Cựu Vực Quái Đản

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

278 1081

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

(Đang ra)

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

toshizou

Giờ thì Yotsuba chỉ còn một lựa chọn: giữ kín chuyện "hẹn hò hai nơi" đầy tai hại này, và cố hết sức khiến cả hai cô bạn gái của mình được hạnh phúc nhất có thể!

10 31

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

528 903

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

9 40

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

29 121

Tập 01: - Chương 012: Thực Thể Sống

Nhìn đám trẻ này, tinh thần trách nhiệm của một người trưởng thành không cho phép Trương Văn Đạt ngồi yên chờ chết được nữa. Cậu phải tìm ra một con đường sống.

“Này! Mập, Mắt Kính, hai người ở đây chờ tôi! Tôi đi xem có cách nào tìm được lối ra khác không.” Trương Văn Đạt dùng một tay quệt đi mồ hôi trên mặt nói.

Trong tình cảnh hiện tại, so với việc vi phạm quy tắc của thầy giáo, cậu thà chết vì tìm lối thoát còn hơn là chờ chết ở đây.

Thế nhưng, những đứa bạn rõ ràng không nghĩ vậy.

“Tí, đừng đi mà, phải nghe lời thầy giáo! Thầy giáo thỏ sẽ đến cứu chúng mình!”

“Đúng đó, phải giữ quy tắc chứ! Trương Văn Đạt.”

“Còn đợi nữa à? Đợi nữa không phải là chờ cứu viện mà là chờ chết đấy. Tôi thà đi tìm cái chết chứ không muốn ngồi chờ chết!”

Nói rồi, Trương Văn Đạt dứt khoát bước ra khỏi vòng vây của những tờ giấy, không chút do dự tiến sâu vào Cung Thiếu Nhi tối tăm.

“Các cậu cứ đợi ở đây, đừng chạy lung tung. Dù là tôi hay thầy giáo thỏ tìm được đường ra, các cậu đều sẽ sống sót!”

Giờ phút này, sàn nhà của cả Cung Thiếu Nhi bắt đầu trở nên gồ ghề, bước đi trên đó cứ như đang leo núi.

Trương Văn Đạt không phải cứ lang thang không chủ đích. Cậu thoạt tiên đến trước cửa sổ hành lang, định thử kéo ra xem, nhưng dẫu có cố sức thế nào cũng không thể mở được.

Cậu dùng tay gỡ bỏ tấm khẩu hiệu trên cửa sổ, giơ đèn pin lên soi vào trong, phát hiện bên ngoài toàn là đất. Rõ ràng bên ngoài là lòng đất, dù có đào ra cũng không thể thoát được.

Vì hành lang không có lối ra, Trương Văn Đạt đành phải tìm lối thoát từ các phòng học khác. Phòng cờ vây là nơi cậu tìm kiếm đầu tiên..

Trương Văn Đạt cẩn trọng mở cửa phòng, rọi đèn pin vào trong. Ngay tức khắc, cậu nhìn thấy trên tấm bảng đen được đèn pin chiếu tới, đủ loại quân cờ đen đang xếp thành những hàng dài trên mặt bàn và trên tường.

Toàn bộ bàn ghế gỗ cũ kỹ lúc này như hóa thành chất lỏng, bắt đầu tan chảy. Cả căn phòng trở nên kỳ quái và siêu thực.

Trương Văn Đạt chẳng mảy may đến những thứ khác, sau khi xác nhận bên trong không có lối ra, cậu đóng cửa lại và tiến đến căn phòng tiếp theo, phòng Thư Pháp.

Khi cậu đẩy cửa vào, liền thấy trung tâm của phòng học Thư Pháp đang sụt lún, bàn ghế đang rơi xuống một cái hố tròn.

Nhìn từ xa, Trương Văn Đạt biết ngay cái hố tròn đó không phải lối thoát. Những bộ bàn ghế gỗ rơi vào đó không ngừng phát ra tiếng vụn vỡ “xì xì”, nếu cậu rơi xuống e rằng cũng cùng chung số phận.

“Cái chốn quái quỷ này rốt cuộc là sao, sao mà hỗn độn vậy chèn.” Trương Văn Đạt với vẻ mặt càng lúc càng tệ, chuẩn bị đóng cửa lại.

Song, ngay khoảnh khắc cậu đóng cửa, đèn pin của cậu bỗng dừng lại trên một luồng sáng xanh trong bóng tối.

Đó là một con mèo, một con mèo đen nhỏ bằng hai bàn tay người lớn chụm lại. Nó có một con mắt lớn màu xanh lam duy nhất, đang còng lưng ngồi xổm bên cạnh bảng đen gặm phấn màu.

Trông thấy con mèo, Trương Văn Đạt sững người một lúc. Tuy chỉ có một mắt, nhưng nó thực sự là một con mèo, chứ không phải một con quái vật kỳ quái nào đó.

Trương Văn Đạt nhìn thấy con mèo đen, con mèo đen hiển nhiên cũng nhìn thấy Trương Văn Đạt. Nó thoáng khựng lại, nuốt viên phấn trong miệng vào rồi chạy nhanh về phía Trương Văn Đạt.

Trương Văn Đạt bị cảnh này dọa cho giật mình, vội đóng sập cửa phòng Thư Pháp lại. Rất nhanh, phía sau cánh cửa không ngừng vang lên tiếng móng vuốt cào cửa, và tiếng “meo meo” không ngừng nghỉ.

Cậu không đời nào tiếp xúc với những sinh vật không rõ lai lịch. Rút một sợi dây thừng, cậu buộc chặt cửa từ bên ngoài rồi đi đến cánh cửa tiếp theo, phòng Mô Hình Hàng Không.

