Trương Văn Đạt đứng trước cổng Cung Thiếu Nhi, lòng dạ thấp thỏm nhìn hành lang trước mặt. Nơi này vốn đã sâu, Cung Thiếu Nhi này trông lại càng thăm thẳm hơn, đến nỗi cậu có thể cảm nhận được từng luồng khí lạnh phả ra từ bên trong.
Một câu hỏi lại lởn vởn trong tâm trí Trương Văn Đạt: “Đây thật sự là Cung Thiếu Nhi sao?”
Đột nhiên, Trương Văn Đạt cảm thấy có người kéo áo mình từ phía sau. Ngoảnh đầu lại bắt gặp cậu bạn Mắt Kính nhỏ con đứng sau đang lén lút chỉ tay về phía hành lang, cậu liền hiểu ý rằng bọn họ sắp sửa tiến vào.
Là phúc không phải họa, là họa không thể tránh. Cậu cắn răng nhắm mắt, cũng học theo dáng vẻ của cậu nhóc kia, níu lấy vạt áo của thằng Mập phía trước.
Sau đó, đám học sinh xếp thành một hàng, dưới sự giám sát của thầy giáo thỏ Tím bên cạnh, tiến vào hành lang của Cung Thiếu Nhi như một đoàn tàu hỏa.
Vừa bước vào Cung Thiếu Nhi, tiếng nhạc đồng dao bên tai cuối cùng cũng dần lắng xuống, hòa cùng tiếng cửa khẽ khàng khép lại sau lưng, Trương Văn Đạt bắt đầu quan sát nơi này.
Thành thực mà nói, khi đã vào trong, cậu mới nhận ra nhìn từ bên trong, Cung Thiếu Nhi này chẳng hề đáng sợ như vẻ ngoài.
Nền đá mài của cả hành lang được chà đến sáng bóng, tấm biểu ngữ “Mừng ngày 1 tháng 6” dán trên cửa sổ kính bên trái đã rơi xuống một nửa, trên bức tường bên phải dán đủ loại khẩu hiệu chữ nhũ vàng “Khám Phá - Trưởng Thành - Vui Vẻ”, xen lẫn không ít những bức tranh sáp màu đã giòn tan vì cũ kỹ.
Xa xa, hai bên hành lang là những cánh cửa phòng đóng kín, trên khung cửa lần lượt ghi tên các câu lạc bộ như Cờ Vây, Mô Hình Hàng Không, Thư Pháp, chữ viết đều đã có phần phai màu.
Nhìn tổng thể kiến trúc, Cung Thiếu Nhi này quả thực đã có tuổi đời, nơi đâu cũng phảng phất một mùi mục nát, không khí cũng vương vấn mùi ẩm mốc.
Dòm bức tượng thạch cao hình một học sinh thắt khăn quàng đỏ dựng ở góc rẽ, Trương Văn Đạt tạm thời chưa phát hiện ra bất kỳ mối nguy hiểm nào.
“Đây là... Cung Thiếu Nhi à?” Trương Văn Đạt vẫn mù mờ về nơi này, muốn hỏi các bạn khác lại sợ kích hoạt quy tắc, nhưng may mà trước khi vào, có người đã đưa cho cậu một cuốn cẩm nang.
Trương Văn Đạt buông vạt áo của thằng Mập ra, mở cuốn Lão Đinh Dẫn Bạn Vui Chơi Cung Thiếu Nhi trong tay.
Trang đầu, dòng đầu tiên: Xin chào các bạn nhỏ thân mến. Ông là người bạn già của các bạn, Lão Đinh đây. Tiếp theo ông sẽ dẫn các bạn dạo chơi Cung Thiếu Nhi...
Trương Văn Đạt lướt nhanh qua những dòng chữ sáo rỗng, trực tiếp tìm kiếm thông tin hữu ích. “Trong Cung Thiếu Nhi có rất nhiều trò chơi để mọi người lựa chọn, đầu tiên là trốn tìm trong phòng cờ.”
“Lão Đinh ông đã giấu một vài món đồ nho nhỏ trong phòng cờ, trông chúng đại khái như thế này.” Bên cạnh dòng chữ là một hình tròn màu trắng được vẽ bằng bút sáp, trông giống một quân cờ vây.
“Số lượng có hạn, ai đến trước được trước nhé, người tìm được nhiều nhất sẽ được thầy giáo thỏ thưởng đó nha.” Bên cạnh dòng chữ này là một hình vẽ Lão Đinh đang cười toe toét.
“Quân cờ? Bọn họ cho chúng ta vào đây là để tìm quân cờ?” Trương Văn Đạt đang đầy nghi hoặc, ngẩng đầu lên thì thấy các bạn học khác đã đi rảo bước phía lớp Cờ Vây.
“Khỉ thật, lũ này chẳng buồn đợi mình.” Trương Văn Đạt cũng nhanh chân đi về phía đó.
Khi bước vào cái gọi là lớp Cờ Vây, Trương Văn Đạt thấy phòng học không lớn nhưng lại kê đầy những bộ bàn ghế kiểu cũ san sát nhau. Nếu tính số người theo số bàn, thì chắc hẳn lớp này phải chứa ít nhất trăm người mỗi khi học.
