Cựu Vực Quái Đản

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

278 1080

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

(Đang ra)

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

toshizou

Giờ thì Yotsuba chỉ còn một lựa chọn: giữ kín chuyện "hẹn hò hai nơi" đầy tai hại này, và cố hết sức khiến cả hai cô bạn gái của mình được hạnh phúc nhất có thể!

10 31

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

528 903

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

9 40

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

29 121

Tập 01: - Chương 008: Niềm Vui

Trương Văn Đạt tiếp tục lùng sục quân cờ trắng trong phòng cờ đầy bàn ghế. Tuy đã cho thằng Mập một nửa, nhưng chỉ chốc lát sau, túi ni lông đầu tiên của cậu đã đầy.

Cậu đã tìm ra quy luật. Về cơ bản, quân cờ trắng phần lớn đều dính ở góc trên bên trái của ngăn kéo, còn quân đen thì dính ở mặt trong của chân ghế.

Hơn nữa, nếu đã tìm ra một quân cờ trắng, thì xác suất tìm thấy thêm một quân nữa bên trái ngăn bàn là rất thấp.

Trương Văn Đạt ghi lại những kinh nghiệm này, chuẩn bị cho lần tới quay lại có thể áp dụng.

Khi chiếc túi thứ hai đầy được một nửa, hầu hết bàn ghế đều đã được lục lọi qua.

Cậu nhận định cứ tiếp tục mày mò ở đây chẳng còn thu hoạch được là bao. Vừa định kiểm tra lại một vài ngăn kéo ở góc, thì đột nhiên cậu dừng lại, ánh mắt dán chặt vào một chiếc ghế bên cạnh. Ở đó, cậu thấy có một quân cờ màu đen.

“Quân cờ đen? Có cần thu thập không? Lão Đinh không phải chỉ bảo thu thập quân cờ trắng thôi sao?”

Mãi quẩn quanh với suy nghĩ của mình, cậu chợt nhận thấy quân cờ vây đen ở đằng xa không biết từ lúc nào đã biến mất tăm, như thể thứ cậu vừa thấy chỉ là ảo giác.

“Cái quái gì thế này?” Trương Văn Đạt cau mày, mở lại cuốn Lão Đinh Dẫn Bạn Vui Chơi Cung Thiếu Nhi. Lật nhanh tới phần cuối của chương phòng cờ, cậu thấy một vài ghi chú về quân cờ đen.

“Các bạn nhỏ lưu ý nhé, các thầy cô ở Cung Thiếu Nhi chỉ thu mua quân cờ trắng, không cần quân cờ đen đâu nha. Nếu nhìn thấy quân cờ đen, xin hãy xem như nó không tồn tại.”

“1: Nếu bạn nhìn thấy quân cờ đen quá ba lần, xin hãy thông báo cho các bạn học khác và rời khỏi phòng cờ nhé.”

“2: Nếu quân cờ đen trên bàn nối thành một hàng năm quân trở lên, và trong phòng cờ bắt đầu vang lên tiếng động lạ, xin hãy dùng tốc độ nhanh nhất quay trở lại cửa chính và thông báo cho thầy giáo thỏ, rồi các bạn có thể về nhà sớm hôm nay để xem phim hoạt hình rồi!”

Đọc đến đây, trái tim đã nhảy lên cổ họng của Trương Văn Đạt mới dần hạ xuống. Giờ thì cậu có thể chắc chắn một trăm phần trăm rằng Cung Thiếu Nhi mà Tiểu Minh năm xưa đến không đời nào như thế này.

Tuy giọng điệu của Lão Đinh rất dí dỏm, nhưng cậu chẳng thấy cuốn cẩm nang này có tí hài hước nào. Nơi này đích thị có vấn đề, chắc chắn ẩn chứa nguy hiểm.

“Vậy... rốt cuộc chúng ta đến đây để làm gì?” Cậu đưa mắt nhìn đám bạn đang cặm cụi tìm quân cờ, thầm nghĩ.

Mấy đứa vô tư lự như thằng Mập có lẽ không nhận ra, nhưng cậu thì thấy rõ mấy quy tắc này có gì đó không ổn.

Cái gọi là “về nhà sớm”, nói trắng ra, chính là sự xuất hiện của 5 quân cờ đen báo hiệu một chuyện rất tệ sắp xảy ra, nên mới bảo họ về sớm.

Chuyện gì thì không biết, nhưng ắt hẳn chẳng phải điều tốt lành gì.

Nhìn từ việc mình chỉ nghỉ học mà đã bị quy tắc phạt nặng đến vậy, lỡ như không tuân thủ quy tắc của Cung Thiếu Nhi, nói không chừng tính mạng còn khó giữ.

“Ác thật chứ, một nơi nguy hiểm như vậy mà lại để một đám trẻ con đến? Chả nhẽ không sợ gặp chuyện sao? Người lớn trong nhà không lo lắng à? Hay là đối với người dân thế giới này đây chỉ là chuyện thường ngày ở huyện?” Trương Văn Đạt thầm nghĩ trong lòng.

Giờ khắc này cậu đã thu dọn đồ đạc xong xuôi, không định tìm nữa, chen thẳng ra cửa phòng cờ, sẵn sàng rút lui bất cứ lúc nào nếu tình hình không ổn.

Nơi này quả thực nguy hiểm, nhưng may mắn là sự nguy hiểm ở đây vẫn tuân theo logic.

