Cựu Vực Quái Đản

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

145 1848

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

Zoisite

(Tluc: Không có NTR, không có cay cú, rất đáng để đọc.)

108 1316

Outbreak Company

(Đang ra)

Outbreak Company

Sakaki Ichirō

Để hoàn thành sứ mệnh đó, Shinichi nhận được sự hậu thuẫn toàn diện từ chính phủ Nhật, cùng với sự giúp đỡ của cô hầu gái nửa tiên Myucel và công chúa Petralka của Đế quốc Eldant. Cùng với nhóm bạn lắ

23 39

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

149 1813

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

92 468

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tập 01: - Chương 026: Nô Dịch

Đưa tay sờ lên chiếc vòng trên cổ mình, đôi mắt Tống Kiến Quốc lúc này tràn ngập sự kinh ngạc và sợ hãi. Cô bé dường như chẳng còn tâm trí để bận tâm đến việc Trương Văn Đạt đang vò tai mình tùy tiện.

Song, ngay giây tiếp theo, cô bé dùng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nhìn Trương Văn Đạt, nhe nanh múa vuốt định lao tới. “Tao sẽ giết mày!!”

Thế nhưng, Trương Văn Đạt chỉ từ tốn buông một câu: “Nằm xuống.” Tống Kiến Quốc tức thì ngoan ngoãn nằm rạp xuống đất, nhìn cậu bằng ánh mắt vừa tủi nhục vừa căm phẫn.

Trương Văn Đạt bước tới, mỉm cười dùng một tay vỗ nhẹ lên má đối phương và nói: “Thông báo trước cho mày một tin, mày tiêu đời rồi. Lại đây đấm lưng cho tao, đấm nhè nhẹ thôi, dịu dàng vào.”

Dẫu trong lòng kháng cự trăm bề, nhưng cơ thể của Tống Kiến Quốc lại không kiểm soát được mà tự mình cử động.

Vừa tận hưởng sự phục vụ của đối phương, vừa nhìn vẻ mặt muốn giết mình nhưng lại không thể làm trái sự chỉ thị của mình, Trương Văn Đạt trong lòng khoan khoái khôn xiết. Từ lúc đến đây, cậu chưa bao giờ thấy hả hê đến thế.

Bên tai Trương Văn Đạt vang lên tiếng nguyền rủa nghiến răng nghiến lợi của Tống Kiến Quốc: “Mày cứ chờ đấy! Sẽ có một ngày tao thoát khỏi sự khống chế của mày! Sẽ có một ngày! Đến lúc đó tao sẽ hành hạ mày đến chết!”

“Ồ? Mày nói thử xem, mày sẽ hành hạ tao thế nào?”

“Tao sẽ bắt mày đứng yên, bắt đầu từ việc tát! Tao sẽ đánh cho đầu mày------”

“Tự tát mình một cái thật mạnh vào.”

“Chát” một tiếng, một tiếng bạt tai giòn giã vang vọng trong Cung Thiếu Nhi.

Tống Kiến Quốc bị đánh đến choáng váng, ôm mặt ngây người tại chỗ.

“Còn gì nữa không? Cứ nói tiếp đi, tao đang nghe đây.”

Tống Kiến Quốc dùng răng nanh cắn chặt môi mình, gần như tức đến run người nhưng cô bé không dám thốt thêm lời nào nữa.

Thật ra Trương Văn Đạt không hề tức giận. Cậu chỉ cảm thấy con nhỏ này có phải hơi thiểu năng không. Biết rõ giờ mình có thể khống chế nó, tại sao còn dám buông lời đe dọa mình? Chẳng phải tự chuốc lấy cái tát sao?

Nghĩ đến tuổi tác của đối phương, Trương Văn Đạt lại thấy thông cảm. Cũng phải, nó cũng chẳng lớn mấy, hoàn toàn không thể suy nghĩ một cách thuần lý trí được.

