Cựu Vực Quái Đản

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

278 1080

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

(Đang ra)

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

toshizou

Giờ thì Yotsuba chỉ còn một lựa chọn: giữ kín chuyện "hẹn hò hai nơi" đầy tai hại này, và cố hết sức khiến cả hai cô bạn gái của mình được hạnh phúc nhất có thể!

10 31

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

528 903

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

9 39

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

29 121

Tập 01: - Chương 003: Tấn Công

Chiếc bút lăn trên nền phòng, phát ra tiếng “lộc cộc”. Đôi mắt của Trương Văn Đạt chậm rãi dõi theo chiếc bút chì kim trên nền xi măng. Cho đến khi chiếc bút dừng hẳn, cậu mới thôi.

Cậu nhìn qua khung cửa sổ chan hòa ánh nắng, một ý nghĩ hoang đường chợt nảy ra trong đầu. “Cái chốn quái quỷ này ban ngày ban mặt cũng có ma à?”

Thế nhưng, còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, tim cậu bỗng thắt lại, nhịp đập tăng vọt, một cảm giác đại họa sắp ập đến bao trùm lấy cậu.

Giây tiếp theo, một tiếng “roẹt”, cơn đau bỏng rát truyền đến từ chân trái. Trương Văn Đạt loạng choạng ngã vật xuống sàn. Khi cúi đầu nhìn, cậu thấy một vệt máu đang chậm rãi thấm qua lớp quần.

Cuộc tấn công bất ngờ khiến Trương Văn Đạt ngẩn người. Cậu ngơ ngác nhìn quanh căn hộ cũ thân quen, nhưng không phát hiện bất kỳ kẻ thù nào.

Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, cơn đau dữ dội đã ập đến như trời sập đất lở. Vô số vết sẹo và bầm tím từ chân nhanh chóng lan ra khắp toàn thân.

“Tại sao? Rốt cuộc cái gì đang tấn công mình? Mình đã phạm lỗi gì?!” Trương Văn Đạt gấp rút co mình vào góc tường, giơ chiếc đèn pin trong tay lên hòng tự vệ.

Nhưng vào thời điểm này, dẫu cậu có làm gì thì cũng đều vô ích. Dù cậu che chắn thế nào, những vết thương vẫn xuất hiện ngay dưới lớp quần áo từ hư không. Đủ mọi loại vết thương, chỉ có một thứ không đổi, ấy là cơn đau như lóc xương lóc thịt.

Cơn đau kịch liệt khắp người khiến Trương Văn Đạt gần như sắp ngất đi, nhưng ý chí sinh tồn mãnh liệt buộc cậu phải vừa chịu đau vừa suy nghĩ xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

“Mình đã làm sai cái gì? Tại sao lại tấn công mình?! Phải có lý do chứ?!”

Tua nhanh những chuyện đã xảy ra trong đầu, ánh mắt Trương Văn Đạt dán chặt vào chiếc tivi đang kêu “rè rè”.

“Chả nhẽ vì mình đã ăn cái bánh bao của tivi? Nó tức giận rồi?!”

Trương Văn Đạt không biết ý nghĩ kỳ quặc này từ đâu nảy sinh trong đầu mình. Nhưng giờ đây, chỉ cần có thể khiến cơn đau toàn thân dừng lại, bảo cậu làm gì cũng được!

“Thịt!? Bây giờ mình phải tìm một miếng thịt treo lại mới được!” Trương Văn Đạt quét mắt khắp căn phòng, cố tìm cho ra thứ gì đó mà thay thế được cái bánh bao.

Thế nhưng, cả căn phòng chỉ cần nhìn là thấy hết, đừng nói là thịt, ngay cả một sinh vật sống khác còn chẳng có. Vả lại, tình hình hiện tại cũng không có thời gian để cậu chạy ra ngoài mua một miếng thịt rồi quay về.

Cơn đau khiến Trương Văn Đạt nghiến chặt quai hàm, cơ thể gần như co lại thành một cục. Ngay khi cậu tưởng chừng đã triệt để bó tay, sắp phải chết ở đây thì bỗng dưng trong đầu cậu lóe lên một ý nghĩ. Cậu nhìn vào chính mình trong gương.

Gần như không có thời gian để suy nghĩ, Trương Văn Đạt nén cơn đau toàn thân mà lao tới, giật lấy sợi dây treo bánh bao trên ăng-ten rồi quấn thẳng vào cổ tay mình.

Khi cánh tay cậu buông thõng xuống, một tiếng “roẹt”, màn hình tivi cuối cùng cũng chiếu lại cảnh tấu hài.

“Ối~ cái đồ ngoại tỉnh hôi hám, đến chỗ bọn này ăn xin đấy à?”

Khi giọng nói tấu hài vang lên lần nữa, dẫu toàn thân Trương Văn Đạt vẫn đau rát, nhưng cơn đau điếng đó cuối cùng đã không còn tăng thêm.

Thấy cuộc tấn công không rõ nguồn gốc này cuối cùng đã dừng lại, Trương Văn Đạt, người đau đến toát mồ hôi hột, mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. “May quá... may quá...”

