Trong vòng tay của gã thỏ, Trương Văn Đạt như thể vẫn đang cộng hưởng với Cung Thiếu Nhi, một nỗi uất nghẹn dấy lên trong lòng. Tại sao rõ ràng mình chẳng làm gì cả, mà lại phải hứng chịu biết bao thương tổn vô cớ hết lần này tới lần khác chứ?
Nhưng rất nhanh, Trương Văn Đạt liền rũ bỏ cảm giác đó, bởi cậu biết thứ cảm xúc này chỉ khiến bản thân thêm khó chịu chứ chẳng ích gì. Ngoài xã hội, không ai cho phép bạn phơi bày sự yếu đuối.
"Thầy có biết phải làm sao không?" Trương Văn Đạt hỏi lại lần nữa.
Gã thỏ nhẹ nhàng buông Trương Văn Đạt ra. Gã không nói gì, chỉ có cái miệng ba mảnh hơi trề xuống.
Nhìn biểu cảm của đối phương, Trương Văn Đạt đã biết câu trả lời.
Ngẫm lại cũng phải. Có lẽ gã có một vài năng lực, nhưng điều đó không đồng nghĩa gã có thể giải quyết được rắc rối của cậu.
Dẫu lòng thất vọng khôn cùng, cậu vẫn tức thì vờ như bất cần mà nói: "Chà, không sao đâu, em chỉ tiện miệng hỏi thôi. Cũng chẳng chết người được, chút vấn đề cỏn con này em tự mình xoay xở được hết. Em đi nhé, tạm biệt thầy."
Nói rồi, Trương Văn Đạt hờ hững vẫy tay bước vào cầu thang tối om của khu tập thể.
Khi cậu lê những bước chân nặng trĩu đến trước cửa nhà mình, nhìn xuống qua lan can, liền thấy gã thỏ vẫn đứng đó, lặng lẽ dõi theo cậu.
"Không sao đâu ạ, thầy đi làm việc của mình đi. Người lao động cố lên!" Trương Văn Đạt cười, ra sức vẫy tay với gã.
Ngay sau đó, Trương Văn Đạt thấy gã thỏ chỉ tay vào túi quần bên phải của cậu. "Đến nhà sách Tân Hoa hỏi thử xem, biết đâu ở đó có câu trả lời cho trò."
Nói rồi, gã liền quay người rời đi.
Trương Văn Đạt ngẩn ra một lúc rồi thò tay vào túi quần bên phải mình. Rất nhanh, một tấm phiếu nhựa màu xanh lá cây, kích thước bằng chiếc bật lửa, được cậu lấy ra. Trên đó có viết ba chữ phồn thể: Phiếu Chức Năng.
"Đây là thứ gì? Tại sao gã thỏ lại bảo mình mang thứ này đến nhà sách Tân Hoa? Chả nhẽ đây là hy vọng để thoát khỏi các quy tắc?"
Mắt Trương Văn Đạt chợt bừng sáng. Cậu lại một lần nữa nhìn thấy hy vọng!
Gã thỏ không thể vô duyên vô cớ đưa cho mình tấm phiếu này được. Có lẽ đây mới là phần thưởng ẩn thực sự của gã!
Biết đâu thứ này có thể giải quyết được đại nạn hiện giờ của mình. Những quy tắc trên người, cậu không thể chịu đựng thêm một khắc nào nữa.
Trương Văn Đạt vui vẻ trở về nhà. Vừa đẩy cửa ra, cậu lập tức sững người. Trên bàn đặt một bát mì đã nguội ngắt từ bao giờ.
Liếc nhìn tấm rèm sau tủ quần áo, và hai đôi giày nam nữ đặt trước rèm, vẻ mặt Trương Văn Đạt dần lạnh đi.
Cậu im lặng đi đến bên ghế sô pha, ăn lấy ăn để bát mì một cách vội vã. Mì đã trương lên và hơi mặn, nhưng Trương Văn Đạt chẳng bận tâm, cậu cứ thể ăn từng miếng lớn.
"Khụ~" Một tiếng ho vang lên từ sau tấm rèm. Trương Văn Đạt đang nhai nhồm nhoàm bỗng khựng lại. Cậu lại liếc nhìn tấm rèm đó một lần nữa rồi tiếp tục ăn.
Lấp đầy cái bụng đói, Trương Văn Đạt nhanh chóng rửa bát, vệ sinh cá nhân qua loa rồi leo thẳng lên giường.
Có lẽ vì hôm nay quá mệt, lại xảy ra quá nhiều chuyện, nên chẳng mấy chốc Trương Văn Đạt đã chìm vào giấc ngủ. Căn phòng không lớn khẽ khàng vang lên ba nhịp thở đều đều.
Ngày hôm sau, Trương Văn Đạt cố tình thức dậy rất muộn. Khi cậu mở mắt ra lần nữa, căn nhà cũ kỹ chật chội chỉ còn lại một mình cậu.
Trương Văn Đạt ngáp dài rồi ngồi dậy, mặc quần áo xong liền vội vã chạy ra ngoài, trong tay nắm chặt tấm phiếu mà gã thỏ đã đưa.
Cậu không biết thứ này là gì, nhưng Trương Văn Đạt luôn cảm thấy gã thỏ chắc sẽ không lừa mình.
"Vả lại, hôm qua là thứ Sáu, hôm nay là thứ Bảy, không cần đi học. Có hai ngày để mình xử lý cái hình phạt quy tắc trên người." Trương Văn Đạt vừa đi vừa nghĩ.