Nhưng chính vì nó không lớn, nên càng phải nặng tay. Nhỏ thế này đã ác liệt như vậy, lớn lên còn thế nào nữa? Mình phải chỉnh đốn nó một trận cho ra trò mới được.

Nhận thấy không gian ngày càng bí bách của Cung Thiếu Nhi, Trương Văn Đạt hiểu rằng đương nhiên không thể ở đây. Cậu dẫn Tống Kiến Quốc đi về phía phòng Mô Hình Hàng Không.

Mười mấy phút sau, ngay tại tầng hầm bên ngoài Cung Thiếu Nhi, trong lúc một bầy mèo đang sốt ruột đi vòng quanh thì bỗng dưng chúng thấy tấm rèm trên tường được vén lên. Chủ nhân của chúng như một con ngựa, cõng thằng nhóc kia từ bên trong đi ra.

“Tao là người rất có lý lẽ. Người khác đối xử với tao thế nào, tao đối xử lại thế ấy. Mày hiểu nhiệm vụ tiếp theo của mày rồi chứ?” Trương Văn Đạt đưa tay véo tai Tống Kiến Quốc và nói.

“Tao phải giúp mày kiếm đủ 10 tệ.” Tống Kiến Quốc gần như nghiến răng nghiến lợi nói.

“Ừm, cũng không đến nỗi ngốc. Vậy mau đi làm đi.” Trương Văn Đạt ngáp dài nói.

“Bây giờ hả? Giờ đã là nửa đêm rồi!”

“Ha ha ha, sao thế? Mày còn muốn ngủ nữa à?” Trương Văn Đạt vô cùng ngạc nhiên hỏi lại.

“Chỉ những kẻ không có cống hiến cho xã hội mới đi ngủ. Còn không mau đi kiếm tiền.”

“Song tao khác mày, tao là người rất biết điều. Thế này đi, khi nào mày kiếm đủ 10 tệ thì khi đó đi ngủ, thấy sao?”

“Tao không biết kiếm tiền thế nào.” Tống Kiến Quốc bướng bỉnh quay đầu sang một bên.

“Đồng chí Mèo Con à, mày phải phát huy tính chủ động và năng động chứ. Sao mày có thể chuyện gì cũng đổ cho sếp của mày được? Vậy tao còn thuê mày làm gì?” Trương Văn Đạt nói một cách đầy thâm ý rồi nhắm mắt lại ngủ luôn.

Nhưng tất nhiên, đó chỉ là giả vờ. Làm sao cậu có thể ngủ khi nằm trên lưng kẻ thù? Đây chỉ là một phép thử.

“Mày cái đồ...!” Tống Kiến Quốc ghê tởm vừa thốt được nửa câu đã dừng lại. Cô bé không muốn ăn tát nữa.

Cô bé gọi tất cả lũ mèo lại, hỏi từng con một về cách kiếm tiền.

Nửa tiếng sau, khi Trương Văn Đạt hé mắt ra một đường, liền thấy Tống Kiến Quốc đang dẫn bầy mèo đi bắt chuột trong một con hẻm nhỏ.

“Mày có ý gì? Vòng vo chửi tao đấy à?”

Đối mặt với câu hỏi của Trương Văn Đạt, Tống Kiến Quốc chỉ cứng rắn đáp lại một câu: “Diệt tứ hại có tiền thưởng.”

Nói rồi, cô bé trực tiếp dùng tay không giật đứt đầu một con chuột.

“Không tồi, không tồi, tiếp tục cố gắng.” Trương Văn Đạt bắt đầu giả vờ ngủ tiếp.

Thật ra cả đêm không ngủ đối với cậu chẳng là gì, nhưng đối với Tống Kiến Quốc thì không phải vậy, đặc biệt là khi cô bé còn phải cõng Trương Văn Đạt.

Khi trời bắt đầu hửng sáng, Tống Kiến Quốc đã mệt đến mặt mày trắng bệch, hai chân run rẩy. Nhưng dù vậy, cô bé cũng không thốt lên lời cầu xin nào.

