Cựu Vực Quái Đản

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

278 1080

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

(Đang ra)

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

toshizou

Giờ thì Yotsuba chỉ còn một lựa chọn: giữ kín chuyện "hẹn hò hai nơi" đầy tai hại này, và cố hết sức khiến cả hai cô bạn gái của mình được hạnh phúc nhất có thể!

10 31

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

528 903

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

9 40

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

29 121

Tập 01: - Chương 017: Tiền

“Thật sao?”

Trương Văn Đạt thoáng ngạc nhiên nhìn gã thỏ trước mặt, không ngờ lại có thu hoạch bất ngờ.

Tuy nhiên, ngẫm lại cũng đúng. Dẫu sao đi nữa, nếu nhiều đứa trẻ như vậy gặp chuyện, thằng cha này chắc chắn sẽ bị liên lụy. Mình cũng coi như đã giúp gã giữ được công việc, cảm ơn mình là phải rồi.

“Gã sẽ tặng mình phần thưởng gì nhỉ?” Trương Văn Đạt không khỏi tò mò suy tưởng. Trong thế giới kỳ quái này, dù có xuất hiện những thứ hoang đường hơn nữa dường như cũng chẳng có gì lạ.

Rõ ràng, gã thỏ không biết được tâm tư của Trương Văn Đạt, tiếp tục nói: “Nhưng giờ đã muộn lắm rồi, để thầy đi thu dọn đồ đạc trước, cho các bạn khác về ngủ nhé? Lát nữa phần thưởng sẽ đưa riêng cho trò, để tránh các bạn khác cảm thấy bất công.”

Nói rồi, gã thỏ không đợi Trương Văn Đạt trả lời, liền quay người tiến về phía trước.

“Đồ đạc?” Sau đó, Trương Văn Đạt thấy các bạn học khác đang lấy hết đồ trong cặp ra. Đó là những thứ được thu thập trong Cung Thiếu Nhi bằng đủ loại vật chứa, trong đó có cả những quân cờ trắng trong phòng Cờ Vây.

Gã thỏ lấy từng hộp giày từ đống đồ lặt vặt bên cạnh, và bắt tay vào thu nhận đồ từ tay từng học sinh một.

Nhìn thấy cảnh này, Trương Văn Đạt mới nhớ ra, đám người bọn họ đến Cung Thiếu Nhi là có nhiệm vụ.

“Nói mới nhớ, mình hình như cũng có một ít.” Trương Văn Đạt vừa nói vừa đặt cặp sách xuống đất, từ bên trong lôi ra túi ni lông đựng đầy quân cờ trắng.

So với các bạn học khác, rõ ràng số quân cờ trắng của cậu là nhiều nhất.

“Mà này, nếu quân cờ đen là mắt của Cung Thiếu Nhi, vậy quân cờ trắng là gì? Lấy hết đi chắc sẽ không ảnh hưởng gì đâu nhỉ?” Trương Văn Đạt có chút lo lắng cho Cung Thiếu Nhi.

Tổng cộng cũng không có bao nhiêu học sinh xếp hàng, rất nhanh đã đến lượt Trương Văn Đạt.

Khi trông thấy túi ni lông trong tay Trương Văn Đạt, thầy giáo thỏ thoáng lộ vẻ kinh ngạc, ngữ điệu không kìm được mà cất cao lên một xíu. “Nhiều vậy sao? Toàn bộ đều là trò thu thập được à? Quá ư là giỏi.”

Trương Văn Đạt không đáp lời. Trước khi vào Cung Thiếu Nhi, cậu vẫn còn nhớ là có nói thứ này cũng có phần thưởng.

Ngay sau đó, cậu thấy gã thỏ đưa tay ra nhận lấy túi quân cờ trắng rồi thò tay vào túi của bộ đồ thú bông, móc ra một tờ tiền giấy năm hào nhàu nhĩ đưa cho Trương Văn Đạt.

Trương Văn Đạt chết lặng nhìn tờ năm hào rồi lại ngẩng đầu nhìn gã thỏ trước mặt, cứ như thể đang dòm ông sếp đáng ghét ngày xưa của mình vậy.

Thứ mình phải ngậm đắng nuốt cay mới tìm được, kết quả chỉ nhận được năm hào?! Gã thỏ này không biết làm gì khác ngoài lùa gà à?

“Tí, mày mau cầm lấy đi, năm hào có thể mua được hai cây kẹo mút đấy.” Nghe thấy lời của thằng Mập bên cạnh, tâm trạng bất mãn trong lòng Trương Văn Đạt mới vơi đi đôi chút.

Chỉ cần có thể đổi lấy kẹo là được. Tính ra, cây kẹo mút bình máu lớn có thể chữa lành vết thương có giá là hai hào năm xu một cây. Trương Văn Đạt bắt đầu có cái nhìn sơ bộ về giá cả và tiền tệ của thế giới kỳ lạ này.

“À phải rồi, mình còn thừa chút này.” Trương Văn Đạt vừa nói, vừa lấy ra chai đựng niềm vui thể lỏng từ trong cặp. Vốn dĩ một chai đầy ắp đã bị cậu uống quá nửa, chỉ còn lại một phần tư.

Song, với thái độ “muỗi nhỏ cũng là thịt”, Trương Văn Đạt đưa cho gã thỏ trước mặt.

