“Niềm vui… thể lỏng?” Trương Văn Đạt trợn tròn mắt nhìn thứ dịch lỏng đục ngầu trước mặt. “Cảm xúc như niềm vui mà cũng có thể tồn tại ở thể lỏng được ư?”
Mặc dù ở thế giới này cậu đã chứng kiến đủ thứ kỳ quái, nhưng niềm vui thể lỏng thì quả thực quá đỗi hoang đường.
Trương Văn Đạt bàng hoàng đánh giá thứ dịch lỏng trong chai, cẩn trọng suy nghĩ một lát rồi khẽ nhấp một ngụm. Ngay lập tức, cậu cảm thấy một luồng cảm xúc hạnh phúc xua tan mọi lo âu trong lòng.
“Thật sự là niềm vui thể lỏng ư?!” Nhìn chút dịch lỏng đục ngầu còn sót lại trong chai, giờ phút này cậu vô cùng chấn động.
“Thế nào? Tui đã bảo không lừa ông mà.” Thấy vẻ mặt của Trương Văn Đạt, thằng Mập đắc ý nói.
Trương Văn Đạt nhận lấy chai từ thằng Mập, có phần căng thẳng hỏi: “Ông đợi chút, đợi chút, ông chắc chắn đây là niềm vui thể------”
Cậu hỏi được nửa chừng thì buộc phải dừng lại, sau đó lại mở miệng nói: “Tại sao niềm vui thể lỏng lại thấm ra từ tường của Cung Thiếu Nhi------”
Lời vừa đến miệng thì cơn đau bỏng rát trên lưng lại ép cậu phải ngậm chặt miệng.
“Mẹ kiếp, thế này khó chịu quá!” Trương Văn Đạt siết chặt chai thủy tinh, mặt đỏ bừng vì kìm nén.
“Tí, ông sao thế? Không sao chứ?” Phan Đông Tử tò mò nhìn Trương Văn Đạt có vẻ kỳ quặc.
Trương Văn Đạt hít sâu một hơi, xua tay, quay đầu đi. “Không sao!”
“Quy tắc kia, mi cứ chờ đấy. Đợi ta ra ngoài, ta nhất định sẽ tìm cách giải quyết cái thứ phiền phức nhà mi.”
Trương Văn Đạt lầm bầm chửi rủa, cầm chai trong tay hứng niềm vui thể lỏng trên tường.
Ngay lúc Trương Văn Đạt đang thầm tính toán xem sau khi ra ngoài sẽ giải quyết thế nào, nhìn từng giọt dịch lỏng được thu gom vào trong chai, bỗng dưng trong cái đầu “nô lệ tư bản” của cậu lóe lên một ý nghĩ.
“Mình thế này có được coi là đã nắm giữ bí quyết sản xuất kẹo mút rồi không? Vậy có nghĩa là chỉ cần mình học được cách làm kẹo mút, mình muốn làm bao nhiêu thì làm bấy nhiêu?!”
“Vậy nếu kẹo có thể chữa lành vết thương, thì có phải mình chỉ cần làm đủ nhiều kẹo, là có thể triệt tiêu mọi hình phạt của quy tắc chăng?” Giờ phút này, mắt Trương Văn Đạt tức thì sáng rực lên.
Cậu không quên bẫng rắc rối lớn nhất của mình hiện tại là gì, đó chính là hình phạt quy tắc trên người cậu. Đây mới là chuyện tối quan trọng hiện giờ.
Cậu lẽo đẽo theo sau đám học sinh này đến cái chốn quái quỷ này để làm gì, chẳng phải là sợ không đến sẽ bị quy tắc trừng phạt sao.
Vốn dĩ cậu định đợi chuyện này qua đi rồi mới tìm cách giải quyết hình phạt quy tắc trên người mình, ai dè vô tình cắm liễu liễu lại xanh, đáp án vấn đề vậy mà cứ thế được đưa đến trước mặt cậu.
“Haha, quy tắc, thật không ngờ ta lại tìm được cách này để đối phó với mi!”
Trương Văn Đạt quyết định sau khi ra ngoài sẽ thử nghiệm một phen. Tuy không thể giải quyết triệt để, nhưng ít nhất cũng có thể dùng tạm thay thế. Có biện pháp tạm thời còn hơn không.