Bấy giờ, họ đã đổi sang một nơi khác. Trương Văn Đạt liếc nhìn thành quả bên cạnh, phát hiện đã có một núi đầu chuột nhỏ. “Đi, mua bữa sáng cho tao. Tao đói rồi.”

Uống sữa đậu nành vừa mới xay, ăn chiếc quẩy nóng hổi tươm mỡ, lại ngắm Tống Kiến Quốc ra sức làm việc cho mình, Trương Văn Đạt khoan khoái vô cùng.

Nhưng đúng lúc này, Trương Văn Đạt thấy Tống Kiến Quốc ngồi xổm trên đất, bóng lưng khẽ run lên.

Cậu vừa bước tới, Tống Kiến Quốc liền vội vàng đứng dậy giả vờ như không có gì, song cậu vẫn thấy được những giọt nước mắt nơi khóe mắt cô bé.

Trương Văn Đạt nói một cách đầy thâm ý: “Kiến Quốc à, mày vẫn chưa đủ cố gắng đâu nhỉ, vẫn còn thời gian để khóc à? Có thời gian khóc sao không dùng để kiếm tiền?! Mày đang muốn nằm thẳng à?”

“Mày mà nằm thẳng thì bao giờ tao mới có xe Bentley để đi? À không, nói nhầm, bao giờ tao mới có dị năng để dùng chứ?”

“Tao không có khóc!”

Tống Kiến Quốc giơ cây thương trong tay lên, đâm mạnh vào một cái hang chuột bên cạnh, như thể muốn trút hết cơn tức phải chịu từ Trương Văn Đạt lên lũ chuột.

Trương Văn Đạt về chỗ ngồi, tiếp tục nhìn cô bé làm việc. Thật ra cũng không phải toàn là chuột, lũ mèo của Tống Kiến Quốc thỉnh thoảng cũng nhảy lên bắt chim sẻ, lúc này đầu chim sẻ cũng đang chất thành đống.

Đám mèo xung quanh ngày một tản ra xa, song Trương Văn Đạt không hề bận tâm. Cậu chỉ cần canh chừng con mèo đầu đàn Tống Kiến Quốc này là đủ.

Ngay lúc Trương Văn Đạt tiếp tục canh chừng thì thấy thằng Mập thở hổn hển chạy tới.

“Tí! Ông đây rồi, dọa chết tui mất. Tui tưởng ông đi đâu rồi chứ.”

Trương Văn Đạt thoáng ngạc nhiên. “Sao ông lại đến đây?”

“Tui đến tìm ông chứ sao. Tối qua tìm mãi không thấy, nên vừa ngủ dậy là đến tìm ông ngay.”

Ngay sau đó, nó lại nhìn Tống Kiến Quốc ở phía xa. “Con nhỏ hoang dại này sao lại ở đây? Nó không làm gì ông chứ?”

“Không sao, tui thắng rồi.” Trương Văn Đạt vừa uống sữa đậu nành, vừa mở miệng kể lại sơ qua câu chuyện.

Nghe xong, thằng Mập lập tức kích động nói: “Nói vậy chẳng phải là ông muốn nó làm gì thì nó phải làm đó sao?”

“Đúng vậy.”

Phan Đông Tử tức thì nắm chặt tay lại. “Ngon! Sau này tụi mình không cần phải làm bài tập về nhà nữa, có thể đưa hết cho nó làm.”

Diệt tứ hại (除四害): Một chiến dịch lớn trong kế hoạch Đại nhảy vọt của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa từ năm 1958 đến năm 1962. Bốn loài vật cần bị diệt trừ đó là: chuột, ruồi, muỗi, và chim sẻ. Nằm thẳng (躺平 - Thảng bình): là một xu hướng được mô tả như "liều thuốc giải độc" cho áp lực làm việc chăm chỉ của xã hội Trung Quốc. Đây là một thuật ngữ mới tầm 2021, kiểu kiểu hikikomiri nhưng vẫn đi kiếm tiền.