Gã thỏ hơi ngạc nhiên nhận lấy rồi mở nắp chai đặt cạnh cái miệng ba mảnh của mình hít hà một hơi. Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của Trương Văn Đạt, gã trả lại cho cậu. “Cái này trò tự uống đi.”

“Tại sao ạ? Các thầy không cần thứ này sao?” Trương Văn Đạt rất lấy làm ngạc nhiên trước phản ứng của đối phương.

“Niềm vui thể lỏng phải được thu hoạch khi người ta thực sự vui vẻ. Nếu trò đi tìm niềm vui với một trái tim vụ lợi, trò sẽ không tìm thấy niềm vui đâu.”

“Còn có chuyện như vậy nữa à?” Trương Văn Đạt mở to mắt nhìn gã thỏ một cách khó tin. Đôi khi cậu thật sự chẳng hiểu nổi logic của thế giới này.

Nhưng đột nhiên, cậu lại nghĩ thông suốt một logic khác. “Vậy nên các thầy mới đặc biệt tìm học sinh để đến Cung Thiếu Nhi vui chơi? Chỉ có bọn chúng mới có thể tìm thấy niềm vui thể lỏng đích thực?”

Gã thỏ chỉ khẽ cười, đưa tay vỗ mạnh lên đầu Trương Văn Đạt một cái rồi tiếp tục công việc của mình.

Bị vỗ vào đầu đến phát đau, Trương Văn Đạt lùi lại vài bước, ôm đầu nhìn gã thỏ đi thu gom đồ trong tay các bạn học khác, thỉnh thoảng còn cho một hào, hai hào.

Giây phút này, trong lòng cậu chỉ có một ý nghĩ. Ấy là kế hoạch độc quyền ngành công nghiệp kẹo mút của cậu đã hoàn toàn phá sản. Học theo ông sếp của mình, tìm một đám sinh viên đại học làm thực tập sinh ở thế giới này là không khả thi, e rằng niềm vui thể lỏng mà họ thu thập được đều sẽ có vị đắng.

Cậu lắc lắc chai niềm vui thể lỏng trong tay, có chút không cam lòng nghĩ: “Tại sao lại không thu chứ? Rõ ràng cũng có tác dụng mà, uống vào cũng có thể vui vẻ.”

Giơ chai lên soi trước ánh đèn mà ngắm nghía, Trương Văn Đạt lại đưa chai dịch lỏng nhỏ này cho con mèo đen trên vai trái mình, “Mày uống không?”

Con mèo đen nhỏ nhắn ghé lại gần, dùng cái mũi đen ngửi ngửi, sau đó vẻ mặt chê bai giơ chân lên vỗ bôm bốp mấy cái.

“Được thôi, mấy người đều không cần, không cần thì tao tự giữ lại dùng làm thuốc giảm đau vậy.” Trương Văn Đạt với nỗi bất bình vì thành quả lao động của mình không được coi trọng, lại cất chai niềm vui thể lỏng vào trong cặp.

Có chút mệt mỏi, cậu ngồi xuống đất, nhìn con mèo đen trên vai mình. “Này, rốt cuộc mày là thứ gì? Tại sao lại xuất hiện trong Cung Thiếu Nhi?”

Con mèo đen vểnh tai, song không phản ứng gì.

“Nếu đã không bị Lão Đinh ảnh hưởng, vậy thì mày hẳn không phải là sinh vật bản địa trong Cung Thiếu Nhi, đúng không? Bằng không thì trước mắt tao, mày ít nhất cũng phải là cái giẻ lau bảng hoặc cái thùng rác mới phải.” Trương Văn Đạt đưa ngón tay ra nhẹ nhàng gãi cằm chú mèo.

Con mèo đen lập tức nheo mắt lại, hơi ngẩng đầu, khẽ ngẩng đầu phát ra tiếng gừ gừ trong họng.

“Trông mày khá hiểu về Cung Thiếu Nhi nhỉ, mày có hay đến không?” Trương Văn Đạt lại hỏi: “Hay là tao nuôi mày nhé? Đến nhà tao đi? Nhà tao tuy không lớn, nhưng nuôi một con mèo chắc vẫn đủ.”

Đột nhiên, cơ thể con mèo đen căng cứng. Như thể cảm nhận được điều gì đó, đôi tai nó dựng đứng lên, liên tục xoay chuyển.

Không kịp để Trương Văn Đạt phản ứng, con mèo đen đã dùng sức đạp mạnh lên vai Trương Văn Đạt rồi hóa thành một vệt tàn ảnh, men theo những bậc thang đi lên và biến mất trước mặt mọi người.

Nhìn con mèo đen một đi không ngoảnh lại, Trương Văn Đạt không kìm được có chút hụt hẫng trong lòng. Lời đề nghị nhận nuôi của mình vậy mà lại bị một con mèo từ chối một cách phũ phàng.

“Tí, tụi tui về đây! Mai gặp lại!” Cùng với việc các bạn học khác lục tục rời đi, cả tầng hầm trở nên trống trải đáng kể.

Khi thấy mấy gã chuột chũi cũng đã đi, chỉ còn lại mình và gã thỏ, không gian trống trải và lạnh lẽo khiến cậu bất giác thấy rợn người.

Cậu nhìn con thú bông thỏ đang sắp xếp hàng hóa, nghĩ đến việc đối phương nói muốn thưởng riêng cho mình, tim cậu không khỏi thắt lại. Thằng chả sẽ không phải là nói xạo đấy chứ?