"Ờm, Trương Văn Đạt."
Trương Văn Đạt nhìn cô gái mèo trước mặt, chìa tay ra bắt. Cậu cảm nhận được những vết chai dày cộm trên lòng bàn tay cô.
Xem ra, cô gái tên Tống Kiến Quốc này ngày thường đã làm rất nhiều việc nặng nhọc.
Ngay lúc Trương Văn Đạt còn đang toan tính trong lòng xem làm thế nào để giao tiếp với đối phương mà không dùng câu hỏi, cậu nghe thấy cô trực tiếp nói ra một câu hoàn toàn ngoài dự đoán của mình. "Tôi biết tối qua có người đã cho cậu một tấm phiếu. Tôi cần thứ đó, đưa nó cho tôi."
"Đệt?!" Trương Văn Đạt kinh ngạc đứng bật dậy, nhìn cô bé với vẻ không thể tin nổi. Làm sao cô ta biết được?
Khi thấy những con mèo đen xung quanh không còn nô đùa nữa mà bắt đầu vây lại, Trương Văn Đạt không khỏi kinh hãi trong lòng.
"Cô bé à, xét về tuổi tác thì nhóc phải gọi tôi một tiếng chú đấy. Nhưng tôi không chấp nhặt làm gì. Người lớn nhà nhóc không dạy là không được tùy tiện mở miệng xin đồ của người khác à?" Một vết thương lại xuất hiện.
Tống Kiến Quốc rút từ khe hở của nhà cây ra một cây thương có đầu là lưỡi lê quân dụng ba cạnh, chĩa thẳng vào Trương Văn Đạt, thản nhiên nói: "Tôi không xin. Tôi đang đi săn. Nếu nói theo cách của mấy người thì đây chính là cướp giữa ban ngày."
Trương Văn Đạt nhìn đối phương với vẻ không thể tin nỗi, ngay sau đó lại tưởng rằng đối phương đang đùa với mình.
Thế nhưng, khi thấy đám mèo đó bắt đầu dần dần vây lại, cậu biết đối phương nói thật.
Lúc này, cậu có chút bực bội. Cậu đã có phần tự cho là đúng, nghĩ rằng con mèo đen đã giúp mình thì chủ của nó hẳn cũng có thể giao tiếp tử tế được. Ai dè cô ta lại là một kẻ cướp!
Chả nhẽ con nhỏ này dùng con mèo đen để làm mồi câu hay sao?
Nhanh chóng phân tích tình hình hiện tại, Trương Văn Đạt bắt đầu chầm chậm di chuyển về phía lối ra của nhà cây. Cậu đương nhiên sẽ không đưa cho đối phương tấm phiếu mà gã thỏ đã tặng mình, thứ này liên quan đến mấu chốt để cậu thoát khỏi các quy tắc!
Ngay khi Trương Văn Đạt thấy những con mèo đen xung quanh đã bắt đầu còng lưng lên, cậu cắn răng quyết liều một phen. Ngay lập tức, cậu xoay người lao về phía lối ra của nhà cây.
Ánh sáng lóe lên trước mắt, Trương Văn Đạt đã nhảy ra khỏi nhà cây, hai tay hai chân ôm cột điện rồi trượt một lèo xuống dưới.
Chưa kịp tiếp đất, "vút" một tiếng, cây thương dài với phần đuôi gắn một sợi dây đen thô, cắm phập vào con đường mà Trương Văn Đạt buộc phải đi qua.
Trương Văn Đạt vừa đứng vững lại, cậu mới thấy đó đâu phải là sợi dây đen, mà là một chuỗi những con mèo đen nối đuôi nhau tạo thành một sợi "dây mèo"!
Cùng với cú giật mạnh tay phải của Tống Kiến Quốc từ cửa nhà cây, cây thương cắm trên cột điện nhanh chóng bị sợi dây mèo kéo về.
Với một cú đạp bứt phát từ cặp đùi rắn chắc phủ kín cơ bắp, cô bé lao người từ độ cao vài mét xuống, một lần nữa chắn ngang lối đi của Trương Văn Đạt.
"Cậu có biết đó là thứ gì không? Mà đã muốn có?"
Nghe lời này, Trương Văn Đạt vừa từ cột điện xuống liền ngớ người. "Sao? Lẽ nào thứ này có ẩn họa gì? Cô làm vậy vì tốt cho tôi à?"
Trương Văn Đạt cảm thấy có lẽ mình lại nghĩ xấu cho người khác rồi.
Song, cậu không nghĩ con thỏ sẽ hại mình. Nếu thực sự muốn hại cậu, thì không có cơ hội nào tốt hơn tối hôm qua cả.
"Không phải. Cậu không biết thì càng tốt. Tôi cướp của cậu, cậu cũng không thấy tiếc." Nói rồi, Tống Kiến Quốc dẫn theo cả bầy mèo nhào tới.
Giờ phút này, Trương Văn Đạt cũng nổi nóng. Cậu không chạy nữa, mà trực tiếp xoay người phản công lại Tống Kiến Quốc. Cậu không tin con nhỏ này dám giết người giữa đường.
Đối mặt với mũi thương đâm tới, cậu dùng một tay chộp lấy, đột ngột phát lực. Trong tức khắc tay cậu nhẹ bẫng, liền thấy Tống Kiến Quốc bị Trương Văn Đạt ném văng ra xa.
Trương Văn Đạt thoáng kinh ngạc với sức lực của mình. Cậu cúi đầu nhìn cẳng tay phải, phát hiện vệt đỏ vốn đã cạn kiệt ở Cung Thiếu Nhi vậy mà đã hồi phục lại một ít.