Trong lúc Trương Văn Đạt thấp thỏm đợi chờ, thời gian cứ trôi qua từng chút một. Lần thứ hai nhìn thấy quân cờ đen, tim cậu lập tức thắt lại, nửa bàn chân đã nhích ra ngoài hành lang.

Tuy nhiên, thật may mắn là phần lớn quân cờ trắng ở đây đều đã bị Trương Văn Đạt gom hết. Các bạn học khác thấy chẳng còn thu hoạch được gì nhiều, liền lục tục rời khỏi phòng cờ.

Khi thấy bạn học cuối cùng bước ra và cửa lớn khép lại, Trương Văn Đạt mới thở phào nhẹ nhõm, “May quá, ít nhất cửa ải này tạm tính là đã vượt qua.”

Cậu kéo tay phải của Phan Đông Tử, nhìn chiếc đồng hồ nhựa của nó, phát hiện bây giờ mới chỉ 2 giờ chiều.

Cung Thiếu Nhi đóng cửa lúc 6 giờ, tức là cậu còn phải ở đây 4 tiếng nữa. Giây phút này, Trương Văn Đạt cuối cùng cũng đã nếm trải cảm giác sống một ngày dài tựa một năm.

Tiếp đó, đám bạn đều chia thành từng nhóm nhỏ, tản ra các phòng khác nhau, về cơ bản là ai chơi thân với ai thì đi cùng người đó. Điều này khiến Trương Văn Đạt khá khó xử.

Đúng lúc này, thằng Mập đứng ở cửa phòng Mô Hình Hàng Không ở góc rẽ phía xa vẫy tay với Trương Văn Đạt. “Tí, lại đây! Mau lại đây! Chỗ này vui hơn!”

Trương Văn Đạt nghĩ một lát rồi nhanh chóng đi tới. Thằng chả đã từng đến đây, lại có mối quan hệ không tệ với mình, vậy chắc đi theo nó cũng sẽ an toàn.

Khi họ bước vào phòng Mô Hình Hàng Không, liền thấy đủ loại máy bay nhỏ treo lủng lẳng trên trần bằng những sợi dây.

“Tí! Ông mau nhìn cái kia kìa!”

Trương Văn Đạt thấy Phan Đông Tử chỉ vào một chiếc Boeing B737 thân hẹp một lối đi, khoa chân múa tay nói: “Cái máy bay nhỏ này tui thấy rồi! Có lần tui đang học bài ở ban công, nó từ tầng 4 nhà đối diện bay sang nhà tui đấy.”

“Lúc đó tui mừng lắm! Định lấy lồng bắt lại, tiếc là cuối cùng bị chị tui cầm chổi đuổi mất.”

“Thế à? Vậy nhà ông rộng phết nhỉ.” Trương Văn Đạt đã chẳng còn tâm trí để nghe mấy lời lảm nhảm của thằng bạn nữa. Cậu cúi đầu lật cuốn cẩm nang Cung Thiếu Nhi ra, bắt đầu tra cứu quy tắc của phòng Mô Hình Hàng Không.

So với việc chiếc máy bay nhỏ có thể bay vào phòng khách đó rốt cuộc là gì, cậu giờ quan tâm hơn đến việc mình sẽ thu thập thứ gì ở đây, và có những nguy hiểm nào.

“Khỏi cần xem cái đó đâu, cái này tui rành lắm! Chỗ này tui đến mấy lần rồi!” Thằng Mập vừa nói vừa kéo Trương Văn Đạt vào trong.

Tuy nhiên, nó không chạm vào những mô hình máy bay hay quả địa cầu lớn giữa phòng, mà đến bên bức tường ngả màu vàng, áp sát vào tường rồi ngửa cổ nhìn lên.

Rồi như thể đã trông thấy gì đó, nó vẫy tay rối rít với Trương Văn Đạt, “Chai! Mau đưa chai đây.”

Sau khi nhận lấy một chiếc chai thủy tinh trong suốt từ người bạn đồng hành, Phan Đông Tử liền nhón chân lên, áp miệng chai vào tường, giơ lên cao.

Trương Văn Đạt còn đang lơ mơ chưa hiểu thằng bạn làm gì, thì thấy một ít dịch lỏng màu vàng nhạt thấm qua bức tường, chảy vào trong chai.

Phan Đông Tử lắc qua lắc lại, dịch lỏng rất nhanh đã phủ kín đáy chai.

Mệt đến mồ hôi nhễ nhại, nó đưa chai cho Trương Văn Đạt nói: “Nè! Uống chút đi, đồ tốt đấy nhá!”

“Không uống đâu.” Nhìn thứ dịch lỏng có vẻ lẫn tạp chất đục ngầu, Trương Văn Đạt vội lắc đầu. Mình có phải người Ấn Độ đâu mà cái gì cũng nhét vào miệng được.

“Ngon lắm, thật đấy, trước đây ông có phải chưa từng uống đâu.” Nói rồi, Phan Đông Tử liền đưa miệng chai lên môi nhấp một ngụm nhỏ, trên mặt lập tức nở một nụ cười hạnh phúc.

“Đây là cái gì?” Trương Văn Đạt vừa dứt lời, một vết sẹo tức thì xuất hiện trên lưng cậu, đau đến mức cơ thể cậu không khỏi căng cứng. “Đệt!”

Thằng Mập cười tủm tỉm, lại lần nữa đưa chai đến trước mặt Trương Văn Đạt.

“Đây là niềm vui, niềm vui thể lỏng. Cây kẹo mút vị cam ông vừa ăn cũng có pha thứ này.”