Ánh hoàng hôn bao phủ vạn vật, nhuộm đỏ cả những ống khói xa xăm. Nhưng lúc này, Trương Văn Đạt nào còn tâm trí để thưởng thức cảnh sắc ấy. Cậu vẫn đang tiêu hóa những lời Âu Dương vừa nói.
“Trong thư viện có manh mối mình muốn biết. Đi là chắc chắn rồi. Nơi đó rất nguy hiểm, mình cần phải chuẩn bị kỹ càng rồi mới đi. Không đúng, mình cần phải về nhà đã, sau 6 giờ hẵng đi.”
Trương Văn Đạt vừa nói vừa chuyển ánh nhìn sang Tống Kiến Quốc đang trưng ra bộ mặt đưa đám.
“Tiền hôm nay.” Tống Kiến Quốc dùng bàn tay chai sần đưa qua một ít tiền giấy và tiền xu.
“3 tệ 6 hào? Sao lại ít thế này? Hôm nay mày không cố gắng làm việc à?” Trương Văn Đạt có chút kinh ngạc hỏi.
Nghe vậy, lửa giận trong lòng Tống Kiến Quốc bùng lên. Cô bé gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Chuột là động vật! Là súc sinh sống! Biết có nguy hiểm thì nó sẽ chạy! Nó sẽ trốn đi! Hôm qua biết nhiêu con mèo đi bắt, chuột với chim sẻ đâu phải đồ ngốc!”
“Xem mày lại nổi nóng kìa. Tao có trách gì mày đâu.”
Trương Văn Đạt rất tự nhiên ném chiếc cặp sách trên lưng qua, để đối phương đeo giùm mình. “Tối nay đừng làm việc nữa, ra ngoài với tao một chuyến.”
“Tối nay tao vốn dĩ đã không định làm rồi!!” Thấy oán khí của Tống Kiến Quốc sắp tràn ra ngoài, Trương Văn Đạt kéo cô bé đi về phía một quán ăn nhỏ cạnh trường.
Rất nhanh, hai bát cơm rang, một bát thịt kho và một bát canh rau đã được bưng lên.
Tống Kiến Quốc hiển nhiên đã đói lả rồi, bưng bát lên là ăn lấy ăn để.
Lũ mèo thì không đói, hôm nay chúng đã ăn chuột cả ngày rồi.
“Dùng đũa, dùng đũa! Bỏ chân xuống.” Trương Văn Đạt không biết mệt mà nhắc nhở.
“Tối nay, mày mang theo đầy đủ đồ đạc, bao gồm cả mấy cái bẫy rác rưởi của mày.”
Miệng nhét đầy đồ ăn, Tống Kiến Quốc lườm cậu một cái rồi tiếp tục ăn ngấu nghiến.
“Đủ chưa? Không đủ thì gọi thêm phần nữa?” Trương Văn Đạt hỏi han với vẻ quan tâm. Con nhỏ này chính là tay đấm chủ lực sắp tới của mình, ăn no rồi mới có sức làm việc.
“Rất nguy hiểm à?”
“Không nguy hiểm.”
“Không nguy hiểm thì mày tự đi là được rồi? Gọi tao đi làm gì.” Tống Kiến Quốc dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của Trương Văn Đạt.
“Này, chuyện tối nay, mày giúp đỡ nghiêm túc, tao có thể cho phép mày mỗi tuần được nghỉ một ngày.”
Nghe vậy, Tống Kiến Quốc thoáng động lòng. “Đây là mày nói đấy nhé.”
Dẫn Tống Kiến Quốc về nhà cây lấy đồ xong, Trương Văn Đạt cùng cô bé canh đúng 6 giờ về nhà.
Sau 6 giờ, cậu thử dò dẫm dẫn Tống Kiến Quốc ra ngoài đi vài bước. Sau khi đảm bảo không có vấn đề gì, cậu mới đi về phía trường học.