Vừa rồi là cậu đã vô ý sử dụng năng lực này nên mới có sức mạnh lớn đến vậy.
Bị Trương Văn Đạt hất văng ra, Tống Kiến Quốc đứng trên một bức tường, có chút ngạc nhiên nhìn cậu, dường như không đoán được thực lực của đối phương.
Thấy đối phương có vẻ kiêng dè, Trương Văn Đạt vung nắm đấm về phía cô bé. "Mông cọp mà mày cũng dám sờ à? Mày có biết tao là ai không? Còn có lần sau, xem tao có đánh cho mày chừa!"
Nói rồi, Trương Văn Đạt quay người bỏ đi. Thật ra về Tống Kiến Quốc, cậu lúc này cũng mù mờ, chẳng hiểu rốt cuộc là chuyện gì.
Sao con nhỏ này vừa gặp đã cướp bóc, người lớn nhà nó rốt cuộc dạy dỗ kiểu gì vậy.
Nhưng nghĩ đến cái chốn kỳ quái này, Trương Văn Đạt lại chấp nhận cái thiết lập này một cách khó hiểu. Cung Thiếu Nhi là thực thể sống, vậy thì một cô gái mèo không biết từ đâu chui ra làm nghề cướp bóc cũng là bình thường.
Bấy giờ, Trương Văn Đạt đã ra đến con phố đông người qua lại. Khi quay đầu nhìn lại lần nữa, đã không còn thấy bóng dáng của cô bé đâu.
Để tránh bị kẻ trộm nhòm ngó, Trương Văn Đạt lập tức đi thẳng đến nhà sách Tân Hoa.
Thành thực mà nói, Trương Văn Đạt lúc này cũng có chút tò mò, thứ mà Tống Kiến Quốc muốn cướp rốt cuộc có giá trị gì, tại sao lại phải làm lớn chuyện như vậy.
Khi Trương Văn Đạt tay cầm một cái bánh bao đến trước cửa nhà sách Tân Hoa, thì đã là 10 giờ sáng.
Cậu không có đồng hồ, thời gian là cậu nhìn từ chiếc đồng hồ lớn hình vuông trên tòa nhà cao nhất huyện.
Ngẩng đầu nhìn tấm biển hiệu nền trắng chữ đỏ, Trương Văn Đạt cắn một miếng bánh bao, định tìm lối vào thì lại không thấy đâu.
"Không phải là hiệu sách sao? Sao ngay cả một cái cửa cũng không có?" Trương Văn Đạt phồng má lẩm bẩm.
Sau một vòng đi quanh tấm biển hiệu, Trương Văn Đạt cuối cùng cũng tìm thấy một cái quầy, một cái quầy rất cao.
Cao đến mức cậu nhón chân lên cũng chẳng nhìn thấy bên trong, chỉ có thể miễn cưỡng thấy được một tấm biển "Cấm hành hung khách hàng" treo trong đó.
Trương Văn Đạt giơ cao tấm phiếu mà gã thỏ đã đưa. "Xin chào, có ai ở đó không?"
Sau đó, Trương Văn Đạt nghe thấy từ bên trong quầy vọng ra một giọng nữ uể oải. "Phiền chết đi được, sáng sớm đã có khách."
Một âm thanh đặc biệt vang lên. Trương Văn Đạt nhớ âm thanh này, đó là tiếng đan len.
"Cái đó..." Ngay lúc Trương Văn Đạt không biết mở lời thế nào, một bàn tay nhăn nheo với móng tay dài ngoằng đột nhiên từ trong quầy thò ra, giật phắt lấy tấm phiếu chức năng.
Ngay khi Trương Văn Đạt tưởng mình lại gặp phải một kẻ cướp nữa, giọng nói uể oải lại vang lên. "Nói đi, muốn đổi cái gì?"
"Có thể đổi được gì ạ?" Trương Văn Đạt hỏi với vẻ mong đợi. Kỳ lạ là lần hỏi này cậu lại không bị tấn công.
"Mua thịt cần tem phiếu thịt, mua vải cần tem phiếu vải, mua xe đạp cần tem phiếu xe đạp. Cậu đưa tôi phiếu dị năng, cậu nói xem có thể đổi được gì? Chà, cái đứa trẻ này buồn cười thật."
Trương Văn Đạt không kìm được mà há hốc mồm. Thế giới này vậy mà lại có cả dị năng, mà lại còn có thể mua được? Lại còn cần tem phiếu nữa chứ?!
"Thật... thật sự có dị năng ạ?!" Trương Văn Đạt xác nhận lại lần nữa.
"Tất nhiên là có rồi. Ngày thường cậu không xem tivi à? Trên tivi có bao nhiêu là thần đồng dị năng, lẽ nào cậu tưởng đều là giả sao?"
"Đừng nói thần đồng, cứ nói hồi Tết năm đó ca sĩ Phí Tường gây ra một trận đại hỏa hoạn ở Đại Hưng An Lĩnh đi. Đó cũng là do đại sư dị năng phát công dập tắt đấy. Chậc, thằng bé này hỏng rồi, cái gì cũng không biết."
Năm 1987, sau khi ca sĩ người mỹ gốc Đài Loan Phí Tường biểu diễn ca khúc "冬天里的一把火 - Ngọn lửa mùa đông" tại Gala Chào Xuân của CCTV. Không lâu sau, một trận cháy rừng lớn đã xảy ra tại dãy núi Đại Hưng An Lĩnh, tỉnh Hắc Long Giang vào tháng 5 năm 1987. Vì điều này, dân Trung Của rất hay đùa vụ này khi liên tưởng vụ cháy với ca từ bài hát ấy.