Cựu Vực Quái Đản

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

278 1080

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

(Đang ra)

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

toshizou

Giờ thì Yotsuba chỉ còn một lựa chọn: giữ kín chuyện "hẹn hò hai nơi" đầy tai hại này, và cố hết sức khiến cả hai cô bạn gái của mình được hạnh phúc nhất có thể!

10 31

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

528 903

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

9 40

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

29 121

Tập 01: - Chương 002: Bánh Bao

Khi những đốm nhiễu đen trắng của chiếc tivi tựa chất lỏng dính chặt lên cánh tay, cơn tê dại tức thì truyền đến từ khuỷu tay khiến não bộ Trương Văn Đạt như nổ tung.

Gần như theo bản năng, cậu vung mạnh cánh tay, điên cuồng hất văng những thứ đó.

Khi những đốm đen trắng tựa ánh sao tan biến giữa không trung, Trương Văn Đạt đã lùi lại mấy bước liền, áp lưng vào cửa chính, sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào.

Thấy mu bàn tay mình không có gì bất thường, trái tim như nhảy lên tận cổ họng cậu mới hạ xuống được đôi chút.

Lưng dán chặt vào tường, cậu hối hả di chuyển đến bên giường, thành thục mò từ gầm giường ra một chiếc đèn pin vỏ nhôm, thứ thường dùng để đi nhà vệ sinh công cộng vào ban đêm mỗi khi mất điện.

Đây cũng được coi là một món đồ cổ được ông nội truyền lại. Năm xưa, ông nội chính là dựa vào món đồ điện gia dụng duy nhất trong nhà này để làm sính lễ mà cưới được bà nội.

Cầm chiếc đèn pin vỏ kim loại nặng trĩu trong tay, cứ như đang nắm lấy bàn tay của ông nội, giúp xoa dịu trái tim đang hoảng loạn của cậu phần nào.

Nắm vũ khí trong tay, lòng cậu càng thêm vững vàng. Cậu tiếp tục cảnh giác nhìn về phía chiếc tivi vừa quen thuộc lại vừa ma quái kia. Đứng giữa căn hộ cũ gắn bó suốt mười năm, sự thư thái thuở đầu đã biến mất, chỉ còn lại cảm giác da đầu tê rần sởn hết cả gai ốc.

Chiếc tivi ở phía xa vẫn phát ra tiếng “rè rè”, không ngừng chiếu những đốm nhiễu hạt nhấp nháy liên hồi, cứ như thể mọi chuyện vừa xảy ra chỉ là ảo giác.

“Ảo giác à? Mình thật sự nhìn nhầm sao?”

“Chuyện gì thế này? Đây có đúng là hồi mình còn bé không? Rốt cuộc đây là đâu?” Đầu óc Trương Văn Đạt hiện vô cùng rối bời, nhất thời không biết là thế giới có vấn đề, hay là đầu óc của mình có vấn đề.

Cậu từng đọc những mẩu tin tức tương tự. Có một kẻ tâm thần nổi điên ngoài đường, cứ ngỡ người khác có vấn đề, song thực chất chính đầu óc của gã mới có vấn đề.

Ngay lúc cậu đang cầm đèn pin, thấp thỏm lo âu đấu trí đấu dũng với không khí thì bên ngoài cửa sổ vang lên một giọng nói quen thuộc. “Tí ơi! Tí! Sắp muộn học rồi!”

“Mập?!” Nghe thấy cái giọng thân quen ấy, một dáng người tròn quay hiện lên trong đầu cậu, đó là người bạn thân từ thuở nhỏ của cậu!

Cậu cầm đèn pin lao ra ngoài cửa, đến hành lang rồi đứng sau lan can xi măng nhìn xuống khu tập thể kiểu cũ xây bằng gạch đỏ, thấy được gương mặt quen thuộc và cặp kính tròn đặc trưng kia.

“Tí, còn ngây ra đó làm gì. Mau mặc đồng phục đi học thôi!” Phan Đông Tử cắn một miếng bánh bao nhân thịt, ngẩng cổ gọi Trương Văn Đạt trên tầng ba.

“Ông đừng có nhúc nhích! Đứng yên ở đó!” Trương Văn Đạt men theo cầu thang, rầm rập chạy xuống lầu, đến trước mặt cậu bạn ú ì mà săm soi kỹ lưỡng.

Đúng là nó rồi, ngay cả nốt ruồi đen ở khóe miệng cũng thân thuộc đến thế. Lâu lắm rồi không gặp.