Thấy Trương Văn Đạt có chút trầm tư lật giở cuốn cẩm nang phòng Mô Hình Hàng Không, Phan Đông Tử có phần khó hiểu gãi đầu, cũng không nói gì nữa, tiếp tục thu thập niềm vui thể lỏng.
“Phòng Mô Hình Hàng Không thuộc hạng mục cao cấp của Cung Thiếu Nhi, các bạn học sinh đã tham gia câu lạc bộ xin hãy nâng cao cảnh giác nhé. Nếu nhận thấy tâm trạng của mình dấy lên những biến động cảm xúc ngoài tầm kiểm soát, xin hãy lập tức rời đi và báo cho thầy giáo.”
“Trong phòng Mô Hình Hàng Không, nếu thấy trên nền sàn xuất hiện khe nứt, xin hãy nhắc nhở các bạn học khác tránh rơi xuống nhé.”
Khi phát hiện hai tình huống này đều chưa xuất hiện, tạm thời an toàn, Trương Văn Đạt liền bắt tay vào việc, phát huy tối đa thực lực “Thần công 996” mà mình đã luyện. Chẳng mấy chốc, cậu đã thu được hơn nửa chai.
Còn Phan Đông Tử thì chỉ miễn cưỡng thu được một lớp mỏng dưới đáy chai. Tuy nhiên, nó lắc lắc cái chai, nghĩ ngợi một chút rồi cuối cùng đổ niềm vui thể lỏng trong chai của mình vào chai của Trương Văn Đạt. “Ông thích uống thì cho ông hết đấy.”
“Cảm ơn.”
“Không có gì. Tí, có phải ông đã xảy ra chuyện gì không?” Phan Đông Tử hiếm khi nghiêm túc nhìn Trương Văn Đạt hỏi.
Trương Văn Đạt nhìn nó có chút ngạc nhiên, không ngờ thằng bạn vô tư lự này lại có thể nhận ra tâm tư của mình.
“Rắc rối của tui, e là ông không giúp được đâu. Thứ nhất ông chưa chắc đã biết gì, thứ hai bây giờ tui không thể hỏi ông.” Nghĩ đến nỗi đau hành xác và sự giày vò nội tâm, lòng Trương Văn Đạt không khỏi khiếp sợ.
Giọng cậu có chút trầm xuống: “Chậc, tui cũng là người, tui cũng biết sợ đau. Cứ năm lần bảy lượt thế này, thật sự chịu không nổi nữa rồi. Cái cảm giác đó khó chịu lắm. Đừng bắt tui hỏi nữa, tui thật sự không muốn nếm trải lần nữa đâu.”
Thấy Trương Văn Đạt nói vậy, thằng Mập cũng không nói gì thêm. “Thế thì thôi vậy. Nhớ nhé, tui là anh em ông, có chuyện gì cứ tìm tui giúp đỡ.”
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, với sự giúp đỡ của thằng Mập, chẳng mấy chốc Trương Văn Đạt đã thu thập đầy một chai.
Trương Văn Đạt cẩn thận cất đi, dòm đồng hồ điện tử, phát hiện đã mất nửa tiếng rồi. “Khó thu thập thế sao? Hai người nửa tiếng mới được một chai, thế này thì sao mà đủ.”
“Hay là mình có thể thuê các bạn học làm công cho mình? Rồi mình làm ông chủ?” Gã đàn ông trung niên tâm tối Trương Văn Đạt thầm nghĩ.
Ngay lúc Trương Văn Đạt vừa định đậy nắp chai để cất vào cặp, thì đột nhiên chân cậu hẫng đi, cảm giác mất trọng lực ập đến, cơ thể lao thẳng xuống dưới.
Không biết từ lúc nào, trên mặt đất đã xuất hiện một khe nứt rộng nửa mét. Mắt thấy mình sắp rơi vào trong, vào thời khắc sinh tử, cậu dùng tốc độ cực nhanh duỗi thẳng hai tay, bám chặt lấy mép khe nứt, nhờ vậy mới không bị rơi xuống.