Ngôi trường tối om có phần âm u. Dù Trương Văn Đạt biết ngôi trường bằng xi măng cốt thép này chẳng có vấn đề gì, song trong lòng vẫn có chút nơm nớp.
“Mày đi trước đi.” Trương Văn Đạt rất tự nhiên nói với Tống Kiến Quốc.
Cẩn thận nấp sau lưng Tống Kiến Quốc, Trương Văn Đạt vừa chầm chậm tiến về phía trước, vừa thầm nghĩ trong lòng: thư viện, thư viện.
Thời gian cứ thế trôi qua từng chút một, mặt trăng bắt đầu treo cao trên bầu trời.
Ngay khi Trương Văn Đạt thoáng hoài nghi lời cô Âu Dương nói là thật hay giả, trên sàn nhà bằng phẳng, một cánh cửa từ từ hiện ra.
“Tìm thấy rồi! Mày xem, Thư viện!” Tống Kiến Quốc dùng móng tay sắc nhọn chỉ vào tấm biển trên cửa.
Trương Văn Đạt thoáng bất ngờ nhìn Tống Kiến Quốc. “Ối chà, thật không nhìn ra mày còn biết chữ cơ đấy?”
Thấy Tống Kiến Quốc tức đến run người, Trương Văn Đạt đưa tay xoa đầu đối phương. “Được rồi, đừng quậy nữa, nghiêm túc lên, chúng ta sắp vào rồi.”
Nói rồi, Trương Văn Đạt lấy đèn pin ra cầm trong tay, từ từ ngồi xuống cẩn thận đẩy cánh cửa trên sàn. Cùng với tiếng “két”, một không gian khổng lồ đầy sách, lộn ngược, hiện ra trước mặt Trương Văn Đạt.
Trương Văn Đạt và Tống Kiến Quốc vịn vào sợi dây do bầy mèo đen kết thành, cẩn thận đi vào trong.
Khi Trương Văn Đạt vừa bước vào không gian này, toàn bộ trọng lực liền đảo ngược trên dưới. Cánh cửa vốn ở trên sàn nhà lập tức biến thành trần nhà.
Nắm chặt sợi dây mèo, Trương Văn Đạt nhìn xuống toàn bộ không gian bên dưới. Nơi đây dày đặc toàn là giá sách, tủ sách, kể cả trên sàn nhà cũng trải đầy giấy bồi, nhìn xa tựa một biển sách.
Nhìn thấy nhiều sách như vậy, Trương Văn Đạt nhất thời có hơi lúng túng. Nhiều sách thế này, biết tìm thế nào đây?
“Này! Mày có xuống không?” Tống Kiến Quốc trên đầu thúc giục.
Khi Trương Văn Đạt đặt chân lên những tờ giấy mềm oặt, cậu mới phát hiện, dưới sàn còn có nước trong ngập đến eo mình. Mấy tờ giấy mà cậu thấy ban nãy đều chìm dưới đáy nước.
“Đây là cái nơi quái quỷ gì vậy?” Tống Kiến Quốc hai chân đứng trong nước, vô cùng bất mãn giũ cái bao tay đã bị ướt.
“Đừng có lảm nhảm, bảo lũ mèo của mày tản ra hết đi, có bất kỳ nguy hiểm nào phải báo động ngay lập tức.” Theo mệnh lệnh của Trương Văn Đạt, bầy mèo đen ngẩng cổ, quẫy đạp chân bơi ra bốn phía.
Nhìn khung cảnh kỳ dị trước mắt, Trương Văn Đạt suy nghĩ một lúc rồi quyết định làm theo cách cô Âu Dương đã bảo, đi tìm cuốn sách mình muốn.
“Sách giải thích quy tắc, sách giải thích quy tắc…” Trương Văn Đạt vừa nghĩ vừa tiếp tục nấp sau lưng Tống Kiến Quốc tiến về phía trước.
Đi được khoảng nửa tiếng, mọi thứ vẫn không có phản ứng gì, tâm trạng Trương Văn Đạt trở nên có chút lo lắng.