Cả bàn lẫn ghế đều đã cũ mèm, lớp sơn đã bong tróc gần hết, để lộ ra màu gỗ nguyên bản. Trên đó còn khắc vài chữ “sớm” lớn nhỏ hoặc những hình vẽ nguệch ngoạc.
Trương Văn Đạt học theo các bạn, len lỏi giữa mớ bàn ghế gỗ la liệt, cảm giác như nửa thân dưới đang lún sâu vào một đầm lầy gỗ mục nát.
Liếc sang bên, Trương Văn Đạt thấy thằng Mập đã lấy từ cặp hai cái túi ni lông to bằng bàn tay, mông chổng lên trời, lục lọi trong ngăn bàn.
Chẳng mấy chốc, mắt thằng Mập sáng rực, nó dùng bàn tay mủm mỉm lôi ra một quân cờ vây trắng từ trong ngăn kéo, bỏ thẳng vào túi ni lông.
“Vậy ra đồ trong cặp đều là để thu thập thứ này trong Cung Thiếu Nhi à?” Trương Văn Đạt đầu óc mù mờ cũng lôi ra một cái túi ni lông từ trong cặp, học theo những đứa bạn bắt tay vào tìm quân cờ.
Chẳng bao lâu, cậu sờ thấy một vật cứng trong một ngăn bàn gỗ. Lôi ra xem, quả nhiên là một quân cờ vây trắng tròn vo. Soi dưới ánh đèn, cậu thấy nó chỉ là một quân cờ trắng bình thường.
“Ừm? Đây... là hoạt động thường quy của Cung Thiếu Nhi à? Rèn luyện khả năng quan sát của học sinh? Mà có cần phải phiền phức thế này không?” Chưa từng đến Cung Thiếu Nhi bao giờ, Trương Văn Đạt cũng không biết đây là chuyện bình thường hay bất thường.
Tuy không rõ nguyên nhân, nhưng Trương Văn Đạt cũng chẳng muốn đào sâu. Hiện giờ cậu chỉ muốn yên ổn về nhà.
Trương Văn Đạt bắt tay vào cắm đầu làm việc. Nếu đến Cung Thiếu Nhi này thực sự chỉ để tìm đồ, thì không còn gì tuyệt hơn.
Rất nhanh, càng tìm càng thuần thục, túi nhựa của cậu dần đầy ắp quân cờ trắng, bỏ xa số lượng của các bạn khác..
Nhưng đây cũng là chuyện thường tình. Là một “nô lệ tư bản” đã kinh qua bao trận mạc, Trương Văn Đạt biết cách tiết kiệm thời gian, tối đa hóa lợi ích, lũ trẻ ham chơi nào có thể so bì.
Ít nhất trong đám trẻ này, về khoản làm trâu làm ngựa, cậu dám xưng thứ hai thì không ai dám xưng thứ nhất. Có lẽ đây chính là “bàn tay vàng” của cậu chăng.
Nhìn túi quân cờ trắng đầy ắp, Trương Văn Đạt bất giác cảm thấy một nỗi buồn man mác. Chuyện này thật sự chẳng có gì vẻ vang cả.
“Tí, ông nhặt được nhiều thế?” Thằng Mập bên cạnh chen tới, kinh ngạc nhìn thành quả của Trương Văn Đạt.
Nó lại nhìn xuống số quân cờ trắng của mình, ít đến mức có thể đếm trên đầu ngón tay, lông mày không khỏi rũ xuống. “Lần nào tui cũng tìm được ít nhất...”
Trương Văn Đạt nhìn vài ba quân cờ lèo tèo trong túi thằng bạn, đưa tay cầm lấy rồi dốc ngược túi của mình, chẳng nói chẳng rằng san cho nó một nửa số quân cờ trắng. “Cầm lấy.”
“Oa! Tí, cho tui thật á? Cho tui nhiều thế này thật á?” Thằng Mập cảm động nhận lấy.
“Thôi được rồi, anh em cả mà, cần gì phải khách sáo chứ.” Trương Văn Đạt đưa tay vỗ vỗ vai nó. “Lần tới có loại kẹo đó thì nhớ để dành cho tui hai cây là được, tui khá thích.”
Trương Văn Đạt vừa nói vừa rút cây kẹo mút trong miệng ra. Bấy giờ, kẹo đã ăn hết, chỉ còn mỗi cái que trắng nhỏ. Trên que có một cái rãnh chéo, có thể dùng làm còi thổi.
Cậu lại cho cái que vào miệng, vừa mút nốt chút vị ngọt còn sót lại vừa tiếp tục miệt mài tìm kiếm.
Theo tình hình hiện tại, nhất định người tìm được nhiều nhất là cậu rồi. Trương Văn Đạt bỗng sực nhớ lời hứa của thầy giáo thỏ tím, hình như thầy có nói người tìm được nhiều nhất sẽ có phần thưởng đặc biệt. Sẽ là phần thưởng gì nhỉ?
Thành thực mà nói, nơi này quái dị như vậy, chắc chắn không chỉ có mặt xấu mà còn phải có mặt tốt nữa chứ.
“Liệu có phải là một phần thưởng thần kỳ còn lợi hại hơn cả kẹo mút bình máu lớn chăng?” Nghĩ đến đây, Trương Văn Đạt cũng dần có chút mong ngóng buổi hoạt động ở Cung Thiếu Nhi này kết thúc.