Chưa cần biết vết thương sẽ ảnh hưởng đến cơ thể thế nào, chỉ sợ nếu bị tấn công tiếp, cậu thực sự không chắc mình có bị đau đến chết hay không.

Sở hữu tâm trí của một người trưởng thành, cậu còn suýt không chịu nổi, đủ thấy cơn đau này khủng khiếp đến nhường nào.

“Thế giới này rốt cuộc bị cái giống ôn gì vậy?”

Trương Văn Đạt lòng vẫn còn e sợ quan sát xung quanh. Giờ phút này, căn hộ vốn tràn đầy hoài niệm trong mắt cậu đã hoàn toàn trở nên âm u kinh khủng.

Cậu nhận ra ban nãy mình đã đoán sai, mà còn sai một cách trầm trọng! Thế giới kỳ lạ này không hề an toàn, thế giới này đầy rẫy hiểm nguy! Cái chốn quỷ quái này không chừng sẽ giết chết mình!

“Mình...” Trương Văn Đạt khó nhọc nuốt nước bọt, đưa tay lau đi giọt máu trên cằm. “Đợi tan học, mình nhất định phải tìm thằng Mập chết bằm đó, hỏi cho ra nhẽ mới được!”

“Ấy khoan!” Nghĩ đến đây, Trương Văn Đạt bỗng cảm thấy da đầu tê dại, gương mặt thằng Mập hiện lên trong đầu cậu chợt trở nên u ám.

“Thế giới này có vấn đề lớn như vậy, liệu thằng Phan Đông Tử kia có còn là thằng bạn chí cốt mà mình biết hồi nhỏ không?”

Trương Văn Đạt không rõ, nhưng nếu nó thực sự là anh em của mình, biết có chuyện nguy hiểm như vậy, ắt hẳn nó sẽ báo cho mình biết mới phải.

“Roẹt” một tiếng, cơn đau dữ dội lại ập đến. Mu bàn tay trái của Trương Văn Đạt sưng vù lên cùng với một vệt đỏ.

Theo sau đó, một lực cực lớn hất văng cậu bay ra xa, đập mạnh vào bức tường xi măng. Cơn đau vốn đã rút đi như thủy triều lại cuộn trào, trong nháy mắt bao trùm toàn thân Trương Văn Đạt.

Thấy tivi vẫn đang phát, song những cuộc tấn công lên cơ thể không hề biến mất, Trương Văn Đạt lập tức vỡ lẽ.

“Không đúng! Vấn đề không nằm ở tivi! Cũng chẳng phải vấn đề ở miếng thịt! Vậy rốt cuộc là cái gì!”

Cùng với một cảm xúc dồn nén tức thì nổ tung trong lòng, nỗi kinh hoàng như nuốt chửng toàn bộ lý trí, khiến cậu gần như không thể cử động.

Sự bùng nổ của cảm xúc tiêu cực này khiến cậu chẳng thể làm được, chỉ có thể co mình lại dưới gầm giường, ra sức cuộn tròn hết mức có thể, hòng trốn tránh thứ gì đó.

Nhưng làm vậy cũng vô ích. Thứ vô hình đó dường như không có ý định buông tha cậu, vết thương hết lớp này đến lớp khác chồng chất lên người cậu.

Mỗi một vết thương trên cơ thể đều mang theo cơn đau thấu tim, nhưng so với nỗi đau thể xác, áp lực tinh thần còn đáng sợ hơn.

Mỗi một vết sẹo lại mang đến một cảm xúc tiêu cực nặng nề hơn. Dưới sự áp bức của những cảm xúc này, cậu đau đến muốn chết, thậm chí quá trình suy nghĩ tìm đối sách cũng thỉnh thoảng bị cắt ngang.

Cậu gắng sức dùng đèn pin trong tay đập loạn xạ xung quanh, song không trúng gì cả, ánh sáng vàng tỏa ra cũng chẳng soi thấy gì.

Ngay khi cậu vung tay lần nữa, thứ chào đón cậu là cơn đau buốt từ những ngón tay. Hai ngón tay của cậu kêu “rắc” một tiếng, gãy lìa, khớp xương sưng vù lên có thể thấy bằng mắt thường.

“Tao đã làm gì sai? Rốt cuộc tao đã làm gì sai chứ?!” Trương Văn Đạt nghiến răng gào lên với căn phòng trống không.

Song, câu hỏi của cậu không nhận được bất kỳ hồi đáp nào. Đột nhiên, chiếc đèn pin bị hất văng đi rồi lại rơi xuống, rạch một đường sâu hoắt trên cẳng tay phải của cậu.

Vết thương trên người cậu ngày càng nặng, ý thức cũng ngày một mơ hồ. Lúc này trong đầu cậu chỉ còn một ý nghĩ, rốt cuộc nguyên nhân của tất thảy mọi chuyện nằm ở đâu. Không phải vấn đề ở tivi, vậy thì vấn đề là gì, rốt cuộc mình đã làm sai điều gì.

Mang theo đầu óc nặng trĩu, Trương Văn Đạt mình đầy thương tích đã mất đi ý thức. Ngay khoảnh khắc cuối cùng trước khi ý thức vụt tắt, giọng nói của thằng Mập bỗng vang lên trong tâm trí cậu.

“Nếu muộn học là toi đấy!”