quan.

Lực siết mạnh đến nỗi nụ cười nham hiểm trên mặt gã giáo quan lập tức đông cứng lại, biến thành kinh ngạc và đau đớn. 

“Cái gì?!”

Trương Văn Đạt mượn lực bật người dậy, cùi chỏ tay phải mang theo ánh sáng le lói của Hồng Hạch, thúc thẳng vào ngực một gã giáo quan khác đang xông tới.

Trong tiếng va chạm trầm đục, gã giáo quan kia lảo đảo lùi lại, mặt mày trắng bệch. Cùng lúc đó, gã huấn luyện viên bị tóm cổ tay chỉ cảm thấy một lực cực mạnh truyền đến, cả người bị Trương Văn Đạt quật qua vai, ném xuống đất như một cái bao tải rách.

Cậu không còn là đứa trẻ mặc người xâu xé, không còn là đứa bé không nơi nương tựa nữa, giờ đây cậu đã trưởng thành!! 

Một gã giáo quan khác vung quyền đánh tới, Trương Văn Đạt nghiêng đầu né, phản đòn bằng một quyền vào nách đối phương, đau đến mức đối phương hét thảm, gập người xuống.

Một gã khác đánh lén từ sau lưng, Trương Văn Đạt hạ thấp người tung một cú đá quét trụ, khiến gã ngã sõng soài. 

Đến gã thứ tư rút dùi cui điện ra, hồ quang màu xanh vừa lóe lên, cả người Trương Văn Đạt đã lao tới như một bóng ma, tung một cú lên gối hiểm hóc vào bụng dưới của gã, chiếc dùi cui văng khỏi tay. 

Động tác của cậu không theo một bài bản nào, nhưng lại mang một sự tàn độc và quyết tuyệt của kẻ liều mạng. Đấm cú nào thấm cú nấy, mỗi một đòn đánh ra đều kèm theo tiếng xương va vào nhau trầm đục và tiếng hét đau đớn của đối thủ. 

Máu tươi từ khóe môi rách của cậu chảy xuống, nhuộm đỏ vạt áo, vết thương trên trán cũng đang rỉ máu, nhưng cậu chẳng mảy may để tâm. Trong đôi mắt rực lửa giận ấy, chỉ còn lại tất cả những gì cần phải bị nghiền nát của ngày xưa

Cậu không còn chịu đòn để sống tạm bợ nữa, mà chiến đấu vì chàng thiếu niên đang nằm trên mặt đất kia! Chiến đấu vì bản thân đã bị chính mình lãng quên, bị cuộc đời mài mòn hết góc cạnh! 

“Tới đây! Tới nữa đi!!” Trương Văn Đạt gầm lên, quệt đi vết máu trên mặt, đứng giữa đám giáo quan nằm la liệt, thở hổn hển, ánh mắt găm chặt vào những kẻ còn lại.

Nhưng chính lúc này, Trương Văn Đạt nhận ra trong mắt chúng lại lộ ra một tia kiêng dè, không ai dám bước lên nữa.

Chợt, Trương Văn Đạt hiểu ra.

Hóa ra những người lớn từng khiến cậu cảm thấy tuyệt vọng khôn cùng, thực chất không hề lợi hại đến thế. Bọn chúng chỉ chẳng qua là phô trương thanh thế mà thôi. Chỉ khi đối mặt với những đứa trẻ yếu hơn mình rất nhiều, chúng mới ngang ngược như vậy.

Hễ đối mặt với người lớn bằng vai phải lứa với họ, hay thậm chí chỉ là một đứa trẻ liều mạng, bọn chúng cũng có vẻ không dám chơi cứng.

Thở dốc được vài hơi, Trương Văn Đạt nghiêng người nhìn bản thể nhỏ tuổi của mình đang nằm trên đất, đưa tay phải qua, giọng nói có phần run run: “Đừng sợ, cậu bé, tôi đến cứu cậu đây.”

Vươn tay kéo mạnh chính mình trong quá khứ dậy, Trương Văn Đạt hét lớn về phía viện trưởng Dương, kẻ mà lớp da mặt đã rơi xuống, để lộ ra bộ mặt súc sinh: “Một đám người lớn đi bắt nạt một đứa con nít thì hay ho lắm sao? Viện trưởng Dương? Thật sự không nghĩ đến có một ngày chúng nó sẽ lớn lên sao?”

Thú vật Dương nhìn chăm chú vào gương mặt Trương Văn Đạt, soi xét thật kỹ, lần này không còn tức giận, mà là một chút mông lung, “Bạn nhỏ, con là ai vậy? Chúng ta quen nhau sao?”

“Chúng ta quen nhau. Chúng ta quen nhau lâu lắm rồi! Tới đây! Giáo sư Dương! Đừng ăn hiếp con nít nữa! Nhắm vào tôi đây này! Giờ tôi chỉ còn lại một mình, có tiền có cả thời gian! Tôi sẽ chơi tới bến với ông!!”