Họ từng là đôi bạn rất thân, hồi nhỏ ngày nào cũng chơi với nhau. Chỉ là sau này, bố nó làm ăn phát đạt, gửi nó lên thành phố lớn, mối quan hệ vì thế mà cắt đứt.

Giây phút này, gương mặt thân quen khiến lòng cậu bình ổn lại đôi chút.

“Làm gì thế? Thay đồng phục đi chứ?! Ông xem mấy giờ rồi này!” Thằng Mập giơ tay phải lên, khoe cho Trương Văn Đạt xem chiếc đồng hồ điện tử bằng nhựa đang hằn sâu vào lớp thịt mỡ. “Sao? Đồng hồ đẹp chớ? Bố tui mới mua cho đấy.”

“Trông y đúc, tính cách hình như cũng chẳng khác gì, vẫn cái vẻ láu cá đó. Xem ra đúng là nó rồi.” Trương Văn Đạt thầm nghĩ.

“Mập.” Cậu nhìn chằm chằm vào thằng bạn nói: “Mập, tivi nhà tui có vấn đề rồi. Nhưng tui không chắc là tivi có vấn đề, hay mình có vấn đề nữa. Tui cần ông vào xem giúp.”

“Thời gian, thời gian kìa!” Nó gần như dí sát cái đồng hồ điện tử vào mặt Trương Văn Đạt.

“Đừng có khoe khoang cái đồng hồ rách của ông nữa, mau vào xem giúp tui!” Nói rồi, cậu kéo thẳng thằng bạn về nhà.

“Két” một tiếng đẩy cửa đi vào, cậu không dừng chân mà tiến thẳng đến bên tivi, kéo thằng Mập lại rồi vỗ mạnh một phát vào tivi.

Khi cậu tăng thêm lực, những đốm nhiễu đen trắng bên trong màn hình tivi lại như nước trong lu, sóng sánh văng ra một ít.

“Mau nhìn!” Trương Văn Đạt kích động chỉ vào những đốm đen trắng đang mất hút trên mặt sàn, nói với Mập.

“Nhìn gì? Đây chẳng phải tivi nhà ông sao? Tivi đen trắng thì có gì mà khoe, nhà tui còn là tivi màu cơ. Ông xem đồng hồ của tui này, không đúng, ông xem giờ trên đồng hồ của tui đi!” Phan Đông Tử trông không có vẻ gì là ngạc nhiên.

“Mấy cái đốm đen trắng ấy! Ông không thấy có gì bất thường à?” Nói rồi, Trương Văn Đạt lại vỗ mạnh một cái, những đốm nhiễu đen trắng bên trong lại văng ra thêm chút nữa.

Ngay sau đó, Trương Văn Đạt thấy thằng bạn hết sức dửng dưng chỉnh lại hai cái ăng-ten trên đầu tivi, “Chà, ông vỗ kiểu này là không được rồi. Hôm nay là ngày 6, ngày 6 thì phải treo một miếng thịt lên tivi mới được.”

Nói rồi, nó lấy một cái bánh bao nhân thịt từ trong túi ni lông ra, rồi rút một sợi chỉ từ trong cặp, treo tuốt lên cái ăng-ten bên trái.

Tiếp đó, nó ngẩng đầu nhìn đồng hồ, thấy sắp đến tám giờ, bèn đưa tay vỗ nhẹ 4 cái vào bên trái tivi.

Cùng với một tiếng “roẹt”, những đốm nhiễu đen trắng đang nhấp nháy bỗng nhòe đi, giây tiếp theo, hai ông lão mặc trường bào đang đứng tấu hài.

“Ấy, chào các bác, các bác xơi gì chưa?”

Trương Văn Đạt chết lặng nhìn thao tác thần sầu của nó, miệng bất giác há hốc. “Cái đệt?!”

“Khoan đã, 8 giờ?!” Phan Đông Tử giờ mới nhìn đồng hồ, lập tức hoảng hốt nhét nốt cái bánh bao vào miệng, vừa chạy ra ngoài vừa nói năng không rõ ràng. “Ông muốn muộn thì muộn, tui thì không muốn đâu, muộn học là toi đấy.”

“Này! Này này này! Tui còn chưa hỏi xong!” Trương Văn Đạt đuổi theo, chỉ thấy thằng bạn đã chạy mất dạng, lưng đeo chiếc cặp sách hình siêu nhân Ultraman màu xanh lá cây, lao về phía ngã rẽ phía trước.

“Nó... làm thế nào vậy? Tại sao nó lại làm như thế?” Đầu óc mụ mị, Trương Văn Đạt quay lại bên chiếc tivi, bật đi bật lại.

