Khi thốt ra những lời này, Trương Văn Đạt tức thì cảm thấy tâm trí mình thông suốt. Nếu Cung Thiếu Nhi thực sự giống những gì cậu hình dung, vậy thì mọi quy tắc và sự bất thường trong cuốn cẩm nang của Lão Đinh đều có thể lý giải được!
Tại sao Cung Thiếu Nhi không thể có sinh vật sống? Bởi vì nó là một vật chết. Có sinh vật sống tức là Cung Thiếu Nhi này đã trở nên bất thường! Dẫu là những sinh vật ăn xác thối từ dưới lòng đất bò lên hay chính bản thân Cung Thiếu Nhi, đó đều là đại họa!
Tại sao năm quân cờ đen xếp thẳng hàng trong Cung Thiếu Nhi lại báo hiệu nguy hiểm? Bởi vì đó là mắt của Cung Thiếu Nhi. Những con ngươi vốn nên tan rã vì cái chết nay lại ngưng tụ, tức có nghĩa Cung Thiếu Nhi này chưa chết hẳn!
Trong mắt Trương Văn Đạt giờ đây không còn chút sợ hãi hay bất an nào. Cậu biết đây là một khả năng, có thể cậu đã đoán đúng, hoặc cũng có thể đã đoán sai.
Nhưng trong tình cảnh tuyệt vọng này, điều này không chỉ đại biểu cho một khả năng, mà còn là hy vọng sống duy nhất!
Nghe Trương Văn Đạt giải thích xong, Mặt Kính bên cạnh thấp thỏm nhìn cậu. “Ý của cậu là, tụi mình có thể trở về được sao?”
“Đúng vậy! Có thể trở về!” Trương Văn Đạt nói một cách đanh thép: “Nếu Cung Thiếu Nhi thực sự là một dạng tồn tại có tập tính 'cá voi chìm', vậy thì chúng ta chỉ cần giết nó! Chỉ cần giết nó! Để Cung Thiếu Nhi đã chết lại lần nữa khởi động quá trình 'cá voi chìm', chúng ta cũng sẽ từ độ sâu hàng trăm mét dưới lòng đất này trở lại mặt đất!”
“Tim ở đâu? Phòng học nào trông giống tim của Cung Thiếu Nhi nhất?”
Trương Văn Đạt lướt nhanh qua các quy tắc của toàn bộ phòng học, ngay sau đó cậu liếc nhìn vệt đỏ trên cẳng tay mình. “Chỉ cần tìm được tim của Cung Thiếu Nhi, với sức lực hiện tại của mình, mình có thể bóp nát nó!”
Nhìn phần giới thiệu và quy tắc của từng phòng học trên cuốn cẩm nang, cậu càng xem càng cảm thấy mỗi phòng học chính là một cơ quan của Cung Thiếu Nhi.
Năm quân cờ đen gần như có thể xác định là mắt của Cung Thiếu Nhi, còn cái hố to tướng trong phòng Thư Pháp có vẻ là dạ dày hoặc ruột của nó.
Thế nhưng, sau khi rảo mắt tìm một vòng, Trương Văn Đạt vẫn không phát hiện ra phòng học nào có liên quan đến tim, nhất thời gặp chút khó khăn.
“Tí, là não.” Một ngón tay gầy nhỏ vươn tới, chỉ vào phòng Mô Hình Hàng Không, đó là ngón tay của Mắt Kính. “Tớ thích đọc sách ngoại khóa, có một cuốn sách từng nói, chỉ có não bộ mới có thể tiết ra cảm xúc. Nơi này chắc chắn là bộ não.”
Trương Văn Đạt nghe vậy, lập tức nhìn cậu bạn với ánh mắt biết ơn. Lần này đúng là giúp ích lớn rồi! Không tìm thấy tim thì tấn công não cũng được!
Cậu cảm kích nói: “Cảm ơn nhé! Cậu tên là gì?”
Mắt Kính nghe vậy liền ngẩn người. “Tớ là bạn cùng bàn của cậu mà.”
