“Đây là cái gì?! Đây rốt cuộc là cái gì?!”
Giờ phút này, đồng tử của Trương Văn Đạt giãn căng cực độ dán chặt vào những dòng tỷ lệ phần trăm, tim đập điên cuồng.
“Quần thể nang bào ký sinh mật độ cao là gì? Hợp chất mùn hữu cơ tương tự protein lại là gì?”
Trương Văn Đạt không biết, nhưng có thể chắc chắn một điều, những thứ này tuyệt đối không phải là vật chất tồn tại trong cơ thể người! Và cô giáo tóc ngắn trước mắt này, cô ta căn bản không phải là con người!
“Nếu cô ta không phải là con người, vậy thì cô ta rốt cuộc là loại tồn tại nào?” Vừa nghĩ đến đây, Trương Văn Đạt lập tức sởn gai ốc, hơi thở trở nên dồn dập.
Vốn dĩ trong lòng Trương Văn Đạt vẫn còn sót lại một chút ảo tưởng, rằng trong thế giới này, Cung Thiếu Nhi có kỳ dị đến đâu, thì ngôi trường đầy ắp học sinh này không thể nào có vấn đề được.
Thế nhưng, cậu đã lầm, lầm một cách lố bịch. Cô giáo trong ngôi trường này căn bản không phải là người!
“Bình tĩnh, bình tĩnh. Gặp chuyện không được hoảng loạn. Hít thở sâu vài cái, tuyệt đối không được hoảng.” Trương Văn Đạt lén dùng sức véo mạnh vào đùi mình, để bản thân bình tĩnh lại.
“Dựa vào kinh nghiệm ở Cung Thiếu Nhi, mình chỉ cần hành xử bình thường ở ngôi trường này, thì chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì to tát.” Trương Văn Đạt vừa nghĩ vừa cảnh giác nhìn những học sinh đang chăm chú nghe giảng xung quanh.
Suốt cả tiết học này, cơ thể Trương Văn Đạt đều căng cứng, luôn sẵn sàng đối phó với bất kỳ mối nguy hiểm nào có thể xảy tới.
Không biết từ lúc nào, trong sự dày vò kéo dài của Trương Văn Đạt, một tiết học đã trôi qua.
Trong cái rủi có cái may, trong tiết học này, cô giáo rõ ràng không phải người kia không có bất kỳ hành động bất chợt nào.
Mãi đến khi thấy người giáo viên không rõ là người hay quỷ kia cầm sách giáo khoa rời khỏi lớp học, Trương Văn Đạt mới thở phào nhẹ nhõm.
“May quá, may mà cô ta thật sự chỉ đang dạy học thôi. Bất kể cô ta là gì, hiện tại chắc cô ta vẫn chưa có ý định gây hại cho mình. Chỉ cần cô ta không để mắt tới mình là được.”
Cùng với giờ ra chơi đến, tiếng ồn ào nô đùa vang vọng khắp nơi.
Nhìn mọi thứ vô cùng thường nhật xung quanh, trái tim đang treo lơ lửng của Trương Văn Đạt hơi hạ xuống được một nửa. Song, ngay khi cậu vừa định lau mồ hôi trên trán, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cậu.
“Khoan đã, không đúng. Nếu như mọi quy tắc của Cung Thiếu Nhi đều dựa trên việc để học sinh khai thác vật chất của loại sinh vật giống yêu tinh đất đó, vậy thì ở ngôi trường này, tại sao lại phải ngụy trang một con quái vật thành giáo viên để dạy chúng ta?”
Nhất thời, hàng loạt suy đoán càng nghĩ càng thấy rùng rợn nảy ra trong đầu cậu, trong đó bao gồm cả việc toàn bộ ngôi trường này thực chất là một trang trại nuôi chăn thực phẩm, hoặc là một thứ gì đó khác.
Vừa nghĩ đến khả năng này, cậu lập tức cảm thấy đứng ngồi không yên.
Đúng lúc này, Phan Đông Tử va vào, làm cho chiếc bàn gỗ của Trương Văn Đạt bị xô lệch sang trái một chút. Nó nói với ánh mắt thèm thuồng: “Tí, món chim sẻ nướng đó mọi người đều nói ngon lắm, khi nào tụi mình lại ăn tiếp?”
“Ông chỉ biết ăn thôi.” Trương Văn Đạt đẩy mạnh đối phương ra khỏi bàn mình, từ trong túi móc ra một cây kẹo mút nhét vào miệng. “Tui hỏi ông, dạo này trong trường có xảy ra chuyện gì không?”
“Ví dụ như... những chuyện ngoài việc đi học và làm bài tập ra ấy? Hoặc là tin đồn trong trường?” Trương Văn Đạt ra sức thăm dò một vài manh mối từ miệng cậu bạn.
“Chuyện đi học làm bài tập? Tin đồn? Ông muốn hỏi cái gì? Sao tui nghe không hiểu gì hết?”
Song, ngay khi Trương Văn Đạt muốn mô tả chi tiết hơn, một học sinh đeo băng đỏ ba vạch trên vai bước vào từ cửa.
“Trương Văn Đạt, cô Âu Dương bảo bạn đến văn phòng giáo viên một chuyến.”