Nhờ treo một cái bánh bao lên ăng-ten, giờ chiếc tivi đã hoạt động bình thường, cả 4 kênh đều đã dò được và vô cùng rõ nét.

Tuy tivi đã bình thường, nhưng đầu óc Trương Văn Đạt giờ lại càng rối hơn. Có quá nhiều chuyện không thể hiểu nổi.

Tuy nhiên thông qua thằng Mập, cậu bây giờ đã làm rõ được hai việc. Thứ nhất, cậu không bị điên, tình huống này không chỉ một mình cậu thấy được, tất thảy đều là thật.

Thứ hai, đối mặt với tình huống này, thằng Mập không hề kinh ngạc, thậm chí còn biết cách chỉnh tivi! Điều đó có nghĩa là nhà nó cũng gặp phải tình trạng tương tự, và đây là một chuyện hết sức bình thường ở thế giới này.

Nếu không thì với cái tính của nó, gặp phải chuyện ly kỳ như vậy, đã sớm chạy đến trước mặt cậu khoe mẽ không biết nhiêu lần rồi.

“Chuyện này rất phổ biến sao? Thật sự rất phổ biến sao? Rốt cuộc là mình có vấn đề? Hay là thế giới này có vấn đề?” Trương Văn Đạt bật tắt chiếc tivi trước mặt.

Nơi này thoạt nhìn thì y hệt thời thơ ấu của cậu, song đích thị là có vấn đề. Nhưng nếu nói hoàn toàn khác thì cũng không hẳn đúng, ít nhất thì con người vẫn chẳng đổi thay gì.

“Thế giới song song? Một Trái Đất khác? Hay lúc xuyên không mình đi nhầm đường rồi?” Trương Văn Đạt tiếp tục đoán mò.

Cậu ngồi trên ghế sô pha một lúc, tâm trạng cuối cùng cũng bình ổn lại đôi chút. Tuy những chuyện xảy ra rất kỳ quái, nhưng may mắn là, hiện tại ngoài chiếc tivi ra thì không có bất kỳ điều bất thường nào khác.

Cũng không có con quái vật nào bất ngờ nhảy xổ ra ăn thịt cậu. Thế giới này tuy kỳ quái nhưng không nguy hiểm.

Có lẽ thế giới này có một bộ quy tắc khác, nhưng chỉ cần tuân thủ quy tắc đó thì cuộc sống cũng chẳng khác biệt mấy.

Suy cho cùng, dẫu tivi có cần treo bánh bao hay không, miễn vẫn xem được là được rồi.

Chăm chú nhìn cái bánh bao trên tivi, nhìn miết, Trương Văn Đạt phát hiện ra bản thân bị chính mình nhìn cho đói bụng.

“Khỉ thật, cái thằng Mập chết bằm, cũng không biết để lại cho mình thêm vài cái, đúng là bất hiếu mà.”

Trương Văn Đạt gỡ cái bánh bao đã hơi nguội từ trên ăng-ten xuống, cho vào miệng. Nước thịt đậm đà lập tức bùng nổ, tràn ngập khoang miệng. Thứ nước cốt tươi ngon ấy, mang theo vị thơm lừng của thịt heo, vị cay nồng của hành gừng, cắn một miếng phải gọi là tuyệt cú mèo.

“Thằng Mập chết bằm này vẫn sành ăn như ngày nào.” Giờ cậu cũng không vội nữa. Chuyện đã đến nước này, vội cũng vô ích.

Cậu vừa ăn bánh bao vừa ngẫm nghĩ, “Đợi thằng chả tan học, mình phải chặn nó hỏi cho ra nhẽ, rốt cuộc là chuyện này là sao.”

Bánh bao rất ngon, tiếc là chỉ có một cái. Ăn xong lại càng thấy thèm, càng thấy đói.

Bọn choai choai ăn thủng nồi trôi rế mà, lại còn đúng vào giai đoạn phát triển cơ thể, chút đồ ăn này có thấm vào đâu.

Cậu bắt đầu lục tung tủ bàn để tìm tiền hoặc đồ ăn vặt, “Lạ thật, mình nhớ là có giấu bánh quy ở đây mà...”

Song, khi cậu gần như đã chúi nửa người vào trong tủ quần áo thì nghe thấy tiếng “loảng xoảng” đằng sau. Khi cậu quay đầu lại, liền thấy chiếc hộp bút có in bảng cửu chương đã rơi xuống đất, bút chì kim và bút chì gỗ đều văng ra ngoài, vương vãi khắp sàn.