Cựu Vực Quái Đản

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

278 1081

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

(Đang ra)

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

toshizou

Giờ thì Yotsuba chỉ còn một lựa chọn: giữ kín chuyện "hẹn hò hai nơi" đầy tai hại này, và cố hết sức khiến cả hai cô bạn gái của mình được hạnh phúc nhất có thể!

10 31

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

528 903

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

9 40

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

29 121

Tập 01: - Chương 016: Về Nhà

Khi đến gần bức tranh, nỗi sợ hãi và cơn đau lần nữa trỗi dậy trong đầu cậu. Hai luồng cảm xúc khác biệt không ngừng cuộn trào và đan xen trong lòng Trương Văn Đạt, khiến cậu sống dở chết dở, đau đớn đến mức quỵ một gối xuống đất.

Thấy Trương Văn Đạt như vậy, con mèo đen bên cạnh nhảy lên vai cậu, định thay cậu vươn móng vuốt ra xé nát cả bức tranh.

“Khoan đã! Để tao, tao có thể...”

Trương Văn Đạt đứng dậy trở lại. Cậu dùng hai ngón tay kẹp lấy vết rách của bức tranh, nỗi sợ hãi trong lòng bắt đầu tăng lên.

Nhưng cậu không hề dừng tay, mà còn tăng thêm lực. Dưới ánh mắt trừng trừng của Trương Văn Đạt, bức tranh ấy dần dần bị xé toạc.

Cùng với tiếng xé rách, cả nền đất bắt đầu rung chuyển dữ dội, ánh đèn nhấp nháy liên hồi, cả ngôi nhà như thể sắp sụp đổ.

Sợ hãi, tuyệt vọng và bi thương, đủ loại cảm xúc không ngừng bùng lên trong lòng Trương Văn Đạt, cậu như đã nhớ ra điều gì đó.

Ngay lúc Trương Văn Đạt sắp sửa xé bức tranh này thành hai nửa, cậu bỗng dừng lại. Cậu nhìn bức tranh, ấp a ấp úng nói: “Không đúng, thiếu một loại cảm xúc. Tại sao mày không hận tao? Mày đáng lẽ phải hận tao chứ. Tại sao?”

Trương Văn Đạt cứ thế ngẩn người nhìn bức tranh trước mắt. Dần dần, trên tờ giấy này, cậu nghe thấy tiếng lách cách khi chơi cờ vây, tiếng cười nói rộn rã của trẻ con, ngửi thấy mùi mực của bút lông, và mùi vị đặc trưng của keo dán và sơn dầu.

Dần dà, một luồng cảm xúc mới nảy sinh. Ấy là một thứ cảm xúc chưa từng có trước đây, một thứ cảm xúc mà Trương Văn Đạt vô cùng xa lạ.

Đúng lúc cậu đưa ngón tay ra chạm vào vết rách đó, Trương Văn Đạt chợt cảm thấy nỗi sợ hãi trong lòng bỗng dưng biến mất. Thay vào đó là một cảm giác uất nghẹn mãnh liệt tựa thủy triều trào dâng trong lòng cậu.

Mình nào đã làm gì đâu, cớ sao cứ muốn làm tổn thương mình?

Một loạt hình ảnh bị người khác đả thương một cách vô cớ lần lượt hiện lên trong đầu Trương Văn Đạt.

Những cảm xúc khác, cậu đều có thể chống lại, nhưng thứ cảm giác uất nghẹn này dường như có thể khơi dậy sự đồng cảm trong lòng cậu, khiến cậu không tài nào xuống tay được.

Giờ phút này, cậu cảm thấy Cung Thiếu Nhi này không phải là một con quái vật dưới lòng đất nào cả. Nó chính là mình. Nó có những trải nghiệm giống hệt mình!

“Chả nhẽ mình đã đoán sai? Chả nhẽ mình lại sai rồi ư?” Tâm trí Trương Văn Đạt lúc này vô cùng rối bời. Dường như cậu lại dùng ác ý lớn nhất để suy đoán người khác. Gã thỏ là vậy, Cung Thiếu Nhi cũng vậy.

Cậu không biết mình có đúng không, nhưng cậu muốn cho đối phương một cơ hội, cũng như cho chính bản thân mình ngày xưa một cơ hội.

“Tao... tao không muốn giết mày. Bọn tao muốn về nhà, hiểu không? Bọn tao muốn về nhà.” Trương Văn Đạt một tay vuốt ve vết thương của bức tranh, bắt đầu bình ổn tâm trạng, bắt đầu truyền đi khát khao được về nhà, mang theo tâm trạng khẩn thiết của các bạn học khác, đến cho Cung Thiếu Nhi.

Khi cậu dứt lời, cậu cảm nhận được một luồng cảm xúc khác trong lòng mình dần lắng xuống, và lại lần nữa cộng hưởng với cậu. Tâm trạng cả hai, vào giây phút này, từng chút một hòa quyện, cùng chia sẻ một sự khẩn thiết chung.

“Bọn tao muốn về nhà, đưa bọn tao về nhà được không? Đưa bọn tao về nhà, bọn tao về nhà rồi thì mày cũng có thể về nhà.” Trương Văn Đạt không ngừng nói.

Ngay khi Trương Văn Đạt toàn tâm toàn ý lặp đi lặp lại những lời ấy, cậu cảm thấy nỗi khát khao trong lòng bắt đầu chuyển dời, từ từ ngưng tụ trên cẳng tay cậu.

Trương Văn Đạt cúi đầu nhìn, thấy vệt đỏ chỉ còn lại chút xíu. “Mày muốn cái này à?”