“Cô Âu Dương? Ai là cô Âu Dương?”
“Người vừa dạy tụi mình lúc nãy chính là cô Âu Dương đó.” Lời của Phan Đông Tử khiến tâm trạng Trương Văn Đạt tức thì rơi xuống đáy vực. “Vãi! Thật sự tìm đến mình rồi!”
Dẫu trong lòng vô cùng không muốn, nhưng Trương Văn Đạt vẫn phải lê từng bước chân nặng trĩu đứng dậy. Dù sao thì hậu quả của việc vi phạm quy tắc cậu đã nếm trải rồi.
Cùng với tiếng chuông vào lớp vang lên, học sinh trên hành lang lập tức biến mất sạch sẽ, chỉ còn lại một mình Trương Văn Đạt chậm rãi bước đi trên hành lang vắng lặng lạ thường này.
Qua lớp áo đồng phục, cậu sờ vào vết sẹo đỏ trên cẳng tay mình, trái tim căng thẳng cũng khẽ thả lỏng phần nào. Nếu đối phương thực sự muốn ra tay với mình, thì mình cũng không phải là không có đường chống trả.
Lần lữa một hồi, Trương Văn Đạt cuối cùng cũng đến trước cửa văn phòng giáo viên. Cậu nhìn cánh cửa gỗ đầu to chân nhỏ, cao gần gấp 5 lần mình, nuốt khan một ngụm nước bọt rồi đưa tay gõ cửa.
Cùng với tiếng “két”, cánh cửa đó từ từ mở ra, để lộ ra cô giáo Âu Dương đang viết gì đó trước bàn làm việc.
Đối phương mặc một chiếc váy hoa, tóc ngắn buông xõa trên đầu, mọi thứ trông đều hết sức bình thường.
Nhưng khi đối phương quay lại, Trương Văn Đạt chợt phát hiện đầu của đối phương hình như hơi to, song nhìn kỹ lại thì không giống, như thể là ảo giác của mình.
Tuy nhiên, khi Trương Văn Đạt nhớ lại tỷ lệ vật chất đã hiện ra trước đó, cậu biết cái gọi là cô Âu Dương này tuyệt đối có vấn đề, tức thì trong lòng dâng lên mười hai phần cẩn trọng.
“Cô Âu Dương, nghe nói cô gọi em ạ?” Trương Văn Đạt cứng rắn hỏi.
“Ừm, đừng căng thẳng. Cô không có ý trách em vì không làm bài tập đâu. Ăn kẹo không?” Một viên kẹo sữa Thỏ Trắng to bằng ngón tay cái được đưa ra trước mặt Trương Văn Đạt.
Trương Văn Đạt nhìn khuôn mặt hiền hậu của đối phương, lại nhìn viên kẹo trong tay cô ta, lý trí mách bảo cậu lắc đầu. “Cảm ơn cô, em không ăn.”
“Em không ăn?” Nghe Trương Văn Đạt nói vậy, trên mặt cô Âu Dương lập tức lộ ra vẻ ngạc nhiên.
“Sao em lại như biến thành một người khác vậy? Em vậy mà lại không ăn kẹo? Trước đây không phải em thích ăn kẹo nhất sao?” Mùi đàn hương thoang thoảng lại một lần nữa len lỏi vào mũi Trương Văn Đạt.
Khi bàn tay lạnh như băng của đối phương đưa tới đặt lên cánh tay Trương Văn Đạt, cậu lập tức nổi hết da gà.
Trương Văn Đạt khó khăn ngẩng đầu lên, sau đó liền thấy một cái đầu phụ nữ gần như chiếm hết toàn bộ tầm nhìn của mình, với nụ cười cứng đờ như gốm sứ, đang từ trên cao nhìn xuống cậu.
“Bởi vì... bởi vì em bị sâu răng rồi ạ...”
“Vậy sao? Bị sâu răng rồi à, thì ra là vậy, vậy thì phải ăn ít kẹo đi.”
Cảm nhận được bàn tay trên cánh tay mình đã buông ra, Trương Văn Đạt gần như nghẹt thở lập tức thở phào nhẹ nhõm.
“Văn Đạt, gần đây em có phải đã gặp chuyện gì không? Tại sao bài tập một chữ cũng không viết?” Mùi đàn hương thoang thoảng đó lại bay tới, khiến trán Trương Văn Đạt bắt đầu rịn mồ hôi.
“Em không gặp chuyện gì cả.”
“Ồ? Thật sao? Nhưng theo như cô được biết, hình như không phải như vậy đâu.”
Nghe vậy, tim Trương Văn Đạt đập thình thịch. Cô ta biết gì? Cô ta muốn làm gì?
Ngay lúc bầu không khí trong văn phòng dần trở nên ngột ngạt, Trương Văn Đạt tức thì cảm nhận được vai trái của mình bị ai đó ấn mạnh xuống. Lực mạnh đến mức gần như sắp làm cánh tay cậu trật khớp.
Trương Văn Đạt ôm cánh tay quay ngoắt người lại, liền thấy một khuôn mặt ngoài dự đoán.
“Thầy thỏ?”