Thế nhưng, lời này nào còn lọt vào lỗ tai Trương Văn Đạt nữa. Bấy giờ, cậu đã đứng phắt dậy, cánh tay gãy kẹp cuốn cẩm nang Cung Thiếu Nhi dưới nách, tay còn lại cầm đèn pin, không chút ngần ngại mà xông thẳng tới phòng Mô Hình Hàng Không.
“Mắt Kính! Canh chừng chúng nó cho tốt, tôi sẽ quay lại ngay!!”
Hai mươi giây sau, cửa lớn của phòng Mô Hình Hàng Không bị Trương Văn Đạt đẩy mạnh vào. Luồng khí đau khổ đen kịt tràn ra, cơn đau dữ dội khiến cậu lập tức quỵ một gối xuống đất.
Cậu giờ phút này rất đau đớn. Thế nhưng, không biết có phải vì bị quy tắc tấn công năm lần bảy lượt đã giúp tăng cường khả năng chịu đau của cậu hay không, mà cậu lại vật vã đứng dậy được trở lại.
Trương Văn Đạt loạng choạng đi về phía bức tường tiết ra niềm vui thể lỏng. Bấy giờ, trên đó đã không còn tiết ra dịch lỏng nữa, mà treo lủng lẳng từng viên bi nhỏ rắn chắc.
Đến bên cạnh bức tường, Trương Văn Đạt không nói một lời, một tay giơ đèn pin lên rồi đập mạnh xuống. Cùng với vệt đỏ trên cánh tay cậu lóe sáng, chiếc đèn pin đập xuyên thẳng qua bức tường.
Ngay sau đó, như thể đường ống nước vỡ tung, dịch lỏng màu nâu từ bên trong phun ra xối xả, bao phủ khắp người Trương Văn Đạt.
Khi dịch lỏng này phủ kín toàn thân Trương Văn Đạt, một nỗi bi thương tức thì trào dâng trong lòng cậu. Nỗi bi thương này mãnh liệt đến mức thậm chí còn lấn át cả cơn đau.
Dưới sự xối rửa của dịch lỏng, những trang giấy của cuốn cẩm nang Cung Thiếu Nhi rất nhanh bị thấm ướt, hình Lão Đinh bên cạnh mỗi quy tắc đều mau chóng nhòe nhoẹt thành một khối.
Theo những hình Lão Đinh trên cuốn cẩm nang dần dần nhòe đi, mọi thứ xung quanh cũng trở nên vặn vẹo biến đổi chóng vánh.
Đống mô hình máy bay lúc này bắt đầu duỗi dài, đan xen vào nhau, cùng treo trên trần nhà, và co bóp như những mạch máu.
Khi toàn bộ hình Lão Đinh trên cuốn cẩm nang đã hoàn toàn bị nhòe đi, phòng Mô Hình Hàng Không đã hoàn tất biến đổi. Bức tường đáng lẽ tiết ra niềm vui thể lỏng giờ đã triệt để biến thành một bức tường thịt đang co giật.
Trương Văn Đạt chẳng còn thời gian để suy nghĩ tại sao lại như vậy nữa.
Cậu không dám dừng lại, thậm chí không có cả thời gian lau mồ hôi. Cậu lại giơ đèn pin trong tay lên, điên cuồng vung xuống bức tường thịt.
Dưới sự gia trì của vệt đỏ, sức lực của Trương Văn Đạt bỗng chốc trở nên phi thường, cậu dễ dàng phá nát cả bức tường thịt, tạo ra một vết nứt lớn.
Trương Văn Đạt không chút do dự, chui thẳng vào vết thương, dốc hết sức bình sinh tìm kiếm bộ não tiết ra niềm vui thể lỏng.
Bức tường thịt rất dày và dài. Phút giây này, Trương Văn Đạt mới thấm thía cái cảm giác chui tọt vào dạ dày của một con quái vật nào đó.
May mà dưới sự hỗ trợ của vệt đỏ, dù Trương Văn Đạt chỉ có một cánh tay lành lặn, vẫn kiên cường vượt qua áp lực mà tiếp tục chui sâu vào trong.