Cậu vừa dứt lời, một nỗi khát khao mãnh liệt tức thì tuôn trào.

“Nhưng... cái này, tao làm sao đưa cho mày được?” Trương Văn Đạt nhìn bức tranh trước mặt, khựng lại trong thoáng chốc. Rồi như sực nghĩ ra điều gì đó, cậu dùng ngón tay ấn mạnh vào chút màu đỏ còn sót lại.

Cùng với cơn đau, một vệt đỏ rỉ ra từ cánh tay cậu, hiện lên trên đầu ngón tay.

Trương Văn Đạt nhấc đầu ngón tay có vệt đỏ, nhẹ nhàng bôi lên vết rách trên bức tranh. Khi cậu từ từ vuốt dọc theo vết rách, vết rách một cách thần kỳ đã được vá lại từng chút một.

Với việc vết rách được vá lại, mặt đất gồ ghề lại trở nên bằng phẳng, ánh đèn tức thì sáng bừng, thậm chí cả quả địa cầu và cây thước tam giác phía sau cũng được khôi phục lại.

“Còn có thể dùng như vậy sao?” Trương Văn Đạt bàng hoàng nhìn mọi thứ trước mắt. Chẳng lẽ Cung Thiếu Nhi đã chết này có thể sống lại là nhờ vệt đỏ trên tay cậu sao?

Xem ra vệt đỏ trên tay cậu ngoài việc tăng cường sức mạnh thì còn có những năng lực khác.

Giây tiếp theo, Cung Thiếu Nhi đột ngột rung lắc một cái, ngay sau đó một cảm giác như đi thang máy chợt xuất hiện. Trương Văn Đạt tức thì vui mừng khôn xiết. Đang đi lên! Nó đang đi lên!!

“Cảm ơn, cảm ơn!” Trương Văn Đạt một tay vuốt ve bức tranh của Cung Thiếu Nhi, nói với vẻ đầy cảm kích.

Thước tam giác, quả địa cầu và tượng thạch cao đến bên Trương Văn Đạt, nhảy múa vui vẻ xung quanh cậu.

Trương Văn Đạt mỉm cười, cậu có thể cảm nhận được cảm xúc của nó. Nó muốn đưa bọn họ về nhà. Đây là thật, cảm xúc không thể lừa dối ai.

Cùng với việc không ngừng đi lên, nhiệt độ oi bức cũng đang dần giảm xuống. Tốc độ quá nhanh, đến nỗi Trương Văn Đạt phải bảo Cung Thiếu Nhi đi chậm lại một chút, để tránh các bạn học khác bị bệnh giảm áp.

Thằng Mập không có ở bên cạnh, Trương Văn Đạt không biết đã qua bao lâu. Tuy nhiên khi cậu bỗng cảm thấy hô hấp đặc biệt dễ chịu, cậu lập tức hiểu ra, một phận nào đó của Cung Thiếu Nhi đã tiếp xúc với bề mặt, oxy bên ngoài đã tràn vào rồi!

Trương Văn Đạt cuống quýt đẩy cửa phòng ra, dẫn theo con mèo đen đi ra ngoài, kích động không thôi lay tỉnh những đứa bạn. “Dậy đi! Dậy mau!! Chúng ta về rồi!”

Khi Trương Văn Đạt dẫn các bạn học trở lại hành lang, và nhìn thấy cánh cửa gỗ quen thuộc, gần như tất cả mọi người đều reo hò.

Thấy mình thực sự đã trở về, Trương Văn Đạt, người vừa thoát chết, đứng ở ngưỡng cửa ngoái nhìn lại Cung Thiếu Nhi. “Cảm ơn. Cảm ơn!”

“Bất kể mày là gì, nhưng cảm ơn nhé. Tạm biệt, không đúng, không thể 'tạm biệt', 'tạm biệt' có nghĩa là mày chết rồi. Thôi thì, bái bai nhé.”

Nói rồi, Trương Văn Đạt quay người dẫn các bạn học rời khỏi Cung Thiếu Nhi này. Chuyến đi Cung Thiếu Nhi đầy kinh hoàng cuối cùng cũng đã kết thúc.

Khi Trương Văn Đạt dẫn những đứa bạn ra ngoài, liền thấy người gọi là thầy giáo thỏ đang cùng mấy con thú bông chuột chũi có vẻ đang bàn bạc chuyện gì đó.

Những đứa bạn thấy cảnh này liền kích động nhào tới, vây quanh thầy giáo thỏ líu lo không ngớt.

Nhìn con thỏ bông ở đằng xa đang không ngừng đối phó với các bạn học khác, Trương Văn Đạt bỗng cảm thấy đối phương dường như cũng không đáng sợ đến thế.

Dưới sự kể lể ríu rít của các bạn học khác, gã thỏ và chuột chũi đã hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện.

Sau đó, Trương Văn Đạt thấy gã thỏ đi về phía mình, “Cảm ơn trò, nhóc à. Trò đã cứu mọi người. Trò là một đứa trẻ ngoan.”

Song, nhìn gã thỏ trước mắt, Trương Văn Đạt không khỏi nhíu mày. Gã thỏ này thật sự là thầy giáo thỏ lúc trước ư? Sao giọng nói không có tiếng nhiễu của băng cassette nữa?

Thế nhưng, câu nói tiếp theo của đối phương khiến Trương Văn Đạt ném mọi vấn đề trong đầu ra sau gáy.

“Trò đã giúp thầy cô một việc lớn. Đối với một học sinh ngoan như trò, thầy cô quyết định sẽ dành tặng cho trò một phần thưởng đặc biệt.”