Nhìn tấm phiếu trong tay đối phương, Trương Văn Đạt tức sôi máu.
Hóa ra ngay từ đầu, mục tiêu của cô bé không phải là cậu, mà là tấm phiếu dị năng trong tay cậu.
“Mẹ kiếp nhà mày!” Trương Văn Đạt trước giờ không chấp nhặt trẻ con, nhưng giờ thì cậu thật sự nổi giận rồi.
Cậu đạp mạnh chân phải xuống đất, dồn sức lao thẳng về phía đối phương.
Đối mặt với sự tiếp cận của Trương Văn Đạt, Tống Kiến Quốc thoăn thoắt lùi lại, lao về phía một ruộng rau gần đó.
Ngay khi Trương Văn Đạt sắp đuổi kịp, chân cậu bỗng đau nhói. Cậu cúi đầu nhìn thì thấy trong bụi cỏ có một cái bẫy thú thô sơ làm từ đủ loại rác kim loại đang kẹp chặt lấy chân phải của mình.
Tống Kiến Quốc đứng cách đó không xa, nhìn Trương Văn Đạt loay hoay mãi không gỡ ra được, đắc ý nói: “Xin lỗi nhé, phiếu thì tao muốn, mà vũ khí tao cũng muốn. Bây giờ trả lại vũ khí cho tao.”
Trương Văn Đạt đứng im, lạnh lùng nhìn cô bé, lửa giận trong lòng càng lúc càng bùng cháy dữ dội. “Mày có ngon thì đến mà lấy.”
“Tao biết mày rất khỏe. Yên tâm, tao sẽ không đọ sức với mày đâu.” Tống Kiến Quốc phe phẩy tấm phiếu trong tay, đi vòng quanh Trương Văn Đạt.
“Đợi bầy mèo của tao xử lý xong đám nhóc mà mày mang đến, tao có thể từ từ chơi chết mày.” Trên mặt Tống Kiến Quốc lộ ra một nụ cười tàn nhẫn như của mèo hoang.
Đột nhiên, Trương Văn Đạt nhìn ra sau lưng Tống Kiến Quốc, trên mặt bỗng nở một nụ cười, rồi hét lớn về phía xa: “E là mày không có cơ hội đó đâu. Thầy thỏ!! Thầy mau đến đây! Có người đang bắt nạt em!”
Tống Kiến Quốc giật mình, cô bé hốt hoảng quay người nhìn về phía sau, nhưng lại chẳng thấy thầy thỏ nào cả.
Đến khi cô bé quay đầu lại lần nữa, đã thấy khuôn mặt của Trương Văn Đạt đang phóng đại cực nhanh. Cái bẫy trên chân đã sớm đã bị cậu dùng sức bóp cho biến dạng.
Trương Văn Đạt dùng tay phải bóp chặt lấy cổ Tống Kiến Quốc, quật ngã cô bé xuống đất, rồi vung nắm đấm tay phải, dộng liên tiếp vào mặt cô bé.
“Còn hư nữa không! Còn hư nữa không!!”
Tiếng “bốp bốp” vang lên, mặt của Tống Kiến Quốc tức thì sưng vù, rồi bắt đầu chuyển sang rách da chảy máu.
“Meo!” Cùng với một tiếng mèo kêu thê lương khôn xiết, một lực cực mạnh ập đến, Trương Văn Đạt bị một bầy mèo đen tông bay.
Khi Trương Văn Đạt đứng dậy trở lại, liền thấy Tống Kiến Quốc mặt mũi bầm dập ở đằng xa đang ôm cổ ho ra máu giữa vòng vây của bầy mèo.
“Trả lại phiếu cho tao!!” Trương Văn Đạt nhìn cô bé, gằn từng chữ. Vẻ mặt cuối cùng cũng bắt đầu trở nên nghiêm túc.
Sau khi ho ra một ngụm máu lớn, Tống Kiến Quốc chầm chậm giơ tay phải lên. Sợi dây mèo bên cạnh kéo cây thương ở xa về tay cô bé. Cô bé nắm chặt vũ khí, hung hăng nhìn Trương Văn Đạt. Cô bé không bỏ đi cũng không trả lại phiếu, ý tứ đã quá rõ ràng.
Giờ phút này, Trương Văn Đạt cũng không còn coi đối phương là trẻ con nữa. Nếu con nhỏ này đã như vậy mà vẫn không chịu thua, vậy hôm nay nếu cậu không đánh cho nó tâm phục khẩu phục thì thật có lỗi với cái tính quật cường ấy.
Cậu không biết tại sao đối phương lại cố chấp muốn cướp phiếu của mình, nhưng nếu chuyện đã đến nước này, hôm nay nhất định phải có một kết quả.
“Tí! Đừng sợ! Tụi tui đến đây!” Phan Đông Tử, mặt bị cào đến tơi tả, dẫn theo đám bạn học đã tháo chạy lúc nãy quay lại hỗ trợ.
“Giúp tôi cầm chân bầy mèo của nó! Con nhỏ này cứ để tôi xử!” Trương Văn Đạt vừa dứt lời, lại lao thẳng về phía Tống Kiến Quốc.
Khi khoảng cách giữa hai người còn 2 mét, Trương Văn Đạt “tách” một tiếng, chiếu thẳng đèn pin ở mức sáng nhất vào mặt Tống Kiến Quốc.
Nhân lúc đối phương bị đèn pin làm cho lóa mắt, cậu liền vung đèn pin tới.