Bên trong bức tường thịt vừa nóng vừa nhớp nháp, hô hấp cũng nặng nề, Trương Văn Đạt cảm thấy mình sắp chết ngạt.
Tuy nhiên, thật may mắn khi bức tường biến thành tường thịt, nỗi đau thể khí và nỗi buồn thể lỏng cũng theo đó mà biến mất không dấu vết, cứ như thể chưa từng tồn tại, và ảnh hưởng của chúng lên người cậu cũng đang dần tiêu tan.
“Roẹt” một tiếng, cùng với tiếng da thịt bị xé toạc lại vang lên, Trương Văn Đạt máu me đầy mình rơi thẳng từ trong bức tường thịt.
Ngã vật xuống nền đất, nhìn mọi thứ xung quanh đỏ rực, Trương Văn Đạt mỉm cười. Cuối cùng cũng ra ngoài rồi.
Còn chưa kịp thở dốc, cậu đã nhận thấy một âm thanh bất thường. Cậu cuống quýt bò dậy, giơ đèn pin trong tay lên nhìn về phía đó.
Đây là một không gian rộng chừng một sân bóng đá. Xa xa có nước, giữa làn nước là một khối thịt trong suốt hình tam giác đang lơ lửng giữa không trung, khẽ co bóp. Nó bị một cây dùi đen dài đâm xuyên qua, không ngừng tiết ra dịch lỏng nhỏ giọt.
Nơi này không còn nóng nữa, trái lại còn rất mát mẻ. Trương Văn Đạt không biết nơi này là đâu, nhưng cậu hiểu một điều, thứ ở đằng kia, dù không phải là não của Cung Thiếu Nhi, thì cũng là một cơ quan vô cùng quan trọng của nó.
Cậu không quan tâm đó có phải là não hay không, cậu chỉ cần Cung Thiếu Nhi chết là được.
Liếc nhìn vệt sẹo đỏ trên cánh tay chỉ còn lại một phần ba, Trương Văn Đạt dùng cẳng tay lau mồ hôi trên mặt, nhấc chân bước xuống nước, tiến lại gần khối tam giác đó.
Vừa đi được một hai bước, Trương Văn Đạt đã cảm thấy không ổn, từng cơn đau âm ỉ bắt đầu trào dâng trong đầu.
Cơn đau này dữ dội đến mức khiến cậu gần như không thể đi nổi.
Song, rất nhanh cậu phát hiện ra vị trí đau có gì đó không đúng, nó khác với ảnh hưởng của nỗi đau thể khí.
Ảnh hưởng của nỗi đau thể khí là toàn thân khó chịu, nhưng bây giờ chỗ đau nhất của cậu lại là đầu.
Đầu của cậu lúc này đau như thể có một chiếc đũa đang đâm mạnh vào. Khi trông thấy cây dùi nhọn trong suốt cách đó không xa, Trương Văn Đạt tức thì vỡ lẽ, đây không phải là nỗi đau của mình, đây là nỗi đau của Cung Thiếu Nhi!
Và trong cơn đau, lòng cậu còn dần dấy lên nỗi sợ hãi. Đây cũng không phải là nỗi sợ của cậu.
Giây phút này, Trương Văn Đạt sực nhớ lại một quy tắc mà trước đây cậu chưa hiểu rõ: tại sao ở phòng Mô Hình Hàng Không, nếu tâm trạng của mình dấy lên những biến động cảm xúc không thể kiểm soát thì phải lập tức rời đi và báo cho thầy giáo.
Hóa ra nếu bạn ở phòng Mô Hình Hàng Không cảm thấy những cảm xúc ngoài tầm kiểm soát, điều đó có nghĩa là nó vốn không phải là cảm xúc của chính bạn! Đó là cảm xúc của Cung Thiếu Nhi, tức là Cung Thiếu Nhi vẫn còn sống, và giờ đây, bạn đã cộng hưởng cảm xúc với Cung Thiếu Nhi!