Đi được một đoạn, Trương Văn Đạt bị một mùi thơm lạ hấp dẫn. Nhìn sang bên kia đường, cậu thấy một hàng bán quẩy, những thanh quẩy vàng óng đang không ngừng lật mình trong chảo dầu sôi, phát ra tiếng “xèo xèo”.
"Chủ quán, cho một cái quẩy." Vì chưa ăn sáng, Trương Văn Đạt lên tiếng.
"Có ngay! Một xu!"
Trương Văn Đạt vừa nhai miếng quẩy giòn rụm thơm phức, vừa đi vừa thầm nghĩ: “Cũng được, vật giá ở nơi này cũng không quá cao.”
Không biết có phải do vóc người nhỏ lại hay không, mà Trương Văn Đạt luôn cảm thấy chiếc quẩy hôm nay vừa to vừa dài.
Ngay khi cậu ăn được nửa cái, một bóng đen đột nhiên từ trong bụi cỏ bên cạnh nhảy ra khiến mắt cậu khựng lại. Cái bóng đen đó trông quen quá.
Miệng ngậm quẩy, cậu tiến về phía bụi cây bên đường. Đi được khoảng một phút, Trương Văn Đạt bắt gặp một bóng dáng quen thuộc. Là con mèo đen! Con mèo đen ở Cung Thiếu Nhi!
Cậu còn chưa kịp gọi đã thấy con mèo đen đó nhe răng gầm gừ về phía một chiếc xe van đang lao nhanh qua, rồi nhanh chóng chạy về phía Công viên Nhân dân bên kia đường.
"Này! Đợi đã! Là tao đây!" Trương Văn Đạt gọi với theo sau, nhưng không biết con mèo đen có nghe thấy không, nó chạy như bay.
Ngay lúc Trương Văn Đạt tưởng mình lại sắp mất dấu, cậu thấy con mèo đó men theo một cột điện gần đó, nhanh chóng trèo lên cao.
Tầm mắt của Trương Văn Đạt dõi theo nó lên dần, và cuối cùng dừng lại ở một cái tổ chim khổng lồ trên cột điện.
Đó là một ngôi nhà trên cây vô cùng kỳ dị, cho dù ở trong thế giới quái đản này, nó vẫn cực kỳ dị.
Một chiếc mắc áo khổng lồ dài bảy tám mét làm khung xương, kết hợp với đủ loại rác thải khô trong thành phố tạo thành một ngôi nhà trên cây khổng lồ, nặng đầu nhẹ chân. Nói là nhà trên cây, thực chất trông giống một cái tổ chim hơn. Nhưng trong ngữ cảnh này, phải gọi là một cái tổ trên cột điện mới đúng.
Trong lúc Trương Văn Đạt đang ngây người nhìn ngôi nhà cây đó, thì thấy một bóng người mảnh mai chui ra từ bên trong. Đó là một cô gái, trông lớn hơn cậu vài tuổi. Mái tóc ngắn, một bên dài một bên ngắn, trông vô cùng tùy tiện. Làn da hơi ngăm đen vì cháy nắng điểm xuyết vài nốt tàn nhang.
Cô bé ăn mặc đơn giản, cả cánh tay phải được bao bọc bởi một chiếc bao tay da thú. Quan trọng hơn là, Trương Văn Đạt thấy trên đỉnh đầu của cô bé lại có một chiếc tai mèo.
Trương Văn Đạt tưởng mình hoa mắt, nhưng khi dụi mắt nhìn lại, cậu phát hiện ngoài đôi tai người bình thường, trên đầu đối phương quả thực có một chiếc tai mèo.
Trương Văn Đạt giờ mới muộn màng nhận ra, con mèo đen ban nãy đang nằm gọn trong lòng cô bé.
Khi Trương Văn Đạt nhìn thấy cô gái đó, cô bé cũng nhìn thấy cậu. Cô bé hơi nghiêng đầu nhìn về phía cậu rồi lại chui vào trong nhà cây. Ngay sau đó, một sợi dây thừng từ bên trong được thả xuống.
Trương Văn Đạt gãi đầu, nhưng nể mặt con mèo đen, cậu dùng hai tay nắm lấy sợi dây rồi trèo lên.
Khi Trương Văn Đạt chật vật mãi mới trèo lên được, cậu phát hiện bên trong không chỉ có một con mèo đen. Rảo mắt một lượt, ngôi nhà cây rộng vài mét vuông này toàn là những con mèo đen đang nô đùa ầm ĩ.
"Tôi có nghe Cục Than nhắc về cậu. Cảm ơn cậu đã cứu mạng nó." Cô bé lên tiếng, giọng nói non nớt lại lẫn chút khàn đặc khói thuốc.
Chưa đợi Trương Văn Đạt mở miệng, đối phương đã chìa một tay về phía cậu. "Tôi tên Tống Kiến Quốc, cậu có thể gọi tôi là Kiến Quốc. Cậu tên gì?"
Trương Văn Đạt thoáng do dự nhìn bàn tay đối phương đưa ra. Cô gái này toát ra một thứ khí chất áp đảo mạnh liệt khiến cậu không mấy dễ chịu.
Nhà sách Tân Hoa (新华书店): Chuỗi nhà sách quốc doanh lớn nhất và lâu đời nhất tại Trung Quốc, có mặt ở hầu hết các địa phương. Có thật ngoài đời.