Tống Kiến Quốc nhanh chóng lùi lại né được đòn tấn công của Trương Văn Đạt. Tuy cô bé không khỏe bằng cậu, song rõ ràng lại hơn hẳn về khoản nhanh nhẹn.
Dưới sự cầm chân của thằng Mập và mọi người, phần lớn mèo đen đều bị giữ lại tại chỗ. Rất nhanh, chỉ còn lại một mình Tống Kiến Quốc bị Trương Văn Đạt truy đuổi.
Dù rất tức giận, nhưng rõ ràng Tống Kiến Quốc không để cảm xúc chi phối lý trí. Đối mặt với Trương Văn Đạt đang hùng hổ lao tới, cô không đánh trực diện, mà tận dụng ưu thế tốc độ để vờn cậu.
Khi Trương Văn Đạt truy đuổi, cô bé liền lui. Khi Trương Văn Đạt định quay lại đối phó với bầy mèo, Tống Kiến Quốc lại bám lấy. Cứ giằng co qua lại như vậy, thời gian dần trôi, trời cũng đã dần tối sầm lại.
Bên lề đường, Trương Văn Đạt thở hổn hển dừng lại. Cậu biết đối phương đang dùng chiến thuật “áo ưng”, muốn bào mòn sức lực của cậu rồi mới ra tay. Nhưng cậu sẽ không để cô bé toại nguyện. Trước khi đến đây, cậu đã chuẩn bị sẵn một con bài tẩy.
“Tách” một tiếng, Trương Văn Đạt bật chiếc bật lửa trong tay, ánh lửa dần xua tan bóng tối đang buông xuống. “Tao nói lại lần nữa, đưa phiếu đây.”
Tống Kiến Quốc cách xa lại không nói một lời nào, vẫn lạnh lùng nhìn Trương Văn Đạt.
“Vẫn không đưa phải không? Được, tao vốn không muốn làm đến mức này. Tấm phiếu đó tao không cần nữa, đổi lấy một căn nhà của mày cũng khá hời.” Trương Văn Đạt cầm bật lửa đi về phía nhà cây của Tống Kiến Quốc.
Lần này, trong mắt Tống Kiến Quốc lần đầu tiên lộ ra một tia lo lắng, nhưng cô bé vẫn cắn chặt môi không mở miệng.
Họ vừa đuổi vừa chạy nên đã cách nhà cây một khoảng khá xa, nhưng đi bộ quay lại cũng chỉ mất khoảng 5 phút.
Khi Trương Văn Đạt lại nhìn thấy nhà cây ở phía xa, cậu bắt đầu tăng tốc. Song ngay khi cậu sắp đến nơi, kim giờ của chiếc đồng hồ vuông khổng lồ ở đằng xa đã điểm 6 giờ.
“Roẹt” một tiếng, một vệt máu dài rạch ngang mặt Trương Văn Đạt. Chưa kịp để Trương Văn Đạt phản ứng lại, những vết thương đã ngay lập tức lan khắp cơ thể cậu từ dưới lên trên, hơn nữa còn đang điên cuồng chồng chất lên nhau.
“Bỏ mẹ!!!”
Cơn đau dữ dội khiến Trương Văn Đạt mém ngất đi. Cậu run rẩy đưa tay sờ vào ba lô, theo bản năng muốn lấy ra một cây kẹo mút để hóa giải cơn đau.
Cảm xúc tuyệt vọng và cô độc mấp mé chiếm trọn lấy tâm trí Trương Văn Đạt trong nháy mắt, khiến cậu gần như chẳng thể làm gì. Ngay khi cậu dùng chút sức lực cuối cùng, moi cây kẹo mút định nhét vào miệng.
Một bàn tay đeo bao tay da thú đưa tới, giật lấy cây kẹo mút từ tay cậu.
Trương Văn Đạt cứng đờ cổ, từ từ ngẩng đầu lên. Cảnh tượng cuối cùng cậu nhìn thấy trước khi ngất xỉu chính là khoảnh khắc Tống Kiến Quốc bóc giấy gói và nhét cây kẹo mút vào miệng mình.
Trong cơn mê man, không biết đã qua bao lâu, Trương Văn Đạt tỉnh lại. Khi nhìn thấy chiếc lọ đom đóm treo trên nóc nhà, cậu giật mình ngồi bật dậy.
Lia mắt nhìn quanh, Trương Văn Đạt phát hiện đây vậy mà lại là nhà cây của Tống Kiến Quốc.
Ở phía xa, Tống Kiến Quốc được một bầy mèo đen vây lấy, đang cắm cúi làm gì đó, chỉ để lại cho cậu một bóng lưng.
“Phiếu trả lại cho cậu rồi đó.” Giọng Tống Kiến Quốc có chút trầm xuống nói.
Trương Văn Đạt ngạc nhiên cúi đầu sờ túi, phát hiện đó quả thực là tấm phiếu của gã thỏ.
Trương Văn Đạt bàng hoàng nhìn đối phương. Người trước mặt này vẫn là Tống Kiến Quốc đó sao? Sao mà khác biệt lớn đến vậy?
“Tại sao?”
Áo ưng (熬鹰): chỉ một kỹ thuật thuần hóa chim ưng bằng cách không cho nó ngủ trong nhiều ngày liên tục để phá vỡ ý chí hoang dã của nó. Trong ngôn ngữ hiện đại, nó được dùng để chỉ chiến thuật chiến tranh tiêu hao.