Vài giây sau, mặt đỏ bừng, cậu nghiến răng lấy hết sức bình sinh bò ra khỏi khe nứt, nằm vật trên đất thở hổn hển, “Đây... đây là hạng mục cao cấp à? Đệt, còn chơi trò đánh lén nữa? Mập, ông cũng không báo trước một tiếng.”
Thế nhưng, lời của Trương Văn Đạt lại không nhận được bất kỳ hồi đáp nào, điều này khiến tim cậu không khỏi nghẹn lại.
“Mập?!” Trương Văn Đạt nhìn quanh quất, song chỉ phát hiện ngoài việc trên đất có thêm vài khe nứt hình bán nguyệt ra, bóng dáng của Phan Đông Tử đã sớm biến mất không thấy đâu.
Khi trông thấy cảnh này, da đầu Trương Văn Đạt tức thì tê dại. Cậu tức tốc lao tới, tìm kiếm trên từng khe nứt.
Khi bắt gặp chiếc cặp sách màu xanh lá cây trong khe nứt, Trương Văn Đạt lúc này chẳng còn bận tâm đến chuyện gì đã xảy ra, liền định đút tay vô kéo. “Đừng sợ! Tui đến kéo ông đây.”
“Roẹt” một tiếng, cùng với tiếng da thịt bị xé toạc vang lên, một vết thương mới xuất hiện trên cổ tay Trương Văn Đạt.
Ngay khoảnh khắc Trương Văn Đạt đưa tay vào khe nứt,”soạt” một tiếng, cảm giác bất an quen thuộc tức thì trào dâng, ba vết sẹo hằn sâu lập tức phủ lên lưng cậu.
Cơn đau đột ngột khiến Trương Văn Đạt chới với rồi ngã vật ra nền đất, đau điếng đến suýt thì ngất lịm.
Khi Trương Văn Đạt gượng dậy, phát hiện vết thương không tăng thêm, cậu lập tức hiểu ra quy tắc đang ngăn cản cậu cứu Phan Đông Tử.
Sự thay đổi đột ngột khiến Trương Văn Đạt đứng chôn chân tại chỗ. Cậu nào ngờ được quy tắc này lại phi logic đến vậy, cấm cứu người khác cũng là một phần trong đó.
Nghe tiếng khóc nức nở bị đè nén vọng ra từ trong khe nứt, trong đầu Trương Văn Đạt lóe lên nỗi đau mà mình đã trải qua, thứ cảm xúc tiêu cực đến tuyệt vọng ấy.
Thế nhưng, cậu chỉ dừng lại một thoáng rồi lập tức cắn chặt môi, gắng sức đút tay vào trong, “Bám chắc vào!!”
Những thứ khác cậu có thể tuân thủ, nhưng điều này thì không, tuyệt đối không!
Trên mặt, trên tay Trương Văn Đạt tức thì xuất hiện chi chít những vết thương lớn nhỏ, và vẫn đang điên cuồng tích tụ không ngừng.
Giờ phút này, Trương Văn Đạt lại chẳng hề có chút sợ hãi, cậu liều mạng đút thẳng cánh tay vào trong khe nứt, cuối cùng cũng chạm vào người thằng Mập.
Song, giây tiếp theo, cùng với tiếng “rắc”, cánh tay Trương Văn Đạt thò vào khe nứt đã gãy gập thành hình chữ L.
Trương Văn Đạt đau đến mức cắn nát cả môi, nhưng khi cơn đau đạt đến cực hạn, trong lòng cậu tức thì trào dâng một nỗi phẫn uất không cam lòng.
“Đệt!! Ta trời sinh phản cốt! Mi không cho ta làm! Ta lại cứ thích làm đấy!!”
Theo tiếng gầm gừ của cậu, một luồng sáng đỏ lóe lên trên cánh tay. Cậu dốc toàn bộ sức lực, giật mạnh ra ngoài. Ngay lập tức, một lực cực lớn từ cánh tay truyền đến, kéo phăng Phan Đông Tử ra khỏi khe nứt như thể đang câu cá.
“996”: từ lóng chỉ chế độ làm việc từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, 6 ngày một tuần từ lóng chỉ chế độ làm việc từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, 6 ngày một tuần.