Ngay khi cậu đang tiếp tục tiến về phía trước, tầm mắt cậu chợt bị một cuốn sách trên giá bên cạnh thu hút sự chú ý. “Phân tích và Thấu hiểu Dị năng Cao cấp.”
Ngay khi cậu sắp sửa chạm tay vào, lời của cô Âu Dương trước đó đột nhiên vang lên trong đầu cậu. “Sẽ biến thành người lớn.”
Trương Văn Đạt gần như toát mồ hôi lạnh, lùi lại mấy bước liền. Mình bị sao thế này? Sao lại như bị trúng tà vậy.
Lòng vẫn còn sợ hãi, cậu lại rảo mắt nhìn quanh. Thư viện yên tĩnh lúc này trong mắt cậu tức thì biến thành một nơi đầy địch ý. Nơi này tuyệt đối không vô hại như vẻ bề ngoài của nó.
Ngay lúc Trương Văn Đạt thoáng lưỡng lự không biết có nên tiếp tục tìm kiếm hay không thì thấy một con mèo nhỏ từ giá sách bên cạnh nhảy vọt về phía Tống Kiến Quốc.
Tống Kiến Quốc một tay đỡ lấy con mèo, khe khẽ kêu “meo meo” với nó hai tiếng, rồi quay đầu nhìn Trương Văn Đạt: “Bên trái không xa có một người lớn.”
“Người lớn? Mày chắc chứ?” Trương Văn Đạt ngẩn người. Cậu nhớ cô Âu Dương đã nói, nơi này người lớn hẳn là không nhìn thấy được, sao lại có người lớn ở đây?
Trương Văn Đạt nghĩ chốc lát, lấy gã thỏ làm kẻ địch giả định, ước tính thực lực hai bên, đảm bảo có cơ hội rút lui, rồi cậu cẩn trọng tiến lại gần phía đó.
Dù cho cái gọi là “người lớn” đều là quái vật, thì ít nhất cũng là quái vật có thể giao tiếp được. Dẫu nó có muốn ra tay với cả bọn, mình cũng chẳng phải là bùn nặn.
Càng lại gần, Trương Văn Đạt cảm nhận được một vài động tĩnh. Cảm giác ấy giống như dư chấn yếu ớt do tàu điện ngầm chạy qua sâu dưới lòng đất.
Đợi đến khi cậu chăm chú quan sát, lại chẳng phát hiện bất kỳ điều gì bất thường. Cậu nhíu mày, lắc lắc đầu, cố gắng xua tan cái cảm giác khác lạ thoáng qua ấy.
“Tí, tao cảm thấy có gì đó không ổn.” Lông trên tai mèo của Tống Kiến Quốc đều dựng đứng lên.
“Bảo bầy mèo của mày chặn trước mặt chúng ta. Chúng ta qua đó xem sao. Tình hình không ổn thì rút ngay.” Trương Văn Đạt nắm chặt đèn pin, tiếp tục đi về phía đó.
Dần dà, cơn rung chấn ấy không còn là những xung động thi thoảng, mơ hồ nữa, mà là một tiếng ù ù trầm thấp, khó lòng nhận ra. Nước trên sàn cũng bắt đầu gợn lên những vòng tròn đồng tâm nhỏ đến mức gần như không thể thấy.
Trương Văn Đạt nín thở, cả người trườn bò mấp mé mặt nước, từ từ nhích lên phía trước.
Mười phút dài đằng đẵng trôi qua, Trương Văn Đạt qua khe hở giữa mấy tủ sách và kệ sách, cuối cùng cũng trông thấy sinh vật khổng lồ đang ngọ nguậy cách đó vài chục mét. Mỗi hơi thở nặng nề của nó đều như sóng khí, khuấy động lên tiếng ù ù trầm thấp đó.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy thứ đó, Trương Văn Đạt gần như hạ giọng xuống mức thấp nhất nói: “Kiến Quốc, bảo bầy mèo của mày lui về, chúng ta đi mau. Đó không phải là người lớn, đó là… người già!”