Tuy nhiên, ngay khi cậu đẩy cửa phòng Mô Hình Hàng Không, một luồng khí đen liền tràn ra từ bên trong, phủ kín lên mặt Trương Văn Đạt.

Khoảnh khắc luồng khí đó tiếp xúc với da thịt, một cơn đau dữ dội bao trùm toàn thân Trương Văn Đạt. Đó là nỗi đau của sự ngạt thở, nỗi đau của da thịt bị xé toạc, và cả nỗi đau của sự tuyệt vọng.

Trương Văn Đạt gắng gượng dùng sức đóng cửa lại, loạng choạng lùi lại vài bước. Khi cậu bước ra khỏi đám khí đó, cơn đau mới dần rút đi như thủy triều.

“Nỗi đau... Chả nhẽ đây là... nỗi đau thể khí?”

Trương Văn Đạt lòng vẫn còn sợ hãi nhìn đám khí đang dần tan đi. Phòng Mô Hình Hàng Không dường như liên quan đến cảm xúc, không phải niềm vui thì là nỗi đau. Xem ra bên trong này chắc cũng không có cửa.

“Meo~~” Chợt, một tiếng mèo kêu sau lưng dọa Trương Văn Đạt sởn hết cả gai ốc. Cậu nhanh chóng quay đầu lại, liền thấy con mèo lúc nãy đang ngồi xổm cách đó không xa, liếm láp móng vuốt.

Nó không có ý định tấn công Trương Văn Đạt, ngược lại, đôi mắt nó còn ánh lên vẻ tò mò nhìn cậu.

Trương Văn Đạt chắc chắn rằng trong mắt con mèo này thực sự là sự tò mò. Con vật này dường như thông minh hơn những con mèo khác.

“Mày có hiểu tao nói gì không? Mày có biết cửa ở đâu không?” Trương Văn Đạt cất tiếng hỏi.

Con mèo chẳng nói gì, rõ ràng là nó không biết nói.

“Mày cũng không ra ngoài được à? Vậy giờ chúng ta cùng hội cùng thuyền rồi. Chúng ta tìm cách cùng nhau ra ngoài nhé, mày thấy sao?” Trương Văn Đạt cố gắng giao tiếp lần nữa.

Sau đó, Trương Văn Đạt thấy con mèo đen đứng dậy, duỗi người một cái. Nó nhìn trái nhìn phải rồi thoăn thoắt nhảy lên tường, đạp lên bức tranh sơn dầu bên cạnh, mượn lực treo mình lên trần nhà, và liếm một cái bóng đèn.

Tiếp đó, nó lại nhảy mấy vòng hình số tám xuống trước mặt Trương Văn Đạt, vừa nhai vừa mong đợi nhìn cậu.

Trương Văn Đạt có chút ngơ ngác, “Ý gì đây? Chứng tỏ răng mày tốt à? Mày nhảy cao à?”

“Meo!!” Con mèo đen kêu lên một tiếng đầy giận dữ, có vẻ rất tức mình vì Trương Văn Đạt không hiểu.

“Meo!” Con mèo đen lại kêu lên rồi nhảy về phía cửa sổ bên cạnh.

Dưới ánh đèn pin, Trương Văn Đạt nhìn thấy lớp đất bên ngoài cửa sổ.

“Tao biết rồi, chúng ta đang ở dưới lòng đất, rồi sao nữa?”

Con mèo đen không nói gì, chỉ lại nghiêng đầu về phía lớp đất.

Khi Trương Văn Đạt lại gần cửa sổ, quan sát kỹ lần nữa, cậu thấy lớp đất đang từ từ di chuyển lên trên. Cung Thiếu Nhi đang dần lún xuống!!

Chưa kịp hoàn hồn khỏi cú sốc, đột nhiên bên ngoài cửa sổ trống rỗng, một hang động ngầm khổng lồ xuất hiện.

Luồng sáng dài từ chiếc đèn pin trong tay Trương Văn Đạt chiếu xiên qua hang động, rọi vào một đám mây nhựa trên cầu vồng.

Ngay sau đó, một giọng hát cực kỳ nhỏ và méo mó, vọng qua tấm kính từ hang động bên ngoài.

“Muốn nhanh nhanh nói với cậu... tớ đã dùng bút sáp cậu tặng... vẽ một bức tranh rồi gửi hỏa tốc đến cậu... Nhanh nhanh nói với cậu... mười hai phần nhung nhớ của tớ... đường xa mấy cũng chẳng...”

Giây phút này, toàn thân Trương Văn Đạt lạnh toát. Đây là bài hát cậu nghe thấy khi bước vào Cung Thiếu Nhi. Phía đối diện... phía đối diện hang động cũng có một Cung Thiếu Nhi!

Đột nhiên, Trương Văn Đạt nhận thấy giữa cơn rung lắc, cả hang động ngầm bỗng bụi bay mịt mù, cả cầu vồng và những đám mây nhựa ở đằng xa cũng rục rịch di chuyển.

Trương Văn Đạt vội vàng điều chỉnh đèn pin lên mức sáng nhất, gắng sức chiếu về phía đó.

Sau đó, dưới lớp bụi dày đặc, Trương Văn Đạt chỉ thấy một hình bóng mờ ảo khổng lồ, đang chậm rãi chìm xuống lòng đất. Nó đang di chuyển.

Cảnh tượng này khiến Trương Văn Đạt khô cả họng. Tuy không nhìn rõ toàn bộ, nhưng Trương Văn Đạt biết đó chính là Cung Thiếu Nhi, một Cung Thiếu Nhi giống hệt bên cậu. Cả Cung Thiếu Nhi... là